Thiên Tài Tướng Sư

Chương 157: Không phô trương




Nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc của Diệp Thiên, Lưu Đại Chí mở dây kéo ví da ra rắc một tiếng, nói:

- Thưa đại sư Diệp, tổng cộng là năm mươi vạn, không thiếu một đồng, ngài có muốn đếm lại không?

- Sao rồi? Việc làm ăn tốt lên rồi à?

Diệp Thiên nghe nói liền cười, hắn đoán Lưu Đại Chí cũng mới chuyển vận trong mấy ngày nay.

Nhưng điều khiến Diệp Thiên phiền muộn là những ông chủ lớn này dường như đều không thích dùng thẻ ngân hàng, động chút lại quăng ra cả trên mười vạn tiền mặt, sợ người ta không biết mình có tiền hay sao đó. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Diệp Thiên không biết rằng, từng có một thời, trò chơi mà những người có tiền trong thành Tứ Cửu thích nhất chính là, mỗi người xách một rương tiền, tìm một đầu cầu đoán xem hai số đuôi trong biển số của chiếc xe hơi tiếp theo là bao nhiêu, ai thắng thì người đó sẽ mang tiền đi, và ông chủ Lưu trước mặt này đã từng làm qua chuyện như thế rồi.

- Diệp Thiên, chuyện này là sao, vị này là?

Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Diệp Đông Bình còn tưởng là con trai có mối làm ăn, cũng đi ra theo.

- Ba, đây là một khách hàng của con, hôm nay đến trả tiền…

Diệp Thiên thuận miệng trả lời, hoàn toàn không có ý giới thiệu Lưu Đại Chí cho ba hắn, hắn làm nghề này, không muốn để người thân tiếp xúc quá nhiều, ai biết được thiên cơ kia thỉnh thoảng nổi hứng, có liên lụy đến người nhà hay không?

Tục ngữ nói sống trong giang hồ càng lâu thì lá gan càng nhỏ, từ sau khi nghịch ý trời, thay đổi vận mệnh cho sư phụ, Diệp Thiên làm việc gì cũng cẩn trọng hơn rất nhiều, khoảnh khắc bạc trắng cả đầu nhắc nhở hắn, đừng để bản thân mình gây ra tai họa, liên lụy đến người nhà.

Có điều khi Diệp Thiên nói chuyện, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần đắc ý,vừa nãy không phải ba còn bảo mình không có mối làm ăn đấy sao, trong phút chốc đã có người tự đem tiến đến đưa rồi.

- Trả tiền, bao nhiêu tiền vậy?

Diệp Đông Bình vừa nói vừa liếc nhìn vào trong cái ví da đã được mở dây kéo, lập tức tròn xoe mắt, tuy miệng túi được mở ra không lớn, nhưng cũng đủ để cho ông ta nhìn thấy một xấp tiền mặt mới tinh tươm bên trong.

Nếu nói đến điểm khác nhau trong việc làm ăn buôn bán giữa miền Nam và miền Bắc, có lẽ là ở chỗ khi người miền Nam giao dịch đa phần đều thích chuyển khoản, còn người miền Bắc thích dùng tiền mặt hơn, tiền mặt thật sự có thể kích thích ham muốn của con người.

Thế nên xấp giấy nhân dân tệ trong cái ví này làm cho một người sỏi đời như Diệp Đông Bình cũng phải cảm thấy có chút hoa mắt, ông ta đoán trong ví ít nhất cũng có bốn, năm mươi vạn.

- Bác đây chắc là bác Diệp ạ? Con họ Lưu, tên là Lưu Đại Chí, đây là tiền tư vấn mà con trả cho Diệp đại sư, tổng cộng là năm mươi vạn nhân dân tệ…

Nghe xong cuộc trò chuyện giữa Diệp Đông Bình và Diệp đại sư, Lưu tổng suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra cách xưng hô này.

Lúc này trong lòng của ông chủ Lưu, Diệp Thiên chính là phụ mẫu tái sinh, nếu như không phải Diệp Thiên thật sự quá trẻ tuổi, hắn cũng muốn gọi Diệp Thiên một tiếng "ông".

- Bác?

Diệp Đông Bình ngỡ người ra trước cách gọi của Lưu Đại Chí, một lúc sau mới có phản ứng, nhìn Lưu Đại Chí – người chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi, nhăn mặt nói:

- Lưu tổng, chúng ta có thể đổi cách xưng hô khác không? Tôi chỉ lớn hơn ông mấy tuổi, gọi một tiếng anh Diệp là được rồi…

- Được thôi, anh Diệp, anh đúng là đã sinh được một đứa con trai tuyệt vời…

Ban nãy Lưu Đại Chí không dám chiếm ưu thế trước Diệp Thiên, mới gọi một tiếng bác trai, bây giờ nghe xong lời Diệp Đông Bình nói, vội sửa lại cách xưng hô, bất kì ai cũng không muốn vô duyên vô cớ có thêm một người ông.

- Cậu Lưu này, việc của cậu là việc gì thế, Diệp Thiên đã làm gì rồi mà thu của cậu nhiều tiền tư vấn thế này?

Nói thật, lúc này trong lòng Diệp Đông Bình đã sớm bứt rứt khó chịu, nếu hôm nay không hỏi cho rõ ràng, có lẽ ông ta sẽ bị tính hiếu kì dày vò đến chết.

Lần trước, Diệp Thiên bán một món pháp khí được một trăm vạn, mặc dù số tiền đó cũng được giao cho Diệp Đông Bình, có điều đều là con số trong ngân hàng, sửa sang lại tứ hợp viện và mua tiệm Phan Gia Viên, đến cuối cùng cũng không còn lại là bao.

Nhưng số tiền thật sự trước mắt này lại không giống vậy, hết thảy có hơn năm ngàn tờ, e rằng trải đầy hết sàn của công ty Diệp Thiên cũng vẫn còn dư, sự kích thích mà một ví tiền và một tấm thẻ ngân hàng đem lại cho thị giác là hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

- Anh Diệp, nếu không phải con của anh… không, nếu không có sự chỉ bảo của đại sư Diệp thì chắc hiện giờ tôi vẫn chưa chuyển vận được rồi.

Nghe xong câu hỏi của Diệp Đông Bình, Lưu Đại Chí thở dài, trong một tháng này, ông ta thật sự đã trải nghiệm qua mọi mùi vị của cuộc sống.

Sau khi Diệp Thiên chỉ ra tài chính của ông ta có vấn đề, không biết tin tức đã được ai loan truyền đi, mấy ngày đầu, chủ nợ đến nhà đòi nợ khiến một Lưu tổng như ông ta cả nhà cũng không dám về, cả công ty nhốn nháo như một cái chợ, toàn là người đến để đòi nợ.

Nhưng nói ra cũng lạ thật, sau khi Diệp Thiên bố trí lại phong thủy trong phòng làm việc của ông thì người đến đòi nợ lại giảm hẳn, hơn nữa còn có một ngân hàng cho Lưu Đại Chí vay ba trăm vạn, giải quyết khó khăn cấp bách của ông ta.

Điều khiến Lưu tổng càng vui mừng hơn là có một vị khách Châu Âu cần đặt làm quà tặng giáng sinh với số lượng lớn, không biết thế nào mà lại tìm đến công ty thương mại của ông ta, mối làm ăn này lên đến hơn một ngàn vạn USD.

Trước đây Lưu tổng làm về thương mại quốc tế, phần lớn đều là nhận đơn đặt hàng rồi tự mình ứng trước tiền cho công xưởng sản xuất, sau một lần bị tổn thất nặng, lần này đã học khôn ra, thu trước 60% tiền đặt cọc của vị khách hàng kia.

Vận may của Lưu tổng không chỉ có vậy, sau khi hoàn thành mối làm ăn đó, nền kinh tế châu Âu vốn không chịu ảnh hưởng nhiều từ khủng hoảng tài chính châu Á cũng dần dần hồi phục trở lại, Lưu tổng lại lần lượt thu lại được khoản tiền mà trước đó bên ngoài thiếu nợ.

Kể từ đó, công ty của Lưu tổng coi như là đã hoàn toàn khôi phục trở lại, hạnh phúc liên tiếp đến gõ cửa làm Lưu tổng có hơi choáng váng, sau năm phút vắt óc suy nghĩ, ông ta liền quy công lao chuyển vận này cho Diệp Thiên.

Vì thế sau khi xử lý xong mọi việc lặt vặt trong công ty, Lưu Đại Chí liền đến ngân hàng rút ra năm mươi vạn tiền mặt, hứng khởi chạy đến cảm tạ ân nhân, đối với ông ta mà nói, nếu không có sự chỉ bảo của đại sư Diệp thì bản thân ông ta vẫn phải sống trong kiếp luân hồi khổ sở.

- Diệp Thiên, con…sẽ không bị ảnh hưởng đến sức khỏe chứ?

Sau khi nghe xong lời kể của Lưu Đại Chí, sắc mặt của Diệp Đông Bình hơi nghiêm lại, ông ta biết tổn thương mà năm đó Diệp Thiên đã phải gánh chịu khi nghịch ý trời, sửa đổi vận mệnh cho Lý Thiện Nguyên.

Diệp Thiên có thể nghe ra được sự quan tâm sâu sắc trong câu nói của ba, cười mà lắc đầu nói:

- Ba, ảnh hưởng không lớn đâu.

- Không ảnh hưởng? Việc làm ăn này tốt nhất là dừng lại đi!

Vẻ mặt của Diệp Đông Bình càng tỏ ra nghiêm khắc.

Vốn tưởng rằng con trai mở công ty chỉ là làm bừa, nhưng không ngờ lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế, phản ứng đầu tiên của Diệp Đông Bình không phải là mừng rỡ mà là có chút hoảng sợ.

Nên biết rằng, Diệp Đông Bình là người đã từng trải qua cuộc vận động chưa từng có trước đây trong lịch sử, thái độ ngày ấy đối với mê tín dị đoan thì không cần nói nhiều rồi, biết bao nhiêu điện thờ, miếu thờ bị hủy, ông ta lo con mình bị người khác nhắm vào, gặp phải tai bay vạ gió.

- Khó mà không làm nữa, nhưng sau này làm ăn sẽ không quá phô trương…

Lần này Diệp Thiên không phản bác lại lời nói của ba như trước, quay mặt nhìn về phía Lưu Đại Chí, nói:

- Lưu tổng, sự việc lần này đừng tuyên truyền ra bên ngoài…

Thật sự mà nói, Diệp Thiên cũng thấy việc mở công ty lần này chút hấp tấp.

Thật ra nếu Diệp Thiên không gấp gáp như vậy, hoàn toàn có thể chọn bắt đầu từ phía người bên cạnh của Vệ Hồng Quân hoặc Cát Lăng Tiêu, từ từ tích lũy tình cảm, quan hệ, phát triển việc làm ăn.

Có điều tên đã bắn đi không thể quay trở lại, đã mở công ty rồi, hơn nữa còn thu tiền tư vấn trong một năm của hai ngân hàng, Diệp Thiên có muốn đóng cửa cũng không thể được, chỉ có thể sau này làm việc đừng quá phô trương.

- Vậy sao được chứ? Diệp Đại sư à, ông là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu không có sự chỉ bảo của ông, thì lần này Lưu Đại Chí tôi chắc đã phải thắt cổ mất rồi…

Lưu Đại Chí không hiểu cuộc đối thoại giữa hai cha con Diệp Thiên, với ông ta mà nói, chỉ có giúp Diệp Thiên tuyên truyền nhiều hơn, để mọi người đều biết đến bản lĩnh của đại sư Diệp, đó mới là việc mà bản thân ông ta nên làm.

Diệp Thiên nghe nói cười gượng một tiếng, chỉ vào đầu mà nói:

- Lưu tổng, ở đây là thành Tứ Cửu, tục ngữ nói trời ganh ghét nhân tài, ông cũng đâu muốn thấy tôi vì tiết lộ thiên cơ mà gặp báo ứng đâu phải không?

Báo ứng mà Diệp Thiên lo lắng không phải là thiên tai mà là, thứ mà hiện nay hắn có thể dựa vào chẳng qua là một vài phép thuật kế thừa ở trong đầu, nếu quả thật kinh động đến mấy tay đại ca trong một vài giới nào đó, chỉ dựa vào mấy mánh khóe này của Diệp Thiên cũng chẳng làm nên trò trống gì.

- Cũng phải đấy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.