Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 673: Song tiễn




Ads Bốn mắt đối mặt, khí tức tử vong lần nữa phủ xuống. Hào khí trong tinh không không còn chút an bình, không còn chút bình tĩnh.
- Ngươi hiện tại li khai mà nói... ta sẽ không ngăn cản ngươi.
Phó Thư Bảo nói ra.
- Nhưng nếu ngươi lựa chọn chiến đấu mà nói, ta sẽ không hạ thủ lưu tình, ta sẽ giết ngươi.
Một khi chiến đấu, Phó Thư Bảo tuyệt đối sẽ không lưu lại chút đường lui nào. Bởi vì, đối với địch nhân nhân từ chính là tàn nhẫn với chính mình, hơn nữa, nếu giữ lại cường giả như Hắc Quang Sát tồn tại, đối với nữ nhân bên cạnh hắn cũng là một cái uy hiếp cực kỳ nghiêm trọng. Nữ nhân bên cạnh hắn, ngoại trừ Thất thải nữ thần long tỷ muội còn khả năng chiến một trận ra, người còn lại, căn bản là không phải là đối thủ của Hắc Quang Sát. Huống chi, Hắc Quang Sát còn am hiểu nhất chính là ẩn nặc cùng ám sát!
- Ngươi biết rõ lựa chọn của ta, hỏi lại làm cái gì?
Hắc Quang Sát thò tay bắt lấy một mũi tên trong ống tiễn trên vai, lắp lên dây cung. Ống tiễn của nàng, tổng cộng còn ba mũi tên, nhưng cho đến bây giờ, nàng rõ ràng một cái đều không có phóng ra.
- Ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, như vậy, ngươi đi chết đi!
Tay rung lên, kim liên xuất hiện bên tay trái của hắn, Thời Gian Chi Nhận lại xuất hiện bên tay phải, xé rách hư không, như thiểm điện xuất hiện trước mặt Hắc Quang Sát, một đao chém xuống, bá đạo vô bỉ, không lưu lại chút đường lui nào!
- Liệp Thủ Hắc Ám, Nhất Tiễn!
Một tiếng gào thét thanh thúy, đậm hương vị nữ nhân, tay giữ dây cung lập tức buông ra, một mũi tên màu đen xoay mình thoát khỏi dây cung bắn ra.
- Hoa lạp!
Mũi tên vừa rời cung, dĩ nhiên lại hóa thành một đầu cự long Hắc Ám hệ giương nanh múa vuốt mà hướng Phó Thư Bảo nhào tới. Biến hóa đột nhiên này làm cho Phó Thư Bảo hoảng sợ lên, thời điểm Hắc Quang Sát hiện thân hắn liền phát hiện ra trong ống tiễn của nàng chỉ còn lại ba mũi, nhưng mà vô luận thế nào, ba mũi tên trông rất bình thường, tạo hình cùng chất liệu trông vô cùng đơn giản kia lại không nghĩ rằng, một mũi bắn ra lại tạo ra cảnh tượng này.
- Răng rắc!
Thời Gian Chi Nhận bổ lên đầu cự long dữ tợn kia, xu thế tấn công của cự long lập tức chậm xuống.
- Phụt!
Thanh âm khác thường truyền đến. Chỉ thấy thân thể Hắc Quang Sát đột nhiên phun ra một đám huyết vụ màu đen, trực tiếp rót vào thân thể đầu cự long kia.
Huyết vụ hắc sắt, Hắc Ám cự long hắc sắc, vừa kết hợp lại một chỗ liền giống như được ăn phải xuân dược, đầu cự long kia lực lượng gia tăng lên một mảng lớn, thể tích cũng lớn hơn nhiều, chỉ trong một cái nháy mắt đã phá tan Thời Gian Chi Nhận của Phó Thư Bảo, dùng năng lượng còn sót lại mà va vào lồng ngực của Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo ra sức đem kim liên chi thuẫn ngăn trước ngực, hiểm hiểm mà ngăn được công kích của đầu cự long kia. Nhưng mà cho dù như thế, năng lượng trùng kích vượt quá tưởng tượng vẫn làm thân thể của hắn nhận lấy đả kích không nhỏ, cổ họng ngòn ngọt, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể của hắn, cũng bị đánh bay ra ngoài trăm mét.
Ngay trong nháy mắt này, Hắc Quang Sát lại gầm lên giận dữ, đem hai mũi tên còn lại trong ống cài lên dây cung, rất nhanh phóng ra. Hai mũi tên này trong nháy mắt thoát khỏi dây lập tức biến thành hai đầu Hắc Ám cự long, chúng gào thét lên, giương nanh múa vuốt mà hướng Phó Thư Bảo nhào tới.
Phó Thư Bảo đột nhiên hiểu ra, vừa giao thủ, Hắc Quang Sát đã không có ý định muốn sống nữa, nàng vừa ra tay chính là giống như Hắc Cương Sát, dùng phương thức hủy diệt chính mình. Mũi tên đầu tiên ban nãy hấp thu ít nhất một phần ba máu tươi của nàng, hiện tại lại phát ra hai mũi cùng lúc, trong tích tắc tên thoát dây, nhân sinh của nàng đã đi vào con đường kết thúc!
- Phụt, phụt!
Hai luồng huyết vụ hắc sắc bay ra, luyện lực khí cung trong tay nàng rơi xuống, nhưng lại không có hướng mặt đất rơi xuống mà giống như không có sức nặng lơ lửng giữa hư không. Thân thể của nàng, mềm nhũn ngã xuống, đã mất đi lực lượng để đứng lên lần nữa.
Đạt được huyết vụ gia trì, hai đầu Hắc Ám hệ cự long lập tức vọt tới phụ cận Phó Thư Bảo. Trong nháy mắt đó, Phó Thư Bảo đã làm ra ba cái hành động tự cứu khẩn cấp. Thứ nhất, lực lượng phân thân của hắn, dùng phương thức vô hạn áp súc kích nổ, sau đó là Thời Gian Chi Nhận cắt ngang, cuối cùng là đem kim liên chi thuẫn hóa thành một cái xác rùa mà né tránh.
- Ầm ầm!
Bạo tạc kịch liệt từng lớp từng lớp giằng co mất một hồi lâu. Cuối cùng, hết thảy yên tĩnh xuống. Thân thể của Phó Thư Bảo giống như Hắc Quang Sát, lơ lửng giữa không trung, chậm rãi trôi nổi, giống như hai mảnh lá cây trong biển rộng. Lại trôi qua một ít thời gian, ngón tay của Phó Thư Bảo giật giật một cái, hai tiếng ho khan, rốt cuộc bò dậy.
Trên mặt hắn tràn ngập nụ cười đắng chát.
- Bà mẹ nó, Tam Ám Khách các ngươi đầu óc đều có bệnh sao? Mặc dù là tự hủy diệt mình thì cũng không có thể giết được ta, vì cái gì mà còn muốn làm như vậy?
Vừa rồi, vụ bạo tạc làm nổ tung tầng hộ thuẫn, nhưng mà cái xác rùa kia lại đảm bảo thân thể hắn giảm thiểu lớn nhất phạm vi hủy hoại. Tình huống hiện tại là hắn tuy rằng có chút tổn thương, nhưng mà tổn thương như vậy không cấu thành uy hiếp gì, mà thân thể của hắn lại có khả năng tái sinh cực mạnh, rất nhanh đã khôi phục lại được. Ngược lại là Hắc Quang Sát, đã mất đi toàn bộ linh huyết, đã tiêu hao hết toàn bộ Thần lực, kết cục của nàng đã chú định.
Chậm rãi đi tới bên người Hắc Quang Sát, Phó Thư Bảo lẳng lặng mà nhìn nàng. Mất đi toàn bộ huyết dịch, mất đi toàn bộ lực lượng, Hắc Quang Sát rõ ràng còn bảo tồn được một hơi thở, nàng dùng một loại ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Phó Thư Bảo, trong cổ họng cũng truyền ra một cái thanh âm suy yếu.
- Rõ ràng có thể dưới Hắc Ám Liệp Thủ, Song Tiễn của ta còn sống sót, ngươi... rất mạnh!
Phó Thư Bảo thản nhiên nói.
- Ngươi cần gì phải như vậy chứ? Ngươi kỳ thật có thể sống rời khỏi nơi này, ta tuy rằng là người không bao giờ có lòng thất tín, mà nếu như người vừa nãy rời đi mà nói, ta nghĩ tới khả năng ta xuất thủ đánh lén ngươi là rất nhỏ, bình thường sẽ là không xuất thủ đâu.
- Khục khục... ngươi là một đối rất khôi hài... như vậy, có thể giúp ta làm một chuyện được không?
Ánh mắt của nàng tràn ngập vẻ cầu khẩn.
Phó Thư Bảo nhẹ gật đầu.
- Có thể, ngươi yên tâm.
Hắn biết rõ ở thời điểm này Hắc Quang Sát muốn hắn làm chuyện gì, đó chính là chuyện từng xảy ra với Hắc Cương Sát, Hắc Vân Sát, dùng quyển trục da thú tiễn di thể nàng phản hồi cố hương.
- Cảm ơn... Bất quá, ngươi phải biết Hắc Ám cuối cùng sẽ lần nữa hàng lâm cái thế giới này, các ngươi sẽ không còn hi vọng đâu... khục khục...
- Ngươi nghĩ thật nhiều, ngươi cũng mệt rồi, tới thời điểm nghỉ ngơi rồi.
Phó Thư Bảo nhàn nhạt nói. Đúng lúc này, thắng bại giữa hắn và nàng hóa ra chỉ là thắng bại giữa hai cái thời đại, mọi sự tình trước nó đều không có nửa điểm ý nghĩa gì.
- Đúng vậy a, ta thật là... mệt mỏi...
Hắc Quang Sát chậm rãi khép đôi mắt lại, không hề cất tiếng nữa.
Nhìn đối thủ cứ như vậy chết đi, trong nội tâm Phó Thư Bảo lại là một mảnh cảm thụ phức tạp. Hắn tôn trọng đối thủ như vậy, đó là tín niệm chấp nhất của hắn, thưởng thức cá tính đặc biệt của nàng, nhưng mà đứng ở góc độ của hắn, hắn không thể không giết nàng được.
- Mọi người hòa bình sống chung không tốt sao? Vì cái gì cứ muốn một phương còn lại phải diệt vong đây này?
Phó Thư Bảo cười khổ trong lòng, hắn từ trên người Hắc Quang Sát tìm thấy một cái quyển trục bằng da, xé ra, sau đó đem thi thể của nàng đưa vào trong thông đạo.
Từ đầu tới cuối hắn không có vạch trần mặt nạ bảo hộ của nàng, liếc nhìn gương mặt của nàng. Đây là tôn trọng đối với nàng, hắn không có nửa cái tâm tư khinh nhờn gì.
Nhìn thông đạo hắc quang biến mất trước mắt, Phó Thư Bảo lắc đầu, thở dài một tiếng, sau đó rời khỏi phiến tinh không này. Chỗ này có lẽ hắn sẽ còn lại tiếp tục đến, nhưng mà Tam Ám Khách cũng đã không còn cơ hội tái xuất hiện ở chỗ này nữa rồi. Tin tức ám sát thất bại rất nhanh sẽ rơi vào tai Hắc Mạc Thiên đại đế, nếu như Luyện Vũ Thiên Tôn cũng thất bại nữa mà nói.... hắn có khả năng đích thân ra tay. Cho nên, Phó Thư Bảo cảm giác thời gian của hắn đã không còn nhiều nữa, dùng thực lực bây giờ của hắn đi khiêu chiến Hắc Mạc Thiên đại đế, tuyệt đối là không có nửa điểm phần thắng.
Nhưng mà, Phó Thư Bảo phải làm cho Luyện Vũ Thiên Tôn thất bại!
Từ trên tầng khí quyển đáp xuống, càng ngày càng tiếp cận mặt đất lực hút càng lớn, tốc độ của hắn cũng càng nhanh theo. Gió lạnh như băng thổi qua bên tai, ánh mặt trời không cách nào làm hắn cảm thấy ấm áp lên được chút nào. Vì vậy, thời điểm hắn hạ xuống đã nhìn thấy khói đen từ bốn phương tám hướng đang di động tới. Không chỉ là trên bầu trời mà còn có cả trên mặt đất. Khói đen trầm trọng che phủ tất cả, vẻn vẹn chỉ còn lại Hậu Thổ thành cùng hạp cốc phụ cận là không có bị bao phủ mà thôi.
- Đáng giận! Luyện Vũ Thiên Tôn tên kia thật đúng là biết chọn thời điểm, lựa chọn đúng lúc này công thành sao? Ở trong mắt hắn xem ra, ta giống như bị Tam Ám Khách giết rồi a!?
Phó Thư Bảo nội tâm lạnh lùng mà đoán ra được. Hắn đối với Tam Ám Khách có bao nhiêu kính nể thì đối với Luyện Vũ Thiên Tôn là bấy nhiêu cừu hận cùng chán ghét.
Thời điểm cách mặt đất còn ngàn mét, Phó Thư Bảo đột nhiên dừng hẳn lại, thẳng tắp mà nhìn về phía đông. Xé rách hư không, lập tức đi tới ven rìa đám khói đen, không cần chờ, hắn đâm thẳng vào trong. Tùy thân mang theo một ngàn Thạch Tượng chiến sĩ của Luyện Ngục quân đoàn, còn có sáu mươi luyện nô thị vệ làm bảo tiêu, hơn nữa với thực lực bây giờ của hắn, hắn tuyệt không sợ hãi làn khói đen trước mắt. Hiện tại mà nói, cho dù Luyện Vũ Thiên Tôn có nhảy ra trước mặt hắn, hắn cũng có lòng tin chiến một trận!
Vừa tiến vào khu vực khói đen bao phủ, Phó Thư Bảo rõ ràng cảm nhận được khí tức tà ác, kịch độc ăn mòn đến từ bốn phương tám hướng. Kịch độc ăn mòn do khói đen sinh ra, ngay cả từng hạt cát trên mặt đất cũng không buông tha, những nơi đi qua chỉ còn lại một mảnh cháy đen, một mảnh khí tức tanh hôi.
Đối với Ngũ Nguyệt Hoa quân đoàn của Hậu Thổ thành, đừng nói là chiến đấu với tang thi luyện nô, chỉ với tầng sương mù kịch độc này sợ hai phần đã bị độc chết rồi.
"Thời điểm giao chiến, đầu tiên nhất định phải thổi tan đám khói độc vướng víu này."
Phó Thư Bảo âm thầm nghĩ tới chuyện này. Khiến cho hắn kinh ngạc chính là, cho tới bây giờ, hắn tối thiểu đã xâm nhập vào trong khói độc xấp xỉ một ngàn mét lại không thấy bóng dáng một địch nhân nào. Mà ngay cả tang thi luyện nô cấp thấp nhất cũng không có nhìn thấy một đầu nào.
Mang theo nghi hoặc khó tiêu tán, Phó Thư Bảo rất nhanh lại bay về phía tây, phía nam cùng phương bắc, kết quả vẫn như cũ, trong khói đen, hắn căn bản không phát hiện ra một tên địch nào tồn tại. Nhưng khói độc lại từ bốn phương tám hướng ùa về Hậu Thổ thành, từng bước tiến sát lại.
Trong một chỗ sâu trong khói độc, Phó Thư Bảo ngừng lại, cau mày, lẩm bẩm.
- Luyện Vũ Thiên Tôn kia, lại chơi cái trò âm mưu gì đây này?
Đúng lúc này, hai cỗ kình phong đột nhiên đánh úp lại, nguy cơ lập hiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.