Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 666: Thời gian chi nhận




Ads Trong nháy mắt kim quang bắn phá, bắn thẳng lên thương khung, khỏa ngọc đản kia liền "răng rắc" tan vỡ, một đạo thân ảnh theo sát phía sau bay vọt lên trời. Tất cả mọi người trong nháy mắt đều phi thường tinh tường, người từ trong khỏa ngọc đản kia bay ra chính là Phó Thư Bảo sau tự ngã luyện chế. Chỉ là, hắn vẫn là hắn, nhưng mà cảm giác trước sau tự ngã luyện chế lại bất đồng.
Nếu như nói Phó Thư Bảo lúc trước là hùng ưng mạnh mẽ hữu lực, như vậy sau khi tự ngã luyện chế hắn đã không còn là ưng nữa mà là Phượng Hoàng sau dục hỏa trùng sinh, cách biệt một trời một vực.
Thân thể bắn thẳng lên trời, nương theo kim quang mà từ từ hạ thấp xuống, thân thể không chút che đậy, có trơn bóng như ngọc thạch, linh tính phi phàm. Nhưng mà, thứ này tựa hồ không làm người khác trợn mắt há mồm, nguyên nhân khiến người khác phải trợn mắt há mồm chính là dưới chân hắn lại có một mảnh kim quang hình hoa sen, phiến kim quang kia gần như là thực chất, ngưng mà không tán.
Lực lượng thế giới không có Phật giáo, nhưng mà ở thế giới trước kia của hắn lại có Phật giáo tồn tại, mà trong phật giáo, dưới chân Phật Như Lai cũng chính là có một đóa hoa sen màu vàng như vậy.
Quang hoàn màu vàng, luyện hoa màu vàng, những thứ này theo Phó Thư Bảo mà đến cái thế giới này, hắn mang cho người khác một loại cảm giác huyền diệu của Chân Thần!
- Hảo đồ sộ a...
Luyện Vô Song si si mê mê đi, tâm tình thiếu nữ vĩnh viễn khắc ghi xuống một màn này, từ nay về sau, chỉ sợ là cả đời khó quên được.
Tỷ muội Thất thải nữ thần long cũng lộ ra thần sắc si mê, nam nhân anh hùng cái thế như vậy mới xứng với Thần long nhất tộc nàng. Huống chi, lúc trước hắn đã có đại ân với Long tộc. Huống chi, các nàng cùng hắn sớm đã có quan hệ xác thịt...
Thủy Vô Thường cũng phi thường kích động.
- Hắn thành công rồi, không chỉ hoàn thành tự ngã luyện, trở thành Thần cấp lực sĩ mà còn chiếm được Thời Gian chi ấn!
Kim quang kia, luyện hoa màu vàng kia, đều là từ Thời Gian chi ấn mà sinh ra, Phó Thư Bảo cũng phi thường tinh tường điều này. Hai chân của hắn chạm xuống đất, mặt mỉm cười, bình tĩnh mà nhìn bốn người. Giờ khắc này, hắn đã hoàn thành tự ngã luyện chế, đã nhận được Thời Gian chi ấn, tâm tình của hắn lại vẫn duy trì như giếng cổ, yên yên tĩnh tĩnh.
Bốn người nhìn Phó Thư Bảo không chuyển mắt, Phó Thư Bảo cũng nhìn bốn người không chuyển mắt. Tia nắng mặt trời cuối cùng theo phía tây chìm nghỉm xuống, Thiên mạc bắt đầu trở nên ảm đạm.
- Khục khục... chúng ta muốn đứng như vậy tới bao giờ đây này?
Thủy Vô Thường rốt cuộc phá vỡ cái cục diện trầm mặc này.
Đúng lúc này, Thất thải nữ thần long mới phát hiện ra Phó Thư Bảo trên người không một mảnh vải che thân, cái "thứ kia" hùng vĩ mà dữ tợn cứ hùng dũng oai vệ mà hiên ngang lộ ra ngoài không khí. Chuyện phi thường kì quái như vậy, đồ vật xấu xa như vậy, hiện tại lại biến thành nửa óng ánh nửa linh khí bắn phá bốn phía lại làm cho các nàng sinh ra xúc động muốn "ăn" nó!
"Phi phi phi! Ta đang nghĩ tới cái đây này? Ta sao lại có suy nghĩ hạ tiện như vậy chứ? Thực đúng là... mặt mũi Thần long nhất tộc đều bị ta làm mất hết rồi..."
Long Ngọc Nhất thầm hổ thẹn một trận.
"Tỷ tỷ, ta rõ ràng cũng có... ý nghĩ như vậy a..."
Long Ngọc Nhị cũng xấu hổ không chịu nổi, mặt của nàng, so với tỷ tỷ nàng còn muốn đỏ hơn, có thể đoán được nàng không chỉ muốn "ăn" mà còn muốn "ăn mạnh" hơn nữa, thế cho nên phản ứng của nàng so với tỷ tỷ của nàng còn muốn mãnh liệt hơn một điểm.
Đúng lúc này, Luyện Vô Song cũng phát hiện ra trạng thái "uy vũ" của Phó Thư Bảo, lập tức mắc cỡ xoay người lại, dùng tay bưng kín hai con mắt lại.
Ngón tay Phó Thư Bảo nhẹ nhàng khẽ động, Long Lân chiến giáp lập tức xuất hiện trên người hắn, một thân hắc sắc long lân, làm nổi bật lên làn da tuyết trắng của hắn, lập tức mang lại cho người nhìn một loại cảm giác khí vũ hiên ngang không thể phủ nhận. Trải qua tự ngã luyện chế, Phó Thư Bảo mặc dù không có làm cho mình đẹp trai hơn, nhưng mà vô luận là khí chất hay là thân thể hoàn mỹ, so với trước kia đều gia tăng lên thật lớn, đã không thể cùng lúc trước so sánh được.
Phó Thư Bảo đem vật giữa hai chân che dấu lại, Thất thải nữ thần long tỷ muội lúc này mới thở phào một hơi, Luyện Vô Song cũng rì rì xoay người lại, bất quá mặt của nàng vẫn còn đỏ hồng.
- Tiểu tử, hiện tại cũng nên cho ta biết nguyên nhân rồi, vì cái gì Khởi Nguyên chi thụ khô héo sừng sững hơn vạn năm, ngươi ngay tại dưới chân của nó tiến hành tự ngã luyện chế nó lại tan rã đây này?
Đây là vấn đề Thủy Vô Thường muốn biến nhất.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Quá khứ chi thân, không thể đáp ứng cho hiện tại chi ấn, mà Thời Gian chi ấn là thứ Khởi Nguyên chi thụ một mực bảo lưu, một bộ phận đã bị lấy cắp đi, một bộ phận lại tồn tại bên trong Thiên Hà. Thân khô của nó sở dĩ có thể sừng sững vạn năm, đó là bởi vì bộ phận Thời Gian chi ấn kia cũng không có bị người ta lấy mất, ta hoàn thành tự ngã luyện chế, Thời Gian chi ấn đã quy về ta, thân khô của nó không cần tiếp tục tồn tại nữa, cho nên liền biến mất.
Giải thích như vậy mặc dù có chút huyền diệu, khiến người khác trong lúc nhất thời không thể lý giải được, nhưng mà nghĩ kỹ lại lại đúng là như vậy. Hơn một vạn năm, coi như là một tảng đá, dưới gió táp mưa sa đều đã hóa thành bột phấn rồi thì huống chi là một cái thân cây đã mất đi sinh mệnh đây này? Thân khô của Khởi Nguyên chi thụ sở dĩ có thể bảo tồn tới nay, một trong những nguyên nhân chính là một bộ phận Thời Gian chi ấn ở trong Thiên Hà được bảo tồn rất tốt, một nguyên nhân khác chính là, đây chính là hết thảy an bài trước khi Khởi Nguyên chi thụ hủy diệt, bản thân nó đã sắp đặt ra hết thảy.
Có lẽ, thời điểm Khởi Nguyên chi thụ an bài hết thảy cũng đã và đang chờ đợi tới thời khắc này, triệt để an nghỉ cùng Luyện quốc phế tích.
- Thời Gian chi ấn là chung cực chi ấn, như vậy...
Thủy Vô Thường khó ức chế nổi kích động trong nội tâm.
- Tiểu tử, lực lượng của ngươi có biến hóa gì không?
- Đương nhiên là từ Hỗn Độn chi lực tăng lên Thần lực cảnh giới rồi!
Phó Thư Bảo cũng nghĩ đến đóa kim sắc liên hoa kia, hắn hiểu được hàm nghĩa của nó tại thế giới kia, chuyện này khiến cho lòng hắn khó có thể bình an cùng một tia không hiểu thấu.
- Ta nói là, Thời Gian chi ấn của ngươi... Ân, là lực lượng Thời Gian.
Đối với Thủy Vô Thường mà nói, Thần lực hắn cũng không có thèm ngó tới, hắn đang để ý chính là Thời Gian chi ấn trên người Phó Thư Bảo, lực lượng Thời Gian.
Phó Thư Bảo nhún vai.
- Không có dễ dàng như vậy đâu, ta còn phải cần một ít thời gian lĩnh ngộ nó, cũng cần một ít thời gian tu luyện, hiện tại mà nói... vẫn không thể thể hiện ra được đây này.
Thủy Vô Thường như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.
- Xác thực là như vậy, hết thảy lực lượng, không có khả năng thoáng cái liền đạt được tất cả.
Dừng một chút, lão bỗng nhiên lại nói ra.
- Bất quá, ta hiện tại phi thường muốn biết sau khi ngươi trải qua tự ngã luyện chế đã mạnh lên bao nhiêu...
Phó Thư Bảo hơi sững sờ một chút.
- Lão đầu tử, người có ý tứ gì đây này?
- Ý của ta chính là --- chiến đấu!
Rống to một tiếng, Thủy Vô Thường đột nhiên xuất quyền hướng Phó Thư Bảo đánh tới.
Quyền xuất, không khí bốc hơi, cả một khu vực to như vậy chỉ còn lại trạng thái chân không. Quyền đầu của Thủy Vô Thường như một khỏa thiên thạch mang theo một cái đuôi lửa, mang theo nhiệt độ có thể phá hủy hết thảy, nhưng quỷ dị chính là phía trên cái quyền đầu kia lại ngưng kết ra một tầng băng cứng trắng xoá!
Băng Hỏa chi quyền, đóng băng cùng đại hỏa liệu nguyên cùng tồn tại, duy chỉ có Thủy Vô Thường, loại cường giả cấp bậc Thần quan này mới có thể đem hai loại nguyên tố thuộc tính hoàn toàn bất đồng dung hợp lại một chỗ, tiến hành công kích.
- Lão gia hỏa này...
Phó Thư Bảo hai chân chưa có bất kỳ động tác gì, một cái ý niệm hiện lên, thân thể của hắn đã bay ra ngoài cả trăm mét xa, đồng thời tay phải nhẹ vung lên, một đóa kim liên tách ra, giống như một cái tấm chắn cầm trong tay, chuẩn xác chặn lại công kích của Thủy Vô Thường.
Phó Thư Bảo lui một trăm mét, quyền đầu của Thủy Vô Thường liền đuổi qua một trăm mét kia mà nên lên đóa kim liên kia. Quyền đầu cùng kim liên va chạm, không có bất kỳ thanh âm nào sinh ra. Ngay lúc đó, kim liên trong tay Phó Thư Bảo thoáng rung lên, hóa thành vô số điểm kim quang mà biến mất trước mặt hắn, biến mất đồng thời còn có Băng Hỏa chi quyền của Thủy Vô Thường.
- Ồ! Tiểu tử, lợi hại a! Hời hợt liền có thể hóa giải được Băng Hỏa chi quyền của lão tử, thử tiếp Băng Chi Vãn Ca của ta đi!
Thân thể Thủy Vô Thường đằng không bay lên trời.
Phó Thư Bảo híp mắt nhìn thân ảnh Thủy Vô Thường, Băng Chi Vãn Ca, đây là một cái danh tự rất kỳ lạ, hắn hoang đường thầm nghĩ.
"Lão đầu tử bay cao như vậy, chẳng lẽ là muốn 'bão tố ca' sao?"
Vặn mình, bầu trời bắt đầu xuất hiện một mảnh hắc vân dày đặc, hắc vân lập tức xoay tròn, trung tâm ẩn ẩn xuất hiện lôi điện, tiếng sấm ầm ầm. Thân ảnh Thủy Vô Thường lóe lên, chui vào trong trung tâm vòng xoáy kia. Nhìn lại, lão trông giống như một con cá rơi vào xoáy nước trên biển rộng, chỉ là, cái xoáy nước kia lại xuất hiện trên bầu trời mà thôi.
Một tiếng "ầm" rung động thiên địa vang lên, hắc vân đầy trời xoay tròn đột nhiên rơi xuống mưa đá cực lớn, tia chớp cùng băng thứ, băng đao, băng thương nương theo cuồng phong gào thét mà bay vụt xuống. Trận thế như thế, ngay cả hai tỷ muội Thất thải nữ thần long cũng phải biến sắc, Long Ngọc Nhất vội vàng ôm lấy Luyện Vô Song, đem nàng mang ra khỏi phạm vi công kích.
Chỉ có Phó Thư Bảo vẫn không nhúc nhích, lạnh nhạt mà nhìn những băng thứ, băng đao, băng thương gì gì đó kia rơi xuống. Mưa đá cùng tia chớp căn bản không tổn thương hắn được, lực lượng trường của hắn giống như một bức tường không cách nào lay động trong cuồng phong, những thứ mưa đá gì gì đấy, đều bị cản lại bên ngoài, hơi va chạm với nó liền biến thành tro bụi không dấu vết.
- Tiểu tử, nếu ngươi cho rằng đây chính là Băng Chi Vãn Ca của ta thì sai rồi!
Bên trong hắc vân truyền đến thanh âm của Thủy Vô Thường, chiến đấu đạt tới trình độ phi thường kịch liệt.
Khóe miệng của Phó Thư Bảo có chút nhếch lên.
- Ta biết rõ đây mới chỉ là khúc dạo đầu, còn thủ đoạn lợi hại gì, xuất hết cả ra đi!
Hai phụ tử quyết đấu, là hai Thần cấp lực sĩ quyết đấu. Với tư cách là một trong tứ đại Thần quan của Luyện quốc, Thủy Vô Thường rõ ràng có thực lực rất mạnh, nhưng mà Phó Thư Bảo lại là một cái tồn tại không cách nào đoán định được. Hắn tuy rằng chỉ mới bước vào Thần cấp cảnh giới, nhưng mà một thân đều hoài kỳ tích, Cát Thời Gian, Huyền Thiết sơn linh mạch, Thiên Hà thủy làm chủ tài liệu tự ngã luyện chế lại thân thể, còn có Thời Gian chi ấn cùng với lực lượng thời gian có thể tùy thời thức tỉnh. Vô số kỳ tích cùng tụ tập lên một người như vậy, thực lực chân chính của hắn mạnh bao nhiêu, điểm ấy ngay cả Thủy Vô Thường cũng không cách nào phán đoán được.
- Tiểu tử, trước lúc động thủ, ta muốn nói cho ngươi là, một Thần cấp lực sĩ, dùng tâm pháp tu luyện của chính mình, cũng chính là công kích mạnh mẽ nhất! Công kích của ta chính là Băng Chi Vãn Ca này, ngươi cũng phải tìm ra công kích mạnh nhất của mình a!
Thanh âm của Thủy Vô Thường lần nữa từ sâu bên trong hắc vân truyền ra.
Công kích mạnh nhất thuộc về mình sao? Phó Thư Bảo nội tâm khẽ động, dường như có chỗ xúc động gì đó.
- Hoa lạp!
Hắc vân ầm ầm nổ tung, thương khung đang lâm vào bóng đêm nhưng đúng lúc này lại giống như giữa trưa ngày xuân rực rỡ.
Có ánh sáng là có độ ấm, nhưng hoàn toàn trái lại, toàn bộ thiên địa đều lâm vào trong hàn băng, ngay cả những cơn gió cũng phảng phất như bị đóng băng lại, gợi lên từng tiếng ca ca từ bốn phương tám hướng truyền đến. Thanh âm vang dội không ngừng, băng cứng dày tới mấy mét lấy tốc độ cực nhanh nuốt chửng đại địa. Hắc vân rốt cuộc đè xuống, đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang chói mắt, đem Phó Thư Bảo bao vào trong.
Bạch quang này, giống như đao, lại giống như lửa, cũng là băng cứng đem hết thảy băng phong lại. Nó có lực lượng mạnh nhất của Thủy Vô Thường, cũng chỉ có chiến ý của Thủy Vô Thường, uy lực của nó, có thể nghĩ được. Phó Thư Bảo bị bao vào trong chỉ cảm thấy lực lượng trường hộ tráo vừa mới hình thành lập tức vỡ tan, chỗ nào bạch quang rọi tới, làn da của hắn trực tiếp bị lột bỏ, máu chảy đầm đìa một mảnh. Loại thống khổ này, giống như là phanh thây xé xác vậy.
- Đáng giận, không phải là chỉ đọ sức thôi sao? Đọ sức thế này, quả thực là sinh tử chém giết a!
Long Ngọc Nhất phẫn nộ mà nói ra, nàng lo lắng không phải là cho Thủy Vô Thường mà là cho Phó Thư Bảo.
- Lão gia hỏa kia nếu không dừng tay, chúng ta cần phải lên!
Long Ngọc Nhị cũng không vui. Phó Thư Bảo bây giờ là tình nhân hoàn mỹ của hai nàng, là vị hôn phu tương lai, đây là sự tình hai tỷ muội nàng mới thương lượng ra. Phó Thư Bảo giờ phút này đã bị thương, các nàng sao có thể ngồi yên không lý tới được?
Nhưng mà, hai tỷ muội nàng trong nội tâm tuy rằng hận không thể gõ Thủy Vô Thường rớt mấy cái răng, nhưng mà các nàng lại không có xuất thủ. Các nàng là Thần long nhất tộc, vinh quang cái gì gì đó đều là vô cùng trọng yếu. Phó Thư Bảo giờ phút này chính là một chiến sĩ vì vinh quang mà chiến, nếu như các nàng ra tay, như vậy đứng tại góc độ Thần long nhất tộc xem xét, đây chính là sự tình phi thường nhục nhã!
Bất quá, không thể tùy tiện ra tay, nhưng mà mắng người thì không thành vấn đề...
- Phong!
Một chữ phun ra, giống như đại đạo châm ngôm, trong tay phải của Phó Thư Bảo lần nữa tách ra một đóa kim liên, đem bạch quang ngăn lại bên ngoài. Thương thế trên người hắn nhanh chóng khép lại, khôi phục lại vẻ trắng noãn như lúc ban đầu. Tốc độ khôi phục nhanh như vậy, ngay cả cấp bậc Thần quan như Thủy Vô Thường cũng không cách nào làm được. Năng lực đặc thù như vậy, chính là do Thiên Hà thủy cùng Huyền Thiết sơn linh mạch ban tặng.
Phó Thư Bảo cũng có chút cảm tạ Thủy Vô Thường vì sao khởi xướng lần quyết đầu này, trong chiến đấu, hắn đã thu được rất nhiều thứ hữu dụng, đối với năng lực hiện tại của mình cũng có tầm hiểu biết mới.
Tiện tay là có thể gọi ra kim liên, là do năng lượng của Thời Gian chi ấn hóa thành. Thứ đồ chơi này so với lực lượng chi thuẫn hắn dùng lực lượng trường ngưng tụ ra còn muốn cường đại hơn mà lại dùng tốt hơn nhiều lắm.
Như vậy, về công kích mạnh nhất của Thần cấp lực sĩ, có thể hay không cùng nó có quan hệ đây này?
- Thiên Không Chi Băng, vẫn lạc; Địa Địa Chi Băng, phong đống; Tâm Lý Chi Băng, nghiên hàn; Tứ Quý Chi Băng, tịch diệt!
Một chuỗi như tung niệm kinh văn vang vọng khắp thiên địa, đứt quãng mà phiêu miễu mù mịt. Trong chốc lát, đại địa bên dưới cùng thiên không trên cao, vừa nhìn lại chính là băng cứng vô bờ, tầng tầng lớp lớp hướng Phó Thư Bảo đè ép tới. Mây đen trên trời gấp gáp hạ xuống, không ngờ lại ngưng kết lại thành một tòa cự sơn lấy tốc độ như vẫn thạch mà rơi xuống. Cùng lúc đó, cực độ băng hàn quét qua mỗi tấc không gian, loại giá lạnh này so với tinh không không một hạt bụi còn muốn mãnh liệt hơi. Cùng lúc đó, toàn bộ thế giới này, tựa hồ đã mất đi sinh cơ, tịch diệt!
Đây là, chính là công kích mạnh nhất của Thủy Vô Thường.
Đặt mình dưới công kích như vậy, Phó Thư Bảo không có đường để chạy trốn, chỉ có thể ra sức phản kháng. Nhưng mà, đối mặt với công kích đến từ bốn phương tám hướng, hắn nên ra tay từ đâu đây này?
Theo Thủy Vô Thường phát động công kích mạnh nhất cũng là công kích tối hậu nhất cho đến thời gian Phó Thư Bảo phản kích, thời gian bất quá không tới một giây thời gian. Nhưng mà trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ của Phó Thư Bảo giống như đã trải qua cả kiếp người. Trong khoảng thời gian đó, hắn đều đang tự hỏi hết thảy về Thần cấp lực sĩ, suy nghĩ về công kích mạnh nhất thuộc về hắn.
- Nằm xuống, tiểu tử!
- Không dễ dàng như vậy đâu, lão đầu tử!
Đối thoại của phụ tử hai người mang đầy hương vị khói lửa. Trong chốc lát, đối mặt với công kích từ bốn phương tám hướng, đóa kim liên trong tay hắn đột nhiên hóa thành một thanh kim đao khổng lồ như núi. Một đao quét qua một vòng, lấy tư thế chém trời đột nhiên chém vào khỏa vẫn thạch kiên băng (băng cứng) phía trên. Ánh vàng kim đao quét qua nơi nào, băng tuyết nơi ấy tan rã, hàn ý không còn một tia, vậy mà đem công kích của Băng Chi Vãn Ca của Thủy Vô Thường toàn bộ phá giải đi!
"Răng rắc" một tiếng, vẫn thạch kiên băng từ trên bầu trời rớt xuống, ầm ầm vỡ vụn mà hóa thành khí, biến mất vô tung.
Thân ảnh Thủy Vô Thường từ trên bầu trời dần hiển hiện ra, cũng là bị kim đao đánh bay tới cả ngàn mét xa.
Hết thảy dừng lại, tỷ muội Thất thải nữ thần long kinh ngạc mà nhìn về phía Phó Thư Bảo, Luyện Vô Song cũng nhìn Phó Thư Bảo, ba nữ tử, trong nội tâm đều không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Hảo tiểu tử! Tiểu tử ngươi rõ ràng phá được Băng Chi Vãn Ca của ta! Phải biết, ngày đó cùng Luyện Vũ Thiên Tôn đối chiến, một chiêu này của ta khiến hắn phải bị thương!
Thủy Vô Thường kích động mà nói ra.
Phó Thư Bảo chỉ nhàn nhạt cười, tay phải nhẹ nhàng bắn ra, kim đao khổng lồ biến mất.
- Tiểu tử, kim sắc cự đao này của ngươi là cái gì? Có quan hệ tới Thời Gian chi ấn sao?
Thủy Vô Thường hỏi.
Phó Thư Bảo nhẹ gật đầu.
- Đúng vậy.
Thủy Vô Thường cười nói.
- Nhìn ra được, tiểu tử ngươi đã nắm giữ được công kích mạnh nhất thuộc về mình, nói cho ta biết, đó là chuyện gì xảy ra!?
Phó Thư Bảo nói.
- Thời Gian chi ấn là Hiện Tại chi ấn, có tác dụng cải chính cùng tinh lọc, đồng dạng, hai loại thuộc tính cũng có thể dùng trên thời gian công kích, là lợi khí mạnh nhất, nó có thể tiêu diệt hết thảy. Công kích mạnh nhất thuộc về ta, tự nhiên chính là Thời Gian Chi Nhận rồi!
- Thời Gian Chi Nhận...
Thủy Vô Thường lập tức sững sờ tại chỗ, lão không tự chủ được mà lâm vào trong suy tư
Thời gian là lợi khí tiêu diệt hết thảy, mà ngay cả vũ trụ cũng không ngoại lệ. Ngoài Phó Thư Bảo nắm giữ được Thời Gian chi ấn có đặc tính cùng năng lực như vậy, đương nhiên, chỗ hắn nắm giữ mới chỉ là một khía cạnh, không có khả năng tiêu diệt hết thảy đồ vật bên ngoài phạm vi, nhưng nếu dùng nó tiến hành chiến đấu, lại có thể làm tan rã công kích của địch nhân, khiến cho địch nhân lâm vào kết cục tử vong. Đây cũng chính là ngay lúc khẩn yếu quan đầu kia, linh quang chợt lóe, đột nhiên ngộ ra chiêu công kích mạnh nhất của mình --- Thời Gian Chi Nhận!
Đem Thời Gian chi ấn hóa thành kim liên biến thành km đao, nhưng thật ra lại là một sự tình phi thường thuận tay, cũng là rất đơn giản, chỉ cần tâm ý vừa động, kim đao lập tức xuất hiện.
- Tiểu tử... chúng ta uống rượu, phụ thân ngươi chưa lúc nào vui vẻ như lúc này a! Hôm nay, cần phải phóng túng một hồi!
Thủy Vô Thường đã suy nghĩ xong, từ trên cao rơi xuống, vỗ vỗ đầu vai Phó Thư Bảo mà ha hả cười lên.
Tỷ muội Thất thải nữ thần long cùng Luyện Vô Song cũng đi tới, hai phụ tử dùng phương thức kết thúc trận quyết đấu này có thể nói tất cả đều vui vẻ. Hai tỷ muội nàng cũng âm thầm may mắn vừa rồi không có tùy tiện xuất thủ.
Một đống lửa tại địa phương Khởi Nguyên chi thụ sừng sững cả vạn năm thiêu đốt lên, phát ra ánh lửa hừng hực. Phó Thư Bảo lúc này từ trong Long giới xuất ra đồ ăn dự trữ, mấy người vây quanh đống lửa ăn thịt uống rượu, tiếng cười vui sướng truyền tới tận những địa phương xa xa, nơi một ngàn Thạch Tượng chiến sĩ cùng sáu mươi luyện nô thị vệ đang tiếp tục chấp hành nhiệm vụ cảnh giới.
Đêm, bất tri bất giác dần dần khuya đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.