Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 610: Tương lai đen tối




Ads Nước biển lạnh buốt kéo dài trong tầm mắt, từ trái sang phải. Giống như lúc trước tới nơi này, lấy cớ không biết bơi mà Phó Thư Bảo quấn chặt trên người Hữu Nãi Ngư, cảm thụ thân thể uyển chuyển của nàng, thưởng thức cảnh biển tại Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội, tâm tình khẩn trương nhất thời quét sạch.
Uy hiếp từ Luyện Vũ Thiên Tôn vẫn tồn tại như trước, uy hiếp từ Luyện Thánh Y vẫn còn tồn tại, hai tuyệt đỉnh cường giả, hai phần uy hiếp tử vong, nhưng ở tại thời điểm này Phó Thư Bảo lại không chút để tâm tới chúng.
Ngư Nhân tộc để lại ám hiệu liên lạc trên dãy đá ngầm dưới đáy biển, dọc theo phương hướng chỉ dẫn này, Hữu Nãi Ngư liền mang theo Phó Thư Bảo tiến sâu vào đại dương. Thiên mạc bên ngoài đã nhuốm màu hoàng hôn, ánh sáng dưới đáy biển theo đó cũng dần ảm đạm đi. Tị Thủy châu nằm trước ngực Hữu Nãi Ngư phát ra hào quang nhu hòa, làm cho nước biển tự động chảy sang hai bên, động tác của nàng, giống như tại trong Thiên mạc xanh thẳm phi hành vậy.
Ở khu vực san hô rậm rạp dưới đáy biển, một thanh niên Ngư Nhân tộc đứng từ ở chỗ cao xa xa bỗng nhiên hưng phấn kêu lớn lên.
- Công chúa đã trở về, công chúa đã trở về!
Dừng một chút, thanh âm của hắn lại thay đổi một chút hương vị.
- Ách... còn một nam nhân trên... trên người công chúa!
Thanh niên Ngư Nhân tộc tại dãy san hô kia vốn là tung tăng như chim sẻ, thấy cảnh này lập tức nghẹn ngào kinh hô lên. Trong Ngư Nhân tộc, Hữu Nãi Ngư là mỹ nhân ngư công chúa, là lãnh tụ tinh thần của Ngư Nhân tộc, là hình tượng lãnh tụ cao nhất. Nàng xinh đẹp cùng thánh khiết, không thể có nửa điểm khinh nhờn, đúng lúc này, tại sao lại có một nam nhân... trên người nàng đây này?
Đại Mục Ngư tộc trưởng, người duy nhất biết rõ nội tình cười cười nói.
- Mọi người đừng quá kinh ngạc, công chúa ngủ say vạn năm được một thanh niên nhân loại cứu giúp, hơn nữa, chúng ta lần này đạt được tự do, toàn bộ đều là do thanh niên nhân loại kia ban ơn! Sáu mươi luyện nô đánh bại Kim Luyện trưởng lão cùng Thần Tạo quân kia đều là do người thanh niên này luyện chế ra. Lúc ở dưới cung điện, ta đã nghe công chúa thuật đơn giản qua mọt lần, nàng cùng người thanh niên có quan hệ yêu đương đây này!
- Oa... người yêu!?
Ngư Nhân tộc nhân lập tức bắt đầu hô hoán lên. Đây nếu như là người khác, vô luận là ưu tú cỡ nào, muốn được cộng đồng Ngư Nhân tộc chấp nhận là sự tình khó có khả năng. Nhưng mà nếu là anh hùng cứu công chúa ra, lại giải phóng toàn bộ Ngư Nhân tộc, vậy thì khác rồi.
Từ xưa tới nay, mỹ nhân ngư công chúa Ngư Nhân tộc đều yêu kẻ anh hùng. Trước mắt là hình tượng anh hùng cứu vớt chủng tộc, đây là đem giai thoại ngàn vạn năm tiếp tục kéo dài, là câu chuyện tốt đẹp mà Ngư Nhân tộc yêu thích nhất.
Đối mặt với tràng diện hoan hô, Phó Thư Bảo tỏ vẻ mừng rỡ. Da mặt của hắn lại dày, trước mặt hơn hai vạn Ngư Nhân tộc hắn cũng không có từ trên người Hữu Nãi Ngư rơi xuống. Còn về phần sáu mươi luyện nô kia, đúng lúc này hắn lại cảm thấy muốn dùng tư thái đại tướng quân hay là anh hùng gì đó xuất hiện trước mặt Ngư Nhân tộc. Sau đó, tìm một cái cơ hội thích hợp, cùng bọn họ đàm luận một chút về sự tình xử lý xử nử phong ấn trên người Hữu Nãi Ngư...
Bảo bối của Ngư Nhân tộc, Tị Thủy châu được Hữu Nãi Ngư đưa ra ngoài, lơ lửng bay ra, đem tinh thần niệm lực của tất cả Ngư Nhân tộc tập trung lại mở ra một cái không gian cực lớn hoàn toàn cách ly với nước biển. Không gian với lực lượng của một mình Hữu Nãi Ngư chỉ có thể làm cho Tị Thủy châu mở ra một cái không gian nhỏ trong nước biển, nhưng mà với tinh thần niệm lực của tất cả Ngư Nhân tộc tập trung lại, ở dưới đáy biển lại có thể mở ra một cái không gian tầm một cái thành trấn bình thường. Đây chính là tác dụng của Tị Thủy châu, với tư cách là trấn tộc chi bảo của Ngư Nhân tộc, nó có thể chỉnh hợp lại tinh thần niệm lực của tất cả Ngư Nhân tộc, không chỉ có tác dụng mở ra không gian mà còn có thể sử dụng trên các lĩnh vực khác.
Gặp lại tràng diện kích động nhân tâm, tất cả Ngư Nhân tộc đều hoan hô lên. Có một ít người thậm chí dựng lên một màn Lý Ngư vũ đạo (cá chép nhảy múa) phi thường đặc sắc, còn có Thủy Xà vũ (điệu múa rắn nước), Man Ngư vũ (điệu múa của lươn). Bên trong ăn mừng, trình độ hoan nghênh đối với đại anh hùng Phó Thư Bảo đạt tới một cái trình độ tuyệt không kém so với mỹ nhân ngư công chúa là bao. Có một ít Ngư Nhân tộc lôi kéo hắn, mời hắn khiêu vũ. Tuy rằng hắn không biết nhảy, nhưng mà vẫn giãy dụa cái thân thể cứng nhắc dung nhập vào khôn gian hoan lạc của Ngư Nhân tộc.
Tuy rằng từ cung điện dưới mặt đất đi ra là vội vã chạy trốn, thế nhưng mà một ít vật tư thiết yếu cũng được mang theo. Những thứ này, một phần là công cụ sản xuất, một phần là nhu yếu phẩm sinh hoạt, một phần là dược vật cùng đồ ăn. Lúc này, Ngư Nhân tộc đem một ít đồ ăn thưa thớt mang ra, cử hành yến hội chúc mừng. Ở trong đó, còn có một ít một ít xa xỉ phẩm, rượu.
- Phó công tử, ngươi vì Ngư Nhân tộc chúng ta mà làm hết thảy, ta thật sự không nghĩ ra phương thức gì để báo đáp ngươi rồi. Ở chỗ này, ta đại biểu cho toàn thể Ngư Nhân tộc kính ngươi một chén rượu!
Đại Mục Ngư trưởng lão bưng lấy một ly rượu nhạt tới trước mặt Phó Thư Bảo, tràn ngập kính ý, trên mặt hắn, nụ cười chất chứa đầy chân thành.
- Không cần khách khí... ha ha... không cần khách khí...
Đem chén rượu nhạt kia uống vào, trong lòng Phó Thư Bảo vẫn đang suy nghĩ lấy.
"Ta lúc nào mới mở miệng để cho hắn đưa ra một ngàn tộc nhân giải trừ xử nữ phong ấn trên người Hữu Nãi Ngư đây? Hiện tại? Hay là chút nữa? Hay là sau này? Mẹ kiếp, loại chuyện này, da mặt ta dày cỡ này cũng khó mà mở miệng, thật đúng là làm người ta đau đầu a..."
- Thật sự là một người trẻ tuổi ngại ngùng a, ha ha...
Đại Mục Ngư trưởng lão thấy Phó Thư Bảo giả bộ cà lăm, trong nội tâm liền ha hả cười không thôi. Dưới quang huy chói lọi của đại anh hùng như thế, rõ ràng hắn đã phán đoán sai lầm rồi.
Ngư Nhân tộc nhân trong cười vui vẻ, trong nhảy muốn, trong chúc mừng đều vì tự do không dễ dàng. Cùng với Ngư Nhân tộc hoàn toàn trái ngược, xem ra chỉ còn Phó Thư Bảo cùng sáu mươi tên luyện nô kia rồi. Đám luyện nô này lấy Hỏa Nô làm đầu, thân thể như cột nhà đứng sừng sững ở bên ngoài. Khuôn mặt của bọn hắn đều không có chút tươi cười nào, ánh mắt của bọn hắn lạnh lùng như tuyết. Tuy rằng bọn hắn trông vô cùng tà ác, nhưng mà sự hiện hữu của bọn hắn lại mang lại cho Ngư Nhân tộc một loại cảm giác an toàn rất mãnh liệt. Trên thực tế, dùng đám ác đồ kia luyện chế ra bọn chúng, những luyện nô này bản chất căn bản là tà ác, nhưng ngược lại được dùng cho hành vi chính nghĩa.
Hiện tại, lúc trước Phó Thư Bảo làm ra những chuyện này thì không cách nào phán đoán được tới điểm ấy, coi như là Hữu Nãi Ngư có biết được đi chăng nữa, cũng không giảm bớt tình ý cùng tôn trọng với hắn.
Yến hội chúc mừng kéo dài cho tới tận đêm khuya mới chấm dứt. Ngư Nhân tộc mệt mỏi mà tùy ý ngả vào bãi san hô mà ngủ thiếp đi. Số rượu cùng thức ăn không nhiều lắm đã tiêu hao sạch sẽ, nhưng mà biển cả lại là một cái địa phương đầy rẫy thức ăn, Ngư Nhân tộc vốn cần cù căn bản là không cần phải phát sầu về thức ăn rồi.
Hữu Nãi Ngư cùng Đại Mục Ngư bàn xong về tương lai của Ngư Nhân tộc xong, còn có sự tình liên quan tới Kim Ngư thành tại Vô Căn Chi Hải. Loại sự tình này nói dài dòng thì cũng không dài dòng, nhưng mà nhất thời cũng không thể chấm dứt ngay được. Lúc ban đầu, Phó Thư Bảo còn hứng thú chêm vào vài câu, nhưng mà càng lúc càng đi sâu vào, hắn dần dần mất đi hứng thú, tùy tiện tìm một cái cớ nào đó mà một mình chạy tới một cái địa phương vắng vẻ, đi làm chuyện riêng của hắn.
Ở chỗ này, y nguyên vẫn nằm trong phạm vi của Tị Thủy châu, bốn phía đều có đá san hô cực lớn vây quanh, nhìn ra không tình huống ở bên ngoài, bên ngoài cũng không nhìn thấy hắn, ngược lại là một cái địa phương thanh tĩnh.
Quét sạch tạp niệm về sự tình xử nữ phong ấn, Phó Thư Bảo bắt đầu suy nghĩ như thế nào phá hủy Thần Tạo tháp. Nhưng mà sau khi phá hủy, nhất định phải đối mặt với một Thần cấp ực sĩ. Tình huống hiện tại, coi như là chỉnh hợp với Long Ngọc Nhất cùng Long Ngọc Nhị thì cũng không có nắm chắc chiến thắng được đối phương. Huống chi, với thực lực cùng tạo nghệ trên luyện chi lực sĩ lĩnh vực, hắn đã có chút hoài nghi tên kia bên người còn có loại Thạch Tượng chiến sĩ như của Luyện Hoa nữ thần hay không.
Nếu như số lượng Thạch Tượng chiến sĩ của Luyện Thánh Y là một trăm, hai trăm, thậm chí nhiều hơn nữa, vậy thì việc phá hủy Thần Tạo tháp, thả hắn ra ngoài, chuyện này quả thực là muốn đi tìm đường chết.
Nếu như đối mặt cục diện tiến thối lưỡng nan này thì sao?
Khóe miệng Phó Thư Bảo nở một nụ cười khổ. Năng lực tư duy của hắn đặt trong việc phân tích vấn đề là phi thường xuất sắc, nhưng mà chuyện như thế này, vô luận là từ góc độ nào phân tích, tính toán, thế cục đối với hắn đều rất bất lợi. Hơn nữa, phi thường không xong chính là, hắn không cách nào tìm được biện pháp giải quyết.
- Thế giới này, là thế giới Tiếp dẫn chi thuyền mang ta tới, dựa theo những gì nắm giữ được, là ta tới giải quyết hết mọi chuyện. Trên người ta lại gánh vác sứ mệnh của Thế Giới chi thụ ban cho... Mẹ kiếp, đối mặt với địch nhân cường đại như vậy, ta ngay cả một cái minh hữu cũng không có, chơi cái gì a!?
Trong lòng Phó Thư Bảo, một mảnh khó chịu.
Trong tưởng tượng của hắn, hắn được Thế Giới chi thụ chọn lựa, đồng dạng là người để cho Tiếp dẫn chi thuyền xuất hiện, tới thế giới này giải quyết sự tình. Như vậy, ít nhất cũng phải có người tiếp ứng chứ? Hơn nữa, ít nhất thì cũng phải có người nói cho hắn biết, đến tột cùng là muốn xử lý chuyện gì ở đây. Hiện tại, hắn giống như một con ruồi không đầu, bay loạn bốn phía, mờ mịt không biết đích.
"Có lẽ, đáp án ở ngay trên người ta, mà ta lại không có phát hiện?"
Phó Thư Bảo bỗng nhiên vô thức nghĩ tới cái trữ vật giới chỉ Hữu Nãi Ngư đưa cho hắn lúc ở tại Thần Tạo tháp.
Một vầng kim quang từ trong giới chỉ trữ vật bay ra, lập tức, một hạt cát nhỏ bé lơ lửng trước mặt hắn. Hắn lập tức kinh ngạc sững sờ tại chỗ, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Cát Thời Gian, nhưng mà, hắn lại có một loại cảm giác như chưa từng quen biết vậy.
Lúc Cát Thời Gian xuất hiện, không gian chung quanh lập tức xuất hiện vặn vẹo rất nhỏ, thời gian ngừng lưu động, thậm chí là hắn lập tức sinh ra một loại cảm giác, đồng thời đặt bản thân vào lớp không gian quá khứ, hiện tại và tương lai.
- Chuyện này...
Phó Thư Bảo há hốc miệng, kinh hãi trong nội tâm không thể dùng lời lẽ nào có thể miêu tả được.
Trước mặt hạt cát nhỏ bé này, hắn phảng phất như nhìn thấy một ít tràng cảnh của thế giới bên kia, trong một cái phòng thí nghiệm làm lấy đủ loại thí nghiệm. Hắn phảng phất như cũng nhìn thấy thời điểm chính hắn sơ nhập vào cái thế giới này. Tràng cảnh Đông Mai, Hạ Trúc, Thu Cúc cùng Xuân Lan bốn thị nữ phục thị chính hắn. Những tràng cảnh này... giống như trong đầu hắn diễn lại một bộ phim trong một khắc thời gian vi diệu. Những tràng cảnh này, bỗng nhiên toàn bộ biến mất, thay vào đó là một mảnh hắc ám hỗn độn, vô biên vô hạn, toàn bộ thế giới đều mất đi ánh sáng cùng nhiệt độ, vô hạn mà lạnh như băng, không có nửa điểm sinh cơ...
- Hô...
Phó Thư Bảo dùng sức lắc lắc đầu một cái, trong nội tâm kinh hãi một mảnh.
"Chẳng lẽ, đây chính là tràng cảnh tương lai sao? Nếu như vậy mà nói... chẳng phải đây đều là tất cả hủy diệt? Tất cả thế giới lâm vào bóng tối?
Nếu như tương lai là như vậy, Phó Thư Bảo không cách nào tiếp nhận, dù ai cũng không cách nào tiếp nhận dược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.