Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 557: Thu phục sát thủ chi vương




Việc này xảy ra rất tự nhiên, nhưng cũng rất hoang đường. Hai nữ nhân bị sự mê hoặc từ những món bảo vật không thể kháng cự ràng buộc, mất đi khả năng chống cự, chịu đựng vô số hành vi hoang đường của một nam nhân. Quá trình này cũng là một quá trình sung sướng. Từ cổ họng họ phát ra những âm thanh khen thưởng, tiếng rên rỉ xen lẫn.
Sự việc này lại xảy ra một lần nữa với Hồ Nguyệt Thiền vào ban đêm. So với Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã, rõ ràng Hồ Nguyệt Thiền có khả năng chiến đấu mạnh mẽ hơn, sự triền miên liều mạng cũng khiến Phó Thư Bảo thể nghiệm được khoái lạc tột đỉnh, chìm đắm trong cơ thể và tình yêu của nàng.
Trong cuộc đời có ba giai nhân như vậy ở bên, còn gì phải đáng tiếc đây?
Sáng hôm sau, Phó Thư Bảo triệu tập chiến sĩ Ngũ Nguyệt Hoa Quân Đoàn lại, lấy ra một hòm châu báu trong Thuỷ Tinh Long Cung ra phân phát. Chiến sĩ Ngũ Nuyệt Hoa Quân Đoàn theo hắn đến đây lúc nào cũng có nguy cơ đe doạ đến tính mạng, đương nhiên hắn phải khao quân một trận.
Bình thường Phó Thư Bảo thưởng quân cũng khá hậu, lần này lại càng có thêm những món trân bảo quý giá hiếm có, cảnh tượng đương nhiên rất náo nhiệt. Vì đông người nên không thể phân chia đều hết các loại bảo thạch, kim cương, Phó Thư Bảo cho Luyện Chi Lực Sĩ cắt nhỏ châu báu, kim cương và miếng vàng lớn rồi chia đều.
Chỗ gia tài này với các chiến sĩ Ngũ Nguyệt Hoa Quân Đoàn mà nói thì chỉ cần còn sống thì nửa đời còn lại không cần phải lo việc cơm ăn áo mặc nữa rồi. Như vậy họ càng kính sợ Phó Thư Bảo hơn, sĩ khí cũng tăng mạnh chưa từng có.
Nhìn các chiến sĩ hân hoan tâmt trạng Phó Thư Bảo cũng rất tốt. Hắn gọi Hồ Giang Phong tới, nhỏ giọng nói:
- Ngươi ra ngoài lan truyền chuyện này một cách bí mật cho ta. Nhớ không được để người khác nghi ngờ thân phận của ngươi.
Hồ Giang Phong thấy lạ:
- Thiếu gia, lan truyền việc chúng ta phát thưởng sao? Tại sao phải làm vậy?
Phó Thư Bảo cười:
- Tình huống hiện nay là, Thánh An Na nắm trong tay trăm vạn đại quân, trăm vạn người này phải ăn cơm, phải nhận thưởng, có lẽ nàng ta cố gắng được một thời gian, nhưng không thể kéo dài được lâu, đặc biệt là vấn đề lương thực. Ta đoán Thanh Dật Vương Tước và Thái Bình Vương Tước tuy có đem theo mấy thứ như Luyện Chi Trữ Vật Giới, nhưng lương thực dự trữ vẫn có hạn. Mà ở thế giới mới nổi, việc khai khẩn, sinh trưởng lương thực cần thời gian, chưa đến thời điểm thu hoạch, trăm vạn đại quân của chúng e là đã hết lương thực lâu rồi.
Trăm vạn đại quân cộng với chiến mã và linh thú toạ kỵ, lượng lương thực phải ăn mỗi ngày phải mất cả trăm cái xe ngựa. Mức độ tiêu hao đó, dù có giới chỉ cất đồ cũng chẳng ăn thua. Trăm vạn quân nhìn có vẻ hùng tráng nhưng thật ra có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Không cần chiến đấu, vấn đề lương thức có thể kích bại họ. Hơn nữa vào lúc này, tung tin về Ngũ Nguyệt Hoa Quân Đoàn được phát thưởng hậu hình chắc chắn sẽ như cú huých khiến sự sụp đổ của chúng thêm nhanh hơn.
Nghe Phó Thư Bảo nói vậy, Hồ Giang Phong lập tức cười:
- Thuộc hạ biết nên làm thế nào rồi. Thiếu gia đúng là có cao chiêu!
- Đi đi. Có cơ hội thì tiếp xúc với Phương Tín bảo hắn tạo một con đường liên hệ thuận tiện một chút, ta muốn nắm được tin tình báo bên Thánh An Na bất cứ lúc nào.
- Đã biết, thiếu gia!
Hồ Giang Phong lui ra.
Chiến sĩ Ngũ Nguyệt Hoa Chiến Sĩ vẫn đang phấn khích, nhảy những điệu múa độc đáo của Tư Ba Quốc. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Lúc này Phó Thư Bảo rời khỏi đó một mình đến cảnh dưới lòng đất.
Tiếng nước ào ào chảy chưa từng ngừng nghỉ.
Phó Thư Bảo nhìn về phái xa, nghĩ bụng:
- Thuyền tiếp dẫn lúc nào xuất hiện đây?
Thông tin chiếc chuông thế giới đã kêu vẫn bị hắn giấu nhẹm không cho Thánh An Na biết. Nhưng trước khi thuyền tiếp dẫn xuất hiện thì hắn phải giải quyết phiền phức rất lớn là Thánh An Na.
Biện pháp giải quyết tốt nhất đương nhiên là giết người diệt khẩu. Nhưng sau lưng Thánh An Na còn có Tứ đại thiên không kỵ sĩ, còn cả trăm vạn đại quân, muốn giải quyết phiền phúc này đúng là còn khó hơn lên trời.
- Ra đi! Đừng có ẩn ẩn nấp nấp nữa. Bộ dạng ngươi rất nực cười đấy biết không?
Hắn đột nhiên quay lại nhìn về khu phế tích bên cạnh, nói lớn.
Phó Thư Bảo chú ý tới một căn phòng bằng đá đổ nát ở bên trái. Những tảng đá lớn nhỏ chồng thành đống hình thành một nơi ẩn nấp rất tốt. Nếu là thổ hệ lực sĩ hoặc nắm giữ sức mạnh Thổ Nguyên Tố ẩn nấp ở đó, ẩn đi khí cơ của bản thân thì không những mắt thường khó lòng nhìn thấy mà ngay dùng lực trường để thăm dò cũng khó phát hiện mục tiêu.
Nếu là mấy ngày trước, khi tu vi chưa nâng lên cảnh giới tầng thứ nhất của Hỗn Nguyên Lực thì Phó Thư Bảo cũng không thể nhanh chóng phát hiện được có người ẩn mình trong đống đá kia. Vì người này không phải cường hãn bình thường, tu vi của hắn là Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ Chi Lực đỉnh phong!
Mấy ngày trước, tu vi của Phó Thư Bảo chỉ là Luyện Chi Lực Sĩ chưa với tới được cảnh giới thứ ba của Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ Chi Lực đương nhiên không thể phát hiện được Luyện Chi Lực Sĩ mạnh hơn ẩn tàng. Nhưng bây giờ hắn đã là lực sĩ chỉ đứng sau Thần Cấp rồi!
Giờ hắn đã không như trước nữa, hắn có sức mạnh với cảnh giới cao hơn, có thực lực mạnh hơn rồi!
Ánh mắt khoá chặt lấy vị trí ấy, đúng lúc hắn nói thì một đạo hắc ảnh bay ra.
Phó Thư Bảo cũng không nhìn, tung ngay một quyền ra. Hoả quang loé lên, một con Kỳ Lân quyền thú rực cháy gầm thét xông tới. Trong nháy mắt, không khí bị thiêu rụi những đợt sóng nóng bỏng trào lên với uy thế kinh người!
Tu vi đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên Lực, quyền thú của Phó Thư Bảo cũng được tiến hoá, trở nên thành thục hơn, cường đại hơn.
Rầm!
Tiếng va chạm trầm đục vang lên trên hư không, nhân ảnh đột hiên bắn ra rồi đánh lén lập tức bị đánh bật bay ra sau. Thân thể hắn lảo đảo trên hư không vài cái, liên tiếp triệt tiêu mấy lần quyền thú thì mới hết. Khi hạ xuống đất thì loạng choạng, lùi ba bước liên tiếp. Thần sắc hắn vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.
Hắn lấy lại được thăng bằng, nhìn về phía trước. Kẻ đánh lén này không phải ai khác mà chính là Trư Hoàng. Sát thủ chi vương đến từ Tử Đảo Mật Nhân Xã. Lúc này gương mặt hắn đầy kinh hãi, ánh mắt khoá chặt trên người Phó Thư Bảo, mãi lúc lâu không nói được lời nào. Thực tế, vì lần đánh lén này, để đạt được hiệu quả ẩn mình tốt nhất hắn đã không mang theo cả linh thú toạ ký, linh thú chi trư Vương Cấp. Thu hạ sát thủ cũng không đem theo ai. Hắn tự tin sẽ một chiêu kích sát được Phó Thư Bảo. Nhưng sau khi ra tay hắn mới nhận ra, Phó Thư Bảo hiện nay đã mạnh hơn cả hắn!
Nếu mảnh hơn một chút ít thì cũng chẳng sao, có thể chấp nhận được. Nhưng quan trọng là không biết tại sa hắn ta lại mạnh đến mức khiến Trư Hoàng có cảm giác không thể thắng được, không thể vượt qua! Dựa vào cảm giác này Trư Hoàng có thể đoán ra ngay, tu vi của Phó Thư Bảo hiện nay đã đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên Lực.
- Ha ha ha…
Đột nhiên Trư Hoàng ngửa lên cười lớn.
- Cười đi, cười đủ thì nói một câu, rồi chúng ta tính toán xem nên giải quyết nợ nần thế nào đây.
Trước đây khi đối diện với Trư Hoàng, Phó Thư Bảo vẫn phải dựa vào sự bảo vệ của Tiểu Thanh. Khi không có Tiểu Thanh thì hắn chỉ có thể bỏ chạy, nhưng giờ hắn đã có thực lực khiến sát thủ chi vương như Trư Hoàng nằm dưới chân mình!
Thực lực quyết định tất cả! Nắm đấm chính là đạo lý!
- Biết tại sao ta cười không?
Trư Hoàng không cười nữa mà hỏi đầy nghiêm túc.
Phó Thư Bảo lạnh nhạt nói:
- Ngươi cười gì liên quan quái gì đến ta? Ngươi nghĩ ta có hứng thú biết sao?
- Ngươi…
Trư Hoàng vốn định tỏ vẻ phong phạm tiền bối, nhưng đáng tiếc chiêu cũ rích này không có tác dụng gì trước mặt loại người như Phó Thư Bảo. Không những không có tác dụng mà hắn còn chẳng cho vị tiền bối này chút thể diện nào.
Phó Thư Bảo cười:
- Ngươi mai phục ở đây bao lâu rồi? Chắc là không phải một hai ngày đâu nhỉ? Không hổ là sát thủ chi vương, chỉ với tính nhẫn nại còn hơn cả rùa này cũng khiến người khác khâm phục rồi. Ngươi muốn đợi cơ hội giết ta, giờ cơ hội đã bày ra trước mắt rồi. Đến đi, giết ta rồi xách đầu ta đến gặp Thanh Dật Vương Tước và Thái Bình Vương Tước, nối lại mối quan hệ tốt đẹp trước đây, rồi nhận từ chúng những lợi ích to lớn.
Một câu đã chỉ ra được động cơ Trư Hoàng mai phục ở đây đợi hắn. Tuy không phải tuyệt đối nhưng đã đúng đến tám chín phần rồi.
- Không thể phủ nhận ngươi là một rất thông minh. Giờ xem ra thành tựu của ngươi không phải bất ngờ, cũng không thuần tuý là may mắn.
Trư Hoàng lạnh lùng nói.
- Ta giết ngươi không chỉ vì nối lại quan hệ với Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước, cho Tử Đảo Mật Nhân Xã có không gian phát triển lớn hơn. Ta giết ngươi còn vì một mục đích khác, đó chính là ngươi là mục tiêu của ta. Là một sát thủ chi vương, không hoàn thành nhiệm vụ thì đó là sự sỉ nhục dùng máu cũng không thể rửa sạch được!
Vinh quang là điều quan trọng nhất trong đời của một nam nhân. Vinh quang của sát thủ chi vương lại càng ăn sâu vào xương tuỷ của Trư Hoàng. Phó Thư Bảo là mục tiêu của hắn, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa làm được, đây chính là điều sỉ nhục của hắn. Nếu không thể dùng máu Phó Thư Bảo để gột rửa thì chỉ có thể dùng máu của chính hắn mà thôi!
Trong lòng Phó Thư Bảo khẽ động:
- Nói vậy thì lần này ngươi không định quay về?
Khoé miệng Trư Hoàng nhếch lên cười khảy:
- Ngươi nghĩ ta là kẻ sợ chết sao? Nếu vậy thì ngươi nhìn nhầm người rồi!
Hắn muốn thực hiện nhiệm vụ cuối cùng trong đời. Sau đó thì cuộc đời sát thủ chi vương của hắn coi như được đặt dấu chấm hết một cách viên mãn.
Khí tức tử vong dần lan toả, bao trùm cả hai người.
- Não ngươi có vấn đề à? Lẽ nào ngươi không biết Thanh Dật Vương Tước và Thái Bình Vương Tước đã bị Thánh An Na luyện chế thành luyện nô, ngay việc ho lúc nào cũng phải thỉnh thị Thánh An Na sao? Ngươi muốn dùng đầu ta để lấy lòng hai tên phế vật đó, lẽ nào ngươi không sợ Thánh An Na trở mặt, trong khi tức giận biến ngươi thành cám?
Sắc mặt Trư Hoàng thay đổi liên hồi, từ đầu tới cuối không nói gì. Tình hình Phó Thư Bảo nói hắn vẫn luôn hoài nghi, nhưng không thể tiếp cận Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước, càng không thể tiếp cận nhân vật siêu nhiên như Thánh An Na. Tin tức của hắn bị hạn chế rất nhiều. Nhưng trong lòng hắn vẫn mang chút hy vọng, hy vọng việc đó không xảy ra. Mà chuyện trước kia hắn và Vân La lý sự hợp tác cũng có thể xoá bỏ. Nhưng lời của Phó Thư Bảo lại phá vỡ tất cả, dập tắt hy vọng của hắn. Với việc này, ở trong trường hợp này có gì để tính toán, để nói nữa đây?
Dù sao thì cũng đều là chỉ có đi không về sao?
- Ngươi có cảm thấy cuộc đời ngươi chính là một bi kịch chao đảo bất đỉnh, cuối cùng kết thúc đầy bi thảm không?
Phó Thư Bảo lạnh lùng nói.
- Nói ít lời thừa thãi thôi! Động thủ đi, giờ ngươi mạnh hơn ta, có thể giết ta, cũng có thể gọi những trợ thủ cường đại của ngươi ra giải quyết ta mà không tốn chút sức nào. Nhưng ta chính là ta, sát thủ chi vương. Nếu ngươi muốn sỉ nhục trước khi giết ta thì ngươi sai rồi! Ngươi nên tôn trọng đối thủ như ta!
Trư Hoàng gần như gầm lên. Sự phẫn nộ của hắn đến từ nơi sâu nhất trong nội tâm, cảm giác vô cùng chân thực, vô cùng mãnh liệt.
Phó Thư Bảo nói:
- Đồ ngốc, ta muốn giết ngươi thì đã truy kích ngay sau khi ngươi vừa ra tay lúc nãy rồi. Hơn nữa, nếu ta gọi trợ thủ ra, ngươi cho rằng ngươi chống đỡ được bao lâu trước một nghìn thạch tượng chiến sĩ? Ta cho ngươi hay, không quá ba hơi thở đâu.
Sắc mặt Trư Hoàng trở nên nặng nề, đúng như Phó Thư Bảo nói, đối mặt với một nghìn thạch tượng chiến sĩ, tuy hắn là lực sĩ Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ Chi Lực nhưng vẫn không thể chống cự được quá ba hơi thở.
Đây chính là khoảng cách giữa thực lực của một người và một quân đoàn. Luyện Ngục Quân Đoàn của Phó Thư Bảo, chiến đấu lực đơn lẻ của nghìn thạch tượng chiến sĩ không mạnh hơn Trư Hoàng nhưng thực lực tổng hợp thì khủng bố đến mức không thể vượt qua. Huống hồ, một nghìn thạch tượng chiến sĩ này không có bất cứ tạp niệm nào, phối hợp một cách hoàn hảo, chiến đấu lực của họ ở mức khủng bố đến Thánh An Na cũng không dám đối mặt nói gì đến Trư Hoàng?!
Sau một lúc trầm mặc, Trư Hoàng đột nhiên nói:
- Phó Thư Bảo, ngươi nói nhiều như vậy không động thủ, rốt cuộc ngươi muốn gì?
- Điều ta muốn rất đơn giản, quy thuận ta, những mục tiêu ngươi chưa thực hiện được cũng sẽ thực hiện được. Tử Đảo Mật Nhân Xã cũng sẽ có không gian phát triển chưa từng có trước đây. Ngươi cũng biết, bản thân ta cũng đang bồi dưỡng tổ chức sát thủ, thủ hạ sát thủ trước đây của ngươi dưới trướng ta cũng sẽ có không gian phát triển tốt.
Phó Thư Bảo nói.
- Ha ha ha…
Sau một chuỗi cười lớn Trư Hoàng mới nói:
- Phó Thư Bảo, ngươi mới là não có vấn đề. Mục tiêu lớn nhất của ta chính là giết ngươi. Mục tiêu này ngươi cũng giúp ta thực hiện sao? Nếu vậy thì ta sẽ quy thuận ngươi!
- Thế có gì khó đâu? Là sát thủ chi vương, ta đã trở thành trở ngại ngươi không thể vượt qua, nhiệm vụ mà cuộc đời sát thủ của ngươi không thể hoàn thành. Ta muốn thu phục ngươi, nếu không cho ngươi lợi ích đó thì hẳn là ngươi sẽ không thật lòng quy thuận ta. Nào tới đi, động thủ giết ta đi rồi quy thuận ta!
Nói rồi Phó Thư Bảo chầm chậm nhắm mắt lại, giang hai tay ra đợi Trư Hoàng xuất kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.