Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 509: Tự sướng




Thiên Tháp Sơn vốn dĩ là đại bản doanh của Quy Vân Tông, thuộc về địa giới của Kinh đô Tú Quốc. Nhưng mà ở bên trong Thế giới Tân Hưng này, cái tòa Thiên Tháp Sơn này hiện tại đã biến thành Vương thành Kinh đô của một quốc gia mới, địa vị cùng với cấp bậc rõ ràng tăng cao lên một tầng cấp mới, nhưng mà quy mô vẫn như cũ rất là khó coi.
Muốn cho toàn bộ chỗ này phát sinh thay đổi, để cho một cái quốc gia nhỏ bé khôi hài này phát triển trở thành một đại cường quốc chân chính ngạo thị thiên địa, cũng không phải là không có cơ hội. Trên thực tế, cơ hội lần này thật lớn, chỉ nhìn xem Băng Oánh nắm bắt như thế nào mà thôi.
Một gã khất cái bình thường, nếu như thiên thời, địa lợi, nhân hòa, các phương diện, điều kiện cũng đều có sẵn hết, như vậy nhất định sẽ có một ngày lay thân biến đổi, hóa thành một siêu cấp phú ông phú khả địch quốc.
Đạo lý như vậy, chỉ cần có đầy đủ điều kiện, như vậy một cái Quy Vân Quốc hiện tại dân cư chỉ hơn một ngàn người, nó cũng có thể biến thành một siêu đại cường quốc! Quốc thổ rộng lớn, tài nguyên phong phú, trăm vạn hùng binh, thành cao hào rộng… đó là bộ dáng chấn động lòng người như thế nào?
Chẳng qua, cái cảnh tượng này, dưới điều kiện hiện tại, cũng chỉ có tại thời điểm đắp chăn nằm ngủ mới có thể nhìn thấy được mà thôi.
Giờ phút này, thứ mà Băng Oánh đang nhìn, chính là một bức họa của Phó Thư Bảo! Bức họa này chính là do nàng ta tự mình vẽ ra. Nàng ta vốn là đại tài nữ của Quy Vân Tông, ở trong Kinh đô Tú Quốc cũng là đại tài nữ số một, số hai, muốn vẽ ra một bức họa, đó chỉ là chuyện tình đơn giản mà thôi.
Bức họa này, cũng không phải là treo ở trong tẩm cung của nàng, cũng không phải là treo ở trong thư phòng ngự dụng của nàng, mà là được treo ở trong nhà vệ sinh ngự dụng của nàng!
Gã thiếu niên trong bức họa, tuy rằng dưới sự tô vẽ của diệu thủ, khiến cho trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng mà nhìn qua vẫn như trước là một tên vô lại. Ánh mắt gian xảo, nụ cười lười nhác mà giảo hoạt, còn có khuôn mặt cũng không tính là quá mức đẹp trai… Những thứ này tập hợp lại với nhau, cực kỳ giống như bức họa vẽ một tên tội phạm truy nã thường hay treo bên ngoài thành môn bình thường.
Thậm chí, trực giác của Băng Oánh còn cho rằng, loại người như Phó Thư Bảo vậy, so với tội phạm truy nã còn đáng phẫn nộ hơn bảy tám phần.
- Trừng mắt? Ta cho ngươi trừng mắt! Ta móc hai mắt ngươi ra!
Hai đầu ngón tay thanh tú đột nhiên đâm thẳng về phía bức họa của Phó Thư Bảo, không chút khó khăn đã để lại tại vị trí cặp mắt gian xảo kia hai cái lỗ thủng lớn.
Xè xè xè xè…
Thanh âm nước tiểu chảy vào bên trong hố phân đột nhiên vang lên, kéo dài một lúc khá lâu… Cuối cùng Băng Oánh rốt cuộc cũng thả lỏng lại. Nàng ta thu hồi hai ngón tay đang cắm lên trên bức họa của Phó Thư Bảo, trên mặt nở nụ cười, phảng phất như là cặp mắt của Phó Thư Bảo thật sự đã bị nàng móc mù vậy, không bao giờ còn có được cái loại ánh mắt gian xảo như vậy nữa. Đi tiểu, lại được móc mù cặp mắt Phó Thư Bảo, đối với Băng Oánh mà nói, đều là chuyện tình vô cùng cao hứng, đều có thể khiến cho nàng sảng khoái.
Một nàng đại tài nữ thanh cao đứng đắn cũng chỉ có thể ở loại địa phương âm u như là nhà vệ sinh này mới có thể lộ ra một mặt khờ dại, đáng yêu như vậy.
Thanh âm xè xè lúc này đột nhiên dừng lại. Băng Oánh dùng sức cố gắng thêm một chút, lại vang lên thêm chút thanh âm xè xè nữa. Trải qua cố gắng, một chút nước tiểu cuối cùng cũng bị bắn vọt ra ngoài.
Sau khi xong việc, Băng Oánh lại lấy ra một tờ giấy xúc có màu xám trắng, dán xuống chỗ vị trí bộ vị ướt sũng mà rậm rạp bên dưới. Sau khi lau khô xong nơi đó, nàng ta lại đem tờ giấy kia cầm ra, cẩn thận quan sát.
- Bà ngoại nói đây là Thí Dựng Chỉ do nàng ta đặc biệt luyện chế ra, nếu như xuất hiện màu đỏ mà nói, chính là sẽ có đứa nhỏ, mà màu sắc không thay đổi chính là nói không có hoài thai… Không có! Như thế nào lại không có cơ chứ?
Nhìn xuống tờ giấy ướt đẫm, tâm tình đang vui vẻ của Băng Oánh liền biến mất không còn nữa.
Không có chính là không có!
Nếu như vẫn không có, như vậy còn cần phải cùng với tên nam nhân ghê tởm Phó Thư Bảo kia làm lại cái chuyện tình kia nữa!
Tâm tình của Băng Oánh cũng không phải là không xong, mà là cực kỳ không xong. Nhưng mà, thời điểm trong đầu nàng hiện ra hình ảnh thân thể cường tráng mà cân xứng của Phó Thư Bảo, cùng với thời điểm khi hắn cùng nàng làm ra cái sự tình kia, thân thể nàng liền không thể khống chế, trở nên kích động một hồi. Cái bộ vị vừa mới lau chùi sạch sẽ, lúc này lại khẽ tươm ra một ít dịch thủy, lại trở nên ươn ướt một trận.
Cặp mắt thanh tú nhìn lên trên bức họa giống hệt như tội phạm truy nã của Phó Thư Bảo, ánh mắt của Băng Oánh nhất thời toát ra quang mang mê ly. Trong mơ hồ, nàng tựa hồ như là nhìn thấy Phó Thư Bảo đột nhiên từ bên trong bức họa kia bước ra, mạnh mẽ, tươi mát, mang theo cảm giác xâm lược cường hãn khiến cho nàng sợ run, thô bạo đem cặp chân thon dài của nàng tách ra, thô bạo tiến vào…
Hai chân của Băng Oánh thật sự khẽ tách ra một chút, nhưng mà tiến vào cũng không phải là đồ chơi của Phó Thư Bảo, mà là một đầu ngón tay của nàng! Cái đầu ngón tay nhỏ bé trắng nõn như tạo thành bởi bạch ngọc kia chậm rãi mà dứt khoát từ cặp đùi trắng nõn của nàng trơn nhẵn đi vào, chậm rãi lay động lay động nhè nhẹ, phảng phất như là muốn từ trong một vũng bùn lầy tìm kiếm một thứ gì đó, ví dụ như hạt đậu, hay là viên châu gì đó vậy…
Một Thánh nhân cho dù thần thánh đến đâu, cũng sẽ có một mặt âm u nhất, không có bất cứ người nào biết. Một vị đại tài nữ như là Băng Oánh vậy, luôn luôn bày ra bộ dáng đứng đắn, bộ dáng băng thanh ngọc khiết, bộ dáng không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng mà ở trong cái địa phương âm u không có ai nhìn thấy này, lại làm ra loại chuyện tình mà đại đa số các nữ nhân không dám làm, chính mình tự sướng!
- Phó Thư Bảo! Cái tên khốn kiếp, nam nhân thối! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi… ôi da… ôi da…
Nếu như Phó Thư Bảo biết được giờ phút này Băng Oánh một phen đem cái bộ vị kia của nàng tưởng tượng thành hắn, tiến hành trừng phạt thật nặng hắn mà nói, như vậy hắn khẳng định sẽ hộc máu mà chết.
Một lúc thật lâu sau đó, Băng Oánh mới rời khỏi nhà vệ sinh ngự dụng của nàng. Thời điểm này, trên mặt nàng mang theo nụ cười nhàn nhạt, lại khôi phục bộ dáng thanh cao, cao ngạo trước đây của nàng ta. Hơn nữa hiện tại, từ trên thân thể của nàng cũng dần dần bồi dưỡng ra một loại khí thế của Nữ vương, trong lúc đi lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt đảo chuyển… cũng đều mơ hồ toát ra một chút uy nghi.
- Băng Oánh, đợi một chút!
Thanh âm của Mạc Sầu đột nhiên từ sau lưng vang lên.
Băng Oánh quay người lại:
- Bà ngoại, có chuyện gì?
Mạc Sầu bước nhanh tới, hạ thấp thanh âm, nói:
- Ta biết ngươi ở trong đó kiểm tra chuyện tình đứa nhỏ. Có hay không?
Khóe miệng Băng Oánh chợt lộ ra một tia cười khổ:
- Bà ngoại, làm sao dễ dàng có như vậy? Trước sau, cũng chỉ có… vài lần mà thôi! Vẫn chưa có!
- Vậy con phải tranh thủ một chút! Hiện tại muốn gặp Phó Thư Bảo càng ngày càng khó khăn hơn. Mà thời điểm Tiếp Dẫn Chi Thuyền xuất hiện cũng càng ngày càng gần hơn…
Băng Oánh khẽ gật đầu:
- Ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội!
- Đúng rồi!
Mạc Sầu nói:
- Thánh An Na đã trở lại, muốn ngươi đi gặp nàng ta! Một lát nhớ cẩn thận một chút, bộ dáng nàng ta rất mất hứng, có thể là kế hoạch của nàng ta có chút không được suôn sẻ!
- Ta biết rồi, bà ngoại!
Băng Oánh nói.
Mạc Sầu hiện tại đã trở thành trụ cột của Quy Vân Quốc, cái này và tu vi lực lượng của nàng cũng không quan hệ gì. Gừng càng già càng cay, hồ ly càng già càng giảo hoạt, bà ta cũng chính là như vậy. Bà ta đã từng gặp qua vô số người, đối nhân xử thế vô số, tự nhiên có rất nhiều kinh nghiệm quý giá. Băng Oánh từ vai diễn một thiếu nữ biến thành thiếu phụ, những chỗ cần phải dựa vào Mạc Sầu quả thật là nhiều lắm.
o0o
Bên trong đại điện Quy Vân Cung, trên Vương tọa bằng hoàng kim vốn dĩ là chỗ ngồi của Băng Oánh, hiện tại lại là Thánh An Na đang ngồi. Bên dưới nàng ta, hai bên tả hữu, Tứ Đại Thiên Không kỵ sĩ đang đứng thẳng người nơi đó, khí thế uy vũ bá đạo lan tràn ra ngoài, khiến cho người ta tâm sinh kính sợ.
Trạng thái như vậy, không hề nghi ngờ chính là muốn nói cho Mạc Sầu và Băng Oánh biết, nàng ta mới chính là chủ nhân của nơi này, về phần Mạc Sầu và Băng Oánh, cũng chính là thuộc hạ của nàng mà thôi. Cho dù là có thân phận Nữ vương cũng không ngoại lệ.
- Thánh chủ, kế hoạch… có thành công hay không?
Mạc Sầu cẩn thận lên tiếng hỏi.
- Hừ! Tứ Đại Lý Sự của Hội sở Luyện Lực sĩ Đế quốc hiện tại đã không còn tồn tại, kế hoạch của ta đương nhiên là thành công rồi!
Thánh An Na thở phì phì nói.
- Vậy… vì cái gì Thánh chủ vẫn là có bộ dáng không vui như vậy?
Xem mặt đoán tâm tình đối với một lão bà như Mạc Sầu mà nói, quả thật chẳng có gì khó khăn. Bà ta đã mơ hồ cảm giác được, kế hoạch giết chết Mặc Lan Lý Sự, Vân La Lý Sự cùng với Diệt Luân Lý Sự khẳng định là đã thành công, nhưng mà chuyện tình quan trọng nhất, chính là khống chế Phó Thư Bảo, lại không có thành công. Bằng không, thời điểm này trên mặt Thánh An Na phải là vô cùng vui vẻ mới đúng.
- Ta không ngờ được, cái tên gia hỏa Phó Thư Bảo kia lại giảo hoạt đến mức độ như vậy! Cái tên gia hỏa kia, ta hận không thể đem đầu của hắn chặt xuống, đưa cho đám nô lệ ty tiện nhất là bô nước tiểu!
Lại là Phó Thư Bảo!
Mạc Sầu cùng với Băng Oánh không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, trong lòng lại cũng chẳng quá mức ngạc nhiên.
- Cùng ta hợp tác, đó chính là vinh hạnh bằng trời của hắn rồi! Không ngờ hắn dám minh trương mục đảm mà đòi ta phải cấp cho hắn ưu đãi! Quả thật là đáng giận!
Thánh An Na vẫn còn chưa hết phẫn nộ, lớn tiếng phát tiết.
Băng Oánh khẽ cúi nhẹ đầu xuống, trong lòng thầm nói:
- Cái loại nam nhân như hắn, nếu như không minh trương mục đảm mở miệng đòi ngươi chỗ tốt, đó mới chính là kỳ quái đó!
- Được thôi! Ta liền cấp ưu đãi cho hắn! Đợi đến khi đi lên Tiếp Dẫn Chi Thuyền, ta liền bắt hắn một phen đem tất cả những thứ đã ăn vào đều ói hết ra cho ta!
- Không biết Thánh chủ dự định sẽ cấp cho hắn chỗ tốt gì?
Mạc Sầu cẩn thận hỏi.
Ánh mắt của Thánh An Na dừng lại trên người Mạc Sầu cùng Băng Oánh, nhìn kỹ nói:
- Ta muốn hỏi các ngươi một chút, các ngươi đối với tên gia hỏa kia hiểu rõ hơn nhiều, vậy thì cái thứ chỗ tốt nào mới có khả năng đả động được hắn?
Mạc Sầu suy nghĩ một chút, nói:
- Tiền tài, cái tên kia phú khả địch quốc. Bên cạnh đó, bên phía Hậu Thổ Thành vẫn còn tiếp tục không ngừng kiếm tiền cho hắn. Nông trường, quặng mỏ, còn có buôn bán trang bị Lực Luyện Khí nữa… Những cái này đều không ngừng mang đến tài phú cuồn cuộn cho hắn. Cho nên bản thân hắn hẳn sẽ không đặt tiền tài vào trong mắt! Nữ sắc, tựa hồ cũng không được! Bên người tên kia có đến ba đại mỹ nhân, Độc Âm Nhi của Độc Lang Tộc, Công chúa Dật Hương của Thánh Lan Quốc, còn có Hồ Nguyệt Thiền của Hồ Tộc. Ba nữ nhân này, bất luận kẻ nào cũng là trăm vạn người mới có một, có những địa phương mà nữ nhân bình thường không thể nào so sánh được. Hơn nữa, ngoại trừ ba nữ nhân này, hắn còn có bốn vị nữ phó, còn có cả một chiến đội nữ chiến sĩ Hồ Tộc nữa… Cho nên, nữ sắc cũng là không thể thực hiện được!
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được! Như vậy đến tột cùng là loại chỗ tốt nào mới có thể đả động được hắn?
Thánh An Na vốn dĩ là định đem cái quân cờ Băng Oánh này đi ban tặng lần thứ hai, nhưng mà Mạc Sầu cũng đã nói như vậy, trong lòng nàng liền quẳng ném đi cái ý niệm này.
- Thánh chủ, kỳ thật ngài…
Mạc Sầu nhìn về phía Thánh An Na, vừa muốn nói lại thôi.
Thánh An Na sửng sốt một chút, trên mặt liền phẫn nộ, nói:
- Làm càn! Chẳng lẽ ngươi định bảo ta tự dâng chính mình để lấy lòng tên gia hỏa kia hay sao?
Mạc Sầu bị dọa cho nhảy dựng lên, cuống quýt nói:
- Thánh chủ hiểu lầm ý tứ của ta rồi! Lão thân không phải là có ý đó! Ý tứ của lão thân chính là định nói Thánh chủ có thể cấp cho Phó Thư Bảo một ít bảo bối Lực Luyện Khí, bí kíp tu luyện gì đó này nọ. Hiện tại mà nói, cũng chỉ có mấy thứ ưu đãi này mới có khả năng đả động được tên tiểu tử kia mà thôi!
Sắc mặt của Thánh An Na nhất thời mới hòa hoãn lại một chút, nói:
- Băng Oánh, ngươi từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, ngươi có chủ ý gì hay không?
Băng Oánh cung kính nói:
- Những gì bà ngoại nói đều không sai, chỉ có những chỗ tốt đó mới đả động được Phó Thư Bảo!
Thánh An Na nói:
- Vậy thì quyết định vậy đi! Băng Oánh, ngươi đích thân một phen đem cây Luyện Hoa Quyền Trượng này đưa cho Phó Thư Bảo đi. Ngươi và hắn cũng có chút quan hệ nhất định. Khi gặp mặt hắn, ngươi tốt nhất khuyên bảo hắn một chút, để hắn hiểu được hợp tác với ta sẽ có chỗ tốt thật lớn!
Băng Oánh không chút chần chờ, gật đầu nói:
- Vâng, Thánh chủ! Ta sẽ đem thứ này đưa qua cho hắn là được!
Kỳ thật trong lòng nàng, Băng Oánh chính là phi thường muốn gặp Phó Thư Bảo. Bằng không, lúc ở trong nhà vệ sinh, nàng cũng sẽ không làm ra cái loại sự tình đó.
Luyện Hoa Quyền Trượng cùng với Luyện Hoa Thuẫn cũng đều là những Lực Luyện Khí cực mạnh do Luyện Hoa Nữ Thần lưu lại, bên trong ẩn chứa thần lực, có được những năng lực khó có thể tin nổi. Nhưng mà Mặc Lan Lý Sự lại cũng không có năng lực đem chúng nó phát huy ra được, bằng không cho dù Thánh An Na có mạnh đến đâu đi nữa, cũng sẽ không dễ dàng xử lý được Mặc Lan Lý Sự như vậy.
Trong suy nghĩ của Thánh An Na, đem Luyện Hoa Quyền Trượng cấp cho Phó Thư Bảo, Phó Thư Bảo ngay cả khả năng phá huy ra cỡ trình độ của Mặc Lan Lý Sự cũng chẳng thể làm được, căn bản là không tạo thành uy hiếp gì cho nàng. Mà một khi đạt thành quan hệ hợp tác, thành công đi lên Tiếp Dẫn Chi Thuyền, nàng ta có thể từ chỗ của Phó Thư Bảo mà cướp lại.
Đến thời điểm đó, liền không chỉ là có Luyện Hoa Quyền Trượng, mà còn có lạc ấn của Kim Chi Nguyên Tố, cùng với càng nhiều thứ khác nữa, nàng ta cũng đều muốn lấy tất cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.