Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 4: Trang bị dạo phố




Bốn thanh xuân thiếu nữ đã thay xuống nữ bộc trang khêu gợi. mặc vào đó một áo giáp da ngắn màu đen bó chặt người. Hạ thân là quán nhò chi đủ phủ lên cặp mông tuyết của chúng nữ. Áo khoác da trên người gần nhu muốn đem hai trái đạn pháo trước ngực chúng nữ bắn ra ngoài, càng bóp chặt phô trương, rành ngực trắng như tuyết không chút che dấu lộ ra ngoài không khí, hạ độc ánh mắt người nhìn. Khiến người khác càng cảm thấy kỳ lạ chính là những nữ bộc này còn đeo cả binh khí, là đoản đao thuần một màu, ngay cả dây thắt lưng cũng là màu vàng, bên trên chuôi đao còn có hai cái lục lạc, mỗi bước chân đều phát tiếng đinh đang, cực kỳ rêu rao.
Ngoại trà trang phục bản thân, bốn thanh xuân nữ bộc còn lấy cả trang bị xuất hành của thiếu gia.
Trong tay Xuân Lan cẩm một cái lồng chim, thế nhưng bên trong lồng chim không phải là chim, mà là một con gà núi.
- Xuân Lan, không có chuyện, ngươi xách còn gà theo làm gì?
- Thiếu gia đã nói. cá tính chúng ta phải bất đồng với người khác, người khác mang chim, ngài phải mang gà.
Hạ Trúc dắt theo một con heo, màu đen trắng trên người giao nhau, rất đáng yêu. Ra ngoài dạo phổ. dắt theo một con heo thì còn có thể lý giải, thế nhưng, trên lưng con heo không ngờ lại đeo một thanh kiếm.
- Hạ Trúc, dắt heo cũng được rồi, trên lưng nó còn đeo một thanh kiếm làm gì?
- Đó là vũ khi của thiếu gia a. công tử thiếu gia Hổ Thành xuất môn đểu mang theo một thanh kiếm, nhưng thiếu gia ngại nó cồng kềnh, cho nên liền lấy con heo này thay ngài mang kiếm, ngài còn nói như vậy có thể làm tức chết mấy tên vương bát đản đeo bội kiếm.- Trong tay Thu Cúc cầm một cái túi lớn, bộ dáng nặng trịch, ỡ đẳng trước còn dùng chi vàng thêu một chữ “Tiền” thật lớn.
- Ách, Thu Cúc, ngươi đừng nói với ta đó là túi tiền a?
- Thiếu gia. đây là túi tiền của ngài a, ngài nói, túi tiền là đồ chơi của đám phụ nữ, ngài đã dùng là phải dùng loại lớn nhất, phải là loại bao gạo 100 cân.
Trong tay Đòng Mai ngược lại không có thứ gi biến thái, chi là một cái đoản tiêu, màu vàng trong vắt, vừa nhìn là biết thứ quý trọng.- Đông Mai. cái... ngươi đừng nói là lúc ta đi đường, vừa đi vừa thổi tiêu a?
- Thiếu gia, không phải ngài thổi, là ta thổi.
- Ngươi thổi tiêu?
- Thiếu gia quên rồi sao? Lão gia đã an bài cho ngài một ảnh tử thị vệ, một khi ngài gặp nguy hiêm. chi cần ta thôi, ánh tử (cái bóng) cùa ngài sẽ đi ra bảo vệ ngài.
- Vậy ngươi thồi một cái xem.
Cho dù chưa từng nhìn thấy ông già giàu có tại thế giới này. nhưng Phó Thư Bảo vẫn cố đốc sức nhớ lại ký ức tán loạn lúc trước, cuối cùng cũng biết một chút tình huống, ông già hắn cái gì cũng thiếu, thậm chí là đức hạnh, nhưng thứ không thiếu nhất lại chính là tiền, dùng tiền mua một ành tử thị vệ đê bảo vệ cho đứa con trai bại gia không chuyện rắc rối nào không gây ra, chỉ có điều bây giờ hắn thật sự rất muốn nhìn xem ảnh từ thị vệ kia đến cùng là dạng gì.
- Thế nhưng, thiếu gia ngài không có gặp nguy hiểm gì a?
- Nói nhảm! Bảo ngươi thổi thì thổi đi!
Dựa theo kinh nghiệm trước đây. Phó Thư Bảo hung hăng trừng mắt. sau đó vỗ một cái lên mông Đông Mai.
Bốp ~ Một tiếng vang giòn giã.
Sóng mông nhộn nhạo.
Tâm hồn cũng nhộn nhạo...- Nô tỳ biết sai, nô tỳ sẽ thổi tiêu cho thiếu gia...
Đòng Mai tràn đầy ủy khuất và đáng thương đem đoản tiêu đưa tới bờ môi non mềm, khẽ thổi nhẹ một cái.
Tiếng tiêu vừa dứt, Phó Thư Bảo chi thấy mắt mình hoa lên, một người mặc hắc Y hắc khố hắc hài đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, tốc độ cực nhanh, căn bản là không thấy gã từ noi nào xuất hiện trước mặt hắn. Bởi vì che kín mặt nên cũng không nhìn rõ diện mạo, chi có thê từ dáng người vạm vỡ mà nhìn ra giói tính nam của hắn.
- Ngươi chính là ảnh tử thị vệ của ta? Thử hai chiêu xem!Vèo... Ảnh tử thị vệ đột nhiên biến mất trước mặt Phó Thư Bảo, hành động cực nhanh, cũng không biết hắn rời đi như thế nào. ẩn tàng ớ đâu.
Phó Thư Bảo ngạc nhiên lẩm bẩm:- Nhu thế nào lại không nể mặt?
- Thiếu gia. chẳng lẽ ngài quên rồi sao? Hắn là một tên câm, hắn chi phụ trách bảo vệ an toàn cho thiếu gia. khi nghe tiếng tiêu sẽ xuất hiện bảo vệ thiếu gia. không có nguy hiểm lập tức ròi khòi, lệnh của ngài hắn không nghe, chi có lão gia mói được.
Đông Mai nói.- Ha ha... cái này... bổn thiếu gia gần đây quên rất nhiều chuyện, đúng rồi, ảnh tử thị vệ này tên là gì?
Vốn Phó Thư Bảo sau khi biết minh còn có một ảnh tử thị vệ, còn định, giao lưu trao đổi những thứ liên quan đến lực lượng tu luyện, nhưng bây giờ xem ra chủ Y này căn bản khôngthể thực hiện được rồi
- Nhiệt Vệ Môn.
- Nhiệt Vệ Môn?
- Đúng vậy, hắn là do lão gia chiêu mộ từ Tín quốc ờ gần bờ biển phía Đông, là Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, sớ trường nhất là tiềm ẩn và ám sát.Thoáng dừng lại một chút. Đông Mai còn nói:
- Thiếu gia còn quên gì nữa không? Ta kể một lượt luôn.
Tinh huống rất phúc tạp.
Nhưng sự tình lại rất đơn giản.
Sau khi sửng sốt một lúc, Phó Thư Bảo mới nói:- Ta phải đến Hổ Thành Lực Sĩ học viện để tu luyện lực lượng, đây gọi là tinh thần ham học hòi. các ngươi làm phúc tạp như vậy làm gì?
Lần này đến lượt bổn thanh xuân nữ bộc sửng sốt.- Thiếu gia. người trước kia đến Hổ Thành Lực Sĩ học viện thật ra là đi kỹ viện, tửu lâu, đô tràng, chúng ta không phải đêu một mực làm theo lời ngài sao?
Xuân Lan lên tiếng hòi, cái đầu trái dua xinh đẹp của nàng tràn đầy mơ hồ, muốn mơ hồ bao nhiêu có mơ hồ bấy nhiêu.
- Thiếu gia ta là lãng tử quay đầu, như vậy đi, các ngươi đưa ta đến Hổ Thành Lực Sĩ học viện, sau đó ta vào, còn các ngươi thì về nhà.
Phó Thư Bảo không muốn để bốn thanh xuân nữ bộc này đi theo, nhưng mấu chốt là hắn ngay cả đường đi đến Hô Thành Lực Sĩ học viện ở đâu cũng không biết, cần người dẫn đường.
Ý của thiếu gia là không thể làm trái.
Vì vậy, một siêu cấp bại gia từ. đại nát nhân cùng bổn thanh xuân nữ bộc gợi cảm bạo lộ, một con gà rùng trong lông, một con heo mang kiếm, đội ngũ kỳ quái này từ hào trạch đại môn của Phó gia xuất phát, đi dạo vòng vo khắp đường lớn ngõ nhò của Hồ Thành, nơi nào cũng đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.