Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 353: Tôi luyện bì nhục (1)




- Tông Chủ, ngài…
- Bớt nói nhảm đi, bằng không thì chết! Thần phục hay không thần phục?
- Ta thần phục…
Mạc Sầu lại thổ ra ngụm máu thứ ba.
- Ha ha ha… Ta muốn đánh bại tất cả Lực Sĩ trong thiên hạ! Thiên thượng địa hạ, duy ngã siêu cấp lực lượng nhân độc tôn!
Tiếng cười điên cuồng từ trong miệng Mạc Khinh Vân truyền ra, thiên địa biến sắc.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn nhìn Mạc Khinh Vân, bọn họ có thể khẳng định một điều, đó là thực lực Mạc Khinh Vân so với trước kia càng mạnh hơn, thế nhưng… ông ta điên rồi!
Về phần ông ta đến cùng đột nhiên giác ngộ, đột phá cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực, tiến vào cảnh giới vị tri hay không cũng đã trở thành một câu đố. Bởi vì, người trong tràng, bất luận là ai cũng không dám tiến lên hỏi vấn đề liên quan đến “Siêu cấp lực lượng nhân”. Bởi vì kết quả rất rõ ràng, ngay cả lão muội của mình cũng dám đánh suýt chết, huống chi là người không có chút quan hệ gì?
Thời khắc này, trên lãnh thổ Tú Quốc đã xuất hiện một siêu cấp lực lượng nhân, hắn phát thệ rằng muốn đánh bại tất cả Lực Sĩ trong thiên hạ.
Biến hóa này, đừng nói là người khác, cho dù ngay chính bản thân Mạc Khinh Vân e rằng có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
o0o
Trăng khuyết treo trên bầu trời đầy sao không mây. Ánh sao đầy trời chiếu sáng vạn trượng, giống hệt bảo thạch giá trị liên thành.
Tại một thôn nhỏ thuộc biên cảnh của Thanh Uyển Quốc, trong khu vườn một nông gia chất phác, một nam một nữ sóng vai ngồi bên giếng nước trong sân, ngắm bầu trời sao, khung cảnh hết sức lãng mạn. Tuổi tác nam nữ cũng không lớn, thoạt nhìn chỉ chừng mười mấy tuổi.
Nữ chủ nhà ở đằng xa quan sát, nàng thoạt nhìn chỉ 23 tuổi, nhưng lại có ba người trượng phu. Ba trượng phu của nàng đều bận rộn kiếm sống, một người thì nấu thức ăn cho khách nhân tôn quý đến từ Tú Quốc, một người thì đang cho heo ăn, một người thì đang chẻ củi. Trong mắt nữ chủ nhà, ba người người trượng phu này cũng giống như heo trong chuồng heo, vừa bẩn vừa thối, ngay cả ngón chân của thiếu niên trước mắt cũng không bằng.
Chẳng qua, nàng cũng tự biết mình, tư sắc của nàng so với đầu ngón chân của nữ đồng bạn bên cạnh người thiếu niên kia cũng không bằng, cho nên nàng cũng không dám có ý tưởng không an phận nào, chỉ dám đứng từ xa, quan sát qua khe cửa, nhìn đôi kim đồng ngọc nữ đang ngắm trăng ngắm sao.
- Ánh trăng có gì đẹp hay sao? Ngu ngốc, bờ mông của nữ đồng bạn ngươi khẳng định so với ánh trăng còn muốn rực rỡ hơn, xem mông còn thú vị hơn nhiều, không biết là tên đần của gia đình phú quý nào ra ngoài dạo chơi nữa…
Nữ chủ nhà mặc dù không dám có ý đồ không an phận gì, thế nhưng vẫn thay thiếu niên kia tiếc hận một phen.
- Phó đại ca, Tiểu Thanh đi dò đường, lúc nào sẽ trở về?
Thiếu nữ thấp giọng hỏi.
- Chúng ta chưa quen thuộc cuộc sống ở đây, đây lại là địa bàn của Kim Sa Bái Thiên Giáo, cẩn thận vẫn hơn, để cho Tiểu Thanh đi trước dò xét, với tu vi của nàng ấy, cũng thuận tiện hơn nhiều, sáng mai chúng ta lên đường, lúc đó hẳn nàng cũng trở về rồi.
Thiếu niên nói.
Thiếu niên và thiếu nữ này chính là Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền một đường cưỡi ngựa từ Hậu Thổ Thành đến đây. Muốn đến Trầm Thiết Sơn còn ước chừng một ngày lộ trình, cho nên Phó Thư Bảo mới tiến vào biên cảnh của Thanh Uyển Quốc, sau đó lại để Tiểu Thanh đến Trầm Thiết Sơn dò xét một phen.
Tiểu Thanh trước lúc mặt trời mọc liền rời đi, từ trên trời bay thẳng đến Trầm Thiết Sơn, còn Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền thì đi dưới mặt đất, đến thôn xóm này nghỉ ngơi, cùng ước định với Tiểu Thanh gặp nhau tại thôn này, nếu như có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, sáng mai Tiểu Thanh sẽ xuất hiện tại cổng thôn.
Hồ Nguyệt Thiền quay đâu liếc nhìn gian phòng của nữ chủ nhà, sau đó lại quay đầu lại, có chút không thoải mái nói:
- Bà mập mạp kia đứng ở phía sau nhìn chúng ta cả buổi rồi, thật đúng là không biết thẹn.
Phó Thư Bảo cười ha hả nói:
- Bổn công tử mị lực phi phàm, tại nơi này, người ta khó có thể nhìn thấy qua nhân vật phong lưu tuấn dật như ta, nhịn không được nhìn nhiều một chút, điều này có gì kỳ quái, dù sao ta cũng không mất miếng thịt nào.
- Hừ, xú mỹ, ngươi so với bà ta còn không biết xấu hổ hơn.
Hồ Nguyệt Thiền cười chế nhạo.
Tiếu ý bên khóe miệng Phó Thư Bảo không giảm, với độ dày của da mặt hắn, chút chế nhạo của Hồ Nguyệt Thiền chẳng qua chỉ là gió nhẹ quất vào mặt mà thôi, không chỉ không tạo thành thương hại, mà dường như còn lắng nghe rất hưởng thụ.
- Được rồi, nhìn bộ dạng của ngươi, ta biết ta nói gì cũng vô ích rồi…
Hồ Nguyệt Thiền không còn cách nào khác, đành thở dài một hơi, hạ giọng nói:
- Phong tục ở đây thật sự kỳ quái, tư sắc của nữ chủ nhà này chỉ có thể dùng heo để hình dung, thế nhưng không ngờ lại có đến ba trượng phu, không biết trong lòng bọn họ sẽ có cảm thụ như thế nào đây.
- Thanh Uyển Quốc là đất nước do nữ nhân nắm quyền, nữ nhân không cần làm việc, trong xã hội gánh vác những công việc trọng yếu như chính trị gia, quan viên, quân nhân, học giả, thương nhân, công tượng,... một nông phụ có ba trượng phu cũng không có gì kỳ quái, những nữ nhân có tiền có quyền, thậm chí còn có đến mười mấy trượng phu đấy.
- Mười mấy người? Trời đất, thật đúng là không thể tưởng tượng được.
Hồ Nguyệt Thiền thè lưỡi một cái, dáng vẻ rất tinh nghịch.
Tại đất nước mà nam nhân khống chế tất cả, ví dụ như Tú Quốc, hoàng đế tam cung lục viện có 78 phi tử, số lượng lão bà đạt đến mấy ngàn, mỗi đêm lâm hạnh một người cũng mất đến hơn 10 năm. Thanh Uyển Quốc mặc dù lạc hậu bần cùng, nhưng nữ vương cũng có đến mấy trăm lão công. Hiển nhiên, dưới tay bà ta còn có một số nữ quan, nữ tương quân có mấy chục lão công cũng là chuyện rất bình thường.
Hiện tượng như vậy tại các nước khác là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng ở đây, tại trong Thanh Uyển Quốc thì lại là chuyện hết sức bình thường, không có gì kỳ quái.
- Lần này chúng ta đến đây phải tốc chiến tốc quyết, lấy xong liền rời đi, cho nên không cần phải trêu vào người của Thanh Uyển Quốc và Kim Sa Bái Thiên Giáo.
Phó Thư Bảo thấp giọng dặn dò một câu.
- Việc này ngươi nói ta cũng biết.
Hồ Nguyệt Thiền gật đầu đáp.
Đúng lúc này, nữ chủ nhân chậm chạp chạy đến, nói:
- Hai vị khách nhân tôn quý, cơm tối đã làm xong, các ngươi nhanh đến ăn thôi.
Sau khi nói xong, nữ chủ nhà dáng người mập mạp còn dùng đôi mắt đắm đuối không ngừng đánh giá Phó Thư Bảo, vốn Phó Thư Bảo đã hiểu phong tục ở nơi này, nhưng nhìn thấy ánh mắt háo sắc như vậy, hắn cũng có chút ăn không tiêu, trong thâm tâm nổi lên một tầng da gà, có chút rợn người.
Lúc vào ăn cơm, ba trượng phu của nữ chủ nhà đều quy quy củ củ đứng bên cạnh bàn, chỉ có nữ chủ nhà là ngồi cùng Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền ăn cơm, cả ba người bộ dáng xanh xao, nuốt nước miếng ừng ực nhưng lại không dám lên tiếng yêu cầu. Chỉ cần có chút thất lễ thì nữ chủ nhà liền quay đầu trừng mắt, ba người trượng phu lập tức câm như ve sầu mùa đông, lại trở nên quy củ. Quyển uy của nữ nhân hiển lộ không phải nghi ngờ.
Phó Thư Bảo vốn có chút không nỡ nhìn, nhưng nghĩ lại, lần này đến đây cũng không phải để du lịch ngắm cảnh, mà để lấy Kim Ti Hồ Lô, là chuyện bí ẩn, không tiện phát sinh sự cố, cho nên liền đem phản cảm trong lòng áp chế xuống. Lúc ăn cơm cùng nữ chủ nhân, còn hỏi một vài vấn đề liên quan đến Thanh Uyển Quốc. Sau bữa cơm, hắn cũng đã hiểu hơn vài phần đối với Thanh Uyển Quốc.
Mãi cho đến khi Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền ăn xong, ba người trượng phu của nữ chủ nhà mới được ngồi vào bàn, ăn chút cơm thừa tàn canh để nhét đầy bụng.[/CHARGE]
Nội dung đã hiển thị - Bạn có thể xem
Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền trở về phòng khách sơ sài. Trong phòng khách sơ sài chỉ có một tấm ván gỗ làm giường và một cái ghế ba chân.
- Ha ha, xem ra chúng ta chỉ có thể chịu khó ngủ chung mà thôi.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Ngươi nghĩ hay lắm, ta là nữ nhân, ta ngủ trên giường, ngươi là nam nhân, ngươi ngủ trên cái ghế kia.
Hồ Nguyệt Thiền chỉ vào cái ghế ba chân dơ bẩn rồi nói.
- Ngươi nói giỡn cái gì vậy, ghế ba chân thì làm sao ngủ? Ngươi đến ngủ ta xem nào.
- Quyết định vậy đi, ta muốn ngủ rồi.
Hoàn toàn không để tâm đến cảm thụ của Phó Thư Bảo, Hồ Nguyệt Thiền cởi giày lên giường, thoải mái nằm xuống, lấy chăn trùm lên rồi ngủ.
Phó Thư Bảo cười khổ lắc đầu, sau đó liếc nhìn cái ghế ba chân dơ bẩn, cuối cùng cũng không có hứng thú ngồi lên đó ngủ, trực tiếp khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu tu luyện lực lượng.
Lực tràng lực lượng vô hình vô chất, lại không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh. Luyện Linh Lực quấn quanh người, thân thể Phó Thư Bảo bắt đầu phiêu phù trong không trung, cả người tản mát một màn ánh sáng nhu hòa. Ánh sáng nhu hòa như vậy có sự khác biệt rất lớn với ánh đèn dầu mờ mờ.
Để thân thể trôi nổi trong hư không tiến hành tu luyện lực lượng, có tác dụng trợ giúp rất lớn đối với trạng thái tu luyện. Chẳng qua, lực lượng tu vi tiến vào cảnh giới Luyện Linh Lực tầng thứ ba, tiến độ tu luyện của hắn liền trở nên cực kỳ chậm chạp. Một lần tu luyện bình thường, hắn gần như không thể cảm nhận được tiến bộ. Điều này hết sức bình thường, bởi vì cảnh giới lực lượng càng cao, việc tu luyện lại càng gian nan, nhiều người cả đời đều không thể tiến thêm một bước.
Vận khởi Luyện Thiên Thần Quyển một chu thiên hoàn tất, một lần tu luyện nguyên thủy cũng kết thúc, Phó Thư Bảo chẳng qua chỉ mất thời gian một đồng hồ cát mà thôi. Trong lòng vẫn cảm thấy tĩnh lặng, hắn nhìn thấy Hồ Nguyệt Thiền đang mấp máy con mắt nhìn lén hắn tu luyện, còn ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua, bụi hoa dưới bệ cửa số lắc lư, phát ra tiếng vang sàn sạt khe khẽ, trong không gian tĩnh lặng này, âm thanh đó lại rất rõ ràng.
Nhìn ra xa hơn, trong thôn hoàn toàn tĩnh lặng, không có người nào đi lại trong đêm tối, cũng không biết con chó của nhà nào sủa hai tiếng. Cứ như vậy, toàn bộ tình cảnh đều bị hắn thu vào trong đáy mắt, hắn lại nhắm mắt lại.
Thông qua cảm ứng Luyện Linh Lực, hắn có thể biết rất nhiều chuyện, điều này cũng nói rõ, lực lượng lực tràng của hắn đã trở nên càng nhạy bén hơn.
Cảm ứng hết tất cả mọi động tĩnh trong hoàn cảnh này, trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên chợt động, nói:
- Cảm giác của ta linh mẫn như thế, lực tràng Linh Lực của ta cũng linh mẫn và cường đại, không biết có thể tiến hành tu luyện Kim Cương thức của Nguyên Nhất chiến kỹ trong trạng thái trôi nổi như vậy hay không? Khống chế Luyện Linh Lực của ta, tiến hành tôi luyện thân thể, đạt đến trình độ kim loại?
Kim Cương thức của Nguyên Nhất chiến kỹ là một trong những phần luyện thể cuối cùng, cũng là một thức quan trọng nhất.
Luyện thành Kim Cương thức của Nguyên Nhất chiến kỹ, thân thể sẽ cứng như kim loại, đao kiếm bất xâm, lực lượng không thể phá. Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là tương đối mà thôi, nếu như gặp phải thần binh lợi khí, vũ khí Lực Luyện Khí, hoặc là lực lượng cường đại hơn thì vẫn sẽ tọa thành thương hại. Chẳng qua, thân thể kiên ngạnh như kim loại thì năng lực phòng ngự cũng đã vô cùng kinh khủng rồi. Trong lúc đối chiến, dựa vào tuyệt kỹ, có thể đánh bại được đối thủ mạnh hơn mình cũng là chuyện rất dễ dàng. Chỉ cần luyện thành Kim Cương thức, Nộ Quyền thức và Ảnh Thối thức sẽ càng mạnh hơn, Kim Cương thức chính là tổng hợp hai thức đầu tiên, cũng là trọng yếu nhất.
Mặt khác, sau khi luyện thành Kim Cương thức, Phó Thư Bảo sẽ không cần phải mặc nhuyễn giáp bằng da rắn của Ngân Ti Tàm Mãng nữa.
Trong lòng chợt động, Phó Thư Bảo đem Luyện Linh Lực khống chế thành hình dạng nắm quyền mà mắt thường không thể nhìn thấy, thử đánh về phía phần mông thịt dày của hắn.
Không có bất kỳ tiếng vang nào, trên mông lại có chút đau, vải vóc ở vị trí đó cũng bị lõm vào rất rõ ràng. Cùng lúc đó, thịt mông tạo thành lực phản chấn, bật ra ngoài, cảm giác chấn động truyền khắp toàn thân, nơi bị đánh cảm thấy tê dại, tuy nhiên khí huyết vận hành lại càng thông suốt hơn.
- Ha ha… thì ra là vẫn có thể thực hiện.
Trong lòng Phó Thư Bảo cảm thấy vui mừng, lại khống chế nắm quyền bằng Luyện Linh Lực vô hình đánh vào các bộ phận khác.
Một vị trí trên cơ thể bị đánh trường kỳ thì năng lực chống đỡ tại vị trí đó sẽ trở nên mạnh hơn. Đây là một ví dụ thô thiển, nhưng đạo lý chính là như vậy.
Nếu như một nông phu trường kỳ lao động trong đồng ruộng, hai tay của người đó sẽ xuất hiện một tầng da chai. Dùng phương thức đánh lên người thì sẽ không sinh ra da chai, nhưng khí huyết sẽ vận hành càng nhanh và thông suốt hơn, năng lực chống đỡ đả kích của cơ bắp cũng trở nên mạnh hơn.
Cho nên, từ một góc độ càng sâu hơn mà xem xét, phương thức tu luyện như vậy thực chất chỉ dùng Luyện Linh Lực mới có thể tôi luyện thân thể, mà việc tôi luyện lại vô cùng an toàn.
Một màn này rơi vào trong mắt Hồ Nguyệt Thiền, nàng không thể lý giải. Nàng chỉ thấy Phó Thư Bảo trôi nổi trong hư không, hai mắt đóng chặt, thần thái an tường, nhưng quanh thân thể hắn lại vây kín một cỗ lực lượng cường kình, cỗ lực lượng đó giống như một nắm quyền mà mắt thường không thể nhìn thấy, không ngừng đánh lên người hắn, nơi bị đánh, cơ bắp ở đó sẽ lõm xuống một chút, sau đó phản chấn, trở lại như cũ.
Đánh vào cơ bắp chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, là phần thô thiển nhất của Kim Cương thức, sau này, còn phải đánh vào gân cốt, lúc này mới là phần mấu chốt và quan trọng nhất.
Trước tôi luyện bì nhục, sau lại tôi luyện gân cốt, nội ngoại hợp nhất, lúc đó mới thật sự là kim cương bất diệt.
Tìm được phương pháp tu luyện nhanh chóng như vậy, Phó Thư Bảo cảm thấy, hắn rất nhanh có thể tiến vào phần tu luyện thần hồn, sau này, không cần có Tiểu Thanh bên cạnh bảo vệ hắn nữa, bởi vì sau này hắn cũng sẽ biến thành một cường giả chân chính.
Lúc tu vi lực lượng tiến vào cảnh giới Vĩnh Hằng Lực, tu luyện thành Nguyên Nhất chiến kỹ, cho dù đối mặt với nhân vật tuyệt đỉnh như Tông Chủ Mạc Khinh Vân của Quy Vân Tông thì hắn cũng có lòng tin đánh một trận.
o0o
Sáng sớm hôm sau, nữ chủ nhà lưu luyến không rời đưa tiễn Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền đến cửa thôn, dõi mắt trông mong, nhìn Phó Thư Bảo dần dần đi xa.
- Quả thật là không dễ chịu đối với bà ta.
Hồ Nguyệt Thiền cười khổ nói.
Ngay lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của nữ chủ nhà:
- Hắc! Công tử, sau khi trở về nhất định phải ghé nhà ta làm khách đó, nhà ta luôn mở rộng cửa để công tử tùy thời đến chơi.
Tiếng nói này, cách ngoài một dặm vẫn có thể nghe thấy. Nếu như nửa đường nhảy ra, rống lên một câu như vậy, tuyệt đối có phong phạm của nữ cường đạo.
Phó Thư Bảo ngay cả quay đầu lại cũng không dám, cười khổ nói:
- Sau khi trở về, chúng ta đi đường vòng.
Bị yêu cũng không nhất định là hạnh phúc, có lúc đó còn là một loại thống khổ vô nhân đạo.
Ra đến cửa thôn, không đi được bao xa, tại cạnh một mảnh rừng cây, Phó Thư Bảo liền nhìn thấy Tiểu Thanh lặng im đứng chờ phía xa.
- Tiểu Thanh, tình huống ở Trầm Thiết Sơn thế nào?
Sau khi đến gần, Phó Thư Bảo mới hỏi.
Tiểu Thanh nói:
- Chủ nhân, Trầm Thiết Sơn nằm trong nội địa của Thanh Uyển Quốc, phương viên trăm dặm không có người, bởi vì Linh Thú hoạt động rất tích cực, nhiều nơi ngay cả Lực Sĩ bình thường cũng không dám tiến vào, ta cũng bị một vài Linh Thú cấp Thánh Linh tập kích, chẳng qua ta cũng không dây dưa với bọn chúng, nếu như bây giờ chúng ta đến đó, sẽ không có kẻ nào tạo thành uy hiếp đối với chúng ta, chẳng qua, những Linh Thú đó lại là một vấn đề khiến người khác rất đau đầu.
- Hết cách rồi, đến đó rồi nói.
Phó Thư Bảo đã có quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.