Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 307: Viễn hành




Phó Thư Bảo nói:
- Đúng rồi, các ngươi đã chuẩn bị xong hết chưa?
Hồ Nguyệt Thiền cười chỉ vào một cái bọc trên đầu vai nàng.
- Đều ở trong bao này cả rồi, chỉ chờ lên đường thôi.
Phó Thư Bảo đã nhìn thấy cái bao kia vài lần rồi nhưng lần này mới phát hiện mới, trong lòng máy động, dò hỏi:
- Nhìn cái bao kia cũng ngươi xẹp lép, chứa những gì trong đó thế?
Hồ Nguyệt Thiền cười nói:
- Đương nhiên là những thứ chúng ta cần để La Nghiêm bốn loại linh tài cực phẩm rồi. Muốn cái gì thì có cái đó.
- Chẳng lẽ cái bao đó của ngươi là... Lực Luyện Khí loại trữ vật sao?
Trong lòng Phó Thư Bảo nghi hoặc, đoán là thứ kia cũng giống Luyện Thiên Trữ Vật Giới của hắn, là loại đồ trữ vật có không gian tương đối rộng.
- Chính xác. Nhưng còn kém Luyện Thiên Trữ Vật Giới của ngươi một chút. Cái bao này ta phát hiện ở hoàng cung dưới đất này.
Hồ Nguyệt Thiền nói.
Cái bao kia nhìn như bao vải bình thường, bên ngoài thuê hoa thuê chim, chẳng liên quan gì tới Lực Luyện Khí cả. Mắt Phó Thư Bảo hơi lộ vẻ ham muốn, nói:
- Nguyệt Thiền cô nương có thể cho ta xem một chút không? Về sau ta có thể tự mình luyện chế một cái.
Hồ Nguyệt Thiền lắc đầu:
- Cho ngươi xem thì bí mật trong bao của ta cũng bị ngươi biết hết. Không xem được. Chờ chúng ta hợp tác xong thì ta sẽ cho ngươi xem sau.
Phó Thư Bảo thầm thất vọng. Vốn hắn cũng định nói chuyện Nguyên Nhất Chiến Kỹ cho Hồ Nguyệt Thiền và Hoàng Hồ Minh nhưng chính câu nói này khiến hắn bỏ đi ý niệm đó. Người ta vẫn còn có lòng phòng bị, hắn làm sao có thể nói chuyện nhặt được bảo vật ra chứ? Có ngọc quý là có tội. Với giá trị của Nguyên Nhất Chiến Kỹ, Hồ Tộc dù không có lòng muốn lấy nhưng một khi tin tức này mà bị tiết lộ ra ngoài thì sẽ mang tới hậu hoạn vô cùng vô tận.
- Phó công tử, ngươi còn cần chuẩn bị gì không? Nếu không thì bây giờ ngươi và Nguyệt Thiền có thể lên đường rồi.
Hoàng Hồ Minh hiện giờ chỉ ước Phó Thư Bảo rời nơi này sớm thôi. Phải biết rằng một lần luyện quyền của đối phương đã khiến hắn đổ mồ hôi lạnh toàn thân rồi.
- Như vậy thì lên đường thôi. Ta cũng không còn gì cần chuẩn bị đặc biệt cả.
Phó Thư Bảo nói. Chuyến đi này lấy được ba cuốn bí kíp thiên giai, mười cuốn bí kíp thượng giai, lại chiếm được cả bảo quyển Nguyên Nhất Chiến Kỹ. Thu hoạch lớn như vậy đã không thể dùng tiền để tính toán rồi. Hắn cũng ước gì được rời khỏi nơi này sớm.
Cáo biệt một hồi, Hồ Nguyệt Thiền lại thì thào với Hoàng Hồ Minh một chút rồi mới mang Phó Thư Bảo rời khỏi hoàng cung dưới lòng đất, trở lại mặt đất sa mạc.
Khi cửa vào được đóng lại, cát bên trong phủ xuống, trong tích tắc che dấu cửa vào lại. Đưa mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng đều là cát vàng, làm gì còn có bóng dáng của hoàng cung dưới lòng đất nữa.
- Hiện giờ chúng ta phải đi đến địa phương nào?
Nhảy vọt lên lưng ngựa, Phó Thư Bảo hỏi.
- Đầu tiên chúng ta phải tới Anh Thạch Thành phía tây bắc.
Nhoáng lên một cái, Hồ Nguyệt Thiền lại không khách sáo nhảy lên lưng ngựa, áp sát với Phó Thư Bảo.
- Anh Thạch Thành sao?
Phó Thư Bảo hơi ngạc nhiên nói:
- Địa phương đó trên danh nghĩa là địa bàn của sư phụ ta nhưng thật ra lại là nơi Thanh Dật Vương Tước khống chế. Đóng quân tại Anh Thạch Thành chính là quân đoàn trưởng quân đoàn Hổ Uy, Lạc Chấn Thiên. Tên kia lần trước đã gửi mật thử cho Đồ Thổ, muốn hắn giết ta.
- Thế nào, sợ sao?
- Nói đùa à? Trên thế giới này, người làm ta sợ hãi còn chưa sinh ra đâu. Muốn đi đến Anh Thạch Thành còn phải qua Hạp Cốc Quan. Lần hành động này của chúng ta khẳng định mất một thời gian. Ta muốn sắp xếp cho thủ hạ một chút.
Phó Thư Bảo vung roi quất vào mông chiến mã. Chiến mã hí dài một tiếng, tung bốn vó phi nhanh về hướng Hạp Cốc Quan.
- Phó đại ca, ngươi có nữ nhân chưa?
Khi ngựa đang phi nhanh, Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên hỏi một vấn đề tế nhị.
- Có rồi. Hỏi chuyện này làm gì?
Phó Thư Bảo hơi kỳ quái, sau đó cười nói:
- Thế nào, ngươi không phải có ý đồ với ta đó chứ? Không sao đâu. Ta là một người rất bác ái. Nữ tử như ngươi thì ta sẽ không từ chối đâu. Ha ha.
- Phì! Ngươi nằm mơ đi...
Hồ Nguyệt Thiền phì một tiếng nói:
- Thân phận ta đặc thù, lại có sức quyến rũ trời sinh. Đến lúc đó ngươi về Hạp Cốc Quan một mình thôi. Ta ở bên ngoài chờ ngươi. Ta cũng không muốn khiến mấy nữ nhân của ngươi hiểu lầm.
Hóa ra là vì nguyên nhân này. Phó Thư Bảo cảm thấy ngượng ngùng. Đúng là sẽ hiểu lầm thật.
- Còn nữa. Hợp tác giữa chúng ta là giữa hai người. Lần này ngươi không thể mang theo bất cứ ai, kể cả thị vệ lợi hại kia của ngươi.
Hồ Nguyệt Thiền bổ sung một câu.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Biết là ngươi sẽ nói thế mà. Yên tâm đi. Ngươi cứ ở quan ngoại đợi ta là được.
Chát. Trong không khí lại vang lên tiếng roi da quất giòn tan. Chiến mã liền tăng tốc.
Đi thì mất hai ngày, lúc trở về tất nhiên cũng vẫn mất hai ngày.
Phó Thư Bảo quay về Hạp Cốc Quan, Hồ Nguyệt Thiền liền tự mình ra quan ngoại đợi hắn.
Việc đầu tiên khi Phó Thư Bảo về đó là mang đám bí kíp hắn lấy được từ hoàng cung dưới đất của Kim Nguyệt Vương Triều giao cho Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã. Độc Âm Nhi lấy bí kíp Linh Mộc Quyết thích hợp cho nàng tu luyện nhất. Chi Ni Nhã lấy Thánh Nữ Quyết thích hợp cho mình nhất.
Năm đội trưởng quản lý những đội trăm người cũng đều được triệu tập về. Phó Thư Bảo giao Cuồng Chiến Quyết cho Lưu Chuẩn thành thục ổn trọng nhất, cũng bảo hắn phân ra làm năm phần, phát cho năm đội trưởng khác. Năm đội trưởng thấy Cuồng Chiến Quyết xong, tự tu luyện một thời gian liền truyền cho chiến sĩ trong đại đội. Ngoài Cuồng Chiến Quyết ra, hắn đưa mười cuốn bí kíp thượng giai khác vào thư phòng, để Lưu Chuẩn sửa sang lại, sau đó truyền cho chiến sĩ thích hợp để tu luyện.
Sắp xếp mọi chuyện xong, Phó Thư Bảo lại sắp đặt một số chuyện của nông trường và mỏ khoáng, lắng nghe báo cáo của các đại đội trưởng. Làm thỏa đáng hết thảy rồi, hắn mới cáo biệt Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi, một mình lên đường.
Thật ra những chuyện trong nông trường và mỏ khoáng đều được các đại đội trưởng quản lý, phát triển theo kế hoạch cả. Lúa nước đã trưởng thành, Huyễn Tâm Bồ Đào đã trưởng thành, chỉ còn đợi thời gian thu hoạch. Hắn ở lại cũng chẳng có việc gì làm. Mặt khác, có Cuồng Chiến Quyết và mười cuốn bí kíp thượng giai, lực chiến đấu của chiến sĩ các đội sẽ tăng lên chua từng có. Mà chuyện này cũng không phải việc ngày một ngày hai. Cho nên thời gian này xem như rảnh rỗi, vừa hay có thể ra ngoài rèn luyện một phen, lại thu được bốn loại linh tài cực phẩm nữa.
Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã tất nhiên là ngàn lần không nỡ nhưng thế giới này nam nhân là chủ đạo, nữ nhân được khen ngợi nhất chính là phẩm đức nghe lời. Hai nam nhân hiển nhiên cũng không phải ngoại lệ. Mặt khác, nam nhi chí tại bốn phương, giống như hùng ưng vậy. Bầu trời rộng lớn mới là nơi hắn tung cánh. Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã hiểu rõ đại nghĩa càng không có lý do ngăn cản hay quấn lấy Phó Thư Bảo.
Chẳng qua dù một mình nhẹ nhàng rời đi nhưng Phó Thư Bảo vẫn tự cảnh tỉnh mình. Bởi nơi hắn muốn đi, thực tế là địa bàn Thanh Dật Vương Tước khống chế. Nơi đó người muốn giết hắn ít nhất phải xếp hàng dài cả trăm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.