Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 299: Cung điện dưới lòng đất (1-2)




Hồ Nguyệt Thiền hé miệng cười:
- Công ơn của ngươi, ta có làm trâu ngựa cũng không báo đáp được, gọi ngươi một tiếng đại ca cũng là phải thôi.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Tùy ngươi thôi. Đúng rồi, ngươi bảo có hình thái huyễn hồ mà? Biến hóa một chút xem sao.
Nhịn cả một buổi tối, bỏ linh tài, chờ đợi chính là màn kịch đặc sắc này.
- Phó đại ca, ngươi có biết cảnh giới cao nhất của hồ tộc chúng ta là gì không?
Kỳ quái là Hồ Nguyệt Thiền lại hỏi một câu như vậy.
Phó Thư Bảo ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ không phải là linh vương sao?
Hồ Nguyệt Thiền cười ha hả nói:
- Ngươi nhầm rồi. Là hồ ly tinh.
Đột nhiên cằm Phó Thư Bảo đánh rơi xuống bàn chân hắn. Theo hắn thấy, đây là thế giới mà lực lượng là chúa tể tất cả, cũng không có chuyện quỷ thần cổ quái. Sự thật cũng là như thế. Thế giới này không có chuyện quỷ thần, nhưng thật ra đối với một số truyền thuyết về cường giả thì có ghi lại, cũng chính là thần trong mắt chúng sinh. Hồ ly Tiểu Ngục Hoàng Hàn Ngục, cái tên này Phó Thư Bảo không xa lạ, nhưng đó vốn là ở thế giới kia kia. Tại thế giới này, lần đầu tiên nghe thấy chính là từ miệng Hồ Nguyệt Thiền. Hắn không hiểu nổi, linh vương là linh vương, cần gì phải nghĩ ra một cái tên mang nghĩa chê bai như vậy chứ?
- Ha ha... Đây chẳng qua chỉ là cách xưng hô riêng biệt của hồ tộc chúng ta với linh thú mà thôi, cũng không cần để ý. Cảnh giới cao nhất vẫn là linh vương thôi.
Hồ Nguyệt Thiền thấy biểu hiện ngẩn ra của Phó Thư Bảo, cũng không biết trong lòng Phó Thư Bảo đang nghĩ gì, liền giải thích một câu như vậy.
- Cái cách xưng hô như thế nào cũng không có gì, quan trọng là bây giờ ngươi đã có thể biến thân thành trạng thái huyễn hồ chưa?
Hồ ly tinh thì cũng thôi, Phó Thư Bảo cũng không muốn để ý.
- Ngươi thật sự muốn xem thật sao?
Hồ Nguyệt Thiền nghiêm mặt nói.
Phó Thư Bảo nói:
- Trông ta giống như đang nói đùa sao?
- Được rồi...
Hồ Nguyệt Thiền liền từ từ đi về phía đống lửa.
Một trường lực lượng kỳ dị đột nhiên xuất hiện. Trong lòng Phó Thư Bảo run sợ một cái. Màn kịch hay chuẩn bắt đầu rồi sao?
Lực trường của một Lực Sĩ không chỉ thể hiện tu vi lực lượng mạnh yếu mà cũng thể hiện ý đồ và khí tràng. Sử dụng trong chiến đấu, trường lực lượng sẽ tràn ngập tính chất công kích, khí thế sắc bén, khí tràng cũng tràn ngập ý chí sát phạt. Sử dụng để ẩn nấp hay dò xét, trường lực lượng tràn ngập ý tứ kín kẽ, rất khó phát hiện. Lực lượng trường của hồ tộc dù dựa vào Linh Thú Lực Đan trong đại não của linh thú phát tán ra nhưng đạo lý cũng giống vậy.
Vấn đề là ngay lúc Hồ Nguyệt Thiền thi triển trường lực lượng, nàng đột nhiên phát tán ra một lực lượng trường không có tính chất công kích, cũng không có tính chất phòng ngự, lại càng không ẩn dấu hay dò xét mà là trường lực lượng tràn ngập hấp dẫn và khiêu khích kỳ lạ!
Năng lượng lực lượng ấm áp nhưng thủy triều tràn ra, mang tất cả lại bao vây Phó Thư Bảo. Đặt mình trong đó, dường như trong nháy mắt đã đi đến một phòng ngủ êm ấm, bốn phía là màn sa màu hồng nhạt. Trong không khí có mùi thơm kích thích người. Ánh mắt vì vậy mà trở nên mông lung. Trong bụng hắn cũng dấy lên một luồng lửa khiến hắn cảm thấy khô nóng.
Ánh sáng huyền diệu như ánh trắng bên trong Luyện Thiên Đỉnh vừa rồi lại xuất hiện lền nữa, phát ra từ bên trong cơ thể Hồ Nguyệt Thiền. Ánh sáng như mộng khiến cho làn da nàng lại càng mịn màng lóng lánh, mềm mại vô cùng, cho người ta cảm giác rất không thật. Ánh sáng lờ mờ khiến bộ váy dài màu xanh nhạt của nàng cũng trở nên xuyên thấu, ẩn hiện có thể thấy được xuân quang bên trong. Đường con lung linh trên cơ thể được bộ lộ. Bộ ngực cao vút, hai hạt đậu trên đỉnh giống như hai quả nho ngọt ngào, mềm mại ngon miệng, đẹp đẽ mà ướt át. Việc này không khỏi khiến người ta miệng khô lưỡi nhiệt.
Ánh mắt đột nhiên rơi vào cặp mông của Hồ Nguyệt Thiền. Bất ngờ phía sau cặp mông đầy đặn kia lại có một cái đuôi hồ ly màu vàng!
Chẳng lẽ đây là chỗ quan trọng của hình thái huyễn hồ sao?
Trong lòng Phó Thư Bảo kỳ quái, đang muốn lên tiếng hỏi thì lại thấy cái đuôi hồ ly màu vàng kia vẫy nhẹ, phát ra tiếng vang xoạt xoạt. Tiếng kêu kỳ dị kia dường như có tác dụng thần diệu mê hoặc lòng người. Ánh mắt của hắn càng trở lên mông lung, đứng lên đi một bước về phía Hồ Nguyệt Thiền.
Đi đến cạnh Hồ Nguyệt Thiền, lúc này hắn mới phát hiện sắc mặt của Hồ Nguyệt Thiền giống hệt Độc Âm Nhi, lại có bảy phần tương tự Chi Ni Nhã, giống như đã tổng hợp ưu điểm của ba nữ nhân Hồ Nguyệt Thiền Độc Âm Nhi, Chi Ni Nhã lại, tạo thành một mỹ nữ cực phẩm vậy. Trong nhất thời, hắn ngẩn ra, ý loạn thần mê.
- Ngươi còn đợi gì nữa? Thời gian đêm nay rất ngắn, chẳng lẽ...
Hồ Nguyệt Thiền cười.
- Chẳng lẽ ngươi chưa nghe câu, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng à?
Đây rõ ràng là khiêu khích và mời gọi xích lõa.
- Không phải là thật...
Trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, cắn mạnh đầu lưỡi. Cảm giác đau đớn truyền tới khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.
Trong mắt Hồ Nguyệt Thiền lóe lên thần quang ngạc nhiên, ánh sáng kỳ dị như ánh trăng trên người cũng biến mất. Cái đuôi hồ ly màu vàng cũng biến mất khỏi cặp mông nàng. Sửng sốt nửa ngày nàng mới kinh ngạc nói:
- Phó đại ca, sao ngươi lại làm được?
- Ta là chính nhân quân tử thật. Huyễn thuật của ngươi sao có khả năng mê hoặc tâm thần được? Đúng rồi, cái đuôi của ngươi là thật hay giả vậy?
Vừa nói, đột nhiên Phó Thư Bảo liền vòng tới phía sau Hồ Nguyệt Thiền, đưa tay tốc váy dài của người ta lên. Không nhìn thấy cái đuôi hồ ly, chỉ thấy một cặp mông tròn trịa. Không ngờ nàng... lại không mặc gì cả!
- Ngươi...
Mặt ngọc dâng lên hai đóa mây hồng, xấu hổ quẫn bách. Hồ Nguyệt Thiền vội vàng tránh ra, trốn khỏi bàn tay Phó Thư Bảo.
Vừa nói mình là chính nhân quân tử thật, đã ra đưa tay tốc váy nhìn mông người ta, lại còn thản nhiên như vậy, trên thế giới này chỉ sợ cũng chỉ có Phó Thư Bảo mới làm được chuyện như vậy.
- Vừa rồi là hình thái huyễn hồ phải không?
Phó Thư Bảo lại hỏi.
Hồ Nguyệt Thiền gật gật đầu.
- Đúng vậy. Chẳng qua đó là lần đầu tiên ta sử dụng, cũng hơi miễn cưỡng một chút. Ít nhất cũng có vài chỗ cần sửa chữa. Nếu ta thành thạo rồi, tu vi lực lượng lại tăng lên thì chỉ sợ Phó đại ca ngươi cũng không thể thoát khỏi dễ dàng đâu.
- Vậy cái đuôi hồ ly kia cuối cùng là thật hay là giả?
Vấn đề lại trở lại về vị trí cũ rồi. Phó Thư Bảo tràn ngập chờ mong.
Hồ Nguyệt Thiền cười khúc khích một tiếng:
- Vấn đề này để sau này ngươi nghiệm chứng nhé.
Trong lòng Phó Thư Bảo chấn động. Thế này là ý gì đây?
Chẳng qua cũng không thể phủ nhận là dù kết thúc hình thái huyễn hồ rồi, tư sắc của Hồ Nguyệt Thiền vẫn không tầm thường. Ở cùng chỗ với nàng, giờ khắc nào cũng bị hấp dẫn và khiêu khích.
Tu vi lực lượng tăng lên đến cấp Chánh Linh đã khó dây dưa và đối phó như vậy, nếu tăng lên nữa thì còn cao tới mức nào chứ?
Cũng không biết vì sao, Phó Thư Bảo vừa lo lắng về việc tu vi lực lượng của Hồ Nguyệt Thiền tăng lên, lại vừa tràn ngập chờ mong với hình thái huyễn hồ mạnh hơn của nàng.
Thời gian tiếp theo cũng xem như bình tĩnh. Nói chuyện một hồi xong, Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền đều tự nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, lại cưỡi ngựa, dựa theo chỉ dẫn của Hồ Nguyệt Thiền mà tiến về phía trước.[/CHARGE]
Vào lúc bầu trời tối đen, Hồ Nguyệt Thiền đã chỉ dẫn Phó Thư Bảo đi đến một vùng sa mạc bằng phẳng.
Địa phương kỳ quái này không có cồn cát, cát vàng bằng phẳng dưới chân kéo dài ra xa, không có tận cùng. Không có ốc đảo, trong tầm mắt đều là cát vàng, không chút sinh cơ.
Tại vùng sa mạc bằng phẳng này, Hồ Nguyệt Thiền bảo Phó Thư Bảo dừng ngựa, nói:
- Phó đại ca, chúng ta tới rồi.
Phó Thư Bảo nhìn bốn phía một chút, ngạc nhiên nói.
- Ngươi nói đùa à? Chỗ này chẳng có gì, chỉ có cát vàng thôi.
Hồ Nguyệt Thiền nhảy xuống lưng ngựa, bước về phía trước.
Trong lòng Phó Thư Bảo dù kỳ quái nhưng cũng nhảy xuống ngựa, dắt theo chiến mã đã mệt mỏi, đi theo Hồ Nguyệt Thiền.
Đi chừng một trăm mười bước, Hồ Nguyệt Thiền dừng lại, đột nhiên cất giọng quát:
- Hồ Nguyệt Thiền trở về rồi! Trở về rồi!
Tiếng nói truyền xuống đất. Vùng cát phía trước đột nhiên phát ra tiếng rào rào. Cát bụi bị cuốn lên, lộ ra một cửa động rộng tới trăm bước.
Đứng ở cửa động, một con đường đá xanh xiên xiên lộ ra, kéo dài xuống phía dưới, nhìn không thấy tận cùng. Bốn vách tường của cái động cũng là đá xanh, khiến người ta có cảm giác đây là kết cấu của một tòa thành bảo kiên cố chắc chắn. Ngoài con đường đá ra, ba phía đều có đèn. Hiển nhiên đây không phải là đèn dầu. Ánh sáng nơi này sáng ngời, đốt cháy cũng không có khói đen tỏa ra, cũng không có mùi dầu như các loại đèn bình thường, mà là một mùi thơm nhàn nhạt như hoa lan. Điểm này hơi giống mùi trên người Hồ Nguyệt Thiền.
- Phó đại ca, đi theo ta nhé.
Hồ Nguyệt Thiền đi xuống con đường đá.
- Lãnh địa hồ tộc các ngươi lại ở dưới mặt đất sa mạc sao?
Phó Thư Bảo không nhịn nổi sự kỳ quái trong lòng, cất tiếng hỏi. Chiến mã dưới sự dẫn dắt của hắn cũng bước xuống con đường đá, tiếng móng ngựa truyền tới địa phương rất sâu dưới đất.
Hồ Nguyệt Thiền nói.
- Lực chiến đấu của hồ tộc chúng ta không mạnh, linh thú tất nhiên coi chúng ta là mồi ngon. Mà người ngoài nếu bắt được nữ tử hồ tộc chúng ta thì sẽ mang đi bán lấy tiền ngay. Không tìm một địa phương an toàn không được.
Nữ tử hồ tồ thiên kiều bá mỵ, bán cho các quý tộc và gia đình giàu có, có thể kiếm được món rất hời. Sự thật là quý tộc Tú Quốc coi việc nuôi dưỡng nữ tử hồ tộc hay có nô lệ hồ tộc là thể hiện thân phận quý phái. Hoặc đơn giản chỉ cần mua về chơi đùa, giải quyết nhu cầu của phương diện kia.
- Xây dựng một lãnh địa dưới đất như thế này, khẳng định là rất lớn hả?
Đi một đoạn đường vẫn không thấy điểm cuối, trong lòng Phó Thư Bảo đã hơi kinh ngạc.
Hồ Nguyệt Thiền cười nói:
- Hồ tộc chúng ta làm sao có bản lĩnh xây dựng một trụ sở dưới đất hùng vĩ to lớn thế này chứ? Chúng ta chẳng qua chỉ chiếm lợi, tới ở nơi này thôi.
Ngừng lại một chút, nàng mới nói:
- Cung điện của Kim Nguyệt Vương triều bị diệt vong ba ngàn năm trước, thời gian lâu dài bị bão cát chôn tại nơi này. Cung điện huy hoàng ngày xưa đã biến thành cung điện dưới đất rồi.
Hóa ra là một tòa cung điện dưới đất. Giờ Phó Thư Bảo đã hiểu.
Con đường màu xanh như cỏ rốt cục đã đi đến tận cùng rồi. Nhìn kỹ một chút, thấy phía trước là một tòa thành được vây quanh bởi tường đá. bởi nguyên nhân đường đi quanh co cho nên trông nó mới rất dài.
Không xa dưới chân tường thành bằng đá không xa chính là cửa cung điện. Bị chôn trong cát vàng, tất nhiên không thể thấy toàn cảnh cung điện. Chẳng qua thỉnh thoảng có thể thấy mái ngói lưu ly màu vàng lọt vào tầm mắt, lấp lánh sáng dưới ánh lửa, âm thầm thể hiện vẻ phòn hoa ngày xưa.
Trên cửa cung điện có một tấm biển vàng rất lớn, trên đó dùng chữ cổ viết ba chữ to "Kim Nguyệt Cung". Cánh cửa đóng chặt, hai bên có rất nhiều cột đá màu xanh, không có thị vệ mặc giáp đeo đao, chỉ thấy một đám hồ ly màu lông không đồng nhất đang nhìn về phía này.
Đứng giữa cửa điện là một con hồ ly, hiển nhiên là hồ ly rất lớn tuổi rồi, màu lông không có ánh sáng, trên đầu không ngờ lại là lông trắng. Trên người hắn lại là màu vàng. Bất chợt nhìn thấy, trông nó giống như một ông lão tóc bạc phơ phơ vậy.
Thấy Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền xuất hiện, lão hồ ly kia lập tức tới đón chào.
- Quý khách tới nhà, xin mời vào.
Một con hồ ly xoay người chạy tới trước cửa điện, đứng thẳng lên, vươn hai chân trước đẩy lên cánh cửa nặng nề nọ. Cánh cửa lập tức bị nở ra.
- Vị này chính là tộc trưởng của chúng ta, Hoàng Hồ Minh.
Hồ Nguyệt Thiền giới thiệu.
Lại một cái tên người. Hồ tộc cố ý tách mình ra khỏi những linh thú khác, từ cái tên đã có thể thấy rõ.
- Hóa ra hồ tộc này đã biết ta sẽ tới.
Trong lòng Phó Thư Bảo âm thầm nghĩ, nét mặt tươi cười, bước nhanh tới đón.
- Ha ha, ngưỡng mộ đại danh của Hoàng Hồ tộc trưởng đã lâu, trong lòng khát vọng được gặp, không ngờ hôm nay được như nguyện. May mắn, đúng là may mắn.
Giọng nói của Hoàng Hồ Minh lộ vẻ hơi ngạc nhiên.
- Thật sao, Phó công tử đã nghe tới tên ta sao?
- Chuyện này... Đương nhiên là trên đường Nguyệt Thiền cô nương nói cho ta.
Phó Thư Bảo đáp.
Hồ Nguyệt Thiền cười phì một cái, nói:
- Tộc trưởng, chúng ta đi vào đi đã nhé.
Mặc dù quen biết chưa lâu nhưng nàng lại rất rõ tính cách Phó Thư Bảo. Vừa rồi là lần đầu tiên nàng giới thiệu tộc trưởng hồ tộc cho Phó Thư Bảo, Phó Thư Bảo lại nói là ngưỡng mộ đại danh từ lâu, đúng là ba hoa thôi.
Hoàng Hồ Minh cười nói:
- Ha ha, đúng vậy đúng vậy. Khách quý tới nhà, chúng ta không thể đứng đây nói chuyện, mời vào.
Tiến vào cửa điện lại là một cảnh tượng tráng lệ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.