Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 177: Con chó trong mắt Âm Nhi (1)




Nếu chỉ dùng phương thức tu luyện thông thường, hoặc dùng những Linh Tài phổ thông để tiến hành tu luyện thì tầng cảnh giới lực lượng càng cao, việc nâng cấp trong tu luyện sẽ càng chậm lại, với một người ở cấp Luyện Nguyên Tố Lực như hắn thì khó có thể cảm nhận được tiến độ tăng lên của nó, nhưng dùng linh năng to lớn chứa trong Thạch Hạch của Linh Vẫn Thạch để tiến hành tu luyện, thì hắn lại cảm nhận rất rõ ràng sự nâng cấp của Luyện Nguyên Tố Lực trong hắn.
Cứ tiếp diễn thế này, thì chẳng bao lâu nữa hắn sẽ có thể phá vỡ tầng thứ nhất bây giờ để tiến vào tầng thứ hai của Luyện Nguyên Tố Lực. Thật không hổ danh là Linh Vẫn Thạch, vật báu hàng đầu trong vũ trụ này. Đây là việc khiến người ta rất mong chờ.
Mặt khác, sự mở rộng của Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa cũng khiến hắn cảm thấy vui mừng khôn xiết. Trên đường từ Hổ Thành tới Kinh Thành, không tiện dùng Thạch Hạch của Linh Vẫn Thạch để tu luyện, nhưng hắn lại dùng hết gần một nửa Linh Quả của Thiên Diệp Phù Bình để tu luyện, hiệu quả của nó đương nhiên không thể so với linh năng trong Thạch Hạch, nhưng trong hơn 20 ngày vừa qua, hiệu quả tích lũy qua từng ngày cũng không phải là nhỏ.
- Phù…
Thở ra một hơi dài, Phó Thư Bảo kết thúc việc tu luyện Luyện Nguyên Tố Lực.
Lần tu luyện này, nguồn linh năng trong Thạch Hạch dường như lớn mạnh hơn vì hắn đã không sử dụng đến trong một thời gian dài.
Nhìn hai tay mình, Phó Thư Bảo thấy có chút kích động, phóng thích Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa một lần nữa, hắn nhất thời ngây ra vì cảnh tượng trước mắt. Phạm vi mở rộng của Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa trước đây chỉ to hơn một phần năm bàn tay của hắn một chút, nhưng sau khi kết thúc lần tu luyện này, phạm vi mở rộng của Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa đã lớn bằng hai phần năm bàn tay rồi.
Hai ngọn lửa Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa cứ bập bùng cháy lặng lẽ trong hai bàn tay hắn, chúng tỏa ra hơi nóng khiến người ta khó mà hình dung được, nhưng hơi nóng ấy chỉ có tác dụng với bên ngoài, còn bản thân hắn chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp mà thôi.
Lúc mới nhìn thấy hai ngọn lửa Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa ấy, Phó Thư Bảo còn thấy kinh ngạc, nhưng nghĩ kĩ lại thì hắn lại thấy rất bình thường:
- Lúc trước ta dùng Linh Quả của Thiên Diệp Phù Bình để tu luyện trong hơn 20 ngày, nguồn linh năng mà Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa hấp thu được vẫn luôn tụ lại ở đó, nhưng chưa đạt tới trình độ mở rộng rõ rệt, vừa rồi ta dùng Thạch Hạch của Linh Vẫn Thạch để tu luyện, năng lượng tích lũy được thì nhiều mà hao phí thì ít, nên nó mới mở rộng rõ rệt như thế.
Thu Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa và Thạch Hạch của Linh Vẫn Thạch lại, chờ đến khi sự kích động trong lòng lắng xuống, Phó Thư Bảo mới đứng thẳng dậy, mở hết cửa trong phòng, ánh nắng ban mai vàng óng ánh chiếu rọi lên mặt hắn, cảnh sắc trong sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc trông thật bắt mắt, đặc biệt là kiến trúc của dị quốc, nhìn ra phía đó, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác kì diệu mơ hồ như đang ở nơi đất khách quê người vậy.
- Cứ tiếp tục như vậy, e rằng chẳng bao lâu nữa ta sẽ đạt tới cảnh giới cấp Luyện Linh Lực tầng thứ nhất cũng nên. Thật chẳng có tính thử thách gì cả….
Trong cảnh nắng mai đẹp mê hồn ấy, một thiếu niên trên người chỉ mặc độc một chiếc quần cộc đang tự mình chìm đắm trong sự vui sướng. Quả thực, nhờ tu luyện tâm pháp trong Luyện Thiên Thần Quyển, và nguồn năng lượng dồi dào trong Thạch Hạch của Linh Vẫn Thạch, thực lực của hắn tăng lên nhanh chóng vượt quá sức tưởng tượng của thường nhân, có dùng hai chữ “khủng khiếp” để hình dung cũng chẳng có gì là quá đáng.
Tiếng bước chân khe khẽ truyền tới, Phó Thư Bảo vội gạt đi niềm vui sướng tự đắc trong lòng, hắn nhìn về phía phát ra tiếng động thì thấy Độc Âm Nhi mặc một bộ váy dài màu trắng đang đi về phía hắn. Khi hắn nhìn thấy Độc Âm Nhi, thì Độc Âm Nhi cũng đã nhìn thấy hắn, bốn mắt nhìn nhau không chớp.
Trong ánh nắng ban mai, Độc Âm Nhi với chiếc eo thon nhỏ như tơ liễu, bộ ngực vun cao nhè nhẹ run, tự nó đã toát lên vẻ đẹp làm say đắm lòng người, cặp đùi thon dài tròn lẳn mà khỏe đẹp, cả hai thứ đó hòa trộn lại tạo cho người ngắm cảm giác vô cùng hoàn mỹ. Thực ra, chỉ cần không đòi hạ độc ai đó, hoặc không nhìn vào tà khí bẩm sinh trong đôi mắt nàng thì vẻ đẹp của nàng sẽ khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.
Cũng là nắng mai chiếu rọi, cũng vẫn là gió nhẹ khẽ thổi, nhưng Phó Thư Bảo lại khiến người ta có cảm giác hoàn toàn khác biệt. Việc tu luyện trong thời gian dài khiến cơ thể hắn ngày càng vạm vỡ, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp cân đối. Do dùng nhiều loại Linh Tài nên hắn làn da của hắn trắng nõn nà đến nỗi con gái cũng phải ghen tị, trông cứ như làn da của cô gái mới lớn vậy.
Nhưng điều quan trọng nhất là, hắn chỉ mặc có độc một chiếc quần lót, thứ “vũ khí tà ác” sau khi trải qua Linh Sương cường hóa giờ đang phẫn nộ chỉ về phía trước, cái tư thế hung ác ghê tởm ấy như đang muốn cảnh cáo hết thảy những con cái đang tiếp cận nó rằng, nếu còn dám tiếp tục lại gần, chắc chắn nó sẽ thoát ra khỏi sự trói buộc và xông lên cắn xé một trận tơi tả!
- Ha ha, Âm Nhi muội tử, chào buổi sáng.
Phó Thư Bảo dường như chưa ý thức được sự thất thố của mình.
Quả nhiên, vừa nhìn rõ thứ gì đang dùng cái tư thế cực kì xấu xa chỉ về phía mình, Độc Âm Nhi bỗng thẹn thùng đỏ mặt, gắt một câu:
- Đồ biến thái chết tiệt! Mới sáng ra đã mặc quần lót mà chạy ra đây! Ngươi không thấy bộ dạng ngươi bây giờ trông cực kỳ xấu xí khiến người ta buồn nôn sao?
Phó Thư Bảo cúi đầu liếc nhìn giữa háng mình một cái rồi nhún vai nói:
- Không có việc gì nên dắt chó đi dạo thôi, có lợi cho cơ thể và tinh thần lắm đó.
Ngừng một lát rồi hắn lại cười nói:
- Cũng giống như nữ nhân các người thích trang điểm vậy, đàn ông bọn ta thích dắt chó đi dạo.
- Ngươi… Ngươi đi chết đi!
Độc Âm Nhi khoát tay một cái, mặt đất khẽ rung chuyển, một viên gạch lát đường bỗng bay vèo về phía Phó Thư Bảo.
Đây chẳng qua chỉ là đòn công kích kiểu mắng yêu thôi, chẳng có chút lực công kích nào hết, Phó Thư Bảo cũng nhẹ nhàng tránh được, nhưng đòn công kích thày cũng khiến hắn nhảy dựng lên, thất thanh nói:
- Âm Nhi muội tử, lực lượng tu vi của ngoiw đã đạt tới cấp Luyện Nguyên Tố Lực khi nào vậy?
Có thể dùng tới lực lượng Thổ Nguyên Tố ở khoảng cách này, thêm vào sự biến hóa lực tràng lực lượng của Độc Âm Nhi, có thể dễ dàng nhận ra lực lượng tu vi của Độc Âm Nhi đã tăng lên, nàng không còn là Lực Sĩ cấp Tinh Thần Lực nữa, mà đã là một Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực!
Từ lúc ở trong thâm sơn cùng cốc hắn đã biết Độc Âm Nhi đã đạt đến cảnh giới Tinh Thần Lực tầng thứ ba, hơn nữa nàng đang tu luyện cảm ứng của năm loại nguyên tố, cũng giống như hắn, nàng là một hạt giống Luyện Lực Sĩ hiếm có.
Sau đó, trong nhiều lần kì ngộ và dưới tác dụng của việc tu luyện các Linh Tài xa xỉ, thì hắn đã đuổi kịp Độc Âm Nhi, thậm chí còn vượt qua nàng, nhưng không ngờ rằng, sáng sớm hôm nay Độc Âm Nhi lại tặng cho hắn một ngạc nhiên thú vị đến vậy.
Nhìn chằm chằm Phó Thư Bảo đang đứng ngây ra nhìn mình, Độc Âm Nhi không khỏi đắc ý đáp:
- Thế nào, chỉ có lực lượng tu vi của tên biến thái như ngươi mới được tăng lên, còn ta không được phép đuổi theo ngươi sao?
- Đâu có, nhưng sao lực lượng tu vi của ngươi lại nâng lên nhanh chóng như vậy?
Phó Thư Bảo biết rằng Linh Sương trong Thiên Diệp Phù Bình mà hắn đưa cho nàng là một nguyên nhân, nhưng trong đó chắc chắn còn có những nguyên nhân khác.
Độc Âm Nhi tinh nghịch lè lưỡi trêu trọc nói:
- Sao ngươi lại lằng nhằng vậy, chuyện gì cũng phải hỏi cho rõ ngọn nguồn sao?
Phó Thư Bảo nhất thời không biết phải trả lời sao. Hắn chợt hồi tưởng lại, lúc đó khi còn ở trong Mai Bảo Sâm Lâm, hắn cũng từng hỏi Độc Âm Nhi vì sao lực lượng tu vi của nàng lại tăng lên nhanh như vậy, nhưng Độc Âm Nhi không trả lời hắn, bây giờ xem ra, cùng một câu hỏi, nếu cứ hỏi nữa độc Âm Nhi cũng sẽ chẳng trả lời hắn đâu.
Lúc này Độc Âm Nhi đã đi đến bên cạnh Phó Thư Bảo, nhìn vào khuôn mặt hắn, rồi lại liếc nhìn xuống phía dưới, nàng khinh bỉ nói:
- Chỗ này cũng chẳng có ai khác, ngươi thật thà trả lời ta, có phải ngươi cho “chỗ đó” của ngươi ăn thứ thuốc tăng kích cỡ gì không?
Phó Thư Bảo: “….”
- Hay là, ngươi đã từng luyện tập “chỗ đó”?
Trên trán Phó Thư Bảo xuất hiện 8 giọt mồ hôi to như hạt đậu, cô nàng này sao lại có thể mở miệng ra hỏi một câu như thế chứ?
Độc Âm Nhi mở rộng hai tay nói:
- Được thôi, ta không cần trả lời ngươi vì sao lực lượng tu vi của ta lại tăng lên nhanh chóng như vậy, ngươi cũng chẳng phải nói với ta vì sao chỗ đó của ngươi lại biến thái như thế, chúng ta coi như hòa.
Trước mắt Phó Thư Bảo bỗng tối sầm, xém chút nữa là ngã lăn ra đất.
Lúc Phó Thư Bảo bức bối muốn đâm đầu vào tường, đột nhiên thấy trong hai lòng bàn tay của Độc Âm Nhi xuất hiện hai ngọn Nguyên Tố Hỏa to bằng ngón áp út. Không giống với Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của hắn, Nguyên Tố Hỏa của Độc Âm Nhi không màu trong suốt, phải nhìn kĩ lắm mới có thể nhìn thấy.
- Cũng xem như bình thường, không phải màu đen hay là màu xanh.
Trong lòng Phó Thư Bảo cũng thả lỏng đôi chút.
- Bảo ca, chỗ Linh Quả của Thiên Diệp Phù Bình mà ngươi cho ta rất hữu dụng, khoảng thời gian này ta đã nâng cường độ tu luyện lên, chỗ Linh Quả đó cũng dùng gần hết rồi, ngươi có thể cho ta thêm một chút không?
Đôi má lúm đồng tiền của Độc Âm Nhi như ngậm cười, đôi mắt ngây thơ nhìn vào thiếu niên bên cạnh.
- Ta biết ngay ngươi tới tìm ta sớm như vậy sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành cả mà, chỗ Linh Quả còn lại cũng không nhiều lắm, chắc khoảng 100 quả thôi, cho ngươi hết đó, khỏi mất công sau này ngươi lại tới làm phiền ta.
Phó Thư Bảo cười khổ đáp, sau đó lấy ra một bình sứ trong Luyện Trữ Vật Giới, đem nó giao cho Độc Âm Nhi.
- Cám ơn Bảo ca.
Độc Âm Nhi vui vẻ nhận lấy bình sứ.
Phó Thư Bảo không nhịn được mà khoát tay, nói:
- Đi đi, đi đi.
Chưa đi được mấy bước, Độc Âm Nhi lại quay đầu lại, trên khuôn mặt nàng nở một nụ cười kì lạ đầy vẻ ngây thơ nói:
- Đúng rồi, Bảo ca, chắc chắn ngươi đã từng luyện tập “con chó” của ngươi, hoặc là cho nó ăn thuốc gì rồi, đúng không?
- Cút!
Mặc dù trên người chỉ được che đậy bằng một chiếc quần lót, những thiếu gia vẫn gào lớn, trong ánh nắng ban mai tuyệt đẹp kia, cảnh tượng này tương đối quỷ dị.
Một chuỗi tiếng cười lanh lảnh vang lên, Độc Âm Nhi đã nhanh chóng chạy mất.
Nàng cứ như trẻ con vậy, e là có mất cả đời cũng không thể hiểu được.
Cho đến khi Độc Âm Nhi biến mất khỏi tầm mắt, một lúc lâu sau Phó Thư Bảo mới thôi không nhìn nữa, nhưng đúng lúc hắn đang định vào phòng thay Xà Bì Giáp hoặc mặc thêm y phục thì hắn bỗng dừng bước, cao giọng nói:
- Xem đủ chưa vậy, mau ra đây đi.
Người bước ra từ con đường rợp bóng cây chính là Tư Ti, là nữ nô mà hắn bỏ ra 100 kim tệ để chuộc ra khỏi xuân điếm của La gia, trên người nàng mặc bộ váy của nữ bộc giống Đông Mai và các nữ bộc khác, cũng là một bộ váy rất ngắn và bó sát, độ dài của chân váy chỉ vừa đủ che đi đôi mông kiều diễm của nàng, đôi chân thon dài lộ ra, láng mịn trơn mềm.
Thân trên cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn bó sát, bộ ngực bị vun cao lên, hai cái nút ở chính giữa lúc nào cũng như sắp bị cặp tuyết lê kia đẩy ra ngoài. Vòng eo trông rất nhỏ nhắn, rất mềm mại. Tư Ti bây giờ so với Tư Ti thảm hại hôm qua càng đẹp hơn bội phần.
Bước chân của Tư Ti rất nhẹ, sắc mặt cũng có vẻ căng thẳng, trong tay nàng đang bưng một cái khay gỗ, trên khay có đặt một chiếc chậu nhỏ đựng nước rửa mặt, một chén cháo và một đĩa thức ăn, ngoài ra còn có một cái dùi gỗ tinh xảo và một ấm trà.
Nhìn thấy những thứ trong khay gỗ, Phó Thư Bảo chợt có cảm giác dở khóc dở cười, đây là việc mà bốn nữ bộc Đông Mai, Hạ Trúc, Xuân Lan, Thu Cúc thường phải làm, sao giờ lại để một mình nàng làm hết vậy? Bốn nàng kia chắc đang muốn làm đại tỷ, ỷ thế bắt nạt người mới đây.
Đến trước mặt Phó Thư Bảo, không để ý đến sự lạnh lẽo và bụi bẩn trên nền đất, Tư Ti lễ phép quỳ xuống, dịu dàng nói:
- Thiếu gia, xin để nô tì hầu hạ ngài rửa mặt ăn sáng ạ.
- Đông Mai và những người khác đâu rồi?
Phó Thư Bảo thuận miệng hỏi.
Tư Ti vội đáp:
- Đông Mai tỉ và các tỉ khác đang chiêu binh bên ngoài sứ quán, tối qua họ đã giao cho nô tì rất nhiều việc, bao gồm cả chuyện hầu hạ thiếu gia buổi sáng sau khi thức giấc và buổi tối trước khi đi ngủ như thế nào. Vì vậy, xin thiếu gia hãy để nô tì hầu hạ ngài, nô tì có thể làm được ạ.
Trong lòng Phó Thư Bảo vừa tức vừa buồn cười, trước đây Đông Mai và những người còn lại chẳng bao giờ làm được một chuyện cho đàng hoàng tử tế, ấy thế mà sau khi trở thành trợ lý của đoàn trưởng Hồng Hồng Hồng giáp thị vệ đoàn thì tính trách nhiệm lại được đẩy cao lên hơn cả bộ ngực của các nàng ấy nữa! Nếu hắn đoán không lầm, lúc này chắc bốn người đó đang đứng trước cửa sứ quán chiêu binh, và sau lưng họ lại có một đám thị vệ Thánh Đóa Lan Quốc được một bữa no mắt rồi…
- Thiếu gia, để ngài có thể uống được nước trà xanh thơm nhất, nô tì… đã rửa rốn tới 6 lần.
Vừa nói, Tư Ti vừa bẽn lẽn mở vạt áo sơ mi, để lộ ra vùng bụng trắng mịn mượt mà như nhung, cái rốn xinh xinh lặng lẽ nằm giữa vùng da tuyết trắng, không nông cũng không sâu, kích thước cân đối, vô cùng đáng yêu.
Phía dưới rốn chính là chiếc váy nữ bộc ngắn cũn, không có dây lưng, chỉ được cài lại bằng một chiếc nút vải, vì thế từ những khoảng trống rời rạc vô tình để lộ ra xuân quang kích thích người nhìn. Làn da bên trong chiếc váy dường như càng trắng nõn nà và mềm mượt hơn. Nhìn qua khoảng trống lớn nhất ngay phía dưới bụng, có thể thấy một vạt tơ đen và vùng đồi thần bí mà đám tơ đen đó đang che phủ.
Ai để nàng mặc thế này vậy?
Phó Thư Bảo thấy có chút khó chịu, hắn thu ánh mắt lại, cười khổ đáp:
- Đứng dậy đi, các nàng ấy dạy ngươi toàn thứ linh tinh rồi, thật ra không cần phải phiền phức như vậy đâu, ngươi chỉ cần để đồ xuống đây, tự mình ta làm cũng được.
Nét mặt Tư Ti tỏ ra vô cùng đau khổ, run rẩy nói:
- Thiếu gia, chẳng lẽ nô tì đã làm nhầm điều gì rồi sao?
- Ngươi chẳng làm gì sai đâu.
Phó Thư Bảo càng thấy khó chịu hơn.
- Nhưng Đông Mai tỉ có nói, họ cũng hầu hạ thiếu gia như thế này mà, họ có thể làm được, nô tì cũng có thể làm được, cầu xin ngài, thiếu gia, hãy để nô tì hầu hạ ngài đi. Ngài đã cứu nô tì ra khỏi lò lửa, chẳng lẽ ngay cả việc hầu hạ ngài ngài cũng không thể để nô tìn làm sao?
Vừa nói, trong đôi mắt Tư Ti đã ngập đầy nước, trông như sắp khóc đến nơi vậy.
- Vậy ngươi thay ta dọn dẹp phòng đi, tiện thể, ta cũng có vài chuyện muốn hỏi ngươi.
Phó Thư Bảo khéo léo đổi chủ đề.
- Dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.