Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 47: Nhất định là nhìn lầm rồi!




“Thiên Ngâm, đệ ngốc ở đây, bổn tọa đi ra ngoài một chút.” Long Thiên Tuyệt đứng lên, liếc mắt nhìn Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch một cái, đi về hướng mà Lam Tử Duyệt đã đi.
Long Thiên Ngâm nhìn phương hướng đại ca nha mình biến mất huýt sáo một cái, đại ca rốt cục cũng cảm thấy hứng thú với nữ nhân rồi, Long Thiên Ngâm cười hì hì đi đến chỗ Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch, nhưng vừa mới đi được một nửa, liền thấy phía sau có có hai chiếc xe ngựa chạy về phía này, hắn đành phải dừng bước lại, trong xe ngựa đi đằng trước, có một năm tử trẻ tuổi tuấn mỹ lại mang chút đáng yêu duỗi cao cổ vui vẻ kêu lớn: “Lam Thành Thành, Lam Dịch Dịch…”
Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch đang xây bếp nhỏ nghe được thanh âm quen thuộc, cao hứng ngẩng đầu lên, huynh đệ hai bé đều kinh hỉ hô: “Ngũ thúc thúc.”
“Oa! Ngũ thúc thúc, người rốt cục cũng đuổi kịp chúng con rồi, Dịch Nhi còn đang nghĩ khi nào thì ngũ thúc thúc người mới đuổi kịp chúng con đó?” Lam Dịch Dịch bước chân ngắn nhỏ, cao hứng chạy đến trước xe ngựa của Niên Bình Sùng, khuôn mặt nhỏ vì bận rộn mà đỏ hồng lên, phi thường đáng yêu, Niên Bình Sùng cũng cao hứng đến mức không kịp chờ xe ngựa dừng lại đã nhảy từ trên xe ngựa đến bên người Lam Dịch Dịch.
Mà Lam Thành Thành mặt không cảm xúc đứng tại chỗ không động, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Long Thiên Ngâm đứng tướng hình con ngựa, kỳ quái nhìn nam tử đang thân thiết với chất tử nhà mình, trong lòng thầm kêu không tốt, đại ca có tình địch, hắn có hoả nhãn kim tinh, nhìn rất chuẩn xác.
“Nga! Lam Dịch Dịch, con không nói thúc sẽ không tức giận, con vừa nói a! Bản thiếu chủ liền giận sôi máu, ngày đó các ngươi rõ ràng là nghe được bản thiếu chủ kêu các ngươi, nhưng cư nhiên các ngươi còn chạy mất, nói, có phải là làm chuyện gì sai trái lương tâm với ngũ thức rồi không, cho nên, mới nghe được tiếng của ngũ thúc đã bị dọa chạy, hả?” Niên Bình sùng kéo mặt xuống, lấy thái độ thẩm vấn nhìn Lam Dịch Dịch, ngày đó hắn đuổi theo đến mức thở không ra hơi, trong lòng tất nhiên là phải tức giận chứ?
Nga! Lam Dịch Dịch vừa nghe Niên Bình Sùng nhắc nhở như vậy, đột nhiên nghĩ tới lúc mẫu thân kéo hai huynh đệ các bé vừa chạy vừa nói chuyện, trong lòng kêu lộp bộp một tiếng, thầm nói không tốt, nếu như ngũ thúc biết bọn họ rõ ràng là nghe hắn gọi, nhưng lại không thèm để ý tới hắn mà chạy đi, ngũ thúc nhất định là sẽ nhớ thù cả đời.
“A a! Ngũ thúc, người có phải đã lầm rồi hay không nhìn, ca ca và Dịch Nhi nếu như thấy được ngũ thúc, nghe được tiếng của ngũ thúc, làm sao có thể không để ý tới ngũ thúc được chứ? Ngũ thúc là người tốt nhất đối với Dịch Nhi và ca ca, ngũ thúc, người nhất định, nhất định là nhìn lầm rồi, nếu như ngũ thúc không tin lời Dịch Nhi, ngũ thúc có thể hỏi ca ca, ca ca từ trước đến nay chưa có nói dối bao giờ.” Mắt hạnh của Lam Dịch Dịch sáng trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nghiêm túc nói, không sai, ngày đó đúng là các bé không có nhìn thấy ngũ thúc, chẳng qua là nghe được thanh âm của ngũ thúc thôi, nói như vậy chưa tính là nói láo há!
“Cái gì? Vậy là con nói ngũ thúc ta mắt mờ nhìn lầm rồi sao? Người khác ngũ thúc nhận không ra, mẫu tử ba người các ngươi làm sao lại không nhận ra được chứ? Con đây là đang đánh lạc hướng ngũ thúc của con sao? Hả?” Niên Bình Sùng kỳ quái dùng tay tự chỉ mình, mặt đầy không tin nói với Lam Dịch Dịch, tiểu tử này là vua xảo quyệt, nếu không cẩn thận, mình cũng bị nó xoay vòng vòng ấy chứ, hay là hắn đi hỏi Thành Nhi một chút sẽ tốt hơn, hắn làm sao nhìn lầm được? Rõ ràng chính là mẫu tử ba người bọ họ a? Thử hỏi, thiên hạ này còn có người so với mẫu tử các nàng đặc biệt hơn sao? Có không, hắn còn chưa từng thấy qua đó?
“Thành Nhi, con nhìn con kìa, thiệt làm ngũ thúc tổn thương quá a? Con đứng ở đó không qua đây chào đón ngũ thúc một chút sao? Dạo này ngũ thúc rất nhớ Thành Nhi đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.