Thiên Sư Không Làm Huyền Học

Chương 22: Tính người vô thường




Trong lòng Phượng Tiêu có suy nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói ra. Có một số việc chỉ dựa vào nhìn hoàn cảnh bên ngoài là không được, quan trọng nhất là phải đến hiện trường nhìn xem.
Dù hắn có một đôi mắt có thể nhìn thấy quỷ yêu, rất nhiều chuyện hắn cũng cần tự mình đến một chuyến. Nghĩ đến đôi mắt này của mình, Phượng Tiêu hơi im lặng.
Đôi mắt này của hắn, trời sinh có thể thấy quỷ yêu, trên núi nhiều yêu quái, vị trí của họ lại vô cùng vắng vẻ. Phượng Tiêu nhớ khi còn bé mình người yếu nên từng gặp được một vài yêu quái, hắn nhớ có một yêu quái lông đen nói trên người hắn đủ linh khí, muốn ăn hắn, bổ sung linh khí trong cơ thể mình.
Hắn còn nhớ rõ tình hình yêu quái lông đen kia đánh về phía mình, nhưng yêu quái lông đen kia biến mất, không thấy bóng dáng. Hắn không nhớ yêu quái lông đen biến mất như thế nào, bởi vì hắn ngất đi, nhưng láng máng cảm thấy có liên quan đến mình.
Hắn từng hỏi sư phụ Quan Trần chuyện này, lúc đó Quan Trần phóng khoáng nói nghĩ nhiều như thế làm gì, biến mất thì biến mất. Thói đời này, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người chọc ta thì ta cũng phải chọc người. Đừng nói một yêu tinh lông đen, dù hàng ngàn hàng vạn yêu quái đều đến, hắn cũng đừng sợ.
Phượng Tiêu không ngờ sư phụ hắn có kỳ vọng với mình như thế, đứng ở đó hồi lâu, yên lặng quay người đi vào trong miếu tu luyện.
Nhưng bắt đầu từ ngày đó, bên cạnh hắn không còn xuất hiện yêu quái nữa, cho dù có nhìn thấy hắn cũng tránh đi rõ xa. Sau đó nữa, hắn có thể khống chế tu vi trên người mình, che giấu linh khí trên người, lại có thể nhìn thấy quỷ yêu.
Nhưng một khi hắn ra tay, những quỷ yêu kia đều chạy rất xa, hình như rất sợ hơi thở trên người hắn.
Trước kia Phượng Tiêu cũng không nghĩ tới những cái này, bây giờ không biết thế nào đột nhiên nghĩ đến.
Trên người hắn chắc chắn có chỗ gì đặc biệt, sư phụ hắn không chịu nói rõ. Nghĩ tới đây, Phượng Tiêu ngẩng đầu, hắn luôn cảm thấy khác thường trên người hắn sẽ từ từ cởi bỏ.
Điều này có lẽ liên quan đến chuyện sư phụ một hai bảo hắn xuống núi.
Lúc Phượng Tiêu suy nghĩ chuyện sắc mặt hơi nghiêm túc, Hà Lệ đang đăng ký tưởng rằng hắn bị ngăn ở ngoài cửa cảm thấy mình bị lạnh nhạt, thế là vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Tiểu khu này cao cấp, cần đăng ký thân phận, không có chủ nhà chứng thực, bình thường không cho người khác vào, Văn An nói cô ấy xuống ngay, chúng ta đợi ở đây một lát là được.”
Phượng Tiêu nhìn cô gật đầu.
Hà Lệ đăng ký thông tin xong, Văn An đúng lúc đi tới cửa trước. Văn An vô cùng xinh đẹp, đó là kiểu đẹp rất duyên dáng, liếc mắt qua, là vẻ đẹp lộng lẫy đập vào mặt.
Nhưng vì gần đây gặp phải chuyện kỳ lạ, sắc mặt cô không rạng rỡ mấy, tiều tụy lắm. Cũng may bên trong chống đỡ, xem như tiều tụy cũng là tiều tụy xinh đẹp.
Khoảnh khắc Văn An nhìn thấy Phượng Tiêu, trong mắt hơi kinh ngạc bởi tướng mạo trẻ tuổi anh tuấn của hắn, nếu trước khi cô chưa có bạn trai gặp được người cực phẩm như vậy, chắc chắn sẽ chủ động tiến lên xin trao đổi số điện thoại.
Có hy vọng ở bên nhau hay không không nói trước, mấu chốt là mình chủ động, cố gắng rồi. Có điều bây giờ, Văn An cười khổ trong lòng, nhà cô liên tục xảy ra chuyện lạ, cô buồn đến mức rụng tóc sắp thành hói đầu, không có tâm trạng trêu chọc trai đẹp.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là cô đã có bạn trai quen ba năm, mặc dù mặt mũi không bằng Phượng Tiêu, nhưng toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô. Trong lòng cô lẩm bẩm cái tốt của mình, sẽ không nhìn thấy trai đẹp thì đi không được.
Văn An nói rõ nguyên do với bảo vệ trước cửa, rồi dẫn người vào.
Nhà Văn An ở tầng tám, môi trường xanh hóa trong tiểu khu rất tốt.
Trên đường đi Văn An hơi im lặng, Hà Lệ đỡ cánh tay cô, im lặng an ủi Văn An.
Lúc trong thang máy chỉ có ba người họ, Văn An thở sâu một hơi, cô nhìn về phía Phượng Tiêu vẻ mặt hơi khó xử nói: “Đại sư à, gần đây tính tình cha mẹ tôi hơi nóng nảy, lát nữa có chỗ nào xúc phạm mong anh bỏ quá cho.”
Hà Lệ cũng hiểu chút tình huống, sau khi nhà Văn An liên tiếp có chuyện lạ, cha mẹ cô cũng tìm một vài người gọi là cao nhân, nhưng vấn đề là chẳng những không giải quyết được ngược lại ngày càng nghiêm trọng.
Cứ thế họ cảm thấy những cao nhân này đều là lừa đảo, Hà Lệ là bạn thân nhất của Văn An, họ mới miễn cưỡng đồng ý để cô tìm người đến xem.
Chuyện lạ của nhà Văn An bắt đầu sau khi ông nội cô hôn mê bất tỉnh, ông nội cô là công nhân về hưu, bị bệnh cấp tính, bây giờ đang ở trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Từ đó về sau, trong nhà cô chưa bao giờ yên tĩnh, mỗi khi trời tối đều sẽ có tiếng bước chân lộn xộn và đủ loại tiếng ồn. Mới đầu cho cũng không để ý, tưởng trong nhà có trộm.
Về sau tình huống ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức hằng đêm mỗi người bị bóng đè, đồ đạc trong phòng dọn xong mỗi ngày đều sẽ bị di chuyển.
Cha Văn mẹ Văn vì vậy đã lắp camera trong nhà, nhưng ngày hôm sau lúc đến xem, trong camera mới đầu không có gì, đến sau nửa đêm sẽ đột nhiên bị mờ, đến sáng sớm camera sẽ lại khôi phục bình thường.
Tình hình kỳ lạ này khiến lòng người ớn lạnh, cha Văn mẹ Văn vì thế đã lên chùa miếu xin bùa bình an, nhưng chuyện vẫn luôn như vậy.
Về sau họ dứt khoát dọn ra ngoài khách sạn ở, nhưng buổi tối bị bóng đè, âm thanh ồn ào vẫn tồn tại như cũ.
Cuối cùng nhà họ Văn tìm được cao nhân đắc đạo, dựa theo lời họ nói di chuyển trang trí trong nhà, cũng đi bái một tổ. Nhưng những việc này đều không có tác dụng, khiến cha Văn tức giận nhất đó là cuối cùng có người nói đây là ông cụ Văn đang tác quái.
Ông cụ hôn mê bất tỉnh, hồn rời khỏi cơ thể, tuổi thọ đã đến, bởi vì nhớ nhung người nhà, cho nên mới làm ra tiếng động này.
Cha Văn chửi người nói lời này một trận, cuối cùng cao nhân ngỏ lời, chắc chắn ông cụ thương yêu Văn An nhất, bởi vì âm khí trên người cô nhiều nhất, nếu họ không tin, thì tách ra ở với Văn An xem kết quả.
Cha Văn chửi rủa ghê lắm, cũng bán tín bán nghi với lời nói này, sau đó Văn An khuyên bảo, họ ở trong nhà, Văn An ở khách sạn một mình. Đêm đó Văn An chỉ cảm thấy trong phòng cực kỳ ồn ào, có người không ngừng nói chuyện.
Nhưng cô biết những chuyện này lại làm thế nào cũng không mở mắt nổi, sáng hôm sau cô tỉnh dậy, vành mắt đen thui, toàn thân không có tí sức lực nào, cũng chẳng muốn cử động. Mà chỗ cha mẹ Văn đêm đó lại không xảy ra chuyện gì.
Đối với tình huống này, cả nhà đều hơi sầu lo.
Văn An không muốn vì chuyện này mà liên lụy cha mẹ, cô muốn dọn ra ngoài ở một mình, đề nghị này bị cha Văn và mẹ Văn trực tiếp bác bỏ. Họ sợ những sự vật không biết kia, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn một mình Văn An đối mặt với mấy cái đó.
Sau khi xảy ra những chuyện này, Văn An thậm chí có suy nghĩ xuất gia làm ni cô, cũng may bạn trai cô vẫn luôn ở bên cạnh, an ủi cô.
Vì thế cha Văn mẹ Văn còn đến bệnh viện tận tình nói một lúc với ông nội đang hôn mê, ví dụ như gì mà họ biết ông cụ yêu thương Văn An, nhưng không thể vì việc này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của Văn An, v.v.
Cha mẹ Văn ở bệnh viện bị người ta xem như bệnh tâm thần, nhưng chuyện cũng không có chuyển biến tốt đẹp, lần đó nghiêm trọng nhất, trong lúc cả nhà họ ngủ mơ cũng nghe được giọng nói của ông cụ.
Sau khi Hà Lệ từ Vân Châu trở về Kinh Châu, hẹn gặp Văn An cùng đi ăn lẩu.
Văn An vốn dĩ không muốn đi, sợ chuyện trong nhà liên lụy đến Hà Lệ. Nhưng nghe thấy Hà Lệ nói gặp phải tên cặn bã ở Vân Châu, cô vẫn trang điểm xinh đẹp đi tới.
Vẻ tiều tụy của Văn An trang điểm không che giấu được, Hà Lệ hơi kinh ngạc, bởi vì không biết xảy ra chuyện gì cho nên không dám tùy tiện hỏi thăm, sợ chạm phải chuyện đau lòng của Văn An.
Văn An thì cảm thấy ở cùng Hà Lệ, cô cảm thấy ấm áp. Có lẽ là ảo giác khi cùng ăn lẩu, lúc ấy Văn An còn nghĩ như thế, dù sao trời nắng đi ăn lẩu, đúng là nóng lên.
Trong lúc ăn nghe Hà Lệ kể những chuyện kia, trong lòng Văn An có chút tính toán.
Có điều khi đó cô cũng không nói chuyện lạ trong nhà mình, mà tối đó, cả nhà họ ngủ một giấc yên ổn, những ồn ào khi bị bóng đè nửa tỉnh nửa ngủ kia đều biến mất.
Mấy ngày qua Văn An chưa bao giờ ngủ thoải mái như thế, sau khi tỉnh dậy cô lại cảm thấy chuyện này có liên quan đến Hà Lệ. Trên người Hà Lệ có lẽ có bảo bối gì đó, cho nên có thể trấn áp chuyện lạ trong nhà họ.
Nếu chuyện không có chút hy vọng nào, Văn An cũng sẽ không nghĩ vậy, nhưng bây giờ cô đã bị tra tấn đến mức suy nhược tinh thần, người cũng rất yếu. Vì vậy cân nhắc nhiều lần, cô vẫn gọi điện cho Hà Lệ.
Sau khi kể một mạch tình huống nhà mình xong, Hà Lệ nói tính cách Phượng Tiêu hơi quái lạ, cô gọi điện trước hỏi xem người ta có thể tới Kinh Châu không, nếu không thể tới, các cô có thể đến Vân Châu.
Đương nhiên Văn An đồng ý, vậy là có chuyện như bây giờ.
Văn An nói xong lén lút liếc nhìn Phượng Tiêu một cái, vẻ mặt Phượng Tiêu bình tĩnh, không hề có phản ứng với những gì cô nói.
Người thế này không phải bị dọa thì là có bản lĩnh thật sự.
Thang máy nhanh chóng đến tầng tám, Hà Lệ và Văn An đi ra ngoài trước, lúc Phượng Tiêu đi ra tỉnh bơ dịch nửa người dưới, tránh đi một ông cụ mặt mũi hiền lành trước mặt không ai nhìn thấy.
Dáng vẻ hiện tại của ông cụ là màu hơi mờ, ánh mắt ông nhìn Văn An yêu thương, vẻ mặt lo lắng. Ông cụ trong thang máy thấy Phượng Tiêu cất bước rời đi, ông cảm nhận được nguy hiểm trên người Phượng Tiêu, lưỡng lự một lát rồi thở dài, cuối cùng vẫn chậm rãi đi theo.
Đến cửa nhà, Văn An mở cửa, mời Hà Lệ và Phượng Tiêu đi vào. Bởi vì gần đây chuyện trong nhà nhiều, họ cũng không có tâm trạng dọn dẹp, trong nhà có vẻ khá bừa bộn.
Cha Văn mẹ Văn đang ngồi gạt nước mắt trong phòng khách, cùng ở phòng khách còn có một chàng trai mặt mũi bình thường đang nói chuyện với họ, dáng vẻ dịu dàng kia vừa nhìn là đang an ủi người.
Nhưng nhìn từ mặt mũi, hắn ta và Văn An là hai thế giới. Một người rất bình thường, một người cực kỳ xinh đẹp. Lại thêm chàng trai ăn mặt rất chú trọng, tổ hợp này đi trên đường cái, chắc chắn sẽ có người cảm thấy Văn An thích tiền tài của chàng trai.
Chàng trai kia nhìn thấy Phượng Tiêu hơi ngẩn ra, vội vàng đứng lên đi đến trước mặt Văn An nói, “An An, đây là…”
Văn An nở nụ cười nhạt với hắn ta, nói: “Đây là Phượng đại sư Hà Lệ giúp em mời đến.”
Cha Văn mẹ Văn hơi nhạy cảm với hai chữ đại sư, nhưng khi nhìn thấy Phượng Tiêu, hai người chỉ cảm thấy hắn giống như một vầng trăng sáng, rất chói mắt.
Cha Văn mẹ Văn đứng lên nói: “Phượng đại sư đúng không, mời ngồi.”
Phượng Tiêu cũng không khách sáo, gật đầu sau đó ngồi trên ghế sofa đơn ở phòng khách.
Cha Văn nhìn Văn An, nói: “An An, vừa rồi Tiểu Hạ đang nói, nếu thật sự không được, con đi lên núi ở một thời gian ngắn, công việc thì từ chức đi, đợi thêm một khoảng thời gian, chúng ta lại tìm việc khác.”
Gia đình ông không thiếu tiền, dù Văn An không đi làm mấy năm cũng có thể sống thoải mái.
Tiểu Hạ, tên là Hạ Minh, là bạn trai Văn An, nghe nói như thế vội vàng cầm tay Văn An chân thành nói: “An An, anh lên núi ở cùng em một thời gian ngắn, như vậy bác trai bác gái cũng yên tâm.”
Ý tứ nói gần nói xa của họ tuyệt nhiên không tin Phượng Tiêu có thể xử lý chuyện này, cũng may nể tình sắc đẹp cha Văn mẹ Văn không lộ vẻ mặt cho Phượng Tiêu nhìn.
Văn An nghe xong nhìn Hà Lệ lại nhìn Phượng Tiêu, cuối cùng vẻ mặt cô thành khẩn nói: “Phượng đại sư, anh có thể cho tôi gặp ông nội không, tôi biết ông thương tôi, nếu có thể, tôi muốn gặp ông một lần.”
Văn An nghĩ, nếu chuyện lạ trong nhà thật sự có liên quan đến ông nội cô, vậy cô muốn gặp ông một lần. Về phần gặp rồi làm thế nào, đến lúc đó lại nói.
Phượng Tiêu nhìn về phía ông cụ sau lưng Văn An, nhìn gương mặt khẩn cầu của ông, hắn chậm rãi nhướng lông mày hẹp dài nói: “Việc này không vội.”
Sau đó ánh mắt Phượng Tiêu rơi trên vai trái của bạn trai Văn An, hắn khẽ mỉm cười nói: “Anh này có phải gần đây bả vai rất khó chịu không.”
Hạ Minh không ngờ Phượng Tiêu sẽ nói chuyện với hắn ta, hơi ngẩn ra sau đó vội nói: “Đúng vậy, nhất là bả vai trái ngày nào cũng đau dữ dội.” Nói đến đây, hắn ta xấu hổ cười một tiếng: “Đây đều là bệnh vặt do làm việc thời gian dài để lại, An An cũng biết, cô ấy đau lòng suốt.”
Văn An nắm chặt tay hắn ta, cười với Hạ Minh một cái.
Phượng Tiêu cũng cười theo, biểu cảm rất hờ hững, hắn gật đầu hời hợt nói: “Vậy cũng đúng, trên bả vai khiêng hai người cả ngày lẫn đêm, có thể không nặng sao?”
Đám người có phần mê man vì lời nói này, họ chẳng hiểu Phượng Tiêu đang nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.