Thiên Sư Không Làm Huyền Học

Chương 20: Tiền bạc bất ngờ




Phượng Tiêu cúp điện thoại, nhìn sắc trời vẫn sớm bèn thu dọn sơ một chút mang cả xà linh rồi quyết định đến Kinh Châu trước. Trước khi đi, hắn tính toán thời gian, chuẩn bị đến quầy lễ tân trả phòng trước.
Đến lúc đó hắn từ Kinh Châu về lại xác định là tìm phòng ở hay tiếp tục ở khách sạn này.
Quầy lễ tân có hai người, người gần Phượng Tiêu nhất nhìn hắn một cái, trong mắt có kinh ngạc bởi tướng mạo của hắn. Nhưng cô vẫn tiếp đãi ông chủ bụng bia cổ đeo dây chuyền vàng tay đeo nhẫn vàng to sau lưng Phượng Tiêu trước.
Phục vụ khách hàng của khách sạn các cô đều biết ông chủ này, là nhà giàu mới nổi, lúc tâm trạng tốt thích cho tiền boa, ra tay rất hào phóng.
Nhưng nhân viên phục vụ của khách sạn hạng sang sẽ không bao giờ để khách cảm thấy không dễ chịu, Liễu Tinh Tinh bên cạnh lập tức mỉm cười tỉnh bơ đón tiếp, hỏi thăm Phượng Tiêu có gì cần giúp đỡ.
Hai người bắt chuyện liền mạch, không hề khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên.
Liễu Tinh Tinh nhìn thấy gương mặt Phượng Tiêu đầu tiên là sững sờ, ánh mắt hơi kỳ lạ, cô tính toán trong lòng, dùng ưu đãi giảm hai mươi phần trăm của nhân viên nội bộ trả lại tiền thừa thuê phòng cho Phượng Tiêu.
Thời buổi này con ruồi nhỏ hơn nữa cũng là một miếng thịt, đối với chuyện tốt như vậy tâm trạng Phượng Tiêu lại vui sướng hơn, hắn nhận thẻ phòng nói với Liễu Tinh Tinh mỉm cười dịu dàng lịch sự: “Tôi thấy sắc mặt cô hồng hào, khóe mắt có việc vui, hôm nay sẽ có tài vận đến bất ngờ.”
Lời nói vui mừng như vậy, mặc kệ là thật hay giả, mọi người cũng vui lòng nghe. Trong lòng Liễu Tinh Tinh vui vẻ, ý cười nơi khóe mắt sâu hơn, vội nói: “Cảm ơn anh, mượn lời tốt đẹp của anh, chào mừng anh lần sau lại tới khách sạn của chúng tôi ở.”
Phượng Tiêu gật đầu, để lại thẻ phòng và số phòng rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc quầy lễ tân không có khách, cô gái bên cạnh chọc chọc Liễu Tinh Tinh tránh khỏi camera thấp giọng lời nói sâu xa bảo: “Anh ta là gì của cô, sao cô không xin chỉ thị đã chiết khấu rồi? Chẳng lẽ cô vì mặt anh ta mà phạm sai lầm, cô vừa đắc tội quản lý Trương, người này cũng không phải nhân viên của Cố thị, quản lý Trương đang theo dõi cô mắc lỗi đấy, anh ta bắt được thóp của cô, đến lúc đó cô chịu không nổi?”
Nếu là nhân viên nội bộ Cố thị vào khách sạn của Cố thị ở, các cô có thể trực tiếp chiết khấu cho khách. Nhưng cho dù là vậy cũng cần lấy được số công việc của nhân viên nội bộ lại được lãnh đạo cấp trên phê duyệt, bây giờ Liễu Tinh Tinh không xin số công việc cũng không xin chỉ thị rõ ràng đã trái với thao tác.
Quản lý Trương là quản lý hành chính của khách sạn, có người chống lưng, lễ tân, phục vụ khách hàng thuộc sự quản lý của anh ta. Là khách sạn nổi tiếng nhất Vân Châu, lễ tân nơi này đương nhiên mặt mũi xinh đẹp lại có khí chất.
Tất nhiên Liễu Tinh Tinh cũng vậy, dạo này trong nhà cô xảy ra chút chuyện rất cần tiền, cho nên làm việc rất nghiêm túc có trách nhiệm và dốc sức.
Gần đây quản lý Trương có ý với Liễu Tinh Tinh, có điều anh ta là người đã có gia đình, đương nhiên Liễu Tinh Tinh không ưa anh ta, trong bóng tối từ chối mấy lần.
Quản lý Trương hơi tức giận, cảm thấy Liễu Tinh Tinh không biết điều.
Hôm qua lại lấy cớ công việc, phê bình Liễu Tinh Tinh một trận trước mặt mọi người, còn nói sẽ điều cô đến vị trí khác. Cũng may nhóm người Cố Lâm Tĩnh vào ở do Liễu Tinh Tinh tiếp đãi, quản lý Trương biết thái độ của Cố Lâm Tĩnh với công việc, tạm thời không dám tùy tiện điều người đi. Anh ta sợ Liễu Tinh Tinh buồn quá hóa giận chạy đến trước mặt Cố Lâm Tĩnh tố cáo, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của anh ta.
Nhưng Liễu Tinh Tinh và quản lý Trương đều hiểu trong lòng, về sau hai người không thể chung sống bình thường. Đồng nghiệp thân thiết với Liễu Tinh Tinh, lúc không có ai cũng đề nghị Liễu Tinh Tinh đi tìm Cố Lâm Tĩnh, nhờ y làm chủ.
Bây giờ Cố Lâm Tĩnh ở đây, quản lý Trương không dám làm thế nào, đợi y đi rồi, một nhân viên bình thường như Liễu Tinh Tinh chắc chắn đấu không lại anh ta là quản. Đến lúc đó cho dù Liễu Tinh Tinh từ chức hay bị điều đến vị trí công việc khác, đều là cô chịu thiệt thòi.
Liễu Tinh Tinh cũng nghĩ đến điều này, nhưng cô đặt quyết định vượt cấp và tố cáo với lãnh đạo cao nhất ở cuối cùng. Quản lý Trương có người chống lưng ở Cố thị, cô thì không có, sơ sót một cái mất việc như chơi, quan trọng nhất là chuyện này cô không có chứng cứ.
Cho dù có, dưới sự điều khiển của lòng người, quản lý Trương hoàn toàn có thể biến chuyện quấy rối tình dục cấp dưới thành cô muốn trèo lên trên, cố ý quyến rũ người có vợ. Người cần công việc rất nhiều, không phải ai cũng sẽ dựa vào lương tâm làm việc.
Liễu Tinh Tinh đã nghĩ kỹ rồi, cô cần tiền lương của công việc này. Nhưng nếu chuyện này không có cách giải quyết tốt đẹp, coi như về sau tìm được công việc tiền lương không cao như vậy, cùng lắm thì cô làm thêm hai công việc bán thời gian cũng phải từ chức.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng khi đối mặt với tương lai nên liều một phen vẫn cần phải đánh cược.
Phượng Tiêu là người hôm qua Cố Lâm Tĩnh mang về, lúc đó Phượng Tiêu giống như uống say, Cố Lâm Tĩnh đỡ hắn đến đây, khi đó Cố tổng từ chối bảo vệ và những nhân viên khác tiến lên giúp đỡ, một mình lôi kéo người đi lên phía trước.
Vô tình hay cố ý, cánh tay Cố Lâm Tĩnh luôn che trước mặt Phượng Tiêu, để hắn cúi đầu vùi trong bả vai mình, không cho camera xung quanh quay được. Cô cũng ngay lập tức chạy tới giúp ở thang máy chuyên dụng trong lúc vô tình nhìn thấy nửa bên mặt của Phượng Tiêu.
Bởi vì dung mạo quá đẹp, cho nên dù nhìn thoáng qua Liễu Tinh Tinh đã ghi tạc trong lòng. Một năm các cô cũng không thấy Cố Lâm Tĩnh được mấy lần, nhưng lại biết, bên cạnh sếp tổng của các cô không có bạn bè gì thân thiết.
Người có thể khiến y ôm lấy che chở thân phận chắc chắn không bình thường, cho nên vừa rồi Phượng Tiêu trả phòng, cô nảy ra suy nghĩ mới dựa theo giá của nhân viên nội bộ làm việc.
Dù người này không phải người Cố tổng để ở trong lòng, chắc chắn cũng là bạn bè, cho dù Cố tổng không dặn dò gì, các cô giảm giá cũng hợp tình hợp lý. Nếu quản lý Trương muốn thừa cơ tìm cô gây phiền, nói không chừng có thể được Cố tổng giúp đỡ.
Nếu lùi một vạn bước mà nói cô thật sự phán đoán sai, Cố Lâm Tĩnh không hề để Phượng Tiêu vào lòng, cùng lắm thì mình bồi thường số tiền này, sau đó sảng khoái từ chức là được.
Nghĩ tới đây, Liễu Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn về phía đồng nghiệp bên cạnh, khẽ mỉm cười nói: “Không sao, anh ấy là nhân viên nội bộ.”
Đồng nghiệp bĩu môi à một tiếng, trong lòng hơi xem thường, nhân viên nội bộ, nếu Cố thị có nhân viên nội bộ mặt mũi như này, cô nhìn một cái đã nhận ra.
Nhưng nếu Liễu Tinh Tinh nói thế, vậy cô cũng làm như không biết việc này là được, quản lý Trương vẫn đang ngó chừng Liễu Tinh Tinh, anh ta muốn tra chỗ kỳ lạ trong đó chắc chắn có thể tra được.
Phượng Tiêu không để chuyện của khách sạn trong lòng, bởi vì lần trước kinh nghiệm ngồi xe lửa phổ thông hơi tệ, lúc đó có người chiếm chỗ của hắn, nói mình có bệnh nặng không thể đứng, nếu Phượng Tiêu thật sự muốn hắn ta đứng, vậy hắn ta ngã bệnh là tội của Phượng Tiêu.
Cuối cùng còn nói vé đứng vé ngồi bằng giá tiền, hắn ta mua vé đứng cũng có thể ngồi.
Phượng Tiêu có một gương mặt không dính khói lửa trần gian, lúc đó còn chưa mở lời, Hà Lệ ngồi bên cạnh sợ hắn chịu thiệt đã lên tiếng. Hà Lệ miệng lưỡi bén nhọn, nói gã nam chiếm chỗ một lúc, nếu hắn ta nói mình bị bệnh nặng, Hà Lệ sẽ gọi trưởng tàu đến, để trưởng tàu tìm người đưa hắn đến bệnh viện.
Cuối cùng Phượng Tiêu tự nhiên ngồi vào chỗ của mình, gã nam chiếm chỗ kia ngoài miệng không sạch sẽ chửi mát một trận.
Đối với loại người này Phượng Tiêu trở tay cho một lá bùa xui xẻo, lá bùa này dán lên người sẽ không thương gân động cốt, nhưng gặp xui hai ba ngày vẫn được, cho nên gã nam kia vừa đi hai bước đã ngã theo tư thế chó đớp cớt ở chỗ rộng rãi nhất.
Bởi vì cách xa mọi người, lại thêm có trưởng tàu ở đó, hắn ta không có cách nào ăn vạ, chỉ có thể xám xịt đứng lên tự nhận không may.
Hà Lệ nhìn người kia đi sau đó gật đầu một cái với Phượng Tiêu, rồi ngồi bên cạnh chơi điện thoại, đây cũng là một trong những nguyên nhân Phượng Tiêu ngăn cản cô ở nhà ga.
Lần này Phượng Tiêu đến Kinh Châu mua vé đường sắt cao tốc, hắn không có hứng thú gì với ngồi máy bay.
Đường sắt cao tốc từ Vân Châu đến Kinh Châu mỗi ngày chỉ có một chuyến, cộng thêm bây giờ đang là khoảng thời gian sinh viên đại học tốt nghiệp về nhà tìm việc làm, vé đường sắt cao tốc đã hết từ lâu.
Vận may của Phượng Tiêu đương nhiên là tốt, hoặc nói hắn đã tính trước, cho nên khi hắn mua vé đúng lúc có người trả vé, hắn thuận lợi mua được vé.
Phượng Tiêu đoán trước được mọi chuyện, duy nhất không ngờ tới đó là điện thoại hắn hết pin, nhưng cũng may hắn không có hứng thú với trò giải trí trên điện thoại, điện thoại không có tác dụng gì, không có pin hắn cũng không để ý.
Sau khi ngồi trên đường sắt cao tốc, người xung quanh đều đang chơi điện thoại, Phượng Tiêu cất điện thoại hết pin, bắt đầu ngồi ở đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong lòng hắn thật ra vẫn hơi do dự, lúc sắp đi hắn không nói một tiếng với Cố Lâm Tĩnh.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn và Cố Lâm Tĩnh quen nhau không tính là thân, xem như bạn bè bình thường, hắn rời đi một chuyến sẽ nói một tiếng với người ta, quan hệ có vẻ như quá thân mật.
Mấu chốt nhất là, khoảng thời gian hắn ngủ kia, Cố Lâm Tĩnh vẫn luôn trông coi hắn, hắn nhìn ra được sự mệt mỏi trong mắt Cố Lâm Tĩnh, cho nên lúc ăn cơm xong hắn đã kiếm cớ rời đi, để Cố Lâm Tĩnh nghỉ ngơi sớm hơn.
Tính toán thời gian, bây giờ chắc hẳn người này đang nghỉ ngơi, hắn không tiện làm phiền.
Phượng Tiêu yên lặng thôi, đi đường sắt cao tốc từ Vân Châu đến Kinh Châu mất ba tiếng rưỡi, thời gian không dài không ngắn, đúng lúc có thể chịu được. Đợi đến nơi, hắn lại gọi điện thoại cho Cố Lâm Tĩnh nói tình huống.
Vả lại cho dù bây giờ hắn muốn gọi điện thoại, điện thoại cũng không có pin.
Phượng Tiêu tìm cho mình cái cớ vô cùng hoàn mỹ, nếu hắn nghĩ lại, sẽ phát hiện hắn quá mức để ý với Cố Lâm Tĩnh. Trước kia xem như sư phụ hắn xuống núi mấy ngày mấy tháng, hắn cũng không nghĩ đến việc liên lạc với sư phụ.
Bây giờ đối với Cố Lâm Tĩnh, chuyện một cú điện thoại, hắn vừa do dư vừa xoắn xuýt, cuối cùng còn tìm cớ, tuyệt đối không giống hắn lạnh tình lạnh tâm.
Phượng Tiêu suy nghĩ rất nhiều, nhưng có điểm không đúng, Cố Lâm Tĩnh không hề đi ngủ.
Không phải không buồn ngủ, mà là không muốn ngủ.
Y không ngủ, cũng không xử lý văn kiện cần ký tên chất đống như núi, y đang nghĩ đến Phượng Tiêu, nghĩ đến một người đột nhiên xuất hiện khiến y cảm thấy quen thuộc lại xa lạ.
Không biết qua bao lâu, có lẽ một tiếng có lẽ là hai tiếng, ông nội Cố gọi điện thoại cho y, nói Cố Quân Dịch muốn quay lại ngành giải trí, bảo y giúp đỡ chăm sóc. Có mặt mũi của nhà họ Cố ở đó, lần này nhất định Cố Quân Dịch có thể thành công trong ngành giải trí. Chí ít vừa xuất hiện đã là nam số một.
Tình cảm của Cố Lâm Tĩnh đối với Cố Quân Dịch bình thường, nhưng ông nội Cố dặn dò y vẫn nhớ trong lòng.
Sau khi y cúp điện thoại của ông nội Cố, nhận được cuộc gọi của cha Cố Trác, Cố Trác và vợ Vân Uyển đang nghỉ phép ở nước ngoài, có điều ông nhận được điện thoại của Cố Nhiên, chuyện xảy ra trong nhà đương nhiên họ cũng biết rõ.
Chắc chắn rồi, Cố Nhiên gọi điện thoại cho Cố Trác dám chắc sẽ không khen ngợi Cố Lâm Tĩnh, ông ta đang oán trách Cố Lâm Tĩnh cổ vũ Cố Quân Dịch dây dưa không rõ với một con quỷ, muốn khiến cậu đoạn tử tuyệt tôn.
Ở đây rõ ràng không có chuyện gì của Cố Lâm Tĩnh, nhưng Cố Nhiên cảm thấy đều là lỗi của y.
Cố Trác gọi cuộc điện thoại này là để nói cho Cố Lâm Tĩnh, đừng để ý Cố Nhiên nói gì, chỉ cần không trái với lương tâm, y làm gì cũng được. Đối với lời này, Cố Lâm Tĩnh đáp một tiếng tỏ ý mình nghe rồi, Cố Trác lại hỏi tình huống gần đây của y, lúc này mới cúp điện thoại.
Họ đều biết cuộc nói chuyện này hơi cố sức, nhưng cũng không chọc thủng lớp giấy này.
Cố Lâm Tĩnh cúp điện thoại sau đó tắm rửa trong phòng, lúc lau tóc, nghĩ đến lời dặn dò của ông nội Cố, y quyết định gọi điện thoại cho Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu là đại sư, phương hướng phát triển của Cố Quân Dịch trong ngành giải trí tìm hắn chỉ rõ một chút không còn gì tốt hơn.
Cố Lâm Tĩnh gọi cuộc điện thoại này như chuyện đương nhiên, vốn không nghĩ đến chuyện Cố Quân Dịch phát triển y đi hỏi tính là lý lẽ gì.
Tất nhiên Cố Lâm Tĩnh không gọi được cuộc điện thoại này, nghe âm thanh máy móc bên trong, y nhíu mày. Mặt Cố Lâm Tĩnh không biểu cảm cầm điện thoại đợi năm phút, lúc gọi lần nữa, vẫn là âm thanh giống vậy.
Lau khô tóc, thay quần áo xong, tùy ý phê hai văn kiện, khi lại một lần nữa không gọi được, Cố Lâm Tĩnh đứng lên ra khỏi phòng.
Y biết Phượng Tiêu là ai, theo lý thuyết không nên lo lắng, nhưng y vẫn muốn tự mình xác nhận vấn đề an toàn của Phượng Tiêu.
Đến trước cửa phòng Phượng Tiêu, trái tim Cố Lâm Tĩnh lập tức trĩu nặng, bên trong có nhân viên phục vụ đang dọn dẹp phòng.
Vẻ hiền hòa trên mặt Cố Lâm Tĩnh không duy trì được nữa, y tiến lên phía trước nói: “Người ở đây đâu rồi?”
Nhân viên phục vụ nghe được giọng nói giật nảy mình, thấy là Cố Lâm Tĩnh, càng hoảng hốt kinh khủng, cô nuốt nước miếng một cái nói: “Người… người ở đây đã trả phòng rồi.”
Đương nhiên Cố Lâm Tĩnh biết có người trả phòng, nhân viên phục vụ mới có thể dọn dẹp, nhưng thật sự nghe được y vẫn có phần không tin. Có phải mình làm không đúng chỗ nào, Phượng Tiêu mới giữ im lặng trả phòng rời đi.
Hắn ghét mình đến vậy?
Nghĩ rằng có khả năng đó, vẻ mặt Cố Lâm Tĩnh âm trầm đáng sợ, y quay người vào thang máy.
Nhân viên phục vụ nhìn bóng lưng y biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm. Trong khách sạn này người coi trọng thực lực và gương mặt của Cố Lâm Tĩnh không phải số ít, cô cũng là một trong số đó, còn từng ảo tưởng câu chuyện yêu đương của Cố tổng bá đạo và nhân viên phục vụ.
Bây giờ nghĩ lại ánh mắt lạnh như băng vừa nãy Cố Lâm Tĩnh nhìn về phía cô, nhân viên phục vụ này nhũn cả chân, cô cảm thấy đời này mình cũng không có cái mạng và tâm trạng yêu đương với Cố tổng bá đạo.
Mà lúc này, quản lý Trương đang răn dạy Liễu Tinh Tinh trong văn phòng, nói cô tự tiện làm chủ chiết khấu cho người lạ.
Khách sạn bọn họ là khách sạn cao cấp nhất Vân Châu, người vào ở không phú thì quý, Liễu Tinh Tinh có tư cách gì chiết khấu giúp người này.
Liễu Tinh Tinh cũng không cãi lộn với quản lý Trương, cô nói: “Quản lý Trương, người này là bạn của Cố tổng, lúc đó anh ấy trả phòng khá vội, cho nên tôi mới tự tiện làm chủ.”
Quản lý Trương rất anh tuấn, đeo kính gọng vàng, rất có phong thái tinh anh.
Nghe nói như thế anh ta bật cười một tiếng: “Tinh Tinh, cô nói dối cũng không nháp trước à, nếu người này thật sự là bạn của Cố tổng, vậy sao tôi không biết? Cô muốn dùng Cố tổng ép tôi?”
Chẳng trách quản lý Trương không tin lời giải thích này của Liễu Tinh Tinh, vốn dĩ cũng đúng, bạn bè của Cố Lâm Tĩnh vào khách sạn này ở, ngay lập tức nhận được tin tức chắc chắn là người của tầng quản lý bọn họ.
Một lễ tân như Liễu Tinh Tinh, có thể biết cái gì.
Giả thuyết nữa, khách sạn này do anh ta quản lý, anh ta có biết chuyện Cố Lâm Tĩnh mang một người về. Mặc dù sau đó, đoạn video này bị thủ tiêu, nhưng anh ta vẫn biết người này được Cố Lâm Tĩnh mang thẳng về phòng.
Theo quản lý Trương, Liễu Tinh Tinh cố ý mượn tên tuổi của Cố Lâm Tĩnh để ràng buộc. Anh ta cũng biết tại sao Liễu Tinh Tinh làm vậy, gia đình cô có khó khăn, thiếu tiền, muốn giữ công việc này.
Cũng vì nguyên nhân đó, anh ta mới ra tay với Liễu Tinh Tinh, dù sao người không thiếu tiền đều biết trong nhà anh ta có cọp cái, không dám gần gũi với anh ta.
Quản lý Trương vừa nghĩ Liễu Tinh Tinh lại dùng Cố Lâm Tĩnh tạo áp lực cho mình, anh ta đã cảm thấy buồn cười. Chuyện trên đời này không công bằng vậy đấy, rất nhiều người ở tầng dưới chót bị oan ức, nhưng sếp tổng trên tầng cao nhất ngay cả các cô là ai cũng không biết.
Có thể ở lại công ty không, còn không phải phải xem sắc mặt của mấy người họ?
Nghĩ tới đây tâm trạng quản lý Trương vô cùng tốt, anh ta giả mù sa mưa cười nói: “Tinh Tinh ơi, cô là người thông minh, việc này lại không phải làm như vậy. Cô muốn thu hút sự chú ý của Cố tổng, dùng chiết khấu nhân viên nội bộ là không được, cái việc còn chẳng tính là thịt con ruồi này không dẫn đến mắt Cố tổng, trừ khi cô có bản lĩnh tham lam xấp xỉ một nghìn vạn nói không chừng Cố tổng mới có thể nhớ cô.”
Nói đến đây, anh ta cười khà khà: “Cô xem, cô làm những chuyện này tôi cũng không tìm cô gây phiền, sổ sách này tôi cũng có thể giúp cô san bằng, cô nói có phải cô nên cảm ơn tôi không?”
Ánh mắt Liễu Tinh Tinh tối lại, trong lòng cảm thấy hơi ghê tởm, cô nghĩ hôm nay sợ là mình không có tiền tài bất ngờ, ngược lại phải hao tài, có điều vẫn đấu tranh tượng trưng một lần nữa: “Những gì nên nói tôi đã nói rồi, nếu quản lý Trương không tin tôi cũng hết cách, nhưng Cố tổng ở trong khách sạn này…”
“Cô thật sự tưởng hai ngày nay tôi không để ý cô cho cô mặt mũi là sợ Cố tổng? Cậu ta sẽ quản những chuyện vặt này?” Quản lý Trương nhìn dáng vẻ khó chơi của cô, lập tức sa sầm mặt: “Tôi cho cô biết, coi như cậu kia thật sự là bạn của Cố tổng, tôi đắc tội thì đã sao, trong Cố thị này có người bảo kê tôi? Nếu cô theo tôi, việc này chúng ta dễ nói…”
Quản lý Trương vừa nói ra lời này, cửa đã vang lên một tiếng cười nhạo.
Quản lý Trương biến sắc, anh ta đứng lên nói: “Ai? Không biết phải gõ cửa trước khi vào sao? Tôi thấy cậu không muốn… Cố… Cố tổng?”
Khi thấy rõ người đẩy cửa vào là Cố Lâm Tĩnh, quản lý Trương choáng váng. Từ lúc nào, nhắc đến tên của Cố Lâm Tĩnh là có thể gọi người thật đến trước mắt?
Cố Lâm Tĩnh cũng không để ý tới anh ta, mà nhìn về phía Liễu Tinh Tinh nói: “Anh ấy trả phòng là cô xử lý?”
Liễu Tinh Tinh cũng không ngờ lại nhìn thấy y nhanh như vậy, trong lòng rất căng thẳng. Nghe lời này cô vội vàng gật đầu. Khi nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh trước bão táp trên gương mặt Cố Lâm Tĩnh, ma xui quỷ khiến cô nói một câu: “Anh kia nói, sau này anh ấy sẽ còn vào ở trong khách sạn của chúng ta.”
Cố Lâm Tĩnh nhướng mày, sau này còn tới, vậy thì chứng minh không phải biến mất không thấy, nhưng nếu đây là một câu nói khách sáo rất bình thường thì sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Cố Lâm Tĩnh tệ hơn.
Đúng lúc này, điện thoại của y đổ chuông, Cố Lâm Tĩnh tùy ý liếc nhìn một cái, lúc nhìn thấy dãy số phía trên, y chớp chớp mắt.
Trong nháy mắt điện thoại kết nối, giọng nói Phượng Tiêu từ bên trong truyền đến, hắn nói: “Cố Lâm Tĩnh, là tôi.”
Cố Lâm Tĩnh đáp một tiếng, Phương Tiêu kể lại trong điện thoại chuyện hắn lâm thời đến Kinh Châu, sau đó hắn khẽ nói: “Tôi lên đường sắt cao tốc mới phát hiện điện thoại hết pin, vừa nhìn thấy cậu gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại, có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì.” Cố Lâm Tĩnh khẽ nói: “Tôi chỉ muốn hỏi xem gần đây anh có sắp xếp gì không?”
“Vậy đợi tôi về rồi hãy nói.” Phượng Tiêu đáp.
Cố Lâm Tĩnh đồng ý, nhưng trước khi cúp điện thoại, y do dự một lát vẫn mở miệng nói: “Tôi còn cho rằng không biết mình xúc phạm anh ở đâu, anh không từ mà biệt.”
“Sao có thể.” Giọng Phượng Tiêu mang theo kinh ngạc, “Vân Châu rất tốt tôi sẽ không rời đi, khách sạn của cậu ở rất thoải mái, hôm nay lễ tân còn nói có hoạt động, cho tôi chiết khấu của nhân viên nội bộ, đợi tôi về còn muốn ở tiếp đấy.”
Lúc này Cố Lâm Tĩnh mới hoàn toàn yên tâm, y nói: “Vậy đợi anh về nói cho tôi một tiếng, tôi đến đón anh.”
Phượng Tiêu đồng ý.
Cố Lâm Tĩnh cất điện thoại nhìn về phía Liễu Tinh Tinh: “Là cô chiết khấu cho anh ấy?”
Liễu Tinh Tinh gật đầu, Cố Lâm Tĩnh nói: “Cô trái với quy tắc, dựa theo quy định phải trừ đi tiền thưởng tháng đó. Nhưng cô làm việc cũng rất chu đáo, sau này làm quản lý ở đây, căn phòng làm việc này rất đẹp, cho cô dùng.”
Liễu Tinh Tinh vốn cho rằng sẽ hỏng việc, không ngờ chuyện lại biến thành như vậy, hết sức vui mừng.
Đổi lại là quản lý Trương vẻ mặt táo bón, anh ta nói: “Cố… Cố tổng, cô ta làm quản lý, vậy còn tôi”?
Cố Lâm Tĩnh nhướng mày, ôn hòa cười nói: “Cô ấy làm quản lý anh lập tức bàn giao công việc rồi đến làm lễ tân đi, không phải anh có người bảo kê ở Cố thị sao, nếu bất mãn với chức vị, vậy thì tìm người bảo kê điều động chức vị cho anh.”
Quản lý Trương khóc không ra nước mắt, anh ta nào dám, lại nói việc này do Cố Lâm Tĩnh quyết định, ai dám ra mặt thay anh ta.
Sau khi Cố Lâm Tĩnh rời đi, Liễu Tinh Tinh yếu ớt nói với quản lý Trương: “Bây giờ quầy lễ tân không có ai, anh còn không mau đi trông. Nếu Cố tổng phát hiện anh lười biếng, vậy chẳng ai bảo kê được anh đâu.”
Quản lý Trương nhìn Liễu Tinh Tinh, chỉ cảm thấy cô tiểu nhân đắc chí vô cùng.
Cố Lâm Tĩnh quay về phòng mình, chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho thư ký đi theo, sau khi lặp đi lặp lại xác nhận mình không có lịch trình đến Kinh Châu, mặt y không biểu cảm à một tiếng.
Cố Lâm Tĩnh ném điện thoại lên sofa, nhìn màn hình điện thoại tối lại, y đột nhiên cười một tiếng, thầm nghĩ, mình làm sao đây, đối với Phượng Tiêu, y giống như thằng nhóc lần đầu biết yêu trên TV, làm việc cũng nôn nóng.
Nhưng bọn họ rõ ràng mới vừa quen biết, có một số việc còn nhiều thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.