Thiên Sư Không Làm Huyền Học

Chương 16: Ai là cao nhân




Sau khi Phượng Tiêu nói xong, Cố Lâm Tĩnh nhanh chóng nhận ra điểm ấy, y lập tức điều chỉnh lại dòng suy nghĩ của mình, khi ngước mắt lần nữa nhìn về phía Phượng Tiêu mang theo mấy phần ý cười: “Có lẽ trong lòng tôi cảm thấy anh là cao nhân ẩn sĩ, mà tôi là một phàm trần tục tử, hai người chúng ta cách quá xa, cho nên không tự chủ được trong lòng kính sợ, nói chuyện cũng cẩn thận hơn.”
Lời này của y nửa phần tự giễu nửa phần thật lòng, thật lòng là y muốn trở thành bạn bè với Phượng Tiêu, muốn hiểu Phượng Tiêu hơn, nhưng hình như họ không ở cùng một thế giới, nguyên nhân tự giễu y cũng không nói rõ được.
Chỉ mơ hồ có chút cảm giác như vậy, hình như ở nơi y không biết, bởi vì vấn đề thân phận của Phượng Tiêu, có gì đó từng ngăn cản quan hệ của họ.
Phượng Tiêu rất không thích Cố Lâm Tĩnh có dáng vẻ cô đơn như bây giờ, hắn cảm thấy Cố Lâm Tĩnh nên tiêu sái tùy ý, y sẽ không có cảm xúc mất mát buồn vô cớ như vậy.
Thế là hắn thản nhiên nói: “Tôi không phải cao nhân gì, cậu cũng không phải phàm trần tục tử.”
Cố Lâm Tĩnh chỉ thuận miệng dùng ngôn ngữ để che giấu cảm xúc cẩn thận của mình, không ngờ Phượng Tiêu sẽ nghiêm túc đáp lời y như vậy. Không thể phủ nhận là, nghe nói như thế, tâm trạng của y lập tức tốt hơn nhiều rồi.
Ý cười trong mắt y sâu hơn, giơ tay với Phượng Tiêu: “Mời.”
Sau khi Cố Lâm Tĩnh là Phượng Tiêu đi vào nhà, bác Vương quản gia mặt không biểu cảm đứng ở cửa. Mới đầu ông kinh ngạc về thân phận của Phượng Tiêu, không ngờ người này còn trẻ vậy mà là người trong Huyền môn, còn rất được Cố Lâm Tĩnh tôn sùng.
Nhưng bác Vương cảm thấy không đợi ông ra khỏi sự kinh ngạc này, ông đã thấy cậu chủ người người e ngại của nhà họ đang dùng ngôn ngữ tranh chủ lòng thông cảm của một người.
Bác Vương nhìn Cố Lâm Tĩnh lớn lên, đương nhiên hiểu rõ sự lạnh lùng ẩn dưới vẻ ngoài ôn hòa của y. Bề ngoài Cố Lâm Tĩnh đối với ai cũng là ôn hòa mỉm cười, nhưng tim y lạnh, trong xương thậm chí mang theo hơi lạnh.
Trong lòng bác Vương, dáng vẻ hiện tại của Cố Lâm Tĩnh, chính là đang làm nũng với một người khác.
Cái này đâu chỉ dùng từ kinh ngạc là có thể miêu tả, quả thực khiến người hoảng sợ.
Trong phòng sách của ông nội Cố bây giờ đầy người đứng, ngoài Cố Quân Dịch dán chặt bên ông nội Cố, Cố Nhiên và vợ Vinh Trân. Còn có hai người, một người trong đó tóc bạc mặt hồng hào, mắt lộ ánh sáng, chỉ nhìn mặt của ông ta đã biết đây là một vị cao nhân đắc đạo.
Người bên cạnh cao nhân đắc đạo này rất trẻ, tướng mạo cậu ta giản dị, nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh và Phượng Tiêu, trên mặt cậu ta viết đầy kinh ngạc và ghen tị, là một nhân loại biểu cảm và nội tâm đều phong phú.
Nhìn thấy người tóc bạc mặt hồng hào này, trong mắt Cố Lâm Tĩnh dâng lên lạnh lẽo. Người này tên Đạo Thanh, tục xưng là Đạo Thanh đại sư, có chút bản lĩnh, trong mắt không dụi vào được hạt cát[1], đối xử với quỷ quái đều là thủ đoạn như sấm chớp chưa từng nể tình.
[1] vô cùng khắt khe rõ ràng với nguyên tắc mà điểm mấu chốt không được vi phạm và sai lầm mảy may
Cũng là ông ta lúc trước còn cảm thán Cố Lâm Tĩnh sẽ hút vận may của người khác, khiến mấy năm nay Cố Lâm Tĩnh không hề chào đón ông ta.
Người trẻ tuổi bên cạnh Đạo Thanh là đồ đệ ông ta, tên Trịnh Quân, là trẻ mồ côi, từ nhỏ được Đạo Thanh nuôi lớn, vẫn luôn theo Đạo Thanh học nghệ.
Đạo Thanh cũng rất nổi tiếng ở Vân Châu, nhà bình thường cũng không mời được ông ta ra mặt. Tính tình ông nội Cố cứng rắn, làm người ngay thẳng, thái độ đối trên đối dưới đoan chính, lại thêm phúc phận nhà họ Cố vững chắc, người trong Huyền môn không dám tùy tiện trêu chọc.
Nhưng quan hệ của nhà họ Cố và Đạo Thanh cũng rất tốt, có qua lại với nhau, nhà họ Cố có tòa nhà nào muốn mở, cũng sẽ mời những người này đến xem phong thủy.
Những năm này Cố Lâm Tĩnh gặp khá nhiều Thiên sư, có bản lĩnh hoặc không có bản lĩnh, nhà họ Cố đều đối xử hòa nhã.
Nhưng trước kia Cố Lâm Tĩnh gặp được Đạo Thanh chưa bao giờ cho ông ta vẻ mặt vui, bây giờ y lớn rồi, người trở nên không chào đón ai thì nụ cười trên mặt càng ôn hòa.
Phượng Tiêu không biết Cố Lâm Tĩnh và người này có ngọn nguồn gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người Cố Lâm Tĩnh.
Đạo Thanh vốn định chào hỏi Cố Lâm Tĩnh, nhưng ông ta vừa nhìn Cố Lâm Tĩnh, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, đi về phía Cố Lâm tĩnh, muốn bắt y lại.
Tốc độ của ông ta rất nhanh, chí ít người bình thường không sánh được.
Trước khi tay Đạo Thanh đụng vào Cố Lâm Tĩnh, đã bị Phượng Tiêu túm lại. Tất cả mọi người kể cả Trịnh Quân cũng bị thu hút bởi bàn tay tới lui của Phượng Tiêu và Đạo Thanh, cũng không ai chú ý đến khí đen trên người Cố Lâm Tĩnh lóe lên một cái rồi biến mất.
Lúc khí đen xuất hiện, mắt Cố Lâm Tĩnh cũng đỏ lên, nhìn qua vô cùng ma mị, đó vốn không phải vẻ mặt một người bình thường nên có.
Phượng Tiêu híp mắt đẩy người ra, hắn bảo vệ Cố Lâm Tĩnh sau lưng mình nhìn về phía Đạo Thanh giọng lạnh lùng nói: “Ông muốn làm gì?”
Đạo Thanh không ngờ Phượng Tiêu là cao thủ, ông ta bị đẩy lảo đảo một cái sau khi đứng vững người cũng tỉnh táo. Lúc này ông ta mới nghiêm túc quan sát Phượng Tiêu, khiến ông ta kinh hãi là, ông ta không hề cảm nhận được Phượng Tiêu là người đồng môn, cũng không nhìn ra sâu cạn của Phượng Tiêu.
Đạo Thanh đối xử với quỷ quái thủ đoạn cứng rắn, đối xử với người lại khá hiền lành, nhất là đối với người ông ta không nhìn thấu như Phượng Tiêu.
Ông ta vội nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là vừa nãy mới thấy hình như trên người cậu Cố có…” Có cái gì Đạo Thanh cũng không nói ra, bởi vì lúc ông ta lại nhìn Cố Lâm Tĩnh, nhận ra trên người y không có gì cả, chỉ là một người bình thường.
Nhưng mới nãy ông ta rõ ràng nhìn thấy trên người Cố Lâm Tĩnh có sát khí không áp chế nổi, đây chẳng lẽ là ông ta hoa mắt?
Phượng Tiêu nhíu mày không vui nói: “Trên người cậu ấy có gì? Tôi ở cùng cậu ấy lâu như vậy cũng không nhận ra vấn đề, ông nói xem ông phát hiện ra gì rồi?” Hắn cảm giác người này ỷ vào lớn tuổi nói bậy, cũng không nhận ra một câu nói của mình khiến người ta kinh ngạc lại dễ hiểu lầm.
Đạo Thanh im lặng chốc lát vẫn thực sự mở miệng: “Vừa rồi tôi nhìn thấy trên người cậu Cố có sát khí chảy ra.” Sát khí khác biệt quỷ khí và oán khí, cái trước là cơ thể tự có, người có sát khí, nói rõ người này tâm thuật bất chính, từng luyện tà thuật hại người, mà cái sau thường là vì đụng phải người khác mà dính lên người.
“Sát khí?” Phượng Tiêu cười lên, hắn nhìn Cố Lâm tĩnh sắc mặt ôn hòa toàn thân hiện lên ánh sáng trong sạch, lại nhìn Đạo Thanh: “Có phải ông cần đến khoa mắt gặp bác sĩ không?”
Người cao tuổi sức yếu có tật về mắt là chuyện thường xảy ra, hắn không kỳ thị người như vậy.
Trịnh Quân không nghe nổi lời này nữa, cậu ta đi tới nghiêm nghị nói: “Anh là ai, biết sư phụ tôi là ai không?”
“Tôi là ai không quan trọng, sư phụ cậu là ai cũng không quan trọng, tôi chỉ biết rằng người nếu có bệnh thì đến bệnh viện khám, đừng giấu bệnh sợ thầy hại người hại mình.” Phượng Tiêu hờ hững mở miệng.
Hắn nhớ sư phụ Quan Trần từng nói Thiên sư Huyền môn, mỗi một câu đều phải chịu trách nhiệm, bởi vì người tin họ sẽ xem lời này như thánh chỉ cúng bái trong lòng. Có khi một câu hiểu lầm có thể hại một cái mạng, nói Cố Lâm Tĩnh có sát khí quấn thân, chẳng phải nói y không thể tiếp xúc với người, là sự tồn tại lòng dạ độc ác sao?
Nếu không là một người bình thường, trên người tại sao mang theo sát khí?
Phượng Tiêu nói rất bình thường, giọng nói cũng rất bình tĩnh, người cũng chỉ đứng ở đó, chẳng biết tại sao, lại tự dưng cho người ta một cảm giác đứng ở chỗ cao quan sát đám người.
Trịnh Quân còn muốn nói gì đó, sau khi bị ánh mắt lạnh lùng vô tình của Phượng Tiêu liếc qua cậu ta phát hiện mình không nói được gì cả. Cậu ta không khỏi lùi lại một bước, sau đó ảo não định lực của mình thực sự quá kém, hơi làm mất mặt Đạo Thanh.
Vẻ mặt Đạo Thanh xem như bình thường, nhưng lòng ông ta sợ tu vi của Phượng Tiêu, người trước mắt như thể lật tay che mấy lật tay vung mưa, hình như không phải cùng một cấp độ với mình.
Cảm giác vừa sâu xa vừa khó hiểu chớp mắt tiêu tan, người bình thường lấy lại tinh thần trước nhất, Vinh Trân quan sát Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh, lại nhìn Đạo Thanh tiến một bước. Bà trang điểm tinh tế, nhìn từ xa năm tháng không để lại dấu vết sâu trên mặt bà, nếu đứng gần cũng có thể thấy nếp nhăn ở khóe mắt và nếp nhăn trên trán.
Dù vẻ mặt bà hơi tiều tụy vì Cố Quân Dịch làm ầm ĩ cả đêm không ngủ được, toàn thân vẫn rất cao quý.
Bà khách sáo nói: “Lâm Tĩnh, cho dù cháu có thích Đạo Thanh đại sư hay không, ông ấy cũng là khách chúng tôi thành tâm mời đến xem bệnh có Quân Dịch. Nếu trong lòng cháu có khúc mắc với Đạo Thanh đại sư, vậy thì dẫn bạn cháu về phòng chờ trước, đợi chúng tôi chữa khỏi bệnh cho Quân Dịch cháu lại đến thăm Quân Dịch cũng không sao.”
Lời này của Vinh Trân rất rõ ràng, bà không thích Cố Lâm Tĩnh, cũng không thích Phượng Tiêu, cho nên hai người ở đâu thì đi xa ở đó, đỡ phải chướng mắt.
Đối với lời nói không nhẹ không nặng của Vinh Trân Cố Lâm Tĩnh sẽ không để trong lòng, nếu là vì mình, ngay cả ánh mắt y cũng chẳng muốn nhìn lên người Vinh Trân, nhưng trong lời nói bao gồm Phượng Tiêu, đã khiến người ta cảm thấy mất hứng.
Cố Lâm Tĩnh mỉm cười, dung mạo tinh xảo đẹp đẽ hơn, đang định mở miệng nói gì đó, Cố Quân Dịch vẫn đứng bên cạnh ông nội Cố lên tiếng, cậu trầm giọng nói: “Mẹ, đây là khách con nhờ Lâm Tĩnh mời đến, con tin anh ta là cao nhân, có thể giải thích nghi hoặc cho con.”
Ngụ ý là không tin người Vinh Trân mời tới.
Mặt Vinh Trân bị chọc tức đến méo mó, hình tượng phu nhân lập tức sụp đổ.
Bà nhìn Cố Quân Dịch muốn nghiêm khắc trách móc cậu làm mình mất mặt trước mặt người ngoài, nhưng đối diện với gương mặt âm u của Cố Quân Dịch, những lời muốn nói kia giật mình bị kẹt trong họng.
Nhưng trong lòng vẫn giận, cũng không biết Cố Lâm Tĩnh cho Cố Quân Dịch uống thuốc mê gì. Lời nói của cha mẹ không nghe, Cố Lâm Tĩnh ở bên cạnh thả cái rắm cũng thấy thơm.
Vinh Trân giận dùng móng tay dài véo mạnh vào cánh tay Cố Nhiên, Cố Nhiên đau đến nỗi nhe răng không lên tiếng.
Trịnh Quân không vui, cậu ta biết tu vi của sư phụ cậu ta, gia đình bình thường ngay cả gặp cũng không có cách nào gặp sư phụ cậu ta một lần, nhà họ Cố này ngược lại thì hay rồi, mời sư phụ cậu ta tới còn mời thắng nhóc trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, thực sự khiến lòng người ấm ức.
Có mấy lời không thể nói với ông nội Cố, Trịnh Quân giận đùng đùng nhìn về phía Cố Quân Dịch, giọng nói của cậu ta không tốt: “Cậu Cố, cậu biết cậu đang nói gì không? Cậu cảm thấy cao nhân của cậu có thể hơn được sư phụ của tôi à?”
Nhà họ Cố căn chính miêu hồng[2], trong nhà sẽ không cũng không cần cung phụng những người trong Huyền môn này, nhưng ông nội Cố thỉnh thoảng sẽ mời một vài người tới đây xem nhà, sư phụ cậu ta nằm trong danh sách được mời.
[2] căn chính miêu hồng(根正苗红): ý chỉ những người xuất thân từ gia đình tốt, một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa, (gia đình tốt) chỉ những người có gia thế tiêu biểu.
Cố Quân Dịch đã từng thấy bản lĩnh của sư phụ cậu ta, bây giờ cậu nói lời này quả thực đang vả mặt sư phụ Trịnh Quân.
“Hơn hay không thì tôi không rõ, tôi chỉ biết vừa rồi Đạo Thanh đại sư cũng không nhìn ra gì từ trên người tôi.” Cố Quân Dịch lạnh mặt trả lời.
Ngày thường cậu là người rất thích cười thích chơi đùa, tuổi tác rõ ràng nhỏ hơn Cố Lâm Tĩnh hai tuổi, nhưng vì là người chu đáo, ở rất nhiều trường hợp đều sẽ tỉnh bơ nể mặt người khác.
Bây giờ cậu trở nên như vậy, chắc hẳn trong lòng cực kỳ ngột ngạt.
Phượng Tiêu nghe đến đó thực sự có phần mất kiên nhẫn: “Có phải cao nhân hay không cũng không dựa vào nói ngoài miệng, rốt cuộc mấy người có giải quyết chuyện này không.”
Trịnh Quân còn muốn nói gì đó, ông nội Cố luôn im lặng thờ ơ bàng quan tình thế phát triển mở miệng, ông nói: “Hai vị đại sư đều được nhà họ Cố mời tới, tuy là vô tâm nhưng cũng vì giải quyết chuyện cho tốt, việc này làm phiền hai vị. Mặc kệ việc này có thể giải quyết được không, nhà họ Cố cũng sẽ dâng lên một món quà làm thù lao cho hai vị.”
Ông nội Cố đã lên tiếng, tính chất việc này cũng được quyết định. Đạo Thanh được mời đến, Phượng Tiêu cũng thế.
Trịnh Quân không dám giương oai trước mặt ông nội Cố, trong lòng tuy vẫn có phần không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn đè xuống.
Đạo Thanh thì mang vẻ mặt áy náy nhìn ông nội Cố tỏ ý tu vi củ mình không tinh, không nhìn ra trên người Cố Quân Dịch rốt cuộc có vấn đề gì. Cũng nói, ông ta không nhìn ra có những thứ như quỷ khí oán khí.
Điều này có thể gián tiếp chứng minh, Cố Quân Dịch đang nói dối, gần đây cậu không ở cùng quỷ hồn của Liễu Tiếu Thiên.
Vì lời nói này của Đạo Thanh, sắc mặc Cố Quân Dịch sa sầm đến mức không thể sa sầm hơn.
Cậu nhìn về phía Phượng Tiêu, cậu có lòng tin với Cố Lâm Tĩnh, cậu tin Cố Lâm Tĩnh tuyệt đối không lừa cậu, người y mời đến chắc chắn bản lĩnh cao siêu hơn lão đạo này.
Cố Quân Dịch có lòng tin như vậy với Cố Lâm Tĩnh.
Cố Lâm Tĩnh liếc Trịnh Quân một cái, Trịnh Quân giận tới mức trên đầu sắp bốc khói, cậu ta dám khẳng định, trong cái nhìn này của Cố Lâm Tĩnh tuyệt đối có ý khoe khoang và khinh bỉ.
Giống như Phượng Tiêu là nhân vật khó lường vậy, vừa ra trận đã có thể vả mặt người khác đi lên đỉnh cao.
Phượng Tiêu bị đám người nhìn chăm chú vẻ mặt bình tĩnh, hắn nhìn về phía Cố Quân Dịch, rặt vẻ sâu hiểm khó lường: “Tôi cũng không nhìn ra trên người cậu có vấn đề gì.”
Đám người: “...”
Trịnh Quân lập tức đắc ý, cậu ta nhìn về phía Cố Lâm Tĩnh, tiếc rằng Cố Lâm Tĩnh cũng không nhìn cậu ta.
Trịnh Quân hoàn toàn bó tay rồi, cậu ta cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với loại người chỉ cho mình khoe khoang không cho người khác đánh mặt.
Cố Quân Dịch chịu đả kích lớn nhất, lập tức sắp nổi điên, bây giờ cậu cảm thấy toàn thế giới đều đang hợp lại diễn kịch lừa cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.