Thiên Sư Không Làm Huyền Học

Chương 10: Tướng chết sớm




ừ lúc bắt đầu Sở Đại đã biết Phượng Tiêu làm ở công trường của mình không lâu, có điều anh ta không ngờ không lâu này sẽ ngắn ngủi đến vậy, duyên phận hai người cạn như thế.
Mà sự tiếp xúc trong duyên phận cạn này đã khiến tam quan của anh ta hoàn toàn không có cách nào tái tạo.
Đương nhiên Sở Đại sẽ không cũng không dám ngăn cản Phượng Tiêu rời đi, nhưng anh ta vẫn mờ mịt bày tỏ ý nghĩ mình muốn Phượng Tiêu cho anh ta thêm mấy lá bùa bình an.
Chuyện như vậy bình thường đều là không nên bỏ qua cơ hội, tấm bùa bình anh Phượng Tiêu cho anh ta, nếu không phải cần mang theo bên mình, anh ta thậm chí muốn cúng bái.
Đối với thỉnh cầu của Sở Đại, Phượng Tiêu trực tiếp lắc đầu từ chối, hắn nhìn Sở Đại nói: “Anh chỉ cần qua nạn nước, sẽ vô tai vô nạn, ngày sau nhớ đừng làm chuyện ruồng bỏ lương tâm là được. Bây giờ trong tay tôi hơi thiếu tiền, nếu bạn bè anh quen có nhu cầu về phương diện này, có thể gọi điện cho tôi.”
Sở Đại: “…”
Phượng Tiêu đột nhiên từ người phổ cập khoa học chuyển biến thành nhân tài phát triển trên phương diện mê tín, anh ta cảm thấy là lạ.
Nhất là lúc Phượng Tiêu nói mình thiếu tiền vẻ mặt còn bình tĩnh thản nhiên như thế, tâm trạng Sở Đại phức tạp hơn, không khỏi cảm thán, cao nhân này cũng cần phải ăn cơm mà.
Nhưng sau khi nhìn thấy miếng ngọc cổ vỡ nát trong tay Phượng Tiêu, anh ta cũng có thể hiểu được tâm trạng muốn nhanh chóng kiếm tiền của Phượng Tiêu.
Đây chính là đồ trên người Cố Lâm Tĩnh, vừa nhìn đã biết là thượng hạng, đừng nói Phượng Tiêu chỉ có một ba lô hành lý không đền nổi, có chút tài sản như anh ta đền cũng đau lòng.
Bây giờ Phượng Tiêu quyết định làm chuyện mình giỏi nhất để kiếm tiền, lựa chọn này cũng không sai.
Nghĩ tới những điều này, Sở Đại khí phách nói: “Chắc chắn rồi, có nghiệp vụ tôi nhất định sẽ giới thiệu đến chỗ cậu. Nhưng người như các cậu không phải có thể mọc lại thịt từ xương, lật mây lật mưa sao? Ví dụ nói có người bệnh nặng khám mọi nơi ở bệnh viện cũng không khỏi, có phải cậu cho người ta uống nước bùa là có thể khỏi không, liệu tôi có cần tuyên truyền dựa theo những cái này không?” Nói đến phần sau, Sở Đại đơn thuần là hóng hớt.
Ánh mắt Phượng Tiêu phức tạp nhìn anh ta: “Bị ốm thì đến bệnh viện khám bệnh, phải tin tưởng trình độ chữa bệnh bây giờ, đừng uống mấy đồ lung tung. Sinh lão bệnh tử là quy luật thế gian, không ai cưỡng cầu được, anh phóng đại tuyên truyền mê tín như thế, sẽ bị xem như tội phạm lừa đảo bị bắt đi đấy.”
Sở Đại: “…” Không phải, đã bảo anh ta giới thiệu nghiệp vụ, sao miệng vẫn cứng như vậy chứ.
Đương nhiên anh ta chỉ dám lẩm bẩm lời này trong lòng, sau đó cười trừ một cái.
Phượng Tiêu là phái hành động, có mục tiêu rời khỏi công trường thì trực tiếp rời đi. Hắn mơ hồ có cảm giác rất đặc biệt, sư phụ hắn bảo hắn tới đây là để gặp được Cố Lâm Tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao, sư phụ hắn lại vô cùng bài xích việc này.
Nghĩ vậy đương nhiên là có bằng chứng, ngọc cổ vỡ nát trong tay Phượng Tiêu chính là chứng cứ. Trên ngọc thạch có mùi sư phụ hắn để lại, sư phụ hắn biết Cố Lâm Tĩnh.
Thân phận Cố Lâm Tĩnh không tầm thường, nếu sư phụ hắn thật sự muốn chạy quan hệ với nhà họ Cố xuống núi tìm cho hắn một công việc, tuyệt đối phải tốt hơn chuyển gạch trên công trường của Sở Đại nhiều.
Nhưng sư phụ hắn cũng không làm như thế, đuổi hắn đến chỗ Sở Đại cũng rất có ý nghĩ vò mẻ đã không sợ rơi.
Nghĩ tới đây, Phượng Tiêu lấy ngọc thạch kia ra nhìn một lúc, ký hiệu ẩn giấu bên trên đã biết mất, cơ thể Cố Lâm Tĩnh lại không như người thường, hắn phải nhanh chóng nghĩ cách tìm một cái đền cho Cố Lâm Tĩnh bảo vệ cơ thể.
Nghĩ đến Cố Lâm Tĩnh trong lòng Phượng Tiêu dấy lên chút tò mò, đây là thời đại cực kỳ khuyết thiếu linh khí, tu luyện là chuyện vốn khó càng thêm khó, nhưng linh khí trên người Cố Lâm Tĩnh lại rất dồi dào, điều này thật sự rất kỳ lạ.
Nhưng Phượng Tiêu cũng không có nhiều xoắn xuýt trong vấn đền này, hắn tin mình và Cố Lâm Tĩnh sẽ nhanh chóng gặp lại, những chuyện không biết này sớm muộn gì cũng sẽ biết rõ.
Bây giờ, mục tiêu của hắn rất đơn giản, mau chóng kiếm tiền đền ngọc thạch cho người ta.
*
Gần đây trong nhà Vương Quý có rất nhiều chuyện, sắc mặt gã khô héo, dáng người gầy còm, người còn hơi ngơ ngơ ngác ngác, những ngày này gã cũng không dám lái xe, mỗi ngày đều ngồi xe buýt, sau đó đi qua một cây cầu vượt về nhà.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, cây cầu hôm nay vẫn giống trước kia, nhưng hôm nay Vương Quý cứ cảm thấy có chỗ nào đó khác. Lúc gã bước lên cầu thang của cầu vượt, đôi mắt có phần ngu ngơ của gã cuối cùng nhận ra chỗ khác thường.
Có cậu thanh niên mặt mũi cực kỳ đẹp đang đeo ba lô ngồi trên cột đá ở cạnh cầu vượt, bên chân dùng nước viết hai chữ xem bói, hắn ngồi ở đó như là một thanh kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lẽo kinh khủng.
Vương Quý nhìn sang người này, đối diện với đôi mắt xa cách của hắn, ma xui quỷ khiến gã bước xuống bậc thang đi đến trước mặt hắn. Lại nói người này không phải ai khác mà là Phượng Tiêu. Hắn vừa xuống xe buýt, mới viết xong hai chữ, còn chưa thi triển pháp thuật để hắn hiện hình đâu, Vương Quý đã đi tới rồi.
Vương Quý mím môi muốn nói gì đó, nhưng chẳng hề nói ra một câu.
Phượng Tiêu nhìn về phía Vương Quý, hắn nhướng đuôi lông mày lên nói: “Có phải gần đây nhà anh không suôn sẻ chuyện gì, tài vận bị ngăn cản thì chớ, người nhà cũng liên tiếp bị ốm nhập viện không?”
Vương Quý vốn cũng không biết mình động kinh gì, chuẩn bị thổ lộ hết đau khổ trong lòng với người trẻ tuổi không quen biết này. Trong lòng gã vốn còn cười nhạo mình điên dại, muốn quay người rời đi.
Bây giờ Phượng Tiêu nói ra lời này, Vương Quý cảm thấy hắn quả thực là cao nhân ở ẩn, ước gì có thể bái hắn một cái ngay tại chỗ, xin hắn chỉ điểm.
Một năm gần đây Vương Quý có thể nói là ngay cả tổ tiên tám đời nấm mốc cũng bị đào lên, đầu tiên là công ty vận chuyển của anh ta liên tiếp xảy ra vấn đề, luôn luôn không có cách đưa hàng hóa đến đúng hẹn, đồ bị hỏng chỉ có thể là công ty họ tự gánh chịu phí tổn. Một lần hai lần còn đỡ, mười lần tám lần thì hơi quá mức, công ty họ đã sắp nổi tiếng trong nghề rồi.
Cuối cùng không có cách nào đã tìm mấy người gọi là đại sư nói thầm một hồi ở cửa công ty, nhưng không hề có tác dụng. Chân trước gã tìm đại sư tới, đằng sau đã có tài xế vừa tới công ty, trực tiếp nhũn chân người ngã ở cửa ra vào không xong.
Bị nhồi máu cơ tim cấp tính, may mà họ gần bệnh viện cứu chữa kịp thời, nếu không người đã toi rồi. Nhưng cứ cho là vậy, người đến nay vẫn nằm ở bệnh viện đây.
Bởi vì chuyện này, khiến cho ai cũng cho rằng công ty họ là công ty độc ác bóc lột người, tiếng tăm tệ hơn.
Sau đó chính là người nhà Vương Quý, không hiểu sao bắt đầu số con rệp.
Vợ gã Lương Tú Tú gần đây tinh thần rất kém, mỗi ngày như ngủ không tỉnh, hằng đêm gặp ác mộng, khoảng thời gian trước vì tinh thần hoảng hốt đạp hụt cầu thang ngã gãy chân.
Sau khi chân khỏi rồi lại động tí là đau, có khi đau đến mức lăn qua lăn lại trên giường.
Đến bệnh viện kiểm tra nhưng lại không kiểm tra ra bệnh gì, chỉ nói là đau thần kinh.
Mà con trai duy nhất của gã Vương Minh Minh, vừa tốt nghiệp đại học, cùng mở công ty game với bạn học, mỗi ngày hăng hái vô cùng, tăng giờ làm việc. Thời gian trước còn nói trò chơi công ty họ bán được rồi, người đột nhiên hôn mê bất tỉnh ngã xuống.
Đưa đến bệnh viện không kiểm tra ra bệnh gì, cuối cùng bác sĩ đưa ra kết luận nói, có thể là mệt nhọc quá độ dẫn đến chứng bệnh.
Những ngày này áp lực của Vương Quý lớn đến mức tóc trước trán đã trọc, gã cũng đi tìm cái gọi là đại sư, cũng dựa theo yêu cầu của đại sư trở về quê chuyển mộ tổ đến nơi non xanh nước biếc, trong nhà bùa treo đầy phòng, nhưng chuyện kỳ lạ bên cạnh gã vẫn tầng tầng lớp lớp.
Những đại sưa kia cũng đến nhà gã nhìn qua, không nhìn ra được gì, họ cũng không có chiêu dùng, chỉ có thể nói mấy lời chỉ hay ở bền ngoài, bảo Vương Quý làm nhiều việc thiện đảm bảo bình an.
Bệnh viện không tìm ra bệnh, đại sư lại không có cách, Vương Quý chỉ có thể đón vợ con từ bệnh viện về nhà cẩn thận chăm sóc.
Hôm nay Vương Quý đi đòi nợ, nhưng không đòi được, công ty thiếu nợ cũng sắp phá sản rồi. Nghĩ đến đứa con hôn mê, vợ bị hành hạ, Vương Quý đã sắp tuyệt vọng.
Bây giờ nghe Phượng Tiêu nói vậy, mặc kệ thật hay giả, Vương Quý cảm thấy nhìn thấy một tia hy vọng cuối cùng.
Căn bệnh mà bệnh viện không kiểm tra ra được, có lẽ cao thủ dân gian có thể tìm được cách giải quyết.
Vương Quý run giọng nói: “Đại sư nếu có thể giúp được, muốn gì tôi cũng bằng lòng cho.” Chỉ cần có thể giải quyết một đống chuyện không tốt, Vương Quý thật sự làm mọi thứ.
Gã và vợ là vợ chồng son, khi hai người vừa kết hôn đã trải qua một khoảng thời gian rất khổ, bây giờ Lương Tú Tú lại khổ thân chịu tội, trong lòng gã thật sự khó chịu.
Nghĩ đến vô số việc thiện gã làm trong âm thầm mấy năm nay, sửa cầu trải đường không nói, cũng trợ giúp rất nhiều người khó khăn. Kết quả đến bây giờ nhà gã thành ra như vậy, toàn thân gã đã giống như mọc gai, cực kỳ khó chịu.
Phượng Tiêu bình tĩnh nhìn gã nói: “Chúng ta đến nhà anh một chuyến trước.” Hắn cũng không nói lấy bao nhiêu tiền, Vương Quý chỉ cảm thấy cái nhìn này của Phượng Tiêu nhìn thấu cả người gã.
Gã chịu đựng kích động toàn thân muốn run rẩy, sau đó rất cung kính mời Phượng Tiêu đến nhà gã.
Trên đường đi Vương Quý giật giật khóe miệng, cứng ngắc cười một cái. Phượng Tiêu không lên tiếng đi theo bên cạnh Vương Quý, cùng đi đến nhà gã.
Đến gần tiểu khu Danh Uyển, Vương Quý dẫn Phượng Tiêu đi đến một tòa nhà tận trong cùng.
Vương Quý hơi cảm thán, gã mua nhà sớm, môi trường và lấy ánh sáng tòa nhà này đều tốt nhất, nhà gã là kiểu duplex ở tầng chót, bên trong trang trí theo phong cách châu Âu, vô cùng xa hoa.
Trong nhà Vương Quý có bảo mẫu gọi là thím Trương, làm bảo mẫu ba năm ở nhà họ, bà nấu cơm rất ngon, nhân phẩm cũng tốt, hai vợ chồng Vương Quý rất thích, Vương Minh Minh cũng thích.
Hai vợ chồng cũng không phải loại người chanh chua cay nghiệt, đối xử với thím Trương như người nhà.
Vương Quý và Phượng Tiêu vào trong nhà, thím Trương đang nấu canh trong bếp, Lương Tú Tú nằm trên sofa, mắt rưng rưng, đau đến mức toàn thân không có sức lực, thím Trương bóp chân cho cô.
Nhìn thấy Vương Quý dẫn người lạ đến, Lương Tú Tú muốn đứng dậy chào hỏi cũng cảm thấy khó khăn.
Thím Trương nhìn thấy Phượng Tiêu hơi ngẩn ra, lần đầu tiên bà nhìn thấy người đẹp đến vậy, bà vội vàng đứng lên cười hỏi Vương Quý: “Ông chủ, cậu này là?”
Vương Quý vội vàng giới thiệu: “Thím Trương, đây là…” Gã tạm dừng, nhìn về phía Phượng Tiêu, gã vẫn chưa biết Phượng Tiêu tên là gì.
“Tôi họ Phượng.” Phượng Tiêu thản nhiên nói.
Lương Tú Tú nhìn vẻ mặt Vương Quý đã biết có chuyện gì, trong lòng cô thầm nói, ngày thường Vương Quý cũng là người cẩn thận chú ý, hôm nay không ngờ tim to như thế, ngay cả thân phận của người này là gì cũng không hỏi thăm đã dẫn người về nhà.
“Đây là cậu Phượng, tới nhà nhìn xem.” Vương Quý nói xong lời này nhìn về phía Phượng Tiêu nói: “Cậu Phượng, cậu xem có cần lên lầu nhìn trước không?” Con trai Vương Minh Minh của gã ở trên tầng hai, những đại sư gã mời tới kia cho dù là có bản lĩnh hay không, đều sẽ đi một chuyến.
Thím Trương và Lương Tú Tú cũng không ngờ Phượng Tiêu làm nghề này, đều hơi kinh ngạc. Trước kia Vương Quý mời tới đều là già vẫn tráng kiện, bây giờ mời đến người còn trẻ như vậy, trong lòng hai người trực tiếp nghi ngờ.
Lương Tú Tú thật ra không tin mấy thứ này, cô cảm thấy mình bị bệnh, không kiểm tra ra là thiết bị chữa bệnh của Vân Châu không đủ tiên tiến. Cô vốn định sau khi mình khỏe hơn sẽ mang theo con trai đến Kinh Châu hoặc ra nước ngoài khám.
Nhưng Vương Quý đã mời người đến, cô cũng không có quá nhiều biểu hiện, chỉ gật đầu một cái với Phượng Tiêu.
Đau trên người Lương Tú Tú vẫn còn, cũng không nhận ra mình đã đỡ hơn vừa nãy rất nhiều, chí ít có thể gật đầu.
Phượng Tiêu cũng không lên tầng hai, hắn tìm một cái sofa đơn ngồi xuống, ngồi thoải mái rồi mới ngước mắt nhìn Vương Quý nói: “Cái này không vội.”
“Sao không vội chứ, con tôi ngày ngày nằm trên đó không biết sống chết, vợ mỗi ngày đau ngủ không yên, tôi sắp lo lắng muốn chết rồi.” Vương Quý xoa xoa tay lo lắng nói.
Cảm giác bị ma quỷ ám ảnh vừa rồi của gã đã không còn, bây giờ nhìn dáng vẻ này của Phượng Tiêu, đột nhiên cảm thấy không đáng tin.
Lương Tú Tú nghe lời này cũng cảm thấy Phượng Tiêu không có râu trắng tóc trắng có thể là tên lừa đảo, cô nháy mắt với thím Trương, muốn bà giúp đuổi hắn đi.
Lúc thím Trương đang định mở miệng, Phượng Tiêu nhìn Vương Quý bình tĩnh nói: “Chuyện thế gian này, có nhân mới có quả. Tôi thấy tướng mạo anh vốn là tướng chết sớm, vậy năm đó anh làm thế nào tránh thoát được nạn chết này vậy?”
Phương Tiêu vừa nói xong, toàn thâm thím Trương run lên cũng không dám mở miệng thuyết phục, Vương Quý thì giống như bị người đâm trúng chỗ đau, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Mà Lương Tú Tú nằm trên sofa thì không hiểu gì nhíu mày không vui nói: “Cậu gì ơi, cậu đang nói hươu nói vượn gì vậy, chồng tôi đang lành lặn, sao lại thành tướng chết sớm rồi? Nếu cậu còn như thế, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.