Thiên Sứ Của Chiến Binh

Chương 30:




Keeley rời gường lúc tinh mơ, đăm chiêu nhìn ra ngoài trời. Tuyết gần như đã tan hết suốt đợt không khí ấm lên bất ngờ, một điều hết sức bất thường trong tháng giêng. Nàng đã thức trắng đêm, cập mắt lờ mờ và đau nhức.
Lời khuyên của Maddie thật vô giá. Keeley rất cần được nghe những điều sáng suốt từ một phụ nữ từng trải khác. Quả thật trốn trong phòng giận hờn buồn tủi thì có ích gì. Nàng không còn là cô bé đầy sợ sệt, kinh hãi trước viễn cảnh phải tự mình xoay xở mà khòng có sự hỗ trợ của gia tộc.
Giờ nàng đã có gia tộc McCabe. Nàng đã có gia đình. Và bạn bè. Những người bạn tốt bụng và trung thành. Rionna cùng cha cô ấy không thể tổn hại nàng nữa.
Dẫu cho khó khăn đến mấy, nàng cũng sẽ mỉm cười trong hôn lễ của Alaric. Nàng sẽ gửi đến chàng tất cả tình yêu trong tim không kèm theo giọt nước mắt nào. Không đau buồn. Có những điều thuộc về riêng tư. Nàng khao khát được hét lên để
ai nấy đều biết về tình yêu nàng dành cho Alaric, nhưng nàng biết tốt hơn hết nên giữ trái tim mình ở nơi không gì có thể lợi dụng để chống lại chàng.
Cảm thấy đỡ hơn phần nào sau cả một đêm khóc lóc, nàng rửa mặt, chải tóc, rồi hít một hơi thật sâu và rời phòng đi xuống dưới lầu. Nàng thực sự không biết sẽ làm gì hôm nay. Mấy tuần qua, nàng và những người phụ nữ khác trong pháo đài thường tụ tập bầu bạn với Mairin tại đại sảnh. Nhưng có mặt gia tộc McDonald ở đây, nhóm phụ nữ có thể phải tìm một chỗ kín đáo hơn.
Keeley sớm thấy ngay rằng hầu hết mọi người còn ngủ vùi bởi đêm qua đã thức khuya tiếp đãi gia tộc McDonald. Bầu không khí im ắng bao trùm cả pháo đài.
Thật là một cơ hội tuyệt vời để dạo quanh sân, chí ít là từ khi lãnh chúa ra lệnh cấm bất cứ ai mạo hiểm đi xa.
Nàng dừng ở bếp, muốn hỏi thăm Gertie có loại thảo mộc nàng cần để điều chế dược liệu chưa. Gertie cau mày vẫy tay xua nàng đi, lẩm bẩm gì đó về việc bị phá đám khi đang cố gắng suy nghĩ.
Tươi cười, Keeley hướng về phía sân. Một cơn lạnh thốc vào người ngay khi nàng đặt chân ra ngoài, nhưng nàng vẫn đón nhận nó thấm vào da thịt. Nàng hít sâu và nhắm mắt. Không khí đúng là trong lành hơn, tươi mát hơn vào mùa đông. Phổi đầy căng cảm giác tê buốt của băng tuyết, nàng thở ra một luồng hơi.
Cười khúc khích như đứa trẻ, nàng đi vòng quanh bờ tường và mạo hiểm đi xuống bên hông pháo đài. Bên trái nàng là mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương. Mặt trời he hé trên bề mặt bóng loáng đó, làm nàng liên tưởng đến tấm khiên giơ cao trong trận chiến.
Nàng để hết tâm trí vào cảnh mặt hồ đến mức không hề nhận ra có người đang bước tới cho đến khi nghe thấy tên mình.
“Keeley? Keeley McDonald, là cậu phải không?”
Keeley quay phắt lại, trái tim muốn nhảy ra ngoài. Cách nàng chỉ một khoảng ngắn là Rionna đang đứng sững sờ.
“Phải, tớ đây,” Keeley khẽ đáp và ngập ngừng lùi bước.
Nỗi đau làm biến dạng khuôn mặt Rionna. Đôi mắt ánh vàng của cô trở nên mờ đục cho đến khi vẻ lung linh luôn hiện diện phai nhạt sang màu hổ phách.
“Tớ cứ tưởng cậu không còn nữa. Khi mọi người nói cậu đã ra đi, tớ trông ngóng. Tớ chờ đợi. Nhưng khi cậu không quay về, tớ nghĩ cậu đã chết rồi.”
Keeley nhăn mặt bối rối. “Cậu nói chuyện với ai? Tớ vẫn khỏe mạnh như cậu có thể thấy đấy.”
“Những người tớ cử đến nhà cậu để đảm bảo rằng cậu vẫn ổn. Làm sao cậu đến được đây? Cậu đang làm gì trên đất của gia tộc McCabe? Đã nhiều tháng qua kể từ lần cuối mọi người thấy cậu tại ngôi nhà cũ.”
Ánh mắt Keeley đầy đề phòng, không chắc phải trả lời thế nào. “Đây là nơi tớ được chào đón.”
Một cơn đau vụt qua khuôn mặt của Rionna. Bỗng một người trong gia tộc McDonald xuất hiện phía xa và lớn tiếng gọi Rionna.
“Lãnh chúa đang tìm tiểu thư. Ngài muốn tiểu thư có mặt trong bữa điểm tâm.”
Tay Rionna cuộn tròn thành nắm đấm chặt cứng. Cô liếc lại về phía Keeley rồi nhìn người được cha cô cử đi gọi mình về. “Tớ phải đi đây. Gặp lại cậu sau nhé. Tớ có nhiều điều để nói với cậu.”
Không giải thích thêm, Rionna quay lưng vội vã trở về tháp chính. Keeley nhìn theo, lòng dạ quặn thắt. Lòng nàng rối bời như mớ bòng bong. Một phần trong nàng muốn quàng tay ôm lấy Rionna. Muốn nói rằng nàng nhớ người bạn ấu thơ của mình đến chừng nào và rằng Rionna đã đẹp ra biết bao.
Phần khác lại muốn yêu cầu một lời giải thích. Sự thương tổn nàng tưởng đã vùi chôn từ lâu chợt bừng bừng trỗi dậy. Có lẽ nàng không bao giờ quên hay tha thứ được cho việc bị buộc từ bỏ cuộc sống và sự bảo vệ duy nhất mà mình biết.
Thở dài, Keeley quay lại phía hồ nước, bước tới mép hồ và dán mắt như bị thôi miên vào mặt nước trong vắt như pha lê. Nàng yêu những dòng nước. Nó hấp thu trạng thái và vẻ đẹp của thiên nhiên, thể hiện lên bề mặt cho tất cả mọi người nhìn thấy. Thật tự do. Không giả tạo. Không trốn tránh. Phản chiếu hết những gì sục sôi ngay bên dưới bề mặt.
Nàng không rõ mình đã đứng đó bao lâu. Nàng cứ ngó chăm chăm ra mặt hồ, lạc vào những ý nghĩ và nỗi đau dai dẳng trong tim.
“Cô không nên ở lâu ngoài trời lạnh vào lúc sáng sớm thế này,” giọng Gannon nhẹ nhàng vang lên.
Nàng quay lại, giật mình trước sự hiện diện của người chiến binh. Nàng không hề nghe thấy tiếng bước chân anh ta bởi quá mải mê chú tâm vào điều khác.
Nàng gượng cười. “Thật tình tôi không hề thấy lạnh.”
“Vậy sẽ còn tệ hơn vì cô không biết khi nào mình đã tê cóng.”
Nàng muốn hỏi có phải Alaric cử anh ta ra đây không nhưng lại không dám thốt lên cái tên ấy. Nàng đã nguyện sẽ kìm nén, chịu đựng, dù khó khăn cách mấy.
“Sáng nay trời thật đẹp,” nàng bắt chuyện. “Tuyết gần như tan hết. Thường thì khí hậu không ấm áp đến vậy vào thời điểm này trong năm.”
“Phải, nhưng vẫn là quá lạnh để một thiếu nữ như cô ăn mặc phong phanh ra ngoài một mình như vậy.”
Keeley thở dài và lại dán mắt vào mặt nước. Sự tĩnh lặng xoa dịu nàng. Mang đến cảm giác bình yên khi trong lòng nàng đang dậy sóng. Giá mà nàng có thể quấn nó quanh mình như chiếc áo. Một chiếc áo giáp sắt không ai có thể chọc thủng.
“Anh biết không, McDonald là gia tộc của tôi đấy.”
Lời lẽ buồn rầu vuột ra theo kiểu bốc đồng. Nàng không biết tại sao mình lại nói thế. Gannon khó có thể là người để trút bầu tầm sự. Người chiến binh có lẽ thà để bị chặt đứt cánh tay hơn là nghe phụ nữ thổ lộ nỗi lòng.
“Vâng, tôi biết điều đó,” anh đáp.
Giọng điệu anh ta có vẻ lạ lùng nhưng nàng không thể chỉ rõ ra.
“Họ không còn là thế nữa.”
Gannon gật đầu. “Đúng. Bây giờ cô là một thành viên của gia tộc McCabe.”
Keeley mỉm cười. Câu nói kia làm ấm lòng nàng đến mức nàng phải ráng lắm để không quàng tay ôm siết anh ta chặt hết mức.
Mắt nàng nhòe lệ và anh ta trao cho nàng cái nhìn khiếp đảm khiến nàng phải bật cười.
“Cảm ơn anh đã nói như vậy. Quả thực sáng nay tôi cần nghe câu đó. Tôi... tôi chưa chuẩn bị tinh thần đối diện với họ.”
“Không việc gì phải khóc hết,” Gannon sẵng giọng. “Người McCabe không khóc. Họ ngẩng cao đầu và không cho phép ai chà đạp mình.”
Lần này sự thôi thúc quá mạnh mẽ khiến nàng vung tay ôm choàng lấy người lính khiến anh ta lảo đảo.
“Cái gì...?”
Anh ta túm chặt nàng để cả hai không ngã lăn quay và đứng cứng đờ như pho tượng rồi thở dài. “Hết cô rồi đến phu nhân McCabe, tôi thề là gia tộc McCabe đang trở thành một nơi dạt dào cảm xúc.”
Keeley toe toét cười. Giọng Gannon cộc cằn nhưng cũng thật sự tình cảm. Nàng buông anh ta ra và cười trong nước mắt. “Anh thích tôi à?”
Anh ta nhăn nhó. “Tôi chẳng nói gì về điều đó cả.”
“Thừa nhận đi. Anh thích tôi.”
“Ngay lúc này thì không thích nhiều lắm.”
“À, nhưng lúc trước anh có thích.”
Mặt anh ta hằn sâu vẻ cau có. “Cô nên trở vào trong tháp chính ngay bây giờ.”
“Cảm ơn anh, Gannon. Thật ra hôm nay tôi không khỏe lắm.” Nàng ngước mắt nhìn và muốn ôm anh ta lần nữa, nhưng dường như nhận ra ý định của nàng, Gannon vội vàng lùi lại. Nàng lại toét miệng cười. “Tôi rất yêu quý gia tộc mới của mình. Người McCabe đánh giá cao tầm quan trọng của lòng trung thành và gia đình.”
Gannon tỏ vẻ bực bội. “Tất nhiên là vậy rồi. Không gia tộc nào trung thành hơn gia tộc McCabe và không lãnh chúa nào tốt hơn lãnh chúa của chúng ta.”
“Tôi rất vui được ở đây,” nàng khẽ nói khi họ quay về hướng tháp chính.
Gannon ngập ngừng chốc lát rồi liếc sang phía nàng. “Tôi cũng rất vui khi cô ở đây, Keeley McCabe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.