Thiên Sứ Của Chiến Binh

Chương 27:




Keeley đoán chắc đứa trẻ trong bụng Mairin chào đời không chỉ là chuyện đáng mừng của gia tộc McCabe mà còn là niềm vui của trời đất. Tháng giêng thường là thời điểm khắc nghiệt nhất của mùa đông, vậy mà hai tuần trước khi phu nhân McCabe lâm bồn, tiết trời lại trở nên ôn hòa.
Như thể toàn bộ vùng cao nguyên nín thở chờ đợi sự xuất hiện của người thừa kế vùng đất Neamh Álainn.
Thời tiết vẫn lạnh nhưng tuyết đã ngừng rơi và gió không còn gào rú. Thỉnh thoảng trong ngày, ánh mặt trời dường như bừng sáng hơn. Và màn đêm có vẻ bớt tối tăm mù mịt.
Mairin ngày càng sốt ruột. Tối đến, Keeley cùng Maddie, Bertha và Christina tụ tập, thay phiên giúp vui để Mairin không dồn tâm trí nghĩ đến cuộc vượt cạn sắp tới.
Ngay cả Ewan cũng tham gia và dành nhiều buổi tối ngồi cạnh vợ trước lò sưởi trong đại sảnh.
Đó là khoảng thời gian thư giãn thoải mái, càng ngày Keeley càng cảm thấy mình trở thành một phần của gia tộc McCabe.
Nàng và Alaric đã cẩn thận giảm thiểu tối đa việc tiếp xúc tại chốn đông người nhưng họ hành cho nhau những đêm ân ái nồng nàn phía sau cánh cửa phòng đóng kín của nàng.
Chàng đến với nàng vào lúc đêm muộn, khi tất cả đều đã đi ngủ rồi trao tình yêu ngọt ngào đến khi những tia sáng bình minh lan tỏa khắp bầu trời.
Sau cơn bệnh, nàng không còn chối từ chàng nữa. Nàng biết thời gian của họ đang dần cạn đi, và ý nghĩ ấy rỉ vào những ngóc ngách sâu thẳm nhất trong tâm hồn Keeley một cơn đau khốc liệt, nhưng không một khoảnh khắc nào nàng hối tiếc về việc ở bên chàng. Đó là niềm vui mà nàng sẽ mang theo suốt cả đời này.
Sáng nay họ ở trên giường lâu hơn mọi ngày. Thông thường Alaric sẽ lặng lẽ trở về phòng mình trước khi những người khác trong tháp chính thức dậy, nhưng hôm nay họ vẫn nằm yên. Chàng mân mê vuốt ve lên xuống cánh tay Keeley trong khi nàng rúc sâu vào ngực chàng.
“Ta nên dậy thôi,” Alaric thì thầm rồi ép chặt môi lên thái dương nàng.
“Vâng, chàng dậy đi.”
Chàng vẫn không nhúc nhích. “Cứ mỗi ngày trôi qua, việc rời xa vòng tay nàng lại càng khó khăn nhiều thêm.”
Nàng nhắm mắt nghe cơn đau và ôm siết lấy chàng chặt hơn. Thật ra nàng đã nghĩ rằng sau vài đêm Alaric sẽ chán mình. Nàng chấp nhận đón lấy những gì chàng trao mà không hé môi lấy nửa lời khi chàng rời giường. Nhưng trong những tuần qua, chàng đến với nàng ngày càng nhiều và chiếc giường của nàng đã trở thành nơi quen thuộc cho chàng mỗi đêm.
“Hôm nay chàng có tập trận không?” nàng khẽ hỏi.
Chàng càu nhàu. “Có. Ngày nào cũng tập. Trong mùa đông, điều quan trọng là không được trở nên phì nộn và chây lười. Ngày sinh nở của chị Mairin cận kề rồi nên nguy cơ tấn công lại càng gia tăng.”
Nàng thở dài. “Không còn cách nào khác. Tội nghiệp chị Mairin.”
Họ im lặng bên nhau thêm vài phút rồi Alaric quay lại chộp lấy môi nàng trong một nụ hôn đầy khao khát thèm muốn. Nó khiến nàng bất ngờ và trước khi nàng kịp đáp lại, chàng đã lăn người, đặt mình vào ngay giữa hai chân nàng.
Không hề dịu dàng chút nào. Khi nãy chàng còn vô cùng kiên nhẫn, đằm thắm, nhưng giờ lại gấp gáp và đòi hỏi. Nó gợi cho Keeley nhớ đến cái đêm chàng ra lệnh cho nàng phải hoàn toàn phục tùng rồi chiếm lấy nàng hết lần này đến lần khác.
Khi chàng đi vào trong, nàng nấc lên với sự sung sướng tràn đầy và mở to mắt trước tia nhìn hoang dại của chàng. Chàng thật dữ dội tựa như một dã thú dán mắt vào con mồi.
Ngón tay nàng bấu vào vai chàng, móng tay cào lên da chàng khi cơ thể chàng bao trùm nàng hoàn toàn.
Hơi thở chàng gấp gáp, đứt quãng. “Ta không bao giờ cảm thấy có đủ nàng. Ta luôn nói với bản thân một lần nữa thôi. Chỉ một lần. Vậy mà không bao giờ là đủ. Sẽ không bao giờ là đủ.”
Tim nàng mềm đi trước nỗi đau chất chứa trong giọng chàng. Nàng mất rất nhiều thời gian day dứt trong nỗi tuyệt vọng của riêng mình và khiếp sợ khi nghĩ đến lúc cả hai rời xa. Nhưng đã không nghĩ đến việc chàng cũng cảm thấy giống nàng, tràn ngập nuối tiếc.
Keeley ôm lấy quai hàm rắn rỏi của Alaric rồi kéo xuống cho đến khi miệng hai người gần như chạm vào nhau. Rồi nàng lần theo đường nét trên xương gò má, ve vuốt xuống miệng và cằm chàng.
“Em yêu chàng,” nàng thì thầm. “Em tự nói với mình sẽ không làm mọi chuyện rắc rối, sẽ không bao giờ thốt lên lời này. Nhưng em ngày càng khó kìm nén, em cần trao chúng cho chàng.”
Alaric nín thở, nỗi thống khổ dâng đầy trong mắt. Chàng ở yên bên trong nàng và ánh mắt chất chứa những cảm xúc khiến hàng mi nàng cay xè. Alaric định mở miệng thì nàng đã đặt tay lên môi chàng.
“Đừng nói gì cả. Không cần đâu. Em cảm nhận được tình cảm sâu sắc của chàng bên trong em, vây quanh em. Em mang theo hình bóng của chàng đến bất cứ nơi đâu. Đừng nói về những điều bị ngăn cấm giữa chúng ta. Cứ để nó là lỗi lầm của riêng mình em mà thôi.”
Ghì chặt lấy nàng, Alaric lăn người để nàng ở trên mình rồi hôn nàng đến không kịp thở, từ miệng, tới má, mắt, rồi quay xuống cằm.
Họ cuốn lấy nhau như bão táp, ngấu nghiến nhau đến tận cùng khát khao, yêu nhau như thể đây là lần cuối cùng được bên nhau. Keeley không biết điều gì gây ra sự khẩn thiết này, nhưng nàng không chống lại.
Chàng thì thầm. “Chiếm lấy ta đi. Biến ta thành của nàng. Hãy để ta ôm nàng trong vòng tay và ngắm nàng bay lượn. Không có cảnh tượng nào đẹp hơn nữa.”
Nàng nuốt khan, đặt tay lên ngực Alaric và bắt đầu chuyển động một cách khêu gợi, dõi theo từng biểu hiệu của chàng khi đưa chàng vào sâu trong người mình.
Mắt chàng bừng sáng và khép hờ, chứa đầy ham muốn, môi cong lên thành nụ cười thỏa mãn.
Đúng thế, Alaric là của nàng. Chiến binh của nàng. Không ai có thể lấy đi. Người phụ nữ khác có thể mang họ của chàng, có con với chàng, nhưng nàng sẽ chiếm giữ trái tim người chiến binh ấy hệt như chàng mãi mãi chiếm giữ trái tim nàng vậy.
Sức mạnh trong cơ thể chàng mê hoặc nàng. Những cơ bắp săn chắc căng phồng, vòm ngực rộng, bụng phẳng lì. Chàng đầy nam tính, rắn chắc và đẹp đẽ.
Nàng rướn tới, cúi đầu để lưỡi lướt một đường giữa ngực chàng. Chàng căng thẳng nín thở khi nàng âu yếm dọc lên cổ chàng. Nàng tinh nghịch cắn nhẹ rồi nhấn hàm răng ngập sâu vào bên dưới tai chàng.
Chàng rên rỉ và vòng tay ôm kéo nàng xuống, hăng hái đẩy hông tiến sâu vào nơi mềm mại của nàng.
“Em yêu chàng. Em yêu chàng.”
Câu nói như lời cầu kinh trên môi nàng, tựa như một bài hát vang lên từ sâu thẳm tâm hồn nàng. Nước mắt đầm đìa tuôn dài trên má, nàng ôm chặt lấy chàng.
Vòng tay chàng như thép nguội quấn quanh người nàng. Họ ôm chặt lấy nhau khi cơn sóng tình ào ạt dâng cao. Nàng lên đỉnh một cách ngọt ngào và nhẹ nhàng, không phải một đợt thủy triều cuồn cuộn như rất nhiều lần trước.
Đau đớn và vui buồn lẫn lộn, nó tràn lấp cơ thể nàng, thắt chặt đến khi nàng vỡ tan thành hàng triệu mảnh vụn.
Cả người lún sâu vào nệm, nàng nhận ra tay chàng đang mơn trớn trên lưng mình, lướt dọc suối tóc óng ả và đôi môi khẽ thì thầm vào tai nàng.
Nàng nằm trên người chàng một lúc lâu dù biết rằng đã muộn. Muộn hơn nhiều so với những đêm trước. Chàng phải sớm rời khỏi phòng nàng.
Như đọc được suy nghĩ của nàng, Alaric cựa mình, lăn người trở về thế chủ động.
Chàng chăm chú nhìn nàng bằng đôi mắt tha thiết và thẫm tối. “Ta cũng yêu nàng, Keeley. Nếu không thể cho nàng thứ gì khác, hãy để ta trao nàng những lời này.”
Nàng cắn môi ngăn dòng lệ trào thêm xuống má rồi trao chàng nụ hôn đầy tôn kính và yêu thương.
“Chàng phải đi ngay bây giờ,” nàng thì thầm. “Trước khi chúng ta bị nhìn thấy.”
“Ừ. Nằm nghỉ ngơi nhé. Nếu Mairin cần nàng, ta sẽ sai người đến báo cho nàng biết. Từ giờ đến đó, cứ nghỉ ngơi đi.”
Keeley mỉm cười, kéo tấm lông thú lên khi chàng trượt khỏi người nàng và ra khỏi giường. Chàng lặng lẽ mặc quần áo rồi dừng tại ngưỡng cửa một lúc lâu để quay lại trao cho nàng ánh mắt ấm áp.
Chỉ sau khi chàng đã đi khỏi hồi lâu, nàng mới nhận ra chàng đã gieo mầm sống vào trong nàng. Keeley nhắm mắt, trong lòng cuộn trào cả niềm hy vọng lẫn nỗi sợ hãi. Nàng không muốn đứa trẻ mình sinh ra phải hứng chịu sự dè bỉu là con hoang, nhưng nàng biết nếu mang thai, đây sẽ là đứa con duy nhất của mình.
Nàng nằm nghiêng qua một bên, nắm chặt tấm chăn trên ngực. “Mình biết phải làm sao đây,” nàng nói trong nước mắt. “Mình yêu chàng. Mình muốn chàng. Mình muốn có con với chàng nhưng tất cả những điều đó đều không được phép.”
Keeley nhắm mắt, để những giọt lệ nóng hổi lăn tròn rồi biến mất vào tấm chăn. Nàng đã tự hứa với mình sẽ không khóc. Rằng nàng sẽ dũng cảm đối diện với thời khắc chia xa. Nhưng nàng càng biết mình chỉ đang lừa dối bản thân. Đến lúc Alaric cưới người khác, cõi lòng nàng sẽ tan nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.