Thiên Sứ Của Chiến Binh

Chương 16:




Bữa tối là khoảng thời gian náo nhiệt khi rất nhiều binh lính dùng bữa cùng Alaric trong đại sảnh. Ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi và những tấm lông thú đều được kéo xuống che cửa sổ với các mối nối thêm vào để lấp kín kẽ hở.
Bên phải Keeley là Mairin, bên kia là Christina. Cormac được cố ý xếp ngồi đối diện với Christina. Thật thú vị khi xem hai người đó lẩn tránh ánh mắt nhau nhưng lại liếc trộm nhau khi cho rằng người kia không nhìn mình.
Cormac ngồi giữa Alaric và Caelen. Dù đã cố hết sức, Keeley vẫn không tài nào ngăn được ánh mắt mình lạc về phía Alaric. Đêm nay, Ewan thảo luận về đám cưới sắp diễn ra của Alaric. Keeley phải dồn mọi sức lực để vẫn ngồi yên tại chỗ, cười đúng lúc và cư xử như thể nàng chẳng hề bận lòng chút nào.
Hai má nàng nhức nhối. Đầu nàng bừng bừng.
Liên minh. Mối giao tình. Cuộc chiến đang đe dọa. Không gì quan trọng ngoài thực tế Alaric sẽ cưới người khác và đến vùng đất McDonald nắm vai trò lãnh chúa.
Những món thơm ngon thường ngày trở nên khô khốc và nhạt nhẽo. Nàng ăn vì chẳng còn gì khác để làm ngoài việc ăn và mỉm cười. Lại cắn thêm một miếng. Lại nở thêm một nụ cười. Quay sang Christina gật đầu. Cười trước câu nói đùa của Mairin. Ngó Caelen cau có. Và sau đó mắt nàng lại hướng đến chỗ Alaric.
Keeley thở dài, dùng con dao di tròn miếng thịt trong đĩa. Nàng chỉ ước bữa ăn kết thúc cho sớm để có thể lui về phòng và cố ngủ vùi đi vài giờ.
Nàng lại trộm nhìn về phía Alaric và hít nhanh một hơi khi bắt gặp ánh mắt chàng đang dán chặt vào mình. Chàng không quay đi cũng không cố vờ như không phải đang nhìn nàng. Đôi mắt chàng như lớp băng màu lục, đục sâu vào phòng tuyến của nàng và đe dọa khiến nàng sụp đổ ngay tại chỗ.
Chàng không cười. Trong mắt chàng, Keeley nhìn thấy tất cả mọi cảm xúc nàng đang trải qua. Và nàng không thể bắt mình quay đi. Không, nếu chàng có thể can đảm để nàng nhìn thấy sự đau khổ của mình thì nàng cũng có thể đáp lại điều tương tự. Nàng sẽ không giả vờ là không cảm thấy gì nữa.
Bên cạnh nàng, Mairin hắng giọng, giật Keeley ra khỏi tia nhìn bị khóa chặt. Nàng liếc nhanh xung quanh, nhưng tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nữ chủ nhân của pháo đài đang chuẩn bị phát biểu.
“Bữa tối đã xong, đến lúc Christina phải nhanh chóng trở về nhà rồi. Mẹ cô ấy sẽ lo lắng khi mà ngoài trời rét căm căm đến thế kia.”
Cô nhìn Cormac và mỉm cười dịu dàng. “Cormac, anh có vui lòng hộ tống Christina về không? Ta ghét phải để cô ấy một mình ra về với thời tiết khắc nghiệt thế này.”
Trong khoảnh khắc, Cormac trông như bị nuốt mất lưỡi. Sau khi liếc nhanh về phía Christina, anh vội vàng đứng lên.
“Tất nhiên rồi, thưa phu nhân McCabe.”
Ewan nhìn Mairin bằng ánh mắt chịu đựng, còn Caelen chỉ cau mày khi Cormac đi vòng qua và giơ cánh tay ra cho Christina.
Cả bàn ăn im phăng phắc, dường như tất cả mọi người trong đại sảnh đều dõi theo Cormac lúng túng dẫn Christina rời đi. Ngay khi họ đi khỏi, Ewan thở dài và nhìn chằm chằm vào vợ mình.
“Nàng lại bày trò gì nữa vậy?”
Mairin mỉm cười và trao đổi một cái nhìn bí ẩn với Keeley trước khi đối mặt với chồng.
“Chàng sẽ để Christina đi bộ về nhà một mình ư? Cô ấy có thể trượt chân ngã trên băng và rồi chúng ta biết ăn nói thế nào với mẹ cô ấy? Rằng lãnh chúa của chúng ta đã để một thiếu nữ đơn độc đi trong thời tiết thế này không người hộ tống ư?”
Ewan ngước mặt lên trời. “Sao ta lại hỏi làm gì nhỉ?”
“Thôi nào, chồng yêu quý. Uống thêm một cốc rượu rồi kể em nghe ngày hôm nay của chàng thế nào đi,” Mairin nói với nụ cười ngây thơ.
“Nàng biết rõ một ngày của ta thế nào mà. Ta vừa kể trong suốt nửa giờ qua.”
“Anh đã gửi thư cho lãnh chúa McDonald thông báo chấp thuận các đề nghị của ông ta chưa?” Caelen hỏi.
Anh ta nhìn thẳng vào Keeley với vẻ mỉa mai trong lúc nói. Keeley đón ánh mắt của anh ta nhưng không phản ứng gì.
“Rồi, cách đây hai ngày,” Ewan đáp. “Ta không mong nhận được phản hồi trước lúc bão tan và tuyết ngừng rơi.”
“Vậy chúng ta sẽ chờ đón ông ta vào gần mùa xuân,” Caelen nhấn mạnh. “Ông ta và Rionna.”
“Caelen.”
Alaric chỉ thốt ra vỏn vẹn một từ, nhưng giọng chàng lạnh tanh, buốt giá như những cơn gió bên ngoài. Đó là một cảnh báo rõ ràng, yêu cầu người em trai dừng ngay việc xía mũi vào chuyện này, nhưng nó đã không giúp Keeley cảm thấy dễ chịu hơn.
Caelen đang cảnh cáo nàng. Anh ta biết hấp lực giữa nàng và Alaric. Keeley muốn chui xuống bàn và chết đi vì xấu hổ.
Nhưng thay vào đó, nàng lại hếch cằm tỏ vẻ xem thường Caelen như thể anh ta là con côn trùng phiền toái mà nàng sắp bóp chết. Sự hình dung đó nâng đỡ tinh thần của nàng đáng kể. Thật tình không gì khiến nàng thích thú hơn việc cho Caelen một trận ra trò.
Caelen nhướng mày như thể ngạc nhiên trước sự táo tợn của nàng, còn nàng nheo mắt lại như muốn nói với anh ta rằng nàng biết tỏng anh ta định làm gì.
Nhưng nàng ngạc nhiên bội phần khi Caelen thoáng nhếch một nụ cười sau đó tiếp tục nốc rượu và mau chóng phớt lờ nàng.
Keeley vừa định cáo lui thì Cormac đã trở lại đại sảnh với khuôn mặt choáng váng. Nàng nháy mắt với Mairin, đang trông hết sức vui mừng. Còn Mairin siết chặt tay nàng dưới mặt bàn.
Cormac va phải chiếc ghế của mình khi cố ngồi lại vào chỗ. Sắc da của anh ta đậm hơn và mái tóc... rối bù làm nụ cười của Mairin càng thêm nở rộng.
Ewan lầm bầm còn Caelen đảo mắt ngán ngẩm. Alaric chỉ dán chặt mắt vào Keeley đến khi má nàng nóng lên bởi cái nhìn chăm chú của chàng.
“Thưa lãnh chúa, tôi cần nói chuyện với ngài,” Cormac hạ thấp giọng. “Một chuyện vô cùng quan trọng.”
Ewan đưa ánh mắt chịu đựng sang vợ rồi quay về phía Cormac gật đầu. “Nói đi.”
Cormac hắng giọng và bồn chồn nhìn khắp lượt những người còn đang ngồi đó. Hầu hết cánh đàn ông đã ra về, tại bàn chỉ còn Gannon, anh em của lãnh chúa cùng với Keeley và Mairin.
“Tôi xin phép được hỏi cưới Christina,” anh ta buột miệng.
Mairin suýt nhảy vụt ra khỏi ghế còn Keeley thấy khó lòng nín cười trước vẻ mặt sững sờ của bốn người đàn ông ngồi cùng.
“Ta hiểu. Ngươi suy nghĩ kĩ chưa?” Ewan hỏi. “Cô ấy có thực sự là người ngươi muốn cưới không? Và có chắc cô ấy muốn kết hôn với ngươi không?”
“Có, thưa ngài. Thật ra cô ấy còn nói tôi sẽ không được hôn cô ấy nữa cho đến khi cả hai chính thức kết hôn.”
Nghe thế, Keeley và Mairin không thể kìm nén tiếng cười thêm được nữa.
“Xin Chúa cứu chúng con khỏi những phụ nữ rắc rối hay gây chuyện,” Ewan lầm bầm. “Dường như có nhiều cuộc mai mối đang diễn ra trong pháo đài. Được rồi, Cormac. Ta cho phép ngươi đến thưa chuyện với cha cô ấy, nhưng ta không cho phép ngươi xao lãng nhiệm vụ. Nhiệm vụ hàng đầu là bảo đảm sự an toàn cho vợ ta. Nếu ta thấy ngươi phân tâm, dù chỉ một lần, ta sẽ thải hồi ngươi.”
“Vâng, thưa lãnh chúa. Lòng trung thành của tôi luôn đặt ngài và phu nhân lên trên hết thảy,” Cormac nói.
“Vậy chuẩn bị lời lẽ thưa chuyện với cha cô ấy đi. Chúng ta sẽ có linh mục ngay khi thời tiết cho phép, tất nhiên với điều kiện cha cô ấy bằng lòng.”
Cormac cố nén nụ cười tươi rói, nhưng sự nhẹ nhõm và... hạnh phúc ngời lên trong mắt anh ta khiến Keeley trở nên ủy mị. Nàng nuốt vào trong lòng nỗi khát khao và chút ghen tị trào dâng. Nàng thực sự mừng cho Christina. Cô nàng chắc sẽ choáng váng khi được Cormac cầu hôn.
Nhìn sang Mairin, nàng thấy niềm phấn khích của mình phản chiếu nơi lãnh chúa phu nhân. Mairin cúi xuống thì thầm, “Ngày mai chúng ta sẽ chất vấn Christina về nụ hôn đó.”
Keeley đưa tay lên miệng để nhịn cười. “Chắc hẳn đó là một nụ hôn đặc biệt đáng nhớ,” nàng thì thầm đáp lại.
“Chị cũng có vài lần như thế,” Mairin như đang hồi tưởng. Sau đó cô liếc nhìn về hướng Ewan. “Có lẽ nhiều hơn vài lần.”
Chực chờ trên đầu lưỡi Keeley là mong muốn được thổ lộ rằng nàng cũng vậy, cũng đã nếm trải một nụ hôn không giống bất kỳ nụ hôn nào khác, nhưng nàng lặng im. Liếc về phía Alaric một lần nữa, nàng thấy ánh mắt chàng đang vuốt ve mình một cách rõ ràng như thể đang chạm tay vào nàng.
Mỗi hơi thở của nàng khó nhọc như bị bóp nghẹt, ngực nàng nhức nhối vì phải ráng sức hít vào. Keeley bắt ánh mắt mình quay đi và đứng dậy rời bàn. Nàng quay sang Ewan đầu tiên, khẽ nhún gối chào một cách vụng về.
“Thưa lãnh chúa, cho phép tôi lui về phòng nghỉ ngơi. Đêm nay tôi thấy mình khá mệt.”
Ewan gật đầu và tiếp tục cuộc nói chuyện với Alaric.
Sau đó, Keeley quay sang Mairin. “Mai gặp lại chị nhé. Chúc chị ngủ ngon.”
Cái nhìn thông cảm của Mairin nói cho Keeley biết cô ấy đã biết tình cảm ngấm ngầm giữa nàng và Alaric.
Keeley vội vã bỏ đi nhưng vẫn cảm thấy sức nặng từ ánh mắt của Alaric dõi theo. Nàng không thể nhanh chóng thoát khỏi cái nhìn dò xét của những người ngồi tại bàn. Nàng đã tự biến mình thành con ngốc bởi những lần lén nhìn Alaric. Họ có đui mù và ngớ ngẩn mới không cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra.
Những bậc thang dường như kéo dài vô tận. Phòng nàng lạnh buốt và nàng run rẩy, đi nhóm lửa từ đống than gần tàn. Sau khi thêm củi vào, nàng đứng bên lò sưởi giây lát để hơ ấm đôi tay rồi đến kiểm tra tấm lông thú để che cửa sổ.
Hài lòng khi tất cả đâu vào đó, nàng thay đồ ngủ rồi lên giường đắp chăn. Ánh sáng duy nhất trong bóng tối là ngọn lửa màu cam rực rỡ. Nó hắt bóng lên tường làm nàng cảm nhận từng chút một, nỗi cô đơn đang len lỏi trong lòng.
Bên ngoài, gió gào rít rồi rên rỉ, như một ông già đang than vãn cho số kiếp. Keeley quấn tấm lông thú chặt hơn quanh mình và nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy múa trên trần nhà.
Giá mà mọi thứ cũng đơn giản như đánh cắp một nụ hôn. Giá mà nàng được quyền tự ý hành động như Christina. Keeley mỉm cười buồn bã và rầu rĩ. Giá mà một nụ hôn có thể giải quyết được mọi điều bất ổn. Chritina hôn người đàn ông của cô ấy và bây giờ cả hai sắp tiến tới chung sống dưới một mái nhà.
Nàng không có cuộc sống nào khác với Alaric. Nhưng nàng có thể ấp ủ một vài khoảnh khắc lén lút ở trong vòng tay chàng.
Nàng hoàn toàn bất động khi ý nghĩ đó xâm chiếm đầu óc, và phải đưa tay lên xoa dịu cổ họng như đang bị bóp nghẹt.
Nếu nàng thật sự tiến tới với Alaric thì sao? Điều đó sẽ khiến cuộc đời nàng chuyển biến thế nào khi đã nàng từng bị mang tiếng là một phụ nữ không đức hạnh?
Keeley nhắm mắt lại, lắc đầu phủ nhận trong câm lặng.
Nhưng nàng thậm chí không vin vào cớ Rionna là bạn mình nữa. Bạn bè không quay lưng lại với nhau. Và đâu ai biết.
Chỉ một đêm thôi.
Có thể chăng?
Alaric muốn nàng. Chàng thể hiện điều đó quá rõ ràng. Và Keeley cũng muốn có chàng trong từng hơi thở. Nàng muốn chàng nhiều đến mức ham muốn ấy trở thành cơn đau thể xác.
Nàng sẽ cảm thấy thế nào khi tay chàng lướt trên da thịt mình? Môi chàng chạm vào môi nàng sẽ đem đến xúc cảm ra sao?
Đúng thế, thật đau đớn khi phải rời xa Alaric. Thật đau đớn khi chỉ có chàng trong phút chốc hẹn hò ngắn ngủi, nhưng nàng bắt đầu tin rằng chàng đã nói đúng. Nếm một chút hương vị ngọt ngào còn hơn là phải hối tiếc, cay đắng cả đời. Và ngay lúc này nàng sẽ ân hận nếu tới lúc chết vẫn còn là trinh nữ.
Nàng đã gìn giữ phẩm hạnh quá lâu rồi. Giữ khư khư kỹ càng đến nỗi không còn điều gì khác quan trọng hơn. Đó là bằng chứng duy nhất chứng tỏ nàng không phải ả điếm như lời người ta gán ghép. Nhưng nó đâu mang lại công lý cho nàng. Chẳng ai đứng về phía nàng cả. Sẽ không bao giờ có bất cứ ai đứng về phía nàng. Chỉ có mình nàng biết sự thật.
Nhưng sự thật đó an ủi nàng được bao nhiêu trong những đêm lạnh giá?
Keeley suýt bật cười khi tâm trí đã đi một quãng đường xa đến thế để hợp lý hóa khát khao thỏa mãn mối tình với chàng chiến binh của nàng.
Chiến binh của nàng. Mãi mãi là của nàng. Nhưng không thể bên ở nàng. Tuy vậy trong trái tim nàng, không có ai khác. Sẽ chẳng bao giờ có ai khác nữa.
“Đừng nghĩ vớ vẩn, lung tung nữa, Keeley,” nàng tự nhắc chính mình. “Điều tiếp theo mày biết mà, mày sẽ bị ném ra khỏi tấm lòng thú che cửa sổ và có nguy cơ ngã nhào lên bụi cây thạch nam phủ đầy tuyết.”
Nàng cười mà nước mắt làm cay xè hàng mi, nàng đưa tay quệt đi để giảm bớt cảm giác bỏng rát.
Không, bây giờ không phải là lúc cho những giấc mơ ngớ ngẩn và viển vông. Nàng cần phải thực tế và quyết định điều gì có thể chấp nhận được với mình. Với nàng chứ không phải với ai khác. Lần này, nàng sẽ đặt những mong muốn, khao khát của chính mình lên trên hết. Bởi nếu nàng không quan tâm đến hạnh phúc của bản thân thì không ai khác sẽ làm thế vì nàng.
Một đêm trong vòng tay của Alaric.
Một khi ý nghĩ ấy đã rành rành trong tâm trí, nàng không thể xua đẩy nó đi. Nó thiêu cháy nàng. Nó cám dỗ nàng mà chưa điều gì có thể làm vậy.
Trước khi gặp Alaric, nàng chưa từng hôn và được hôn, không tính đến cái miệng gớm ghiếc của lão lãnh chúa kia và nàng cũng không coi đó là một nụ hôn thực sự. Nụ hôn là thứ được trao gửi, còn lão lãnh chúa chỉ thực hiện trò chiếm đoạt. Nàng chưa bao giờ tự nguyện trao cho lão bất cứ thứ gì.
Keeley úp lòng bàn tay lên mắt và lùa các ngón tay vào tóc.
Đã quá muộn để nàng quay lại. Nó đã vượt quá tầm một giấc mơ vô vọng. Ý tưởng đã bén rễ. Nó cháy sáng rực trong tâm trí đến nỗi nàng biết trạng thái căng thẳng quá sức chịu đựng giữa nàng và Alaric không thể kéo dài thêm ngày nào nữa.
Đêm nay nó phải kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.