Thiên Sư Chấp Vị

Chương 7:




Sau đó bay bao lâu nữa, Trương Huyền hoàn toàn không có ấn tượng gì. Đang ngủ mơ màng thì cậu chợt nghe thấy một tiếng kêu to, tiếp đó cậu giống như ngồi lơ lửng trên đám mây, trọng tâm chợt lao nhanh xuống. Đến khi cậu mở mắt ra lấy lại thần trí, liền phát hiện trời đã sáng bảnh, ánh sáng mặt trời chiếu xuống mảnh đất trắng xóa mà cậu đang nằm, trước mắt có thứ gì đó đang quơ quào loạn xạ, nhìn kỹ lại, hình như là mông và móng vuốt của một con chim nhỏ. Hamburger cắm đầu xuống đất, chỉ có thể nhìn thấy lông vũ màu xanh lục ở đuôi của nó.
“Chủ tịch!”
Không biết giữa chừng Hamburger xảy ra sự cố gì, khiến họ hạ cánh thất bại. Trương Huyền cuống quýt ngồi dậy nhìn trái nhìn phải tìm Nhiếp Hành Phong. Bàn tay đang chống xuống đất chợt cảm thấy lạnh buốt, lúc này cậu mới phát hiện ra màu trắng xóa kia thực ra chính là tuyết, phóng mắt nhìn ra, bốn phía đều là băng tuyết. Nhiếp Hành Phong đang đứng cách đó không xa, phủi hoa tuyết dính trên quần áo.
“Có chuyện gì vậy?”
Trương Huyền đạp lên tuyết chạy về phía anh, cũng may tuyết không dày, không cản trở bước đi. Còn con vẹt đang giãy giụa trong tuyết kia bị cậu hoàn toàn phớt lờ.
“Vừa rồi nhìn thấy thành trấn, tôi bảo Hamburger hạ thấp xuống. Không ngờ giữa chừng xảy ra sự cố, Hamburger biến trở lại làm vẹt. Chúng ta cùng nhau rơi xuống.”
“Xảy ra sự cố gì mà có thể biến ưng thành vẹt?”
Nhiếp Hành Phong nhún vai, tỏ ý vấn đề này anh cũng rất khó giải thích. Trương Huyền lại quay đầu nhìn bốn phía, nhưng chỉ thấy tuyết trắng xóa một vùng, thỉnh thoảng có hai cây tùng đứng sừng sững, chỗ xa hơn lờ mờ nhìn thấy nhà cửa làng mạc. Cậu cười ha hả.
“Lẽ nào em ngủ một giấc, đã ngủ từ mùa hạ sang mùa đông?”
“Thời tiết đột nhiên thay đổi, nhiệt độ thay đổi quá nhanh. Để đề phòng bị thương, ta chỉ đành biến lại thành vẹt.” Hamburger cuối cùng cũng giãy ra được khỏi tuyết, rũ tuyết dính trên lông xuống, giải thích: “Hơn nữa ta còn rất cố gắng giúp các ngươi giữ thăng bằng, cho nên mọi người chỉ bị té ngã, chứ không bị thương.”
“Cảm ơn lòng tốt của ngài.”
Trương Huyền muốn chạy tới bóp nó, Hamburger thấy tình thế bất ổn, bay ra sau Nhiếp Hành Phong tìm sự bảo vệ, Nhiếp Hành Phong nói: “Hay là đi tìm người hỏi đường trước đi.”
“Tìm quỷ hỏi đường còn nhanh hơn.”
Hình như hiện giờ họ đang ở vùng ngoại ô, gia đình gần nhất cũng cách họ rất xa. Gió lạnh quét qua, Trương Huyền rùng mình một cái, vốn định triệu hồi một con quỷ thử xem sao, nhưng thấy không còn bao nhiêu đạo bùa, cậu đành phải từ bỏ.
Nhân lúc Trương Huyền nhét lại bùa vào túi, Hamburger cũng chui luôn vào sưởi ấm. Trương Huyền tóm nó, nhưng nó sống chết không chịu ra, còn hùng hồn nói: “Ta đã chở các ngươi cả đêm, giờ đến lượt ngươi chở ta.”
“Đường xa thế này, ngươi biến lại thành ưng chở chúng ta đi.”
“Không được. Từ khi bị thần thụ làm bị thương, pháp thuật của ta không thể sử dụng thoải mái, dễ dàng như trước. Không phải là ta không giúp, mà thực sự là lực bất tòng tâm.”
Tuy Hamburger thích lười biếng, nhưng thời điểm nguy hiểm nó cũng sẽ không chùn chân. Nhìn bộ dạng này của nó hẳn là có chút gắng gượng. Trương Huyền đành phải bỏ qua, theo Nhiếp Hành Phong đi về nơi có dân cư ở phía trước.
Khí hậu giá lạnh, đi chưa được bao lâu, tay chân hai người đã lạnh cóng. Nhưng coi như họ cũng may mắn, giữa đường hai người gặp được thợ săn đang lên núi. Người thợ săn mặc rất kín, đội mũ da, khoác áo choàng lông cừu, còn dắt theo một con la.
Trương Huyền tiến tới hỏi đường, thợ săn quan sát cậu từ đầu đến chân một hồi, lại nhìn trang phục của Nhiếp Hành Phong, tỏ vẻ kinh ngạc. Sau đó anh ta lấy một tấm lông cừu trong bao quần áo trên lưng con la ra đưa cho anh, nói: “Anh là người tùy tùng của đạo trưởng sao? Nhìn đáng thương quá, tặng cho anh cái này.”
Nhiếp Hành Phong khoác tấm lông cừu dạy dặn lên người, Trương Huyền nhìn thấy vô cùng ước ao, đưa tay ra làm động tác cũng muốn lấy, nhưng thợ săn lại làm như không nhìn thấy, chỉ đằng trước nói: “Bên kia là thị trấn Nguyên Hà. Đạo trưởng tới đây trừ yêu phải không? Mọi người đang chờ đạo trưởng đấy.”
“Nguyên Hà?” Nhớ lại lời ông lão trước kia chết đã nói, Trương Huyền thất thanh kêu lên.
“Đúng vậy, sau khi con yêu quái kia đến đã giết rất nhiều người. Khá nhiều đạo sĩ tới nhưng đều có đi mà không có về, đạo trưởng…”
Nhìn bộ dạng run rẩy của Trương Huyền, thợ săn nuốt lại câu nói kế tiếp, song vẻ mặt của anh ta rất rõ ràng: Nhìn bộ dạng này của cậu chỉ sợ cũng không chịu nổi.
Đổi là bình thường, nếu bị xem thường, Trương Huyền nhất định sẽ phản bác, nhưng bây giờ cái giá rét đang chiếm mất quá nửa suy nghĩ của cậu. Cậu chỉ giậm chân qua lại trên mặt đất, hỏi: “Anh còn bộ quần áo nào không? Tôi mua của anh.”
“Không phải cậu là đạo sĩ sao? Còn sợ lạnh?” Ánh mắt thợ săn nhìn Trương Huyền càng thêm thất vọng.
Đạo sĩ cũng là người, có phải thần đâu chứ.
Trương Huyền lạnh đến mức lười cả nói chuyện, móc luôn tiền đưa ra, trong túi cậu có khá nhiều tiền đồng. Thấy tiền, thợ săn rất hào phóng lấy áo khoác da nỉ và giày trong bọc quần áo ra, nói đây vốn là người nhà làm, định mang ra chợ bán, vừa khéo bán cho họ cũng được. Còn về phần yêu quái làm loạn ở đâu, bởi vì anh ta ở trên núi nên không rõ ràng lắm. Nhiếp Hành Phong hỏi thêm một vài câu, thấy anh ta vẫn lắc đầu, lộ vẻ không biết gì.
“Một câu hỏi cuối cùng.” Trương Huyền ở bên cạnh nói chen vào: “Ở đây đang là mùa đông hay mùa hè?”
Câu hỏi này kéo chỉ số thông minh của cậu xuống một cách thê thảm, ánh mắt thợ săn nhìn cậu như nhìn một kẻ ngu si. Sau khi đáp một câu mùa đông, anh ta vội vàng kéo con la rời đi. Trương Huyền không chú ý đến phản ứng của người thợ săn, chỉ trầm ngâm lẩm bẩm: “Trong nháy mắt mùa hè đổi thành mùa đông, việc này không hợp lẽ thường chút nào.”
“Trong thần quái cần gì lẽ thường?”
“Chủ tịch đừng xem thường thần quái, dù thay đổi muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi. Dù là phim kinh dị, thời tiết thay đổi một giây cũng có phải có người khống chế đúng không?”
Nhiếp Hành Phong không nói gì, điều này khiến Trương Huyền rất đắc ý với tài ăn nói của mình. Cậu vỗ vai anh, định an ủi vài câu. Vỗ đến cái thứ hai thì cổ tay Trương Huyền chợt bị bắt lại, Nhiếp Hành Phong nhìn cậu, đôi mắt anh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Trương Huyền, đêm qua tôi vẫn luôn nghĩ vì sao ông lão kia lại gọi em là Huyền Minh đạo trưởng?”
“À, vì em chính là Huyền Minh mà, hay là ông ta không cần đoán cũng không biết? Hay là vừa vặn ở đây có người trùng tên với em, cho nên em bám thân rất dễ dàng?”
Trương Huyền nói ra liên tục mấy đáp án, Nhiếp Hành Phong không trả lời cậu, hỏi tiếp: “Nơi này rốt cuộc đâu?”
“Vạn Lịch đời Minh.” Trương Huyền lấy ngân phiếu ra xác nhận mấy lần, bên trên ghi niên hiệu và tên của ngân hàng phát hành ngân phiếu: “Những thứ khác có thể lừa gạt, nhưng tiền tuyệt đối không gạt người.”
“Không, đôi khi tiền cũng gạt người.”
Nhiếp Hành Phong cầm một tờ trong đó, nhìn trái phải một chút, nói: “Tuy rằng tôi không ham hiểu lắm mấy thứ như ngân phiếu này, nhưng Trương Huyền, em cảm thấy người mấy trăm năm trước có kỹ thuật in ấn bằng mực dầu hoàn hảo thế này sao?”
Trương Huyền không hiểu, đôi mắt bắn ra dấu hỏi chấm, một giây kế tiếp liền thấy Nhiếp Hành Phong tự tay xé ngân phiếu thành hai mảnh. Cậu cuống quýt lao tới cản lại: “Đồ mèo bại gia nhà anh, đừng xé tiền của em!”
“Đây chỉ là giấy bình thường do xã hội hiện đại in ấn ra thôi. Một trăm tệ em có thể copy ra một xấp dày.”
Mặc kệ Trương Huyền ngăn cản, Nhiếp Hành Phong lại xé mấy lần nữa. Thấy sợi giấy ở mép vụn giấy, Trương Huyền ngẩn cả người, kêu lên: “Sao lại thế này? Lẽ nào tiền đồng cũng là giả? Nhưng lúc nhận tiền, thợ săn rất vui vẻ mà.”
“Nên nói là trong thế giới này, nó rất thông dụng, nhưng ra khỏi đây, nó chỉ là giấy vụn.”
Nhiếp Hành Phong mỉm cười trước vẻ mặt hoang mang của Trương Huyền, anh ném vụn giấy đi, tiện tay xoa đầu cậu, nói: “Vừa đi vừa nói chuyện đi. Tôi nghĩ tôi biết ở đây có chuyện gì rồi.”
“Biết từ bao giờ?”
“Lúc em ngủ.”
“Vì sao vừa rồi anh không nói?”
“Lúc ấy chưa chắc chắn lắm.”
Cùng sóng vai đi cạnh Trương Huyền trên nền đất tuyết, được áo khoác dày dặn bọc quanh người, Nhiếp Hành Phong cảm thấy ấm hơn nhiều, anh lồng hai tay vào ống tay áo, nói: “Trương Huyền, thực ra em không bám vào người bất cứ ai cả. Cái xác hiện giờ của em vốn là hư cấu, ở trong bộ phim kia.”
“Phim?”
“Chính là bộ phim tôi xem trong rạp chiếu phim kia. Ông lão gọi em là Huyền Minh đạo trưởng, là bởi vì nhân vật chính trong bộ phim đó có tên là Huyền Minh.”
Lúc Nhiếp Hành Phong đuổi theo mèo yêu, nhân vật chính vừa vặn xuất hiện, trong minh liền có người gọi tên Huyền Minh. Bởi vì nửa phần đầu vẫn là cảnh băng tuyết ngợp trời, cho nên lúc đi tới thời không này, anh hoàn toàn không ngờ đây là thế giới sẽ xuất hiện trong phim.
“Ý của anh là chúng mình không phải đang ở thời nhà Minh, cũng không phải ở Khúc gia trang, mà là trong bộ phim đang chiếu?” Sau mấy giây yên lặng, Trương Huyền móc kính chiếu yêu ra chiếu về phía Nhiếp Hành Phong: “Chủ tịch, anh phát sốt à? Nằm mơ hay là bị bám thân rồi?”
Nhiếp Hành Phong đẩy cậu ra, hỏi lại: “Nếu quả thật là cổ đại, vậy thì các hiện tượng như ngân phiếu chỉ có thể in được trong xã hội hiện đại kia, người chết trong nhiệt độ cao không bị thối rữa, địa điểm đột nhiên chuyển từ mùa hè sang mùa đông phải giải thích thế nào?”
“Đều là do Phó Yên Văn giở trò?”
“Sơ Cửu từng nói, không ai có thể tạo ra yểm mộng, nếu có, thì nó vốn có tồn tại, cùng lắm là có người sửa đổi nó. Phó Yên Văn chính là dùng cách đó. Trong mỗi chuyện từng xảy ra hắn đều chèn thêm vài nội dung vào. Nếu chúng ta không nghĩ ra đây là đâu, thì mãi mãi quay vòng trong thời không này. Hắn không cần tốn chút công sức nào, đã có thể vây chết chúng ta ở đây.”
Trương Huyền không nói gì, nghe Nhiếp Hành Phong giải thích, cậu há miệng nhìn xung quanh, cảnh tượng trước mắt sống động chân thực, nhìn thế nào cũng thấy không giống hư cấu. Nhưng giải thích của Nhiếp Hành Phong rất hợp tình hợp lý, nếu không phải trong phim, thời gian không thể đảo mắt chuyển từ hè sang đông, nếu tạo ra ảo ảnh, rất dễ bị họ nhìn thấu. Cho nên Phó Yên Văn dứt khoát không sáng tạo ra ảo ảnh, mà đưa họ thẳng vào trong một thế giới đã từng tồn tại trong đầu của mọi người.
“Nhưng có một điểm em không nghĩ ra, nghe anh giải thích, tình hình Phó Yên Văn lúc đó rất nguy cấp. Sao hắn có khả năng đưa chúng ta vào không gian này? Hay kịch bản do Phó Yên Văn viết, để giết chết chúng ta, cố tình viết kịch bản, quay phim? Vậy thì có phải hắn nhàm chán quá rồi không?”
“Không, đây là bộ phim rất nhiều năm trước, lúc chúng ta còn là trẻ con. Ngay trong xã hội hiện đại mà hắn hoạt động rất sôi nổi, trừ yêu diệt ma, thực hiện chức trách của chiến thần Sát Phạt. Hắn đối phó với chúng ta, trừ việc thân phận của tôi uy hiếp đến hắn, cũng vì tôi đã biết bí mật của hắn.”
“… Không hiểu.”
Hamburger nằm trong túi Trương Huyền cũng lắc đầu theo, tỏ ý mình hoàn toàn không hiểu.
Bị ánh mắt ngờ vực của họ nhìn chằm chằm, Nhiếp Hành Phong mỉm cười: “Thực ra đây là một vòng xích, giải quyết một vòng trong đó, thì các vòng khác đều dễ giải quyết.”
“Nhìn tấm vé xem phim mà cô gái cho tôi, thì bộ phim này đã có từ hơn hai mươi năm trước. Lúc đó vì rạp chiếu phim bị cháy, nên chắc chắn truyền thông đưa tin rất nhiều, cho nên bà cụ mới nhớ diện mạo nữ quỷ trong bộ phim, do đó nhầm Chung Khôi là quỷ. Bởi vì thời gian đã quá lâu, không thể nào xuất hiện một người giống hệt như thế.”
Sau khi nghĩ thông suốt mọi việc, các nghi vấn còn lại đều có thể giải thích. Bởi vì tấm vé xem phim mà Nhiếp Hành Phong bị tách khỏi đám người Ngân Mặc, một mình đi vào thời không nhiều năm trước, phát hiện ra mấy chuyện người giả quỷ, yêu quái giết người và Phó Yên Văn trừ yêu.
Xuất phát từ tâm lý có tật giật mình, từ đó Phó Yên Văn biến mất, điều này cũng giải thích cho việc hơn hai mươi năm trước Phó Yên Văn tới Thường Vận khiêu khích, cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Lúc đầu hắn muốn khởi động pháp trận ở Thường Vận, công bố thân phận chiến thần của mình, nhưng sau khi phạm phải giết chóc liền trốn tội, hắn đành phải mai danh ẩn tích, trốn vào chỗ nào đó hoặc là tự mình phong ấn. Mãi đến hôm nay, sau hơn hai mươi năm, hắn lại xuất hiện một lần nữa vào lúc mọi người đã quên hết chuyện trước kia.
Để đạt được mục đích, Phó Yên Văn bịa đặt ra rất nhiều lý do, nhưng hắn không ngờ mọi việc đã được định sẵn từ trước, cuối cùng họ vẫn tìm ra được đầu mối rạp chiếu phim này. Đến lúc này, pháp trận Tru tiên hàng ma đã bị phá hủy toàn bộ, Ngũ Đế sắp tỉnh lại, hắn vô cùng sợ hãi, bèn bí quá hóa liều, dùng yểm thuật vây chính bản thân vào trong bộ phim.
“Lúc nữ quỷ cho anh vé xem phim, đã dùng quỷ xây tường lần đầu tiên. Sau khi chúng ta vào trong bộ phim, lại dùng quỷ xây tường một lần nữa, đây gọi là vòng xích?” Nghe Nhiếp Hành Phong giảng giải xong, Trương Huyền trầm ngâm nói.
“Tôi nghĩ chỉ có như thế mới giải thích được vì sao Phó Yên Văn rõ ràng đã lấy được Tê Nhận, lại vẫn cố chấp với Tê Nhận lúc ở trong rạp chiếu phim như thế.” Nhiếp Hành Phong than thở: “Hiện giờ nhìn lại, nếu tôi không rơi vào vòng xích đầu tiên, cô gái có lẽ sẽ không gặp phải Phó Yên Văn, cũng không bị giết. Bố cô ấy cũng không chết, Phó Yên Văn cũng không gây ra vụ hỏa hoạn ở rạp chiếu phim để cướp đoạt Tê Nhận.”
“Nhưng nếu cô gái không chết, cô ta cũng sẽ không cho anh vé xem phim ở nghĩa trang, để anh đến đó.” Trương Huyền nghiêm mặt nói: “Bởi vậy, Chủ tịch à, đây là sự thực đã tồn tại hơn hai mươi năm trước, chuyện đã từng xảy ra sẽ không vì anh tham gia mà có bất cứ thay đổi nào. Nói cách khác, không phải anh thay đổi quá khứ, mà là mọi chuyện trong quá khứ đã ảnh hưởng đến chúng ta hiện tại… Hiếm khi em nói được một đạo lý lớn phức tạp thế này, hy vọng anh có thể hiểu được.”
Nhiếp Hành Phong đương nhiên là hiểu, đạo lý này thực ra giống với vụ búp bê, nhưng từ miệng Trương Huyền nói ra, vẫn khiến anh phải dụi mắt mà nhìn. Hamburger đã làm thay anh việc ấy, nó lấy cánh xoa mắt, ngẩng đầu nhìn Trương Huyền.
“Quả nhiên tướng mạo khác sẽ có chỉ số thông minh khác.”
Nếu không phải giờ phút này Trương Huyền đang chú ý vào việc khác, có lẽ Hamburger sẽ phải trả một cái giá đau đớn cho phát ngôn không thích đáng của mình. Trương Huyền ấn con vẹt lắm lời về túi, nói tiếp: “Nếu mọi chuyện đều giống với anh suy luận, vậy bây giờ chúng ta đang ở trong không gian đã được xác định từ trước. Cảm giác thật không tồi, tiện thể phải bái phục bản thân em, không những làm nam chính, mà tự dưng còn kiếm được kha khá tiền.”
Số tiền này chỉ có thể dùng trong thế giới này thôi.
Vẻ mặt phấn khởi kia khiến Nhiếp Hành Phong tự động thay bằng diện mạo vốn có của Trương Huyền. Tướng mạo hiện giờ của cậu hẳn là của diễn viên, bộ phim vốn là hư vô, cho nên cũng không có cái gọi là bám thân. Anh không biết việc này có tính là tốt không, nhưng không trùng hợp đã chẳng thành truyện, nhân vật trong phim tên là Huyền Minh đạo trưởng, có lẽ là do Phó Yên Văn có tật giật mình, cho rằng mọi chuyện ở rạp chiếu phim đều do hai người bày ra, cho nên mới hung dữ như vậy.
Vai Nhiếp Hành Phong bị vỗ hai cái, Trương Huyền khen: “Chủ tịch, anh lợi hại thật đấy, mạo hiểm một chuyến mà cũng cướp được vị trí nhân vật chính của người ta. Còn diễn rất tự tin thế này, thật sự là xưa nay chưa từng có.”
“Tôi chỉ đi nhầm vào thôi. Nhân vật chính là em, đạo sĩ lấy tiền của người ta, chuẩn bị đi bắt quỷ kia kìa.”
“Nói vậy thì chắc là phải có thư chứ, sao lại không tìm thấy?”
Vừa nói chuyện, Trương Huyền vừa bỏ đồ mang theo người ra tìm kỹ một hồi, nhưng chẳng thấy thứ gì giống như là giấy viết thư cả. Cậu vỗ tay một cái: “Chắc chắn là vị đạo trưởng hồ đồ này vứt thư của người ta đi rồi, không biết nên tìm ai, bởi vậy mới đi từ mùa hè sang mùa đông?”
“Sao hắn ta lại không làm mất ngân phiếu người ta đưa?” Hamburger trêu chọc: “Xem ra bộ phim đã thiết lập nhân vật này tham tiền mất trí nhớ giống hệt ngươi.”
“Không, chắc chắn đạo diễn thiết lập như thế là để tăng thêm phần hồi hộp. Cho nên đề tài lại trở về điểm xuất phát, Phó Yên Văn nhốt chúng ta trong không gian của bộ phim không ra được, vậy thì chúng ta cứ đi theo kịch bản phim chẳng phải được rồi sao? Nhân vật chính trong loại phim này chắc chắn sẽ không ngỏm. Chủ tịch, nội dung tiếp theo của bộ minh là thế nào?”
“Không biết, tôi chưa xem hết.”
“Sao anh không xem hết?”
“Trương Huyền, hình như ngay từ đầu tôi đã nói, tôi đến rạp chiếu phim không phải để xem phim.”
Nghe được câu trả lời điềm nhiên như không của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền chớp mắt mấy cái không nói gì. Nhiếp Hành Phong nói tiếp: “Hoặc là có thể đi tìm hoa khôi, cô hoa khôi kia do cô gái ở nghĩa trang đóng, coi như là nửa diễn viên chính.”
“Ở đây rộng lớn thế này, làm sao mà tìm được?”
Lần này đến lượt Nhiếp Hành Phong im lặng, Trương Huyền nói tiếp: “Với cả yêu quái ở đâu? Trong phim ai là yêu chúng ta cũng chưa biết.”
“Bỏ nhân xưng số nhiều đi, là một sứ giả truyền tin, cả thiên hạ này không có chuyện gì là ta không biết.”
Hamburger lại một lần nữa thò đầu ra, sau đó nhảy lên người Trương Huyền mấy cái. Sau khi nó nhảy đến đầu vai cậu, một tiếng soạt chợt vang lên, nó mở một tờ giấy màu ra, rồi đưa cho Nhiếp Hành Phong, nói: “Ta đột nhiên nhớ ra mình có cái này, biết đâu có thể giúp được gì đó.”
Đó là poster tuyên truyền được tặng kèm lúc phim mới chiếu, được Nhiếp Hành Phong tiện tay bỏ vào túi. Lúc chui vào túi anh, vì tò mò Hamburger đã lấy ra xem, sau đó mang theo luôn, không ngờ lại có tác dụng vào lúc này.
“Mau nhìn xem ai là yêu quái.”
Poster tuyên truyền được in rất rực rỡ, nhưng tiếc là bên trong không kể về yêu quái, cũng không nói ai là người, ai là quỷ.
“Huyền Minh đạo trưởng đi tới trấn Nguyên Hà, rốt cuộc tìm được tình nhân tên Vũ Nguyệt đã chia ly với anh nhiều năm. Vũ Nguyệt muốn cùng anh cao chạy xa bay, nhưng oán quỷ yêu ma ở Nguyên Hà tàn sát bừa bãi, để cứu vớt sinh linh, cuối cùng Huyền Minh vẫn quyết định ở lại, nhưng không ngờ sự lựa chọn của anh đã dẫn đến cái chết của nhiều người hơn. Rốt cuộc ai là yêu, ai là quỷ, ai là người, diễn viên điện ảnh nổi tiếng sẽ đưa mọi người bước một câu chuyện tình yêu vừa ly kỳ vừa oanh liệt này.”
Đọc xong giới thiệu vắn tắt, Hamburger cười xù cả lông: “Huyền Minh cứu vớt sinh linh, ta không nhìn nhầm đấy chứ? Nếu hắn biết được cái gì gọi là ngày tận thế, thì đã không bị nhiều người và thần đuổi giết đến vậy.”
Nếu không phải đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, họ vẫn còn phải dùng đến âm ưng, thì Trương Huyền chắc chắn đã ném cái con chim mồm miệng bỉ ổi này đi. Cậu cầm lấy poster tuyên truyền đọc kỹ lại, bên trên còn đánh dấu nhân vật chính và quan hệ giữa hai bên, nhưng để giữ sự bí ẩn, không nói rõ ai thiện ai ác, về phần cuối cùng ra sao lại càng khó phân biệt. Trương Huyền khó chịu hừ một tiếng: “Chẳng lẽ đây không phải chuyện về quỷ quái sao? Sao lại kể như là chuyện tình yêu vậy?”
“Chuyện ma mà không có tình yêu thì không ai đi xem. Điều mấu chốt nhất bây giờ là phải giết ai chúng ta mới có thể đi ra ngoài?”
“Ta luôn cảm thấy vị Huyền Minh đại sư này hơi kỳ lạ, cuối cùng không phải là hắn ngỏm đấy chứ?”
“Cũng có thể là sư đệ hắn, để tác hợp cho hắn và hoa khôi, sư đệ hi sinh thân mình. Nhưng cũng có thể là yêu quái chim yêu mến đạo trưởng, tự nguyện đi theo hắn làm thức thần.” Hamburger dùng móng vuốt chọc hai ảnh chân dung đàn ông rất đẹp trai ở bên cạnh đạo trưởng.
“Nếu ta là đạo trưởng, ngươi là yêu quái chim, thì Chủ tịch là ai trong bộ phim này?”
“Đừng dán nhãn lung tung, ta không phải là yêu quái chim. Ta đi theo Chủ tịch đại nhân thôi, lăn lộn với đám đạo sĩ không có tiền đồ.”
“Yêu quái chim không phải là ngươi, chẳng lẽ là Chủ tịch?”
Thân thể mập mạp của Hamburger bắn sang một bên, lắc đầu lia lịa: “Đây là ngươi nói đấy nhé, ta không biết gì đâu.”
Vừa nói chuyện, trấn Nguyên Hà đã gần ngay trước mắt. Từ xa trông lại, đó là một thành trấn rất lớn, nhưng sau khi vào thành, họ phát hiện trong thị trấn rất vắng vẻ, phần lớn cửa tiệm ở bên trong đều đóng cửa, thỉnh thoảng có gió thổi qua, cuốn lá khô, tuyết đọng dưới đất bay lên, phát ra tiếng động đơn điệu. Trên đường họ gặp được một hai người, nhưng không đợi họ tiến tới bắt chuyện, những người đó đã mau chóng chạy mất, hoảng hốt như gặp ma.
Hai người vòng vo rất lâu trong thành mới tìm được một quán ăn. Trương Huyền kéo Nhiếp Hành Phong đi vào, kêu lên: “Muốn ăn gì? Em mời, ở đây em là đại gia.”
“Ngươi có tiền không tệ, nhưng cơm ở đây có ăn được hay không cũng là vấn đề.”
Sự lo lắng của Hamburger là dư thừa, chủ quán nhanh chóng bưng mỳ lên, mùi vị cũng không tệ lắm. Trương Huyền ăn từng ngụm mỳ lớn, than thở: “Cảm ơn tổ làm phim, lúc quay đã không dùng đạo cụ.”
“Đúng vậy, đại nhân quả nhiên sáng suốt.”
Để được ăn, Hamburger tỉnh bơ buông lời nịnh nọt. Nhiếp Hành Phong đưa mỳ của mình cho nó. Nó không hề khách sáo đâu lên miệng bát, cắm đầu xuống bát mỳ để ăn.
Trương Huyền định gọi một bát khác cho Nhiếp Hành Phong, nhưng anh từ chối. Thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, Trương Huyền ăn một nửa bát của mình rồi đẩy cho anh, nói: “Bất kể anh đang lo lắng điều gì, đều phải ăn no rồi mới nghĩ tiếp được. Phiền não ngoại trừ tự ngược đãi mình ra thì chẳng giải quyết được vấn đề gì.”
Nhiếp Hành Phong không phản bác, nghe lời cậu bắt đầu và mỳ. Trương Huyền đứng dậy trả tiền, tiện thể hỏi chủ quán: “Nơi này có cô hoa khôi nào tên là Vũ Nguyệt không?”
Chủ quán giương mắt liếc cậu, quần áo đạo sĩ của Trương Huyền đã bị áo khoác che khuất, chủ quán tưởng cậu là khách làng chơi, liền tỏ vẻ khinh thường, tiện tay chỉ phía trước rồi lại cúi đầu xuống.
Trương Huyền nhìn ra sau: “Phải đi về phía trước bao lâu nữa?”
“Không xa, nhưng nếu muốn sống tiếp thì lúc trời tối đừng nên đi.”
“Vì sao?”
Ông chủ phớt lờ cậu, quay người đi vào trong phòng. Trương Huyền đành phải thất vọng quay về chỗ ngồi, nói: “Thái độ phục vụ thế này nếu là trong hiện thực chắc chắn đã bị tống cổ đi rồi.”
“Ông ta nhắc nhở ngươi đừng đi cũng là có ý tốt.”
Hamburger ăn uống xong xuôi, ngẩng đầu phụ họa: “Điều cần thiết trong phim.”
“Bởi vậy nếu chiếu theo nội dung bộ phim, nhân vật chính biết trên núi có hổ, nhưng nhất định vẫn lên núi.”Cơm nước xong, Trương Huyền vội vàng đi ra ngoài, Hamburger đứng trên vai Nhiếp Hành Phong cùng đi theo phía sau cậu, lắc đầu nói: “Ta cá một gói hạt dưa, cho dù không phải nội dung phim cần, chắc chắn Trương nhân loại cũng lên núi có hổ.”
Trương Huyền thuộc phái hành động, đây là kinh nghiệm Nhiếp Hành Phong tích lũy được sau nhiều năm hợp tác với cậu. Được sự hồ hởi của Trương Huyền lây sang, Nhiếp Hành Phong tạm thời gạt đi những ưu phiền không cần thiết, trong tình hình thế này có lo lắng cũng vô dụng, chỉ đành đi một bước tính một bước mà thôi.
Bữa ăn tăng thêm nhiệt lượng, khiến cái giá lạnh bên ngoài không hề khó chống đỡ như trong tưởng tượng. Hai người một chim đón gió đi về phái trước. Trên đường thỉnh thoảng có cành khô bị gió cuốn đi, xoay tròn dưới chân họ, thỉnh thoảng còn có vài thứ vụn vặn. Lúc đầu Nhiếp Hành Phong không để ý, nhưng không khí dần lạnh xuống khiến anh cảm thấy không bình thường, lúc nhìn kỹ lại, liền phát hiện những thứ đó lại là xương cốt khô. Về phần là của người hay động vật thì không thể biết được vì chúng quá nhỏ.
“Đúng là một nơi khiến người ta rất khó chịu.” Hamburger lầm bầm: “Bộ phim này được quay rất khá, còn thực tế hơn cả trong hiện thực.”
Nhiếp Hành Phong nhíu mày, rất muốn biết nếu đây là yểm mộng, vậy rốt cuộc cái gì mới là sự thực, có phải sau khi họ đi hết bộ phim là có thể ra ngoài?
Ngày mùa đông rất ngắn, đi về phía trước chưa được bao lâu, sắc trời đã sẩm tối. Lúc hoàng hôn bắt đầu nổi lên một trận tuyết lớn như lông ngỗng, chẳng mấy chốc đã nhuộm trắng cả con đường. Trương Huyền ngẩng đầu hắt hơi một tiếng, kêu lên: “Em ghét tổ làm phim nghiêm túc, sao họ lại muốn quay phim ở thực địa? Dùng bọt xốp làm tuyết rơi không phải được rồi sao… Hắt xì!”
Một tiếng hắt hơi lại vang lên, bởi vì lúc ngẩng đầu cậu nhìn thấy một vật thể khô quắt treo dưới mái hiên. Do trời quá tối, không nhìn rõ dùng đạo cụ nào làm ra, nhưng chắc chắn là cơ thể người.
“Là mánh khóe của yêu quái, thảo nào chủ quán bảo đừng đi về phía trước.” Hamburger quắc mắt, bay lên phía trước một vòng rồi trở về, báo cáo: “Đi tiếp về phía trước sẽ càng khiến người ta khó chịu.”
Đúng như nó nói, đi tiếp về phía trước, thân thể người bị treo ngược ngày càng nhiều, một vài cái đã bị phơi khô, nhìn có vẻ như đã trải qua thời gian dài. Dưới mặt đất rải rác một vài đồ dùng của Đạo gia, xem ra là đạo sĩ bị thất bại trong khi trận chiến ác liệt với yêu quái, yêu quái treo thi thể họ lên để cảnh cáo những người đến sau.
“Rốt cuộc ai mới là yêu quái chứ?” Nhìn con đường dài dằng dằng không điểm cuối phía trước, Trương Huyền than thở: “Hay là nên hỏi đám yêu ma quỷ quái này rốt cuộc đang trốn ở đâu? Không mau chóng giết sạch bọn chúng rồi ra ngoài, thì ở cái nơi như thế này, dù chỉ là hồn phách cũng bị chết cóng…”
“Hắt xì!”
Tiếng hắt xì cắt ngang tiếng than trách của Trương Huyền, cậu quay lại nhìn Nhiếp Hành Phong, cởi áo khoác của mình ra: “Chủ tịch, anh lạnh không? Cho anh cái này.”
“Không lạnh.”
“Anh hắt xì rồi kìa, còn nói không lạnh.”
“Không phải tôi.”
Nhiếp Hành Phong lắc đầu phủ nhận, Trương Huyền nghi ngờ nhìn Hamburger, Hamburger trốn trong túi lắc đầu: “Cũng không phải ta, Trương thần côn, tự ngươi hắt xì, đừng đổ cho người khác.”
Trương Huyền khó chịu nhướng mày, không đợi cậu phản bác, lại một tiếng hắt xì khàn khàn vang lên. Lần này mọi người đều nghe rõ, tiếng động ở sau lưng họ, nói chính xác là ở phía bên trên đằng sau họ.
Theo âm thanh nhìn sang, họ thấy một vật thể treo trên mái cong, vật thể này thon dài, đầu chúc xuống dưới, trên quần áo dính rất nhiều vải vụn, bị gió thổi liền kêu lên loạt soạt. Nếu không động đậy, thì nó không khác gì số thi thể bị hong khô họ nhìn thấy lúc trước. Nhưng vật thể này lại động đậy, đầu tiên là khẽ run rẩy, tiếp đó dùng sức lắc lư, bởi vì hai tay bị treo ở phía trên, lúc cậu ta lắc lư nhìn rất giống đồng hồ quả lắc.
“Hắt xì!”
Trên mặt cậu ta cũng quấn vải, giọng nói bị cản trở, khàn khàn không rõ, nhưng nghe ra được là tiếng hắt hơi. Sau khi phát hiện ra họ, cậu ta đung đưa mạnh hơn, miệng ú ớ kêu lên, như đang cầu cứu.
Không ngờ có người may mắn còn sống, đây là một niềm vui bất ngờ đối với Trương Huyền. Để nghe ngóng được nhiều tin tức hơn, cậu chạy trở lại, Hamburger cũng bay lên đỉnh đầu người kia, thò móng vuốt cắt đứt dây.
Bịch!
Thân thể người rơi xuống, nếu không phải Nhiếp Hành Phong kịp thời đỡ lấy, có lẽ cậu ta đã ngã thẳng xuống đất. Trương Huyền gạt đống vải trắng bịt cậu ta ra, thấy đó là một thanh niên mặt mũi cũng ưa nhìn, trên trán còn vẽ mấy vệt màu như lông chim, vài trên quần áo và đầu tóc cũng có màu giống vậy, lúc gió thổi qua, những miếng vải bay lên từng lớp, thoạt nhìn giống hệt lông chim, lại nhìn ngón tay dài nhọn đen thui của cậu ta, Trương Huyền xác định: “Tìm được yêu quái rồi, diệt trừ hắn, chúng ta có thể trở về.”
“Trên người hắn hình như không có yêu khí.”
“Càng chứng tỏ hắn lợi hại.” Trương Huyền móc đạo bùa ra dán lên người nam thanh niên, bị cậu ta lắc người né tránh, sau đó kêu lên: “Chủ tịch, là tôi! Hamburger, là ta!”
“Trừ ta ra, ngươi gọi đúng hết rồi, nhưng ngươi là ai?”
“Là tôi, Chung Khôi đây, các anh không nhận ra tôi à?” Nam thanh niên kêu lên, lại quan sát Trương Huyền từ đầu xuống chân, nghi ngờ hỏi: “Anh là ai?”
Mọi người nhìn nhau, nghe giọng nói, lại nhìn phản ứng thì đúng là Chung Khôi, nhưng bộ dạng hóa trang này của cậu cho dù là ai chăng nữa cũng không nhìn ra được hình dáng của Chung Khôi. Trương Huyền đưa tay kéo mặt cậu, kêu lên: “Vì sao mỗi lần gặp cậu, cậu lại đổi một hình dạng khác? Từ bộ xương đến yêu quỷ, bây giờ lại là người chim. Cậu chơi cosplay đến nghiện rồi phải không?”
“Đừng véo tôi, đau quá, anh là… Trương Huyền? Rõ ràng người đổi hình dạng là anh cơ mà?”
Chung Khôi vừa kêu la vừa trốn, Trương Huyền kéo cả buổi vẫn không tìm ra được mép mặt nạ, lại nhớ đến hình dáng của mình, cậu loáng thoáng cảm thấy không ổn, liền móc kính chiêu yêu ra: “Bộ dạng hiện giờ của cậu đẹp chỗ nào chứ?”
Cái gương mở ra, một luồng ánh sáng trắng bắn về phía Chung Khôi, cậu ôm mặt kêu gào. Nhiếp Hành Phong vội vàng đóng cái gương lại. Trương Huyền ngây người, nhìn Chung Khôi đau đớn mà run lên cầm cập, cậu nghẹn lời.
“Không phải cậu đang diễn trò đấy chứ? Kính chiếu yêu này là đồ giả, chỉ dùng như gương thôi.”
“Trương Huyền, em quên rằng trong phim đã thiết lập nó là thật à?”
“Không hiểu, rõ ràng lũ chim đen và sói hoang trong sơn trang kia không hề sợ.”
“Không sợ, thì đồng nghĩa với việc lũ yêu loại đó là do pháp thuật của Phó Yên Văn làm ra.”
Nói cách khác, kẻ sợ đạo bùa giả và kính chiêu yêu chính là yêu quái trong bộ phim.
“Việc này phức tạp quá, biết từ sớm thì em đã không lãng phí đạo bùa giả rồi. Nếu đụng phải yêu quái trong này thì phải làm sao? Em chỉ biết vẽ bùa thật, không biết vẽ bùa giả đâu.”
“Bây giờ ngươi học còn kịp đấy, mô phỏng theo là được rồi.”
Lời Hamburger nhắc nhở Trương Huyền, cậu lập tức móc số đạo bùa còn lại ra, chạy sang một bên cố gắng học thuộc lòng. Đến khi cậu học thuộc quay về, Chung Khôi đã hồi phục lại. Nhiếp Hành Phong kể lại tóm tắt tình hình hiện giờ cho cậu ta. Chung Khôi vỗ đầu, vỡ lẽ: “Chẳng trách tôi và Ngân Mặc mua vé quay lại, phát hiện bên trong không phải là rạp chiếu phim, còn bị một đám quỷ tấn công.”
“Ngân Mặc đâu?”
“Không biết, lúc đó quá tối, đang đánh nhau thì chúng tôi bị gió cuốn lên, lộn vài vòng liền ngất đi. Đến khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị treo giữa không trung, vừa vặn các anh đi qua…”
“Ngủ lâu như thế cũng thoải mái quá nhỉ, người chim.”
Chung Khôi há miệng muốn phản đối, nhưng nhìn trang phục của mình cậu ta không nói nên lời. Hamburger mở tấm poster tuyên truyền ra cho mọi người xem. Dựa theo hình ảnh trong tấm poster, tướng mạo Chung Khôi hiện giờ giống với thức thần của Minh Huyền đạo trưởng. Nói cách khác, hồn phách hiện giờ của cậu ta đang bám vào người yêu quái chim.
“Nếu Ngân Mặc cũng bị nhốt ở đây, vậy thì thân thể của chúng ta hẳn là còn trong không gian thật, có thể gặp nguy hiểm không?”
Trương Huyền cười nhạt trước câu hỏi của Chung Khôi: “Trước khi quan tâm đến việc đó, cậu vẫn nên quan tâm đến hồn phách của mình trước thì hơn. Nếu hồn phách chết ở đây, thì giữ lại một thân thể có ích lợi gì?”
“Nhưng nơi này là giả mà.”
“Vậy rốt cuộc cái gì mới là thật? Nếu yểm mộng có thể giết chết người, vậy vì sao nơi này lại không làm được?”
Trương Huyền nói rất có lý, Chung Khôi buồn bực, đỡ má lầm bầm: “Vậy phải làm sao? Tôi không muốn làm người chim.”
“Yêu quái chim.” Hamburger sửa lại cho đúng: “Hơn nữa lúc END ngươi sẽ chết.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Căn cứ vào hiểu biết của tôi về phim ảnh, người qua đường đều sẽ dùng cái chết để làm tôn lên sự anh dũng của nhân vật chính.”
“Tức là dù thế nào chăng nữa tôi cũng phải chết?”
“Xin hãy nén bi thương, thuận theo thay đổi đi tiền bối Chung Chung.”
Trương Huyền đưa tay cắt ngang đoạn đối thoại vô vị của họ, nhìn về phía Nhiếp Hành Phong: “Chủ tịch, đây là nguyên nhân anh lo lắng đúng không?”
Nhiếp Hành Phong gật đầu, sự lo lắng của anh rốt cuộc cũng xảy ra. Ngân Mặc và Chung Khôi bị nhốt trong này, nói cách khác Phó Yên Văn muốn một lưới bắt hết họ. Nếu làm theo kịch bản, trong số họ nhất định có người sẽ chết. Nếu không đi theo kịch bản, sẽ không thoát ra được cảnh ảo này. Đây là ván cờ cuối cùng được Phó Yên Văn bố trí hoàn mỹ nhất, có thể ngay cả bản thân hắn cũng không tìm ra mắt trận, chứ nói gì đến đám người lúc này đã trở thành nhân vật trong phim như họ.
Trương Huyền cũng nghĩ đến điều này, nhưng cả nghĩ không phải là tính cách của cậu, sau khi Chung Khôi hồi phục lại, cậu đứng dậy ra hiệu tiến lên phía trước: “Đi tìm Ngân Mặc, xem hắn đang bám lên người ai.”
“Cũng may nơi này có hai người không biến thân, bằng không mọi người gặp nhau sẽ phải đánh một trận trước, thế chẳng phải hời cho Phó Yên Văn rồi sao?”
Chung Khôi thuận miệng lẩm bẩm một câu khiến nét mặt Nhiếp Hành Phong hơi thay đổi. Anh nghĩ nếu được phép, Phó Yên Văn nhất định sẽ làm vậy, nhưng pháp thuật của hắn không theo kịp dã tâm ngày một tăng lên. Điều này lại có lợi cho họ, chỉ hi vọng tình hình hiện giờ của Ngân Mặc đừng bết bát quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.