Thiên Sư Chấp Vị

Chương 2:




Bạn của Mã Linh Xu là một tên rất quy mao*, Chung Khôi phụ trách sắp xếp ngủ nghỉ cho gã mấy hôm nay, bị gã sai bảo đến rối bù đầu óc, thật vất vả mới dành ra được ít thời gian liên lạc với Tạ Phi, nhưng không sao gọi được điện thoại. Qua hai hôm, y cảm thấy không bình thường, chuyển công tiệc tiếp đãi khách cho đồng nghiệp, sáng sớm cố ý chạy tới nhà trọ Tạ Phi thuê tìm hắn, nhưng lại được cho hay Tạ Phi hai ngày nay chưa trở về.
(*Quy mao: chỉ người lòng dạ hẹp hòi, khó chịu, lải nhải dài dòng…)
Cảm giác bất an của Chung Khôi càng mãnh liệt hơn, lại kết hợp với những lời Tạ Phi nói lúc trước, càng nghĩ càng cảm thấy kia giống như dặn dò trăn trối. Vội vã chạy về nhà, y nghĩ bất kể thế nào cũng phải nhờ Trương Huyền giúp đỡ, nào ngờ về đến nhà mới biết được Trương Huyền sáng sớm đã ra ngoài, Nhiếp Hành Phong cũng không ở nhà, trong nhà chỉ có hai tên đọ độ lười biếng với nhau.
“Tạ Phi rất có khả năng xảy ra chuyện.” Chung Khôi ngồi vào ghế salon, nói rất ảo não: “Nếu biết sớm, hôm đó tôi đã đi cùng với anh ta.”
“Ngươi giờ đi cũng được mà.”Hamburger bay xuống, lành lạnh nói.
“Ta không biết tiệm quan tài Tạ gia ở đâu, hôm đó anh ta cũng chưa nói.”
Chung Khôi lấy di động ra tra bản đồ, đáng đánh chữ, chợt nghe Ngân Bạch nói: “Không cần tra, ở đây chỉ có ba tiệm quan tài, đều không phải họ Tạ, Tạ Phi từ lúc bắt đầu đã bị người ta lừa rồi, sau đó hắn lại chạy tới lừa ngươi.”
Hamburger lập tức dựng lỗ tai: “Thế mà ngươi lại lén đi điều tra!”
“Tra một chút trên mạng thôi, lại không tốn bao nhiêu công sức.” Phớt lờ hắc xà đang liếm cổ mình lấy lòng, Ngân Bạch nói: “Hôm đó khí sắc Tạ Phi rất xấu, là điềm đại hung, hắn có lẽ lành ít dữ nhiều.”
“Sao ngươi không nói sớm với ta?”
“Nói có tác dụng không? Nếu hắn nhất định phải chết, ngươi biết hay không cũng không thay đổi được bất cứ điều gì.”
Chung Khôi á khẩu không trả lời được, cảm thấy Ngân Bạch nói không đúng, nhưng lại không tìm được lời phản bác, hơn nữa giờ chuyện đều đã xảy ra rồi, cãi cọ cũng vô tích sự, đành phải gọi điện thoại cho Trương Huyền, nhưng cả buổi đều không ai nghe.
“Không phải Trương thần côn cũng xảy ra chuyện đấy chứ?” Hamburger bất đắc dĩ nói: “Trong nhà này thật đúng là không có khắc nào thanh nhàn.”
Vừa dứt lời, điện thoại kết nối, Chung Khôi vội vàng ra dấu bảo bọn họ yên lặng, sau đó nói với với đầu dây bên kia: “Trương Huyền, tôi gặp rắc rối, lần này anh nhất định phải giúp tôi!”
“Xin lỗi nhé, giờ tôi rất bất tiện, cậu có thể…”
“Anh nói cần bao nhiêu tiền? Anh ra giá đi, tôi sẽ trả!”
“Không phải vấn đề tiền, anh giai à!”
Đối với Trương Huyền mà nói, ngoài vấn đề tiền ra thì còn có cái vấn đề gì? Chung Khôi tức giận: “Trương Huyền anh đừng như thế, tôi giờ đang vô cùng khẩn cấp liên quan đến mạng người…”
“Tôi giờ cũng đang liên quan đến mạng người.” Nhìn hơn chục nòng súng đang chĩa về phía mình, Trương Huyền nói: “Nếu tôi lộn xộn một chút, sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.”
“Có ý gì?”
“Ý là tôi giờ đang bị các chú cảnh sát coi thành nhân vật cực kỳ nguy hiểm cần khống chế, nếu không phải bọn họ lo lắng điện thoại di động của tôi có thể sẽ kích nổ bom, ngay cả điện thoại cũng không cho tôi nhận.”
Trương Huyền sẽ không nói giỡn vào thời điểm thế này, Chung Khôi nói: “Nghe có vẻ rất gay go.”
“Tôi sẽ gắng hết sức xoay chuyển cục diện trước mắt, nhưng trong thời gian ngắn xin đừng mong đợi tôi có thể giúp được cậu.”
Điện thoại di động cắt đứt, như bị người khác ép buộc tắt đi, Chung Khôi sững sờ cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Hamburger, Hamburger lập tức xê ra phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn trên trời: “Chuyện thực sự không liên quan đến ta, ta cũng không biết thì ra ta thuộc loài quạ đen.”
Sớm quen với việc Hamburger ăn nói xằng xiên, Chung Khôi không để ý tới nó. Trương Huyền bên kia y cũng không lo, pháp thuật Trương Huyền cao hơn Tạ Phi rất nhiều, lại có Nhiếp Hành Phong ở cạnh, cho dù có chuyện cũng sẽ biến nguy thành an, không xong chính là mình không tìm được người giúp đỡ, đang phiền não, chợt nghe Ngân Bạch gọi, y lấy lại tinh thần, liền thấy Hamburger bay tới, dùng móng vuốt liều mạng chỉ gương đồng treo trên di động y.
Chung Khôi không có thói quen mang ba lô tùy thân, nên coi kính chiếu yêu của Tạ Phi thành đồ trang trí treo trên điện thoại, lại nói, cái gương so với điện thoại di động còn nặng hơn mấy lần, cũng may không lớn lắm, bằng không đeo theo người sẽ vô cùng lỉnh kỉnh.
Thấy ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm kính chiếu yêu, Chung Khôi để di động xuống, đặt ngang gương lên bàn trà, chỉ thấy trên mặt kính mờ mịt phản chiếu ra hình ảnh, như chiếu lại một đoạn phim, nhìn không rõ lắm. Ngân Bạch nảy ra ý nghĩ, kéo toàn bộ rèm cửa sổ xuống, ánh sáng trong phòng khách tối đi, hình ảnh trở nên rõ hơn chút, họ thấy có một bóng lưng đang chần chừ đi về phía trước, mang tầm mắt của họ tiến vào trong không gian tăm tối.
“Có phải Tạ Phi không?”
Nghi vấn của Hamburger không nhận được lời đáp, hai người khác đều không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt kính, muốn nhìn rõ hình ảnh kia là ở đâu, nhưng nhìn hồi lâu, chỉ thấy một vài sự vật lờ mờ không rõ, nhìn từ hình dạng có vẻ rất giống từng cái linh cữu, có lớn có nhỏ, cạnh quan tài thấp thoáng mấy bóng người đang đứng, không có gì kinh khủng chiếu ra, lại khiến người ta không tự chủ được lạnh sống lưng.
Bỗng nhiên, cái bóng đung đưa dữ dội, họ nghe thấy láng máng tiếng kêu to của Tạ Phi, hắn hẳn cũng nhìn thấy những bóng người kia, sợ hãi hốt hoảng chạy trối chết, nhưng không gian rõ ràng rất nhỏ, hắn lại thủy chung không chạy ra được khu vực linh cữu quây thành, cuối cùng rốt cuộc bị một bé gái tóc thắt bím bắt được.
Như nghe thấy tiếng gọi của cô bé, Tạ Phi ngỡ ngàng đứng lại, ngẩng đầu, vừa vặn thấy bóng người đứng trước mặt mình, cô ta nắm tay bé gái, khuôn mặt không rõ, nhưng nhìn ra được là phụ nữ, nghe hai người hô hoán, Tạ Phi càng sợ hơn, đột nhiên vung kiếm gỗ đào trong tay chém về phía hai người.
Ảnh phản chiếu đột nhiên trở nên hết sức rõ ràng, hình ảnh gần như ở ngay trong gang tấc, ba người xem đều theo bản năng giật về phía sau, liền thấy người phụ nữ kia bị kiếm gỗ đào đả thương, đầu đầy máu tươi ngã xuống đất. Tạ Phi còn chưa chịu từ bỏ, lại cầm lấy ghế gỗ bên cạnh, đập một cái vào đầu bé gái, tay bé gái đang nắm vạt áo hắn buông lỏng ra, một vốc hạt pha lê rơi xuống, hạt châu bảy màu lăn đầy đất, rất nhanh liền bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
Không lâu sau hai người đều bất động, hình ảnh không tiếng động, nhưng họ gần như nghe được tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ sau khi bị đánh, tiếng khóc của đứa bé, còn có tiếng thở phì phò và tiếng cười như điên của kẻ giết người.
Cuối cùng tất cả đều kết thúc, đồ đạc bày trên bàn bị hất đổ xuống đất, rõ ràng là bài vị của người đã mất, Tạ Phi nhìn thấy, lảo đảo lùi về phía sau, lập tức vội vã ném đạo bùa ra, không bao lâu, trên con đường phía trước đã rải đầy đạo bùa.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn không có cách nào đi ra ngoài, ranh giới do linh cữu làm thành như con đường chết, vây hắn vào giữa, ba người thấy hắn bỏ chạy hoảng loạn giữa đống quan tài, bước chân nghiêng ngả lảo đảo, cho thấy hắn hiện giờ đang trong trạng thái mệt rã rời.
Qua không bao lâu, chẳng biết Tạ Phi làm pháp thuật gì, một cánh cửa gỗ đối diện bị hắn mở ra, hắn cấp tốc vọt vào căn phòng, nhưng phát hiện trên bàn trong phòng cũng đặt rất nhiều bài vị giống thế, chữ viết trên bài vị không rõ, trong bóng tối bày từng hàng ở đó, khiến lòng người sinh ra kiêng kỵ. Trong tình huống này, người bình thường đều sẽ lập tức rời đi, nhưng hắn lại cố ý đi về phía bài vị, sau đó, tay run rẩy cầm lên một bài vị trong đó, chính giữa bài vị dùng chu sa đỏ tươi vẽ phác họa hai chữ rất lớn — Tạ Phi.
“A!”
Tiếng kêu không phải phát ra từ ba người xem, mà là họ cảm nhận được tiếng vang trong gương, trên thực tế hình chiếu là đoạn phim không tiếng động, nhưng những tiếng thở dốc, tiếng bước chân, còn có tiếng thét chói tai cuối cùng từ đầu đến cuối đều đang mạnh mẽ kích thích họ. Không phải từ ngoài truyền tới, mà là phát ra từ nội tâm họ, tiếng la hét tê liệt từ bên trong phát ra càng chấn động nội tâm con người, cùng lúc đó, họ thấy sương đèn tràn ra mặt kính, uốn lượn sôi sục tạo thành một bàn tay khổng lồ, hòng chộp từ trong mặt kính ra, ba người đồng thời giật thót tim, theo bản năng né về phía sau.
Ngân Bạch phản ứng nhanh nhất, kịp thời lật mặt kính lại, để lưng nó hướng lên trên, sau đó ngồi xuống ghế salon lớn tiếng thở hổn hển, tiếng kêu sợ hãi và tiếng tim đập như trống nổi của đương sự vẫn đang kích thích hắn, huyệt thái dương nảy thình thịch, mang theo đau đớn mãnh liệt, hắn nhịn không được giơ tay lên xoa. Ngân Mặc được hắn bỏ vào trong ngực, không biết chuyện gì xảy ra, thấy tim hắn đập rối loạn, khẩn trương lao tới, liều mạng liếm cổ tay hắn, cố gắng trấn áp nỗi sợ hãi cho hắn.
Hamburger cũng không tốt đến đâu, ở trên bàn trà quay như gụ, bởi vì khó chịu mà không ngừng gật gà gật gù, chỉ có Chung Khôi thờ ơ, ngơ ngác nhìn họ, hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”
“Âm thanh quỷ quái kia quá giống thật, đệt, so với 3D còn 3D hơn.” Hamburger nói xong, nhảy tới dùng móng vuốt đẩy cái gương ra xa, phàn nàn: “Cái gương này tà môn quá, nó thông quan hình ảnh hòng mê hoặc tâm trí chúng ta.”
Chung Khôi nhìn Ngân Bạch, thấy sắc mặt hắn cũng khó coi như thế, điều này khiến y cảm thấy hoang mang: “Thật à? Nhưng ta chẳng cảm thấy gì cả.”
“Lẽ nào ngươi không nghe thấy những tiếng kêu kia?”
“Nghe thấy, nhưng hiệu ứng âm thanh kia giống trong phim kinh dị, chuyên để dọa người xem.” Chung Khôi nghiêm trang nói: “Nhưng ta không phải là người.”
Lời nói đùa nhạt nhẽo chẳng có ai hưởng ứng, song vẻ mặt bình tĩnh của Chung Khôi cho thấy tuy hắn cũng xem ảnh chiếu, lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng đến, Ngân Bạch không khỏi rất đỗi kinh ngạc — người này nếu không phải phản ứng thần kinh quá chậm chạp, thì chính là y có định lực người khác không có.
“Xem ra Tạ Phi đúng là lành ít dữ nhiều.” Hắn lầm bầm nói.
“Chúng ta phải cứu anh ta thế nào?” Chung Khôi không chịu chấn động lớn như Ngân Bạch và Hamburger, nhưng nhìn phản ứng của họ cũng biết tình hình Tạ Phi không được lạc quan, rất khẩn trương hỏi.
Hamburger vỗ cánh chạy sang một bên đầu tiên: “Việc này đừng hỏi ta, giờ võ công của ta hoàn toàn biến mất, bộ dạng như con chim vứt đi, cho dù muốn giúp cũng hữu tâm vô lực.”
Chung Khôi lại nhìn Ngân Bạch, Ngân Bạch híp đôi mắt hẹp dài, dáng vẻ buồn ngủ, xem ra cũng không trông cậy nổi, lại thêm giờ một điểm đầu mối cũng không có, cho dù họ muốn giúp cũng không biết nên hành động từ đâu, suy nghĩ một chút, cầm di động lên rời đi.
Hamburger tò mò đuổi theo, hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Nghĩ cách tìm ra Tạ Phi trước rồi tính.”
“Nếu cảnh trượng trong gương đồng là được tái hiện lại, ngươi bây giờ đi tìm đã muộn rồi.” Ngân Bạch dựa nghiêng lên ghế salon, nhắc nhở y: “Nêu đây chỉ là ảo cảnh, thì ngươi càng hết cách tìm, có điều bất kể nói thế nào, cái gương này rất cổ quái, lại không rõ lai lịch, ngươi tốt nhất không nên mang theo bên mình.”
Tay của Chung Khôi đã đặt lên chốt cửa, nghe Ngân Bạch nói xong, y do dự quay đầu lại, nói: “Tạ Phi cũng sẽ không hại ta.”
“Nếu hắn bị người khác lợi dụng thì sao?”
Khả năng này không thể nói là không có, Ngân Bạch làm việc cẩn thận, Chung Khôi tin vào phán đoán của hắn, nhưng không thể vì lo lắng đây là cạm bẫy mà coi thường sống chết của Tạ Phi, hơn nữa vấn đề lớn nhất bây giờ là y không biết nên tìm người thế nào.
Đang bối rối, chuông cửa đột nhiên vang lên, theo bản năng Chung Khôi lập tức mở cửa ra, tốc độ mở cửa cực nhanh khiến người bên ngoài sợ hết hồn, khi nhìn thấy người đứng ở cửa là Tố Vấn, ba người trong phòng đồng thời sửng sốt, hai nhà cách nhau rất gần, nhưng Tố Vấn rất ít tới, dường như trong chốn u minh tự có định trước, y xuất hiện vào đúng lúc mọi người đang cảm thấy nan giải nhất.
“Sáng nay tôi nướng rất nhiều bánh quy, mang đến cho các cậu một ít.” Tố Vấn giơ hộp bánh ngọt trong tay lên nói, trực giác của kẻ thân là động vật khiến y nhận thấy ngay bầu không khí không bình thường, hỏi: “Các cậu giờ đang không được tiện lắm đúng không?”
“Không, rất tiện, Tố Vấn anh chính là mưa đúng lúc… À, ý của tôi là, Tố Vấn, khứu giác của anh rất nhạy bén phải không? Nếu để anh ngửi đồ vật nào đó, anh sẽ theo mùi tìm được chủ nhân của nó đúng không?”
“Tìm người?”
“Chính là…”
“Bánh quy này nướng thật không tệ.” Hamburger tựa như quen cầm lấy hộp bánh ngọt Tố Vấn đưa, đặt lên bàn trà, tha miếng bánh vừa nhai vừa nói: “Chung Khôi, ngươi quá đáng quá, Tố Vấn là sói, không phải chó cảnh sát được huấn luyện nghiêm chỉnh có thể giúp ngươi tìm được hung thủ.”
“Các ngươi rốt cuộc gặp phiền thoái gì?” Ánh mắt Tố Vấn đảo quanh giữa bọn họ, tuy không thấy rõ vẻ mặt mọi người, nhưng tâm trạng lo lắng của Chung Khôi lây lan sang y, hỏi: “Là ai xảy ra chuyện?”
“Không phải người Trương gia chúng ta đâu.” Hamburger đáp thay: “Là Tạ Phi biến mất, Chung Khôi muốn nhờ ngươi tạm thời đảm nhiệm chó cảnh sát, Tạ Phi ngươi còn nhớ chứ? Chính là cái tên lúc trước mấy lần gây phiền toái cho ngươi, ngươi hẳn là không giúp đâu nhỉ?”
Đối với người từng gây hấn với mình, Tố Vấn làm sao có thể quên? Thấy sắc mặt y thay đổi, Chung Khôi vội vàng xua tay, giải thích: “Anh không cần trực tiếp giúp đỡ, chỉ cần nói cho tôi biết gần đây anh ta xuất hiện ở nơi nào là được, tôi sẽ không khiến anh khó xử…”
“Tôi giúp!”
“Hả?”
Tố Vấn trả lời quá thoải mái, người nhờ vả ngược lại ngây ngẩn cả người, Hamburger thiếu chút nữa đánh rơi bánh quy xuống đất, lập tức truy hỏi: “Ngươi không nhầm chứ? Người quá tốt có một Chung Khôi là đủ rồi, ngươi…”
“Hắn chửi ta là tên mù.” Ngắt lời Hamburger, khí tức ôn hòa của Tố Vấn chợt thay đổi, lạnh lùng nói: “Vậy ta sẽ cho hắn biết, thân là đệ tử thiên sư, hắn còn cần cái tên mù là ta đây tới cứu!”
Hamburger không nói gì, quay đầu nhìn Chung Khôi, Chung Khôi cũng nhìn ra thái độ Tố Vấn không giống bình thường, song y đồng ý hỗ trợ là tốt rồi, nói: “Đợi cứu anh ta ra, tôi bảo anh ta xin lỗi anh… Đây là đồ của anh ấy, anh xem có thể thông qua mùi ở trên tìm được anh ấy không?”
Chung Khôi đưa cái gương tới trước mặt Tố Vấn, còn chưa tới gần, Tố Vấn liền lập tức né tránh, vẻ mặt chán ghét nói: “Âm khí nặng vậy, chỉ có người tâm thuật bất chính mới dùng thứ đồ này, tôi không cần nó, đi theo tôi!”
“Chờ chút, tôi chuẩn bị một ít đạo bùa linh tinh…”
Không đợi Chung Khôi nói xong, cổ tay đã bị Tố Vấn nắm lấy, lảo đảo chạy ra ngoài, cửa chính đóng lại sau lưng họ, Hamburger bay tới bên cạnh Ngân Bạch, líu lưỡi nói: “Ta nhìn lầm Tố Vấn rồi, ta vẫn cho rằng hắn dễ bị ức hiếp giống Chung Khôi.”
“Tố Vấn chỉ dễ bị ức hiếp trước mặt Sơ Cửu thôi.” Ngân Bạch cuốn đuôi hắc xà, dường như cuốn rất vui, cười nhạt: “Với Tố Vấn mà nói, khiến Tạ Phi cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới chân xin lỗi còn thú vị hơn để hắn chết.”
“Nhưng mắt hắn bất tiện, lại không rõ tình cảnh của Tạ Phi lắm, tùy tiện tìm người như vậy sẽ gặp nguy hiểm chăng?”
“Ngươi có thể đi giúp đỡ.”
Vừa nhắc tới giúp đỡ, Hamburger lập tức ỉu xìu, quay đầu vù một tiếng chẳng biết bay đi đâu, đến khi phòng khách yên tĩnh lại, Ngân Bạch thả con rắn nhỏ trong tay xuống mặt đất.
“Mọi người đều đi rồi, đệ có thể biến trở lại.”
Theo lời hắn nói, con rắn đen biến mất, thay vào đó là Ngân Mặc quỳ gối dưới chân hắn, sau khi hóa thành hình người, trên mặt trên người Ngân Mặc lộ ra mấy đường vết thương to dài, nhưng lập tức liền bị hắn dùng pháp thuật giấu đi, hắn không đứng lên, giữ tư thế quỳ như cũ, ôm lấy chân Ngân Bạch, ghé vào đùi hắn không nhúc nhích.
“Ở đây không có người ngoài, đệ không cần cố ý dùng pháp thuật che giấu vết thương.”
Nghe lời Ngân Bạch, vết thương một lần nữa từ từ hiện lên, đáng sợ nhất là vết thương trên lưng Ngân Mặc kia, gần như đến tận xương, nhìn vết thương, sắc mặt Ngân Bạch trầm xuống, trong con ngươi tràn đầy sát khí. Cho dù không ngẩng đầu, Ngân Mặc cũng có thể cảm giác được nỗi căm phẫn của hắn thời khắc này. Xung quanh truyền đến lãnh ý, hắn không nhịn được dựa thêm một chút lên người Ngân Bạch, như đứa trẻ phạm sai lầm, ý đồ dùng cách thức này để nhận được tha thứ.
Song Ngân Bạch lại không tức giận như mấy lần trước, chỉ nhàn nhạt nói: “Biết đâu đệ chết, đối với ta sẽ tốt hơn.”
Ngân Mặc không dám nói lời nào, chỉ dùng sức ôm chặt lấy chân hắn, như lo lắng thật sự sẽ bị vứt bỏ, Ngân Bạch lại nói: “Từ khi sinh ra, cái ý nghĩ này liền theo ta, đệ cướp đoạt linh lực vốn nên thuộc về ta; cướp địa bàn; cướp nữ nhân của ta; cướp linh thảo ta trăm cay nghìn đắng tìm được; còn làm hại ta không thể tĩnh tâm tu hành, sự tồn tại của đệ mới là uy hiếp lớn nhất đến ta.”
“Ca…” Ngân Mặc thay đổi dáng vẻ tàn khốc bình thường trước mặt mọi người, trong tiếng gọi tràn đầy tủi thân.
Nhưng biết rõ là thế, mỗi lần Ngân Mặc có chuyện hắn vẫn không nhịn được mạo hiểm đi cứu, có lẽ là bản năng, cũng có lẽ xuất phát từ thói quen, nên ý tưởng kia cho đến bây giờ vẫn chưa đạt được như mong muốn. Không có Ngân Mặc, biết đâu hắn sẽ sống tự tại hơn, nhưng đời người như thế thì còn có ý nghĩa gì chứ?
“Ta biết đệ lo lắng cho đám người Nhiếp Hành Phong nên mới làm vậy, nhưng nếu đệ sợ bị ta ngăn cản mà nói dối lừa ta nữa, sau này đừng gặp ta!”
Giọng nói tàn nhẫn, trong lòng Ngân Mặc lại thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên Ngân Bạch quát hắn trong khoảng thời gian này, cũng để hắn biết mình đã được tha thứ, bằng không đại ca sẽ tiếp tục phớt lờ hắn.
Hắn biến về dáng vẻ rắn nhỏ, theo ngón tay Ngân Bạch trườn lên người hắn, thè lưỡi rắn liếm khóe môi hắn, động tác này thành công lấy lòng Ngân Bạch, em trai đang cố gắng nhận tội với mình, bằng không với tính cách của hắn, sẽ không làm động tác gợi tình như vậy.
Tâm trạng của hắn bởi vậy khá lên nhiều, vuốt ve hắc xà nằm trở lại ghế salon, nói: “Ta muốn tới Tạ gia xem, tên Chung Khôi kia quá ngu ngốc, Tố Vấn lại không trải việc đời, rất dễ bị người ta dẫn dắt.”
Cổ tay bị đuôi rắn cuốn lấy, hiển nhiên Ngân Mặc không muốn để hắn đi, Ngân Bạch cười cười: “Đệ còn biết lo lắng cho ta? Vậy cùng đi là được, nhịn lâu vậy rồi ta không muốn nhịn thêm nữa, ta cũng muốn biết là ai giở trò quỷ đằng sau, bất kể hắn là thần, là tiên hay là ma, nếu chọc phải ta, thì không thể xong như thế!”
******
“Ngân Bạch nói vậy?” Nghe xong Hamburger báo cáo, Trương Huyền dựa lên lưng ghế, nhàn nhạt hỏi.
Hamburger nhìn lén Trương Huyền, vẻ mặt bình tĩnh của Trương Huyền lúc này khiến nó không nắm được ý nghĩ trong lòng cậu, lập tức bay đến nhảy lên vai cậu, dùng móng vuốt giúp cậu mát – xa, nói: “Một chữ không sai, tuyệt đối thiên chân vạn xác, ta còn theo huynh đệ họ tới tiệm quan tài Tạ gia xem, cơ mà ta nghĩ dù sao họ bên kia nhiều người như vậy, cũng không thiếu một mình ta, ta vẫn nên tới hầu hạ Hải Thần đại nhân ngài thì hơn.”
Nó phục vụ được cái gì chứ, cả cái phòng thẩm vấn ngoài cái bàn ra thì chỉ có cậu và Hamburger, muốn uống chén nước còn phải ra ngoài rót, thật là phiền toái.
Được mát – xa rất thoải mái, Trương Huyền một lần nữa nằm sấp lên bàn, ngáp dài nói: “Ngươi căn bản là sợ gặp nguy hiểm, nên mới chọn tới đây chứ gì?”
“Không thể nói vậy được, nơi có đại nhân ngài, dù là cục cảnh sát cũng không an toàn đâu.”
Câu nhạo báng này khiến Trương Huyền không cách nào phản bác, từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra Tạ Phi rốt cuộc gặp phải chuyện gì, nghe có vẻ rất kích thích, đáng tiếc cậu không thể nào phân thân, giờ phải ở trong cục cảnh sát giết thời gian, than thở: “Chủ tịch rốt cuộc bao giờ mới tới đây, lẽ nào người yêu của anh ấy còn không quan trọng bằng công việc?”
“Sao lâu vậy luật sư cũng không thấy đến?”
Bởi vì lúc trước cậu liên lạc với Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong nói chuyện nhỏ nhặt này không cần luật sư đứng ra, bằng không kinh động đến ông nội, họ lại bị rầy la, đợi mình làm xong việc trong tay, sẽ tới cục cảnh sát “chuộc người”, thế nhưng cậu đợi lâu vậy, trà cũng uống mấy chén rồi, Nhiếp Hành Phong vẫn chưa xuất hiện, đúng lúc Ngụy Chính Nghĩa sau khi lưỡng tình tương duyệt với Kiều, bị Kiều cuỗm sang Ý, nói là để bồi đắp tình cảm với người trong gia tộc mình, thế là cậu rất xui xẻo bị hong khô ở chỗ này không ai để ý.
“Xem ra Chủ tịch đại nhân cũng có lúc uy tín không cao nhỉ.” Hamburger cùng Trương Huyền than thở xong, lại không nhịn nổi tò mò, hỏi: “Vậy sao ngài lại bị bắt vì tội lừa đảo, tội hành hung, tội làm hại trị an xã hội cùng với đánh lén cảnh sát chứ?”
“Có thấy ta rất lợi hại không?”
“Có!” Hamburger gật đầu khen: “Người bình thường chiếm một cái cũng không dễ gì, ngài lại thoáng cái đã chiếm bốn, không hổ là Hải Thần đại nhân!”
Trương Huyền bị nói dở khóc dở cười, thở dài: “Ta cũng cảm thấy ta rất lợi hại, ngu lợi hại, dễ dàng bị Tiểu Lan Hoa lừa gạt như thế.”
“Liên quan gì đến Tiểu Lan Hoa?”
“Liên quan lớn, ta chính là bị bắt khi tới lấy đồ ở két an toàn của ngân hàng.”
“Lão đại, ngươi thèm tiền đến mức đi cướp ngân hàng à!?”
Hamburger vừa hô lên xong, nhúm lông trên đỉnh đầu đã bị kéo lại, Trương Huyền ném nó sang một bên, hừ nói: “Đừng ngu xuẩn, ta cướp ngân hàng còn không bằng trực tiếp cướp Chủ tịch!”
Có điều chính xác mà nói, mấy khoản tội danh cũng không phán sai, chí ít cậu đã cầm thẻ chứng minh Hứa Nham giả tới ngân hàng lấy đồ, nguyên nhân gây ra tất cả đều xuất phát từ cuộc điện thoại của Tiêu Lan Thảo cậu nhận được ở quán bar đêm đó. Tiêu Lan Thảo nói tượng gỗ kia rất quan trọng với hắn, nhưng hắn lại bị truy nã không thể đến lấy, bảo Trương Huyền nghĩ cách lấy đồ giúp hắn, dưới số tiền lớn, Trương Huyền đã đồng ý.
Vốn nghĩ chỉ lấy đồ thôi, không vấn đề gì, ai ngờ cậu tới ngân hàng, vừa cầm chìa khóa mở két an toàn ra, thì có người xông tới dùng súng chĩa vào cậu, cũng phải trách cậu phản ứng quá nhanh, không đợi đối phương nói, chân đã đá ra, đợi đến lúc những người khác báo họ là cảnh sát, tên xui xẻo kia đã đập vào tường hôn mê bất tỉnh.
“Ngươi ra tay cũng quá ác đi.” Nghe kể lại, Hamburger không tránh khỏi líu lưỡi.
“Điều này có thể trách ta sao?” Trương Huyền chìa hai tay, vẻ mặt vô tội nói: “Nếu ngươi bị người khác đột nhiên dùng sũng chĩa vào đầu, tin rằng sẽ làm còn ác hơn ta.”
“Cái này cũng đúng, sau đó thì sao?”
Sau đó cậu mới biết được kia căn bản là cái bẫy cảnh sát bày ra, cũng không biết họ nhận được mật báo của ai, nói Tiêu Lan Thảo nhất định sẽ tới ngân hàng lấy đồ của Hứa Nham, nên đã mai phục ở đó mấy hôm, cậu vừa xuất hiện liền bị bắt luôn, khi thấy mấy nòng súng chĩa vào mình, cậu mới biết mình bị Tiêu Lan Thảo lừa rồi.
“Chính là lúc Chung Khôi gọi điện thoại cho ngươi?”
“Chính là khi đó, ta thiếu chút nữa bị con quỷ ngu ngốc kia hại chết!”
Nói đến tình huống lúc đó, Trương Huyền liền giận không có chỗ trút, bị coi là phần tử vô cùng nguy hiểm dùng súng chĩa vào chưa nói, tên đội trưởng khốn kiếp kia còn sai người khóa cậu lại, đeo còng tay cho cậu, lúc này mới mở điện thoại di dộng để cậu nghe, sau khi phát hiện không liên quan đến vụ của Tiêu Lan Thảo còn lập tức cúp máy, nếu không phải Hamburger kịp thời tới báo tin tức, cậu cũng không biết Chung Khôi bên kia đã xảy ra chuyện gì.
“Ta sao có thể không biết tâm tư của ngài chứ, nên ta chạy tới đây trước tiên.” Hamburger đắc ý nói.
Trương Huyền liếc mắt, cậu tin rằng Hamburger chọn theo cậu, tuyệt đối là bởi vì sinh hoạt của cậu ở đây an nhàn hơn.
“Vậy như đã nói, Tiểu Lan Hoa muốn ngươi lấy khúc gỗ làm hại ta không biến được về nguyên hình cuối cùng ra sao?”
“Ta đâu biết? Ta ngay cả nắp hộp còn chưa mở ra đã bị bắt đi rồi.”
“May là ngươi không mở, nếu ngươi mở, pháp lực cũng biến mất hết thì làm sao? Tuy rằng ngươi vốn cũng không có bao nhiêu pháp lực, nhưng méo mó có còn hơn không!”
Hậu quả của việc nói lung tung là Trương Huyền móc đạo bùa chuẩn bị cho nó một phát oanh thiên lôi, song Hamburger rất may mắn, tay Trương Huyền vừa móc vào túi mới nhớ ra lúc bị bắt đồ đạc của mình đều đã bị tịch thu, cậu hậm hực thu tay về, nói chuyện cả buổi, cậu khô miệng, đang muốn sai Hamburger rót cho mình chén trà, cửa phòng thẩm vấn mở ra, đội trưởng đi đến.
Thấy cái tên còng tay mình kia, Trương Huyền liếc mắt, lại nằm xuống bàn, Hamburger cũng lập tức ẩn hình bay lên đèn, tốc độ của nó quá nhanh, người đàn ông không chú ý thấy, đi tới đối diện Trương Huyền ngồi xuống, nói: “Tôi là Ngụy Viêm.”
“Tôi biết, lúc anh bắt tôi đã tự giới thiệu rồi.”
“Tôi chỉ muốn cậu biết — tôi không phải Ngụy Chính Nghĩa, cũng không phải Tiêu Lan Thảo. Lời nói cùng hành vi tự cho là đúng kia của cậu là không thể thực hiện được ở chỗ tôi.”
Trương Huyền nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông không nhìn thấy mảy may sóng gió, nhìn dung mạo anh ta còn chưa tới bốn mươi, nhưng cảm giác thận trọng và khí thế uy nghiêm kia Ngụy Chính Nghĩa cùng Tiêu Lan Thảo đều không có, từ đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng có thể nhìn ra được người này rất khó nói chuyện.
Mấy giờ trước Trương Huyền đã được lĩnh giáo ra oai phủ đầu rồi, nhìn Ngụy Viêm, trong lòng cân nhắc vị này khẳng định là trụ cột vững vàng của Ngụy gia. Tiêu gia mới vừa xảy ra vụ Tiêu Tĩnh Thành không làm tròn chức trách, ngay sau đó lại thêm Tiêu Lan Thảo bắt cóc phạm nhân lẩn trốn, Tiêu gia hiện giờ nhất định đang loạn như nồi cháo. Ngụy Viêm nhảy dù xuống phân cục vào lúc này, đặc biệt phụ trách vụ án của Tiêu Lan Thảo, đến tột cùng là Tiêu gia muốn mượn Ngụy gia bảo vệ Tiêu Lan Thảo? Hay muốn nhân cơ hội diệt trừ đảng phái đối địch? Đến nước này bản thân cần phải đắn đo cho kỹ, bằng không sơ ý một chút sẽ bị cuốn vào thành cừu non thế tội…
Cắt ngang trầm tư của Trương Huyền, Ngụy Viêm cầm lấy ghi chép cảnh sát thẩm vấn cậu lật xem, tình trạng một mảng trống không bên trên khiến anh ta hừ một tiếng, hỏi cậu cảnh sát kia: “Cậu làm việc thế này à?”
Toàn bộ cục cảnh sát ngoài Ngụy Viêm, sợ rằng không ai không quen biết Trương Huyền, mọi người không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt phật, sao có thể làm khó cậu? Bị hỏi đến, cậu cảnh sát chần chừ không biết trả lời thế nào, Ngụy Viêm còn muốn hỏi lại, Trương Huyền hắng giọng, nói: “Đừng làm khó dễ cấp dưới, tôi không nói gì, cậu ta ghi được cái rắm à?”
Ánh mắt Ngụy Viêm bị cậu kéo tới, vỗ bản ghi chép xuống bàn, cười nhạt với cậu: “Giả mạo chứng minh thư, lừa đảo, đánh lén cảnh sát, nhiều tội danh như vậy, bất cứ tội nào cũng có thể khởi tố cậu, nếu cậu định nhờ luật sư nói giúp cậu, vậy nghĩ quá ngây thơ rồi.”
“Tôi biết, nên tôi không gọi luật sư tới.”
“Nếu cậu đang đợi Nhiếp tiên sinh tới bảo lãnh cho cậu, thì cậu cũng rất ngây thơ.”
Ngụy Viêm nói xong cố ý dừng lại, Trương Huyền quả nhiên bị lời của anh ta khơi lên lòng hiếu kỳ, mắt lam nghi ngờ nhìn qua, anh ta tốt bụng giải thích: “Vừa rồi Chủ tịch Nhiếp có liên lạc điện thoại với tôi, sau khi nghe tường tận sự thực phạm tội liên quan đến cậu, anh ta nói chuyện của cậu không liên quan đến Nhiếp gia, bảo tôi xử lý theo trình tự bình thường…”
“Không thể nào!”
“Vậy cậu có muốn gọi điện thoại hỏi trực tiếp anh ta một chút không?”
Di động chuyển tới, Trương Huyền đoạt lấy, nhanh chóng ấn số của Nhiếp Hành Phong, lại nghe thấy lời nhắn điện tử, nói mình đang họp, có việc xin hãy nhắn lại.
Nhiếp Hành Phong chưa bao giờ dùng chức năng tin nhắn thoại của điện thoại di động, đây rõ ràng cho thấy không muốn nghe điện thoại, sắc mặt Trương Huyền xấu đi, giận đùng đùng hỏi Ngụy Viêm: “Có phải anh đã nói bậy bạ gì với Chủ tịch không?”
“Cậu bị cảnh sát bắt được ngay tại trận, nhân chứng tang chứng đều đủ, còn cần tôi nói lung tung sao?” Ngụy Viêm khinh thường hừ nói: “Nhiếp gia nói thế nào cũng là danh môn vọng tộc, tôi nghĩ nếu người yêu của Nhiếp tiên sinh cả ngày gây phiền phức cho anh ta, anh ta nhất định rất đau đầu, nói không chừng muốn nhân cơ hội kéo rõ quan hệ với cậu…”
“Anh nói cái gì!?”
Những lời này chọc giận Trương Huyền, nhào tới trước muốn vung nắm đấm, bị hai cảnh sát khác kịp thời đè lại, Ngụy Viêm phớt lời cơn giẫn dữ của cậu, dựa lên lưng ghế một chút, dù bận vẫn ung dung nói: “Nói chung hiện giờ không có ai bảo lãnh cậu, có muốn cân nhắc hợp tác với tôi một chút không? Hay là chờ bị khởi tố?”
Trương Huyền không cách nào nổi đóa, dùng chân đá hai cái vào bàn như trút giận, sau khi thấy cứng đối cứng không có lợi cho mình, cậu ngồi xuống, thở phì phò hỏi: “Anh muốn thế nào?”
“Phối hợp với tôi truy bắt Tiêu Lan Thảo, chuyện hôm nay cậu phạm tội coi như không tồn tại.”
Trương Huyền tức tối trừng anh ta, thái độ phách lối của Ngụy Viêm khiến cho anh ta thoạt nhìn rất thiếu đánh, nhưng lại không đánh được, cậu thở hồng hộc mấy cái, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, nhìn những cảnh sát khác đứng ở bên cạnh, Ngụy Viêm hiểu ý, bảo họ ra ngoài hết, Trương Huyền gọi một người trong đó lại, thêm vào: “Cho tôi ly nước lạnh.”
“Cà phê nóng cũng được, trời lạnh thế này uống nước lạnh là ngược đãi bản thân đấy.”
“Không cần.” Sau khi phát hiện mình không thể rời đi, Trương Huyền rất nhanh trấn định lại, mắt lam nhìn Ngụy Viêm, phát ra tiếng cười khẽ: “Nước lạnh có ích của nước lạnh, anh không hiểu đâu.”
Ngụy Viêm bị cậu nhìn giật thót trong lòng, vội vàng dời ánh mắt đi. Trương Huyền không phải loại hình vô cùng tuấn mỹ như Tiêu Lan Thảo, nhưng khi cậu giơ tay nhấc chân lại có sức hấp dẫn kỳ lạ khác, khiến người ta không tự chủ được bị thu hút. Trước khi tới Ngụy Viêm nghe qua không ít lời đồn liên quan đến Trương Huyền, có điều đối với người nhận sự giáo dục ở nước ngoài như anh ta mà nói những đạo bùa chú ngữ kia đều là bã đậu, anh ta không tin, nghĩ thầm quá nửa là người này biết vài trò thôi miên ám thị các kiểu, mới khiến cho Chủ tịch Nhiếp thị bị mê hoặc, không hơn.
Nếu Trương Huyền thích tự ngược đãi, Ngụy Viêm cũng lười để ý, bảo cấp dưới rót ly nước lạnh cho cậu, sau khi nhận được nước, Trương Huyền không uống, chỉ ôm trong tay, hỏi: “Anh muốn biết cái gì?”
“Nói cho tôi biết tại sao Tiêu Lan Thảo muốn cướp nghi phạm đi? Trước khi hắn mất tích đã nói gì với cậu? Các cậu liên lạc thế nào? Tượng gỗ điêu khắc kia có tác dụng gì? Sao hắn cấp bách muốn lấy được như vậy?”
Vấn đề đập tới liên tiếp, Trương Huyền phì cười: “Anh muốn biết đúng là không ít nhỉ.”
“Cậu muốn bình an ra khỏi cục cảnh sát, thì phải cho tôi thứ có giá trị mới được.”
“Thành thật mà nói, những gì tôi biết không nhiều hơn anh bao nhiêu.”
Thấy mắt người đàn ông lộ vẻ không tin, Trương Huyền nhún nhún vai: “Tôi nói đều là sự thật, tôi ngay cả hình dáng tượng gỗ điêu khắc ra sao cũng chưa nhìn thấy, về phần nguyên nhân Tiêu Lan Thảo lưu ý đến tượng gỗ điêu khắc hắn càng không có khả năng nói với tôi, có điều nếu hắn cấp bách muốn lấy được như thế, vậy vật kia đối với hắn nhất định rất quan trọng.”
“Việc này mọi người chúng tôi đều biết.”
“Nhưng tôi tin rằng anh hứng thú với việc truy bắt Tiêu Lan Thảo hơn nhiều cái tượng gỗ kia đúng không? Chí ít trước khi biết được giá trị của tượng gỗ, nó chỉ là một khúc gỗ.”
Ngụy Viêm không nói gì, biểu cảm chứng tỏ Trương Huyền nói không sai.
“Về phần vì sao Tiêu Lan Thảo bắt cóc Hứa Nham rời đi, tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi chỉ nhận được một cuộc gọi của hắn sau khi hắn gây án, hắn bảo tôi giúp lấy tượng gỗ ra, nói sau khi chuyện thành công sẽ liên lạc với tôi, nhưng tôi chưa lấy được đồ đã bị các người bắt được rồi.”
Trương Huyền nói xong, nhún nhún vai, tỏ ý mình chỉ có thể khai báo những việc này, nhìn vẻ mặt cậu không giống đang giở trò, Ngụy Viêm nhíu mày, cảm thấy thất vọng với kết quả này, đứng lên chuẩn bị rời đi, chân còn chưa nhấc lên đã bị gọi lại, Trương Huyền nhìn anh ta, cười hì hì nói: “Tuy tư liệu tôi cung cấp không có giá trị gì, nhưng biết đâu tôi có thể giúp anh bắt được hắn.”
Ngụy Viêm lập tức quay đầu lại, đôi mắt như chim cắt nhìn chằm chằm Trương Huyền, giống như muốn nhìn thấu thật giả trong lời nói của cậu, Trương Huyền lại không nói tiếp, mà hỏi: “Khúc gỗ kia giờ ở chỗ nào?”
Ngụy Viêm hơi im lặng một chút, sau khi phát hiện thẳng thắn có lợi cho mình, anh ta nói: “Bị coi như vật chứng mang về rồi.”
“Nếu tôi là anh, sau khi biết vật này rất quan trọng đối với Tiêu Lan Thảo, nhất định sẽ coi nó thành mồi nhử.”
“Mồi nhử?”
“Thì ví dụ như để đồ về chỗ cũ.” Trương Huyền mỉm cười chậm rãi nói: “Tiêu Lan Thảo nếu nấp trong bóng tối theo dõi tôi, đương nhiên hắn biết tôi hành động thất bại, cũng chẳng khác nào nói cảnh sát sẽ rút mai phục ở ngân hàng, nếu hắn muốn ra tay, đêm nay là cơ hội tốt nhất.”
“Hắn cũng là cảnh sát, đương nhiên biết trong tình huống như vậy vật phẩm rất có khả năng bị thu lại làm vật chứng, hắn tới ngân hàng cũng phí công.”
“Có thể bị lấy đi, cũng có thể không, bởi vì đó là vật phẩm riêng tư Hứa Nham gửi ở ngân hàng, mà Hứa Nham còn chưa bị định tội, trừ phi cảnh sát đưa ra chứng nhận thủ tục cần thiết, bằng không phía ngân hàng có quyền từ chối yêu cầu của cảnh sát, cảnh sát Ngụy, cách làm hôm nay của anh không phù hợp với quy trình bình thường thì phải?”
Bị Trương Huyền cười tủm tỉm hỏi lại, Ngụy Viêm á khẩu không trả lời được. Kỳ thực lúc cảnh sát thi hành nhiệm vụ sẽ căn cứ vào tình huống để đưa ra cách xử lý tương ứng, đây cũng không hoàn toàn tính là làm trái luật, lúc đó anh ta dự định nghiên cứu lai lịch của tượng gỗ một chút, nhưng được Trương Huyền giải thích một phen, anh ta thay đổi chủ ý.
“Cậu nói đêm nay Tiêu Lan Thảo nhất định sẽ tới ngân hàng?”
“Tôi chỉ nói là khả năng tương đối lớn, bởi vì tình hình phát triển ngày càng nghiêm trọng, chờ đến khi anh lấy được văn kiện liên quan đưa vật chứng đi, Tiêu Lan Thảo thực sự không còn cơ hội nữa, nếu tượng gỗ quan trọng với hắn, vậy tôi nghĩ hắn dù hao tâm tổn sức cũng nhất định muốn lấy được, điều kiện tiên quyết là tượng gỗ phải là thật.”
Ánh mắt nghi ngờ phóng tới, Ngụy Viêm hỏi: “Các cậu có phải có cách thức liên lạc khác đúng không?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang nhắc nhở anh, với địa vị và mạng lưới giao thiệp của Tiêu gia trong giới cảnh sát, cho dù Tiêu Lan Thảo giờ bị phát lệnh truy nã, ở đây vẫn có rất nhiều người bán mạng vì hắn.”
“Nếu quả thật như vậy, Tiêu Lan Thảo cũng sẽ biết cảnh sát mai phục trong ngân hàng, sẽ dại dột tự chui đầu vào lưới sao?”
“Xem ra anh không hiểu gì về hắn rồi, đối với thứ hắn muốn lấy, hắn sẽ liều mạng, dù chỉ có một phần hy vọng, điều hắn thực sự sợ không phải là cảnh sát, mà là mất đi thứ mình mong muốn.”
Nghe xong Trương Huyền giải thích, Ngụy Viêm một lần nữa đánh giá cậu: “Cậu rất rõ tính cách của Tiêu Lan Thảo.”
“Bởi vì hắn là bạn của tôi.”
“Hy vọng tôi sẽ không trở thành bạn của cậu.”
“Anh sẽ không.”
Trương Huyền mỉm cười, trong nhãn đồng tràn ngập nụ cười lóe lên ánh sáng Ngụy Viêm không cách nào nhìn thấu, người này xem ra còn thâm trầm hơn nhiều, anh ta dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, nói thẳng: “Hành động đêm nay cậu cũng xem như có một phần.”
Mắt lam Trương Huyền lập tức trợn to, bất mãn hỏi: “Vì sao!?”
“Nếu là cậu, hẳn là đoán được hắn sẽ đi vào từ đâu, làm thế nào lấy được đồ.” Trương Huyền không vui khiến tâm tình Ngụy Viêm khá hơn chút, chậm rãi trả lại một quân: “Bởi vì cậu là bạn của hắn.”
“Nửa đêm canh ba, nhất định không có điều hòa…”
Nghe thấy Trương Huyền lầm bầm, Ngụy Viêm cười nhạt, thân là tù nhân còn muốn điều hòa, nào có nhiều chuyện tốt như vậy? Lời người này không thể tin hết, nhưng trong tình huống không tìm ra manh mối, thử đề nghị của cậu ta một chút cũng không tệ, cấp trên làm rất chặt, anh ta biết việc này liên quan đến địa vị tương lai trong giới cảnh sát của hai nhà Tiêu Ngụy, nên bất cứ đầu mối nào cũng không thể bỏ qua.
“Cảnh sát Ngụy.” Thấy Ngụy Viêm muốn ra ngoài, Trương Huyền mở miệng gọi lại: “Tôi đói, có thể gọi một phần cơm sườn rán không? Thêm bát canh đậu với ly trà nóng?”
Đúng là lắm phiền toái, thật không biết trước đây Ngụy Chính Nghĩa với Tiêu Lan Thảo đối phó với cậu ta thế nào.
Ngụy Viêm có việc phải làm, không muốn tốn thêm thời gian ở chỗ này, mở cửa dặn bảo thuộc hạ đi gọi món, ai ngờ Trương Huyền tiếp tục nói: “Anh có đoạn camera ghi hình Tiêu Lan Thảo nổ súng bừa bãi trên đường không? Có thể cho tôi xem chút được không, anh biết đấy, lúc ăn cơm không có gì xem rất buồn chán.”
Ngụy Viêm nhíu mày một cái: “Cậu xem cái kia làm gì?”
“Muốn biết rốt cuộc có phải hắn mất trí giết người lung tung không, nếu hắn thực sự làm vậy, tôi sẽ trợ giúp các anh cũng coi như vì nghĩa quên thân, không bị lương tâm khiển trách.”
Đối mặt với nụ cười tràn ngập lương thiện của Trương Huyền, Ngụy Viêm cười lạnh. Dù Tiêu Lan Thảo không giết người, anh ta nghĩ tên thần côn này để thoát thân cũng sẽ giúp họ, so với lợi ích thực tế, lương tâm không đáng nhắc đến.
Đoạn camera giám sát này cũng không phải bí mật gì, để Trương Huyền phối hợp tốt hơn, anh ta đáp ứng yêu cầu của đối phương, sai cấp dưới cầm đoạn ghi hình tới, bản thân thì đi bố trí hành động đêm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.