Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Chương 67: Người lên trời cũng là người người xuống dưới cũng là người 2




Tạ Liên đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Không thể."
Hắn như chặt đinh chém sắt mà lặp lại câu nói một lần nữa: "Tuyệt đối không được."
Quốc sư gật đầu, nói: "Ta cũng đã sớm đoán được ngươi sẽ trả lời như vậy. Vì thế, chúng ta nên cân nhắc chú trọng, phương pháp thứ hai."
Tạ Liên nghiêm nghị, đáp: "Mời nói."
Quốc sư nói: "Biện pháp thứ hai này, chính là Thái Tử điện hạ, ngài tự mình sám hối với người dân bá tánh, hướng trời xanh thỉnh tội, tới diện bích một tháng."
Lần này Tạ Liên thong dong nói: "Không thể."
Quốc sư ngẩn người: "Không phải muốn ngài hối lỗi gì đó, chỉ cần có ý tứ... khụ." Bỗng nhiên ông mới nhớ đây là Thần Võ Đại Đế như trước, vội vã đổi câu khác, nói: "Chỉ cần đủ thành tâm là được."
Tạ Liên vẫn khăng khăng: "Không được."
Quốc sư hỏi: "Lý do?"
Hắn nói: "Quốc sư, hôm nay ta xuống núi, ngài biết ta thấy cái gì không? Bá tánh trong Hoàng thành đối với sự cố ngoài ý muốn của lễ tế thiên du không những không trách cứ, ngược lại thập phần khen ngợi.Điều đó chứng tỏ quốc dân nước ta đều cảm thấy ta chọn cứu hài tử kia là đúng."
"Mà dựa theo lời ngài nói, một việc đúng đắn lại phải chịu trừng phạt, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Thế này chẳng lẽ không phải là công khai chứng minh rằng cứu một mạng người còn không bằng xây bảy ngôi chùa, trái lại còn phải tự hối lỗi? Từ nay về sau, bọn họ nên nghĩ gì, làm gì?"
tự hối lỗi? Từ nay về sau, bọn họ nên nghĩ gì, làm gì?"
Quốc sư nói: "Chuyện này đúng hay không không còn quan trọng. Bây giờ có hai lựa chọn mà ngài nhất định phải chọn một. Đời này không có chuyện vẹn toàn đôi bên. Hoặc là hài tử kia chịu, hoặc là ngài chịu."
Tạ Liên lập tức phản bác: "Đúng hay không rất quan trọng. Nếu như nhất định phải chọn, ta sẽ chọn con đường thứ ba."
Quốc sư xoa xoa ấn đường, bảo: "Cái này sao... Thái Tử điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, ngài có thể quan tâm xem họ nghĩ thế nào được sao? Bọn họ hôm nay nghĩ như này, mai nghĩ cái khác. Ngài không cần thiết chấp nhất những chi tiết nhỏ, tin ta đi, người nên làm gì bây giờ sau này vẫn thế, sẽ chẳng ai vì ngài mà cảm động, chẳng ai muốn lấy ngài làm gương. Chúng ta vẫn phải cẩn thận chăm sóc bề trên, đây là điều quan trọng.
Trầm mặc một lúc, Tạ Liên nói: "Quốc sư, thật sự, từ khi bái sư vào Hoàng Cực quan tới nay, tu luyện càng nhiều, ta nghĩ càng lâu, vẫn có một suy nghĩ nh chưa dám nói ra."
Quốc sư nói:" Suy nghĩ gì?"
Tạ Liên đáp: "Chúng ta phụng bái thần linh như vậy, thật sự đúng đắn sao?"
Quốc sư không nói gì trong chốc lát, sau đó lại nói: "Bọn họ không phụng thần bái thần, chúng ta sẽ ăn không nhịn đói sao? Chẳng lẽ, Thái Tử điện hạ người cảm thấy hàng trăm ngàn năm qua ngàn vạn tín đồ phụng bái thần quan, còn có sai lầm sao?"
(Ăn không nhịn đói: Trong QT là hít gió Tây Bắc)
Tạ Liên lắc lắc đầu, suy nghĩ một hồi, nói: "Thờ phụng không có gì sai, chỉ là, đệ tử cho rằng, không nên quỳ lạy."
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ vào Thần Vũ Đại Đế vàng son lộng lẫy, cao to chói lọi, nói: "Người phi thăng mới thành thần. Thần Minh cũng từng là người, là tiên bối, là đạo sư, là minh đăng, nhưng không phải chủ nhân. Đối với việc này, tự nhiên ta rất cảm tạ, cũng rất tán thành, nhưng tuyệt đối không hề sùng bái. Tựa như tế thiên du Thượng Nguyên, ta cho rằng đây là thái độ đúng, cũng rất phục và vui mừng, mà không phải là kinh hoàng, lấy lòng hay nơm nớp lo sợ, thậm chí tự đặt cho mình chức danh nô bộc."
Quốc sư im lặng không nói, ba vị phó quốc sư có chút ngồi không yên, liên tục quay đầu lại.
Tạ Liên tiếp tục nói: "Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, không thể làm gì. Ta nguyện thắp ngàn ngọn đèn, chiếu khắp đêm dài, mặc dù như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không hề sợ hãi. Nhưng ta không muốn từ một việc làm đúng mà phải cúi đầu. Diện bích ư? Sao ta phải làm vậy?Người ngoài có lỗi gì? Như Thích Dung kia làm ác, nhưng Phong Tín trừng trị cái ác lại bị trừng phạt, đây là loại đạo lí gì? Nếu trời xanh có mắt thì sẽ không vì thế mà chịu phạt."
Quốc sư liếc sang nơi khác, nói: "Thái Tử điện hạ, cho ta hỏi ngài, nếu như thật sự bị giáng tội thì sao? Đến lúc đó, ngài vẫn không chịu tạ lỗi?"
Tạ Liên đáp: "Nếu thật sự như vậy, chính là trời sai, ta đúng. Ta sẽ chống đối trời cao đến cùng."5
Ba vị phó Quốc sư thì lại cùng nhau nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Đúng lúc này ngoài điện bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, tựa như có thật nhiều chiếc chuông đồng vang. Làm bốn vị Quốc sư này đều ngồi yên không nổi, đồng loạt bật dậy, chạy về phía hậu điện.
Tạ Liên cũng theo sát phía sau, theo bọn họ đi qua mấy tòa kiến trúc sau Thần Võ điện. Tới trước một tòa bát giác điện đen kịt. Chỉ thấy cửa điện đen đặc mở ra, vô số sương khói mờ mịt từ bên trong trào ra.
Quốc sư kêu thảm một tiếng: "Chúc An đâu?! Chết đâu rồi! Sao lại xảy ra việc này?"
Vài tên đạo nhân trông coi chạy vội tới, trong đó đứng đầu chính là tên Chúc sư huynh kia, nói: "Quốc sư!!! Ta ở đây! Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cái cửa này vốn khóa rất chặt, vừa nãy tự nhiên mở!"
Quốc sư nắm tóc, ra lệnh: "Nhanh, lấy phong hồn bình mới ra đây!"
Tạ Liên chạy vọt đến. Hắc điện này bốn phương tám hướng đều được xây dựng to nhỏ không đều, các ô gỗ đàn mộc nằm đan xen nhau trong vui mắt, trên đó để đủ loại bình gốm, bình sứ, hộp ngọc, mỗi lọ đều được sắp xếp ngăn nắp, nút lọ hồng quấn kín, miệng bình được bịt lại bằng bùa vàng in chữ nhỏ, lúc này đã vỡ rất nhiều, còn đang không ngừng rơi xuống từ giá, có cái đang lắc lư chao đảo.
Những lọ này là vật phong ấn linh hồn, mỗi một lọ đều phong ấn một con yêu ma quỷ quái đã từng làm loạn, mỗi tòa Thần Điện trong Thái Thương sơn đều có, điện môn thường dùng thánh khí để trấn áp chúng nó. Không biết chuyện gì xảy ra, lại đột nhiên bạo động, tất cả đều chạy loạn!
Tạ Liên nói: "Không kịp nữa rồi!"
Vừa dứt lời hắn đạp lên cánh cửa một cước. Cánh cửa khóa sắt đã bị oán linh phá gần hết, hắn rút ra bội kiếm, hướng mũi kiếm lên không trung gạch vài chữ, tiện tay hướng về phía lòng đất chém một nhát. Hắn mang theo hơn hai trăm thanh kiếm lên núi, gần như mỗi ngày đều thay đổi một cái trên người, mỗi chiếc đều là một danh kiếm độc nhất vô nhị. Kiếm kia chênh chếch cắm trên mặt đất, cánh cửa cũng không mở ra thêm nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng một đám oán linh bên trong hắc diện tức giận kêu.
Sau khi xử lí xong ở hắc điện, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy những Thần Điện trên núi phía sau hắc điện đều nổi đầy mây đen, những oán linh kia đều nhắm lên trời, theo một hướng thành một làn khói đặc cuồn cuộn hội tụ. Chúc An nói: "Chỗ ấy là chỗ nào? Tại sao chúng đều bay đến đó?"
Đoàn người như đạp phong, thoáng qua đã tới núi Tiên Lạc. Mà trên Thái Thương sơn là vô số ngọn núi, vô số Thần Điện đều tỏa ra màn sương đen thui, cuồn cuộn đánh về một phía, phía trên tiên nhạc cung tạo thành một đám khổng lồ. Quốc sư nói: "Tiên Lạc cung đã xảy ra chuyện gì? Yêu ma quỷ quái ở hắc diện đều bị thu hút tới, người để gì trong đó à?"
Tạ Liên cũng rất ngạc nhiên, đáp: "Chẳng có gì cả! Chỉ có..."
Chỉ có cái gì? Tạ Liên đột nhiên nghĩ tới: ĐỨA BÉ KIA!!
Qủa nhiên, một góc Tiên Lạc cung đã bị thiêu cháy, ánh lửa tận trời, chiếu lên mây đen mơ hồ đỏ ửng. Nhưng mà, dưới Thái Thượng sơn, ở dân chúng trong hoàng thành vẫn chưa ngủ được chứng kiến cảnh này, không hề biết có việc xấu, còn hưng phấn kéo lẫn nhau ngạc nhiên xem: "Oa! Trên ngọn tiên sơn là đại thần làm phép sao, thật đẹp mắt!"
Đảo mắt đoàn người đã đi tới Tiên Lạc cung, Tạ Liên không để nhiều tôi tớ ở đây, mấy chục đạo nhân từ nơi khác chạy tới đang ra sức lấy nước giếng dập lửa. Tạ Liên chưa thấy hai vị người hầu của mình đâu, trực tiếp vọt vào trong. Tất cả oán linh của Thái Thượng sơn đều tụ tập ở đây, Tiên Lạc cung gần như đen kịt, đưa tay không thấy rõ năm ngón, Tạ Liên mơ hồ nhìn thấy giữa đại điện có hai thân ảnh, gọi: "Phong Tín! Mộ Tình!"
Hai người đang tạo một phòng hộ trận để thủ, khiến cho tà linh không thể xâm phạm, khổ sở chống đỡ. Qủa nhiên thanh âm của Phong Tín vang lên: "Điện hạ, đừng vào đây! Đứa bé kia có gì đó rất kì lạ, mấy thứ đó đều nhằm vào nó!"
Tạ Liên lúc này mới để ý, đằng sau hai bóng người kia còn có một bóng đen nho nhỏ, tựa như đang ôm đầu quỳ trên mặt đất, nói: "Không phải đệ, không phải đệ!!!"
Mộ Tình nói: "Không thể thả! Nếu như thả ra, những thứ kia sẽ nổi điên, chờ ta tìm được kẻ cầm đầu của chúng nó... " Tạ Liên hô to: "Đừng sợ! Phóng thích! Bây giờ!"
Cũng không thèm nhìn xem nó là gì, cứ tay không mà trực tiếp bóp lấy tia khói đó, chặt chẽ nắm lấy trong lòng bàn tay. Mà sau khi hắn túm lấy một con oán linh đó, cả toàn thể oán linh điên cuồng trong tòa Tiên Nhạc cung lại im ắng chìm hẳn xuống.
Bên ngoài Tiên Lạc cung, mọi người đều âm thầm gật đầu.
Những con oán linh kia có thái độ hỗn loạn, lại bị bắt nhốt cùng một nơi, chúng nó chỉ theo bản năng phục tùng con mạnh nhất.
Chỉ cần túm được con kia, không còn người cầm đầu thì những con còn lại tự nhiên sẽ mất đi phương hướng. Lúc ấy Tạ Liên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu con nào là con mạnh nhất đó, đem nó bóp chặt trong tay. Không cho nó một cơ hội nào, hơi dùng một chút lực, khiến con oán linh nhao nháo trong tay hắn hôi phi yên diệt.
(Hôi phi yên diệt: trở thành khói bụi biến mất)
Ngay sau đó, bốn vị quốc sư phất tay áo, hô: "Trở lại hết!"
Một đám oán linh mất đi con đầu đàn giống như ruồi bọ bay loạn một hồi trong Tiên Lạc cung, rốt cuộc chúng cũng không muốn bị đoạt mạng nên miễn cưỡng trở về túi càn khôn trong tay áo các Quốc sư. Mấy chục danh đạo nhân chạy khắp nơi dập lửa, khói đen dày đặc trong điện cũng dần tiêu tán, lúc này Tạ Liên mới thấy rõ bộ dáng ba người kia.
Phong Tín và Mộ Tình nửa quỳ trên mặt đất, chưa thoát khỏi sự kinh hồn. Mà phía sau bọn họ, đứa bé kia vẫn ôm đầu, không rên lên một tiếng. Vài vị Quốc sư đi tới, vừa thấy liền hỏi: "Đây là tiểu hài nhi nơi nào chạy tới? Phong Tín vừa nói các oán linh kia đều nhằm vào nó sao? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tạ Liên nói: "Đây là đứa bé trong lễ tế thiên du kia, rơi từ trên tường thành xuống."
Chúng Quốc sư cả kinh. Quốc sư nói: "Sao ngài lại dẫn nó tới đây?"
Tạ Liên lắc lắc đầu, không trả lời, hỏi Phong Tín: "Đệ ấy làm gì sao lại đem hết oán linh trong hắc điện kéo đến?"
Phong Tín còn đang băng một cánh tay, đứng dậy nói: "Ta cũng không rõ y đã làm gì! Nhưng y vừa lên núi, vào Tiên Lạc cung chưa được bao lâu, đột nhiên một đống thứ ghê tởm đen thùi lùi từ các đỉnh núi khác bay đến, tất cả đều bay về trong điện, vây quanh hắn nhảy nhót, càng ngày càng nhiều, không ra nổi."
Tạ Liên nhìn ngó bốn phía đều thiêu đến cháy đen một mảnh, từ cây cột đến tường của Tiên Lạc cung, nói: "Vậy lửa này là sao?"
Mặt Mộ Tình lấm lem đen xì, đáp: "Chúng ta không ra ngoài được, chẳng thể làm gì hơn là vẽ trận bảo hộ. Bọn oán linh kia đem lửa tới, đốt màn tơ, muốn bọn ta phải rời khỏi trận."
Phong Tín nói: "May là Điện hạ chạy đến kịp, một phát liền túm lấy điểm yếu của bọn chúng, không thì đốt xong cả trận lẫn người đều chẳng còn."
Tựa như có chỗ không ổn, tỷ như, có thể phủ thục đám yêu ma quỷ quái, Tạ Liên liếc mắt cũng có thể nhìn ra. Ở Hoàng Cực Quan tu hành suốt mấy năm, sở trường củ hắn là nhãn lực, ít có đồ vật nào có thể lừa dối con mắt của hắn. Nhưng mà hắn không thể nhìn ra đứa nhỏ này có gì không ổn, Quốc sư lắc đầu, hẳn là cũng không nhìn ra liền hỏi đứa bé: "Sinh thần bát tự* của ngươi là gì?"
(Bamboo: *Bazi là một hệ thống kiến thức khoa học phi hình thể rất cổ xưa và cực kỳ chính xác của Tử Vi Trung Hoa. Bazi hay Bát Tự (8 chữ) theo nghĩa đen là "Tám chữ" ở Trung Quốc, hay còn được hiểu là từ yếu tố Thiên Can và Địa Chi kết hợp với nhau từ 4 trụ giờ, ngày, tháng và năm sinh (Tứ Trụ).)
Hồng Hồng Nhi hầu như đề phòng với tất cả mọi người, tràn đầy địch ý, chỉ nhìn hắn, không nói lời nào. Tạ Liên nhẹ giọng khuyên bảo: "Đệ nói đi, Quốc sư muốn xem mệnh cách cho đệ thôi, muốn tốt cho đệ thôi."
Hắn chỉ nói một câu như vậy, Hồng Hồng Nhi liền thấp giọng khai ra sinh thần bát tự của mình. Quốc sư nhăn mày, bắt đầu lẩm bẩm tính. Mấy người nhìn ông một hồi, thấp giọng thảo luận, vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng. Tạ Liên cũng nhìn ra sự nghiêm trọng đó.
Tuy rằng nhìn qua Quốc sư cũng chỉ ngoài ba mươi, vẫn là một thanh niên du hoạt, nhưng Tạ Liên lại hiểu rõ nhất,sư phụ của hắn có thể trấn thủ Hoàng Cực Quan, người này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh chứ. Tiên Lạc thủ tịch quốc sư "tính" tất nhiên là tuyệt danh chấn thiên hạ. Tạ Liên và mấy vị Quốc sư khác đều học kiếm học pháp, chưa từng được dạy nhìn thử tướng đoán mệnh, chỉ vị Quốc sư nói đây là thuật giang hồ, hắn là Thái Tử cao quý thân thể thiên kim, cái này không cần học, và hắn cũng chẳng có hứng thú nên cũng không xem qua, nhưng chỉ cần vị Quốc sư này ra tay, tất nhiên sẽ không có sai sót.
Sau một hồi tính toán, mồ hôi lạnh trên trán Quốc sư ngày càng nhiều, lẩm bẩm nói: "Chẳng trách... chẳng trách... chẳng trách... Tế thiên du do y phá hủy, âm linh ở hắc điện biết y tới liền hưng phấn, đến Tiên Lạc cung cũng dám đốt, chuyện này... chuyện này... Thật sự là..."
Tạ Liên hỏi: "Thực sự là làm sao?"
Quốc sư lau mồ hôi lạnh, ngay lập tức lùi lại sau tám trượng, nói: "Thái Tử điện hạ, người đã nhặt phải một thứ rất ghê gớm lên núi! Đứa trẻ này cực kì độc, nó chính là mệnh Thiên Sát Cô Tinh* tuyệt diệt, những thứ âm tà rất thích, ai dính là xui xẻo, ai thân thì bỏ mạng!"
(Bamboo: *Thuộc tính âm dương ngũ hành của sao Thất sát là âm Thủy, lại thuộc âm Kim (tức Kim đã bị lửa nung chảy), tại Đẩu là ngôi sao thứ sáu thuộc chòm Nam Đẩu, hóa Khí là Tướng, gặp sao Tử vi sẽ hóa Quyền, tại Số chủ về tàn sát, là sao Cô Thần thành bại (tức mức độ biến động thành bại rất lớn). Ở đây chỉ điềm vô cùng xấu.
Người mà sao Thất sát tọa thủ cung mệnh, thường mắt to, dung mạo uy nghi, ánh mắt sắc bén, cơ thể hơi đẫy đà, động tác nhanh nhẹn, giọng nói to
Thất sát thủ mệnh là người độc lập mạo hiểm, có ý chí phấn đấu, có khí khái anh hùng, thích cạnh tranh, không thích bị người khác ràng buộc và can thiệp vào. Nghị lực kiên cường, chí dũng quyết đoán, có hoài bão và tầm nhìn xa, cũng như có tầm quan sát bao quát đến đại cục và khí khái làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết.
Thích ra lệnh, tâm tư tình cảm không ổn định, lời nói và cách nói dễ phát sinh xung đột, thường thích làm việc một mình lại thích là việc làm phải lớn, hành động thuận theo tình cảm của mình mà không lường đến hậu quả, có lúc thì lại lập dị khác người.
Thiệt ra ta không muốn quậy tanh bành cái đống sao này đâu vì đọc cái Tử vi của sao này thấy nó thú vị với cả nó liên quan trực tiếp đến bé Bông (không biết đến giờ này có ai chưa nhận ra đây là Bông chưa). Mà nó mô tả tính cách và ngoại hình chuẩn không cần chỉnh, nếu chỉnh chỉ có thể thêm chứ không thể bớt)
Lời còn chưa dứt đã nghe tiếng kêu to, Hồng Hồng nhi nhảy lên một cái, hướng về chỗ Quốc Sư đánh một cái.
Tuy thanh âm y vẫn còn non nớt, lần này kêu to một hồi âm thanh tràn đầy tức giận, tựa như trong lòng đều là vô cùng vô tận thống khổ với tuyệt vọng, những người nghe được ở đây trong lòng run lên một trận. Đứa bé này rõ ràng thương tích đầy người, nhưng liều mạng đánh người, quả thực là một chó điên đỏ mắt vô cùng hung hãn. Mấy vị phó Quốc sư ngăn cản lại Hồng Hồng nhi, Quốc sư liên tục lui về phía sau, vừa lui vừa nói: "Mau đuổi nó xuống núi, mau đuổi nó xuống núi! Đừng chạm vào nó, ta nói thật, mạng này quá độc, chạm cũng không muốn chạm!"+
Mấy vị phó Quốc sư vội vã né tránh y, Mộ Tình và Phong Tín cũng không biết có nên tránh hay không. Thấy người ngoài né mình như tránh rắn rết, đứa bé ngẩn ra, nhất thời đánh người càng hung, một bên cắn một bên khàn giọng gào thét: "Không phải ta!! Không phải ta!!! Không phải ta!!!!"
Đứa bé nhếch mệnh, liều mạng níu chặt bên hông,bám lấy ống tay áo trắng như tuyết, rốt cuộc cũng không nhịn được mở to con mắt đen tròn vo, một giọt nước mắt lăn xuống, gào khóc.
Tạ Liên ôm y từ phía sau, khẳng định nói: "Không phải việc của đệ. Không phải lỗi của đệ mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.