*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Liên thắc mắc: "...... Thứ gì?"
Quân Ngô tựa hồ có điều lo lắng, ngập ngừng một hồi lâu, sau mới nói: "Có chuyện gì vậy Tiên Lạc, sao đột nhiên lại nhắc đến sư phụ đệ? Hay trong Đồng Lô đệ gặp chuyện gì có liên quan tới hắn?"
Tạ Liên phục hồi tinh thần lại, đang muốn giải thích sơ qua rồi tiếp tục truy hỏi, bỗng nghe bên kia truyền đến một trận ầm ĩ, Quân Ngô liền nói: "Thấy mọi người gọi chúng là núi quái, quả nhiên quỷ quái thật! Ta đối phó với chúng trước đã, có gì thì trò chuyện sau. Có điều, nếu Tiên Lạc đã hoài nghi, vậy thì nên nhớ kỹ lấy một chuyện: sư phụ đệ không phải là người đơn giản, nếu như thật sự gặp lại hắn, đệ ngàn vạn nên cẩn thận!"
Nói xong, phía bên kia liền lâm vào tĩnh lặng, Tạ Liên gọi khẽ: "Đế Quân?"
Quân Ngô không trả lời nữa rồi. Đối phó với một ngọn núi quái thôi đã khó, nay bị cả ba ngọn vây chăṭ tấn công lại càng thêm vướng tay vướng chân, trước mắt pháp lực trong người Tạ Liên không sử dụng được, chẳng thể nghịch thiên điều khiển tượng thần khổng lồ thêm nữa, hiện tại tự bản thân Quân Ngô ứng đối, chỉ sợ cũng cần phải tốn chút tinh lực. Sau khi kể đại khái cuộc đối thoại cho Hoa Thành, thì bước chân hai người cũng dừng lại.
Giờ khắc này, bọn họ đang đứng trên con đường rộng rãi bằng phẳng, ngước mắt nhìn lên trời cao, mây đen che trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy một thứ tựa khói đen phiêu du trước ánh trăng sáng lạnh, giống như cảnh tượng nước trong len giữa hồ mực.
Những thứ kia chính là oán linh được Bạch Vô Tướng đưa tới thông qua Ô Dung Thần điện. Chúng nó vẫn chưa có đi vào, lí do bởi vì bên trong hoàng cung khí vị Thiên tử cùng đường tiên thần miếu hoà lẫn, tạo thành khí tràng uy nghiêm. Tầng kết giới vô hình này, sẽ ngăn lượng lớn tà vật ở bên ngoài, vì lẽ đó, chúng nó chỉ có thể du đãng trên trời cao.
Cơ hồ mỗi tòa thành đều có khí tràng tương tự như vậy, bởi vì nơi nào cũng xuất hiện những nhân vật lợi hại, cũng thờ cúng những thần quan pháp lực cao cường, cái mà hay được gọi là địa linh nhân kiệt. Thế nhưng, dù thế nào cũng không thể vĩnh viễn ngăn cản chúng xuống dưới. Hoa Thành nói: "Chỉ cần gia cố tầng kết giới này là được."
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, gia cố thế nào đây? Tạ Liên lập tức nói: "Bùa chú? Pháp bảo?" thuận miệng nói tiếp, "Sợ là không được."
Trên không trung oán linh bao trùm lấy toàn bộ hoàng thành, trừ phi tìm ra hàng ngàn, hàng vạn bùa chú cùng pháp bảo, bằng không nhất định sẽ chẳng thể chống đỡ. Đi tới đi lui, Tạ Liên cắn răng một cái, nói: "Tam Lang, ta có một biện pháp có thể gia cố tầng kết giới này, thế nhưng...... Ta cần người."
Hoa Thành hỏi ngay: "Bao nhiêu?"
Tạ Liên đáp: "Rất nhiều. Càng nhiều càng tốt, chí ít khoảng năm trăm người."
Hoa Thành tiếp tục: "Chết hay sống?"
Hắn nghe đến chăm chú, hoàn toàn không phải đang đùa giỡn, Tạ Liên nói: "Người sống. Quỷ cũng không được. Cái ta cần là dương khí cùng nhuệ khí của người sống, mượn tới đẩy lùi những oán linh kia."
Hoa Thành nói: "Đã như vậy tức là, còn phải tự nguyện nữa."
Tạ Liên nói: "Chắc chắn phải là tự nguyện, hơn nữa cần có ý chí phản kích cùng bảo vệ. Nếu như mang trong lòng nỗi khiếp sợ hoặc là ý chí không đủ, có thể sẽ bị chúng lợi dụng sơ hở chui vào."
Hoa Thành khẽ vuốt cằm: "Giống như binh lính đi tiên phong giết địch trên chiến trường, nhất định phải có ý chí quyết thắng, có tín ngưỡng sâu đậm. Nếu như bị bức ép bất đắc dĩ hoặc là một lòng chạy trốn, không hề có sĩ khí, chắn chắn tuyệt đối không thể thắng, hẳn sẽ bị đánh tơi bời, thất bại thảm hại."
Tạ Liên nói: "Chính là cái đạo lý này. Tam Lang có thể tìm được chứ?"
Suy nghĩ chốc lát, Hoa Thành chậm rãi nói: "Ca ca, nếu như huynh muốn người chết, bao nhiêu ta cũng có thể tìm tới cho huynh. Muốn người sống không phải tự nguyện thì cũng dễ thôi. Nhưng cần tự nguyện, nhất định không dễ dàng."
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Nhân gian đích thực có không ít người bái quỷ vương, nhưng ta thì hiểu rõ, thứ nhất là bọn họ đối với ta sợ hãi, thứ hai là có mong muốn gì đó, vì lẽ đó sợ ta phục ta. Ta có thể uy bức dụ lợi, nhưng phương pháp này, e rằng không thể nào tìm được người như ca ca cần. Xin lỗi."
Tạ Liên nghe đến mê mẩn, xong đáp: "Đệ không cần phải xin lỗi. Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp tìm kiếm là được rồi."
Hoa Thành nói: "Ừm. Có điều, ca ca, có một tin tức tốt. Ngã rẽ phía trước năm mươi bước, có một nhóm người sống."
Tạ Liên cũng cảm nhận được, chạy lên nhìn xem sao, vừa vặn đối mặt với một đám đông nơi ngã rẽ, thấy y đột nhiên xuất hiện thì sợ hãi kêu to: "Quỷ ư!!!"
Tạ Liên định thần nhìn lại, nhận ra là người liền vui vẻ đáp lời: "Chư vị, không phải quỷ, là ta a!"
Đám tăng sư đạo sĩ cùng đại đa số kẻ phàm tục, nhìn vô cùng quen mắt, dẫn đầu là đạo sĩ mặc áo hoa, không phải Thiên Nhãn Khai kia sao? Đằng sau nối tiếp một hàng dài, toàn những người dây dưa không ngớt với hai người bọn họ lúc trước, không phải đám pháp sư bị hắc điếm đè đến hôn mê còn là ai?
Đứng phía sau Tạ Liên, Hoa Thành chắp tay thong thả bước tới gần. Hắn hiện tại không ở trong hình dạng tiểu nhi nữa, hững hờ, uy nghiêm rồi nở nụ cười đáng sợ, dọa Thiên Nhãn Khai sợ đến mức lui về sau ba thước: "Còn nói không phải quỷ! Là quỷ chính là quỷ! Còn là một Quỷ Vương!!!"
Hoa Thành thu liễm vẻ mặt, không nhịn được khen một tiếng, sau ngay cả một câu cũng lười đánh giá. Tạ Liên hiện tại đang tìm người khắp nơi, vội vã nhấc tay: "Chư vị, đến rất đúng lúc, có chuyện......"
Há liệu được, y chỉ vừa giơ tay thôi, phản ứng phía đối diện so với trong tưởng tượng còn khuếch đại hơn mấy lần, tất cả đồng loạt phục sát xuống đất, cực lực đề phòng hô: "Cẩn thận ám khí!"
"......"
Tạ Liên suy ngẫm kỹ một lúc mới nhớ ra "Ám khí" là cái gì, trầm ngâm chốc lát, rồi nói: "Mọi người không cần phải sợ, trên người ta không mang ám khí." Băng thanh ngọc khiết hoàn đâu có dễ dàng chế thành như vậy, ngay cả trình độ xắt rau cũng cần tinh điêu tế mài mất nửa ngày trời." Y lại nói, "Hơn nữa lần trước các ngươi đem chúng ta bức thành như vậy, chúng ta còn không bắt các ngươi, hiện tại càng không cần."
Nghe vậy, mọi người ngẫm nghĩ, chính là đang để ý chuyện kia, mau chóng từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi bặm bám đầy quần áo, nhưng vẫn giữ khoảng cách như cũ, cũng không dám buông lỏng thiền trượng, bảo kiếm chờ pháp khí. Thiên Nhãn Khai: "Ta nói vị đạo trưởng này, lâu ngày không gặp, quỷ khí trên người ngươi càng nghiêm trọng hơn, ta khuyên ngươi vẫn nên quay đầu là bờ đi. Nói tới nói lui cũng lạ, sao lại nặng thế nhỉ? Không phải dọa đâu, ta sắp nhìn không rõ mặt ngươi luôn rồi."
"......" Tạ Liên nghe được quả thực muốn đỏ mặt, không dám nhìn Hoa Thành, ngắt lời hắn, "Cái này để sau nói. Chư vị, ban đêm ta coi thiên tượng, phát hiện có điềm không tốt, các ngươi thấy hay không?"
Thiên Nhãn Khai đáp: "Đương nhiên thấy chứ! Ban đêm coi thiên tượng là việc mỗi ngày của chúng ta. Ta từng nói yêu ma quỷ quái đang giở trò quỷ gì gì đó, chẳng lẽ lại là Hoa Thành...... Chủ?"
Tạ Liên nói: "Tất nhiên không phải, bằng không còn nhắc nhở các ngươi làm gì. Chúng ta cũng là vì những thứ đó mà tới, đang suy tính biện pháp gia cố tầng khí tràng Hoàng Thành."
Thiên Nhãn Khai nghi hoặc: "Các ngươi? Nghĩ biện pháp?"
"Quỷ Vương sẽ tốt bụng như vậy?"
Hoa Thành mỉm cười: "Cũng không phải lòng tốt, nếu đổi lại ta muốn làm gì đó trong cái hoàng thành này, tầng khí tràng kia căn bản ngăn không nổi."
Biểu hiện của chúng pháp sư biến hoá thất thường. Tạ Liên biết tâm lý đề phòng không thể dễ dàng mà tiêu trừ được, cũng không miễn cưỡng: "Ta đối phó với những thứ trên kia vô cùng vướng tay chân, nếu để cho chúng phá tan trận tiến vào Hoàng Thành, thế tất đại loạn, vì thế nên hiện tại cần tìm người hỗ trợ lập trận chống đỡ, khoảng năm trăm người."
Thiên Nhãn Khai líu lưỡi: "Năm trăm người?! Ngươi bày trận gì đấy, cần nhiều người như vậy! Sao ta chưa từng nghe qua?"
Tạ Liên cũng không ngần ngại nói năm trăm người là yêu cầu thấp nhất, trên thực tế, nếu y nói ra, sợ phải tới tám trăm người. Một đám pháp sư tranh nhau mồm năm miệng mười: "Ta cũng chưa từng nghe qua, có vị nào thấy trên sách chép không?" "Có những thứ lợi hại như vậy sao?" "Chỉ nghe nói yêu tinh ăn năm trăm người, chưa từng nghe trận nào cần tới nhiều đến vậy." "Gặp nguy hiểm à?"
Sau khi cân nhắc cẩn trọng, Tạ Liên thực lòng nói: "Nói không chừng. Có thể có có thể không. Chỉ nắm được bảy tám phần. Bởi vì, ta cũng chưa từng thử trận pháp này."
Ghi chép của tiền nhân cũng không thể tìm được, bởi vì, trận pháp này không phải Tạ Liên đọc từ trên sách hay học được từ ai đó, mà là hơn tám trăm năm qua, y vừa đi vừa nghĩ, nghĩ vạn nhất một ngày nào đó dịch mặt người bạo phát sẽ phải làm gì, lẽ nào chỉ có thể ngồi chờ chết? Cứ như vậy mà nghĩ ra. Khi đó y cũng không cảm thấy sẽ phải đối mặt với ôn dịch lần hai, chẳng ngờ bây giờ lại phát huy tác dụng.
Bên kia đám người thương lượng nửa ngày, cuối cùng, Thiên Nhãn Khai xoay người cẩn thận nói: "Chúng ta tập hợp không ra nhiều người như vậy. Hơn nữa......"
Hơn nữa, bọn họ cũng không tín nhiệm Tạ Liên cùng Hoa Thành.
Chuyện này cũng không thể làm gì hơn, dù sao bọn họ căn bản không biết dịch mặt người là gì, lợi hại bao nhiêu, hơn nữa Hoa Thành cùng bọn họ còn kết oán từ trước, coi bọn họ như sâu như bọ trêu chọc không ít lần. Tạ Liên vốn định rằng những người này đều là pháp sư, hẳn có tông môn cùng đệ tử, nói không chừng gộp hết lại là có thể được ba, bốn trăm người, số dư kia sẽ nghĩ cách, bất quá nghe đáp án, xem ra hi vọng rơi vào hư không rồi.
Hoa Thành nói: "Ca ca không cần nhiều lời với bọn họ. Đi thôi."
Tạ Liên gật gù, cũng không nhụt chí, cùng đi theo hắn. Nhưng đám người Thiên Nhãn Khai vẫn chưa rời đi, mà lén lén lút lút đi theo phía sau bọn họ, còn tự cho mình lẩn giấu rất tốt. Tạ Liên không nói gì, còn nghĩ rằng chúng pháp sư là bởi vì sợ bọn họ gây hại hoàng thành mới bám theo, kể ra cũng tốt bụng, lại cảm thấy đôi chút buồn cười, nên đành mặc kệ. Lúc này, Hoa Thành đề nghị: "Không bằng đi tụ tập nơi dân nghèo, ở đó không thiếu kẻ liều mạng cùng gan to bằng trời, có lẽ sẽ có thu hoạch."
Rất nhanh sau, hai người chuyển hướng về chỗ âm u trong hoàng thành. Đi được một lúc thì dừng chân phía trước một ngôi miếu đổ nát, liếc nhìn một chút, trong miếu người nằm ngổn ngang, có người còn ngủ thẳng ngoài miếu. Này chắc là một đám người lang thang, hay gọi là ăn mày. Ngày đông trời giá rét, trên người mỗi người y phục lam lũ, nam nữ già trẻ đều có, cũng không ghét bỏ né tránh nhau. Có người chiếm manh chiếu rách, có người ôm rơm ôm rạ sưởi ấm, cũng có người dứt khoát ngủ trên mặt đất. Không phải bị những tiếng than ôi đau đớn vì lở loét khắp người đánh thức, mà là dậy để gãi cào mấy con rận gây ngứa ngáy trên người, còn có kẻ lê cái chân què đi tới đi lui trong miếu, tựa hồ đi đưa bát nước cho người bệnh. Chân còn chưa đặt vào cửa miếu, một mùi hôi nồng nặc khó chịu phả ra, làm người nghẹt thở.
Chốn phồn hoa nhất cùng xóm nghèo dơ bẩn nhất thời ấy, cơ hồ chỉ cách một con phố, so sánh hai bên với nhau thật khiến người người thổn thức, nhưng giờ khắc này Tạ Liên không còn thời gian để mà thổn thức. Y một cước bước qua cửa, hô to: "Các vị có thể giúp một chuyện chứ?"
Còn chưa ai trả lời, trước hết đã có người chửi bậy, rống lên: "Giúp cái trứng* má ngươi! Ta còn đang cần người giúp mình đây! Có để cho người khác ngủ hay không, cút cút cút!"
*Trứng ( 蛋-Đản): Một từ chửi bậy thôi, như vương bát đản ấy.
Tạ Liên cũng không buồn bực, nói: "Là rất chuyện gấp gáp, nếu như các vị đồng ý cứu viện, xong rồi...... Xong rồi có thể tạo phúc cho chúng sinh!"
Y muốn nói xong ổn thỏa sẽ hậu lễ đáp tạ, Tạ* hiển nhiên sẽ tạ ơn, nhưng nếu nói bắt đầu là vì "hậu lễ đáp tạ", hẳn tâm tư sẽ không trong sạch rồi. Lập tức đám ăn mày trong miếu chửi đến càng dữ tợn: "Tạo phúc chúng sinh ăn thua gì đến ta!" Có người lại hỏi: "Có thù lao chứ?"
*Họ của Liên là Tạ ( 谢 - tạ ơn).
Tạ Liên quay đầu nhìn lại, trong mắt Hoa Thành lóe tia không vui, tựa hồ đang nghĩ đến điểm tàn nhẫn, liền vội vàng kéo kéo hắn, thấp giọng nói: "Trước tiên đừng. Tam Lang đệ đã nói mà, uy bức lợi dụ thì không được. Ta nói này, nơi này có bảy mươi, tám mươi người, chắc sẽ có thể tìm được vài người thôi."
Tia tàn nhẫn trong mắt Hoa Thành lúc này mới thu lại. Bất chợt, một thanh âm khàn khàn nhỏ nhẹ cất lên: "Này này này! Mọi người nghe ta nói! Nghe ta nói! Đừng ầm ĩ nữa! Để y nói một chút xem là chuyện gì đi!"
Tạ Liên nghe vậy quay đầu lại, chỉ thấy người đang nói chuyện là ăn mày què chân ban nãy, cũng một thân quần áo lam lũ rối bù, gầy gò mỏng manh, không thấy rõ khuôn mặt ra sao, có điều nghe thanh âm tựa hồ còn rất trẻ. Hắn hướng về phía mọi người trong miếu xua tay bắt chuyện, có điều kỳ quái là chỉ dùng một tay, vì lẽ đó tư thế có chút kỳ cục. Đám khất cái tựa hồ rất nghe lời hắn, thanh âm hùng hùng hổ hổ liền yếu đi. Tạ Liên nói: "Đa tạ!" Cũng không phí lời thêm nữa, y trở tay tạo ra ngọn lửa, từ lòng bàn tay bùng lên rất cao, đám ăn mày vô cùng kinh hãi, không tỉnh cũng phải tỉnh, hỏi: "Này yêu thuật gì?!"
Tạ Liên nghiêm mặt trả lời: "Không phải yêu thuật, là tiên thuật, để chứng minh ta không nói ngoa mà thôi. Thực không dám giấu giếm, là như vậy, hiện tại có rất nhiều yêu ma quỷ quái vây Hoàng Thành, rất nhanh thôi sẽ tiến công. Hiện tại cần năm trăm người tự nguyện gia nhập trận pháp, thủ hộ Hoàng Thành. Có ai đồng ý không? Ta cũng không dám giấu, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng tuyệt không miễn cưỡng, chỉ cầu tự nguyện!"
"......"
Trong miếu đổ nát yên lặng một hồi. Chúng ăn mày hai mặt nhìn nhau, nhưng chính là không có lấy một người đứng ra, nói ta tự nguyện. Một lát, một người thở dài: "Thủ hộ Hoàng Thành? Quên đi thôi."
Tạ Liên quay đầu nhìn tới, người kia lảo đảo ngã xuống, tự nhủ: "Hoàng Thành cũng không thủ hộ ta, hắc, ta còn thủ hộ Hoàng Thành làm gì? Bảo vệ thế nào, ăn thua gì đến ta!"
Khẩu khí của hắn hờ hững lẫn căm giận. Tạ Liên không phải là không thể lý giải, thế nhưng, vậy thì khó xử lí rồi. Hiển nhiên, những người chen lấn trong miếu này cũng đều khốn khổ như hắn, gần như chung một suy nghĩ. Hơn nữa còn không có thù lao, bình thường sống trong hoàng thành tốt được bao nhiêu, vào lúc này thế nào lại đi lên hỗ trợ? Đại hàn mùa đông vùi ở trong miếu còn sắp chết lạnh ra, ai còn muốn đi ra ngoài?
Tạ Liên thử nỗ lực lần cuối cùng: "Nếu như những thứ đó xâm nhập Hoàng Thành, sẽ bạo phát một loại ôn dịch đáng sợ, đến cuối cùng tất cả mọi người sẽ phải gánh chịu bệnh lây lan."
Một lão khất cái nằm trên đất lên tiếng: "Ôn dịch, liệu có đáng sợ bằng cơn đau nhức lâu năm của ta hay không?"
"Nếu thật sự có ôn dịch, thì cũng đáng ngại ấy chứ. Nhưng dù không ở lại đây, cũng chẳng có nơi nào tốt, đi đâu cũng như nhau thôi."
"Vậy hãy nhường cơ hội cho những đại lão gia, đại tiểu thư được phen nở mày nở mặt đi. Ai chẳng đi được, tại sao cứ phải là chúng ta?"
"Cái này......" Tạ Liên cũng không cách nào nói rõ. Những đại lão gia, đại tiểu thư ưa thể diện kia, cũng sẽ nghĩ như vậy: ta không lên, tự nhiên sẽ có người khác lên. Hơn nữa, bởi vì ở Hoàng Thành bọn họ có gia nghiệp có căn cơ, đối mặt với nguy hiểm, ý nghĩ không nỡ từ bỏ sẽ càng mãnh liệt. Cũng không phải nói những suy nghĩ như vậy là sai, là xấu, chỉ là, nếu như người người đều nghĩ như vậy, sự tình chẳng thể làm nổi nữa.
Đợi một lát, không ai đi ra, Tạ Liên quả quyết nói: "Được rồi. Đã quấy rầy."
Y xoay người lui ra khỏi ngôi miếu đổ nát, Hoa Thành nói: "Ca ca không cần phải lo lắng, bên phía ta cũng có người đang hành động. Tin tức lan ra thì luôn có thể tìm đủ."
Tạ Liên gật đầu. Y cũng không lo lắng sẽ tìm không đủ năm trăm người, chỉ là lo thời gian không đủ, bắt người góp vào sẽ phản tác dụng, nhìn lên trời, lúc này mây đen đã chen kín, nhìn không thấu.
Đúng vào lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: "Chờ chút! Chờ chút! -- ta đi!"
Nghe vậy, Tạ Liên ngẩn ra, bất ngờ quay đầu lại. Liền thấy chủ nhân của thanh âm này là một ăn mày què chân, đang dùng chân còn lại nhảy ra khỏi cửa miếu, hắn hỏi: "Người các ngươi muốn tìm chỉ cần sống là được hả? Tay chân hỏng cũng không thành vấn đề chứ?"
Thì ra, động tác của người này có chút kỳ cục là bởi vì hắn không những què một chân, mà còn đứt đoạn cả một cánh tay, hư nhuyễn vô lực rũ xuống.
Thấy rốt cuộc cũng có người chủ động đi ra, tâm Tạ Liên lập tức nóng lên, mau miệng đáp: "Hoàn toàn không thành vấn đề!"
Người kia cũng rất thoải mái trả lời: "Vậy thì tốt! Mang theo ta đi!"
Trong miếu đám ăn mày kinh hãi: "Ngươi muốn làm gì hả?? Không nghe hắn nói sao, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm!"
"Đúng vây!̣ Hơn nữa còn không trả tiền, nói hết nửa ngày cũng không nhắc tới khoản thù lao!"
"Chớ lao vào nước đục, lão Phong mau trở lại!"
"......"
Từ lúc vừa mới bước lên, Tạ Liên đã cảm thấy, người này hết sức quen thuộc. Nhưng bởi vì bộ dạng hiện tại cùng kí ức kém quá xa, hơn nữa âm thanh cũng khàn nhỏ, không giống nhau lắm, vì lẽ đó không thể nhận ra được. Nhưng sau khi nghe được người bên ngoài bật thốt lên một chữ "Phong", y tức thì tỉnh ngộ.
Tạ Liên chăm chú nhìn người nọ, bỗng bất ngờ thốt lên: "...... Phong Sư đại nhân???"
Người ăn xin này cười ha ha, đưa tay ra vén tóc đen rũ rượi, đáp: "Bị ngài nhận ra rồi, thái tử điện hạ!"
Dưới mớ tóc đen bẩn thỉu, một đôi mắt lấp lánh hiện ra, trong sáng như xưa.
Để đây để nhớ về Phong Sư xinh đẹp:(((
______________________
Sư Thanh Huyền là nhân vật mình cực thích từ đầu truyện, nên mấy vụ từ Bạch Thoại Chân Tiên rồi vụ gãy quạt mất pháp lực đủ làm mình thương da diết rồi:(( Cao trào là mấy chương ở đảo của Hắc Thủy rồi phát hiện Minh Nghi là Hạ Huyền:((, từ đầu truyện có thiện cảm với Phong Thủy Sư mà đau buồn quá:(( Văn má Khứu lúc nào cũng có mấy vụ bí mật bất ngờ kinh khủng, nhân vật từ đầu mình thích lại hóa ra là người đã gây ra những thứ tồi tệ, làm chả ghét nổi nhân vật nào:((( Về sau Thiên Quan vẫn còn vụ bất ngờ lớn hơn cơ:((