Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Chương 177:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Liên bị Hoa Thành bế trên cánh tay, hướng vào phía bên trong hang đá tối om mà đi tới. Nguồn sáng bên cạnh hai người cũng chỉ có một vài con bướm bạc đang nhảy múa. Tạ Liên không thấy rõ được biểu tình trên mặt Hoa Thành nhưng y có thể cảm giác được, lúc này cả thân thể và cánh tay Hoa Thành đều đang cứng đờ.
Từ trước tới giờ không phải Hoa Thành chưa từng ôm qua y, nhưng bây giờ y cảm thấy thật rõ ràng có thứ gì đó trước mắt không giống. Hoa Thành thậm chí cổ tay y cũng không đụng vào. Tạ Liên vẫn luôn nhìn mặt Hoa Thành, y còn dùng sức chớp mắt nhưng Hoa Thành vẫn tránh đi mắt y, cũng không cùng ánh mắt y giao tiếp. Rồi hai người đi tới một hang đá khác, trong hang đá nọ có một giường đá. Hoa Thành lập tức ôm y thả lên giường. Hắn đang muốn làm Tạ Liên nằm xuống, bỗng nhiên cảm thấy được cái gì, liền kiểm tra một chút phía sau Tạ Liên, nói: "Bọn họ hạ chú cho huynh?"
Tạ Liên vui mừng: Rốt cuộc phát hiện rồi!
Thế nhưng, Hoa Thành không ngờđến bây giờ mới cảm thấy Tạ Liên có điểm không thích hợp, cũng có thể nhìn ra hắn vừa có nhiều điều trở tay không kịp. Tạ Liên đang chờ Hoa Thành giúp y lau sạch Tòng mệnh phù, ai ngờ, Hoa Thành đưa tay ra được một nửa thì dừng lại, cuối cùng vẫn là thu tay về, yên lặng đem Tạ Liên đặt lên giường đá.
Đại khái là vì muốn Tạ Liên không lo lắng, hắn trầm giọng nói: "Điện hạ yên tâm. Ta tạm thời sẽ không giết hai tên phế vật kia. Tuy rằng ta thật sự rất muốn giết bọn chúng."
Trên giường đá kia còn trải một lớp cỏ mới, Tạ Liên nằm thẳng người trên giường mềm mại, một chút cũng không cộm. Đang lúc cực kì khó hiểu vì sao Hoa Thành không giải chú cho y, liền thấy tay Hoa Thành hướng về phía đai lưng ở hông y, tháo nút buộc. (amen thắp nến cho Thành chủ lão nhân gia)
Tạ Liên lúc này ngay cả lục phủ ngũ tạng đều bốc khói, vẫn luôn nỗ lực giãy giụa. Y cảm giác Tòng mệnh phù trên lưng kia bắt đầu mất hiệu lực, liền dùng sức giật chân mình một cái, "A" lên một tiếng. Tuy thoạt nhìn giống như cá chết đột nhiên hấp hối giãy giụa nhảy một chút, chỉ là phát ra kháng nghị mà không có uy hiếp nhưng Hoa Thành vẫn lập tức cứng đờ, nháy mắt liền thu tay lại: "Ta sẽ không làm gì hết!"
Dường như cảm thấy mình khẩu khí quá mức, sợ là dọa tới Tạ Liên, trong tâm Hoa Thành liền sinh ra kháng cự. Hoa Thành lui lại phía sau mấy bước, ngữ khí dần chậm lại, trầm giọng nói: "Điện hạ, ta sẽ không làm cái gì hết. Huynh... Không cần sợ hãi."
Tạ Liên liền hiểu rõ.
Hoa Thành vẫn không nắm chắc được Tạ Liên sẽ đáp lại kiểu gì, cho nên dứt khoát liền không nghe y đáp lại, vì thế không tuỳ tiện buông y ra.
Hắn tựa như tận lực khắc chế cái gì, lại một lần nữa nói bằng ngữ khí cam đoan: "Điện hạ, tin ta."
Một câu "Tin ta" này, so sánh với cách nói trong dĩ vãng của hắn liền cảm nhận thấy có sự thiếu chắc chắn.
Tạ Liên nghĩ không biết trả lời thế nào là tốt nhất, mà giãy giụa thì lại sợ hắn hiểu nhầm càng trầm trọng hơn nên vẫn luôn nằm im không nhúc nhích, thành thành thật thật chờ đến khi uy lực của Tòng mệnh phù qua đi. Hoa Thành thấy y không hề "chống cự" mới đi tới rồi đưa tay lên, cởi ra đai lưng Tạ Liên.
Tạ Liên thầm nghĩ: "Tam Lang?"
Tuy rằng Hoa Thành đang cởi quần áo Tạ Liên nhưng lại tận lực không đụng đến thân hình y, tốc độ không nhanh không chậm. Ban đầu là cởi xuống áo ngoài, sau đó mới là trung y. Tạ Liên đương nhiên hoàn toàn tin tưởng hắn sẽ không làm cái việc giậu đổ bìm leo, nhưng phát triển theo kiểu này thì hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của y, khiến y không khỏi trợn to hai mắt, mãi cho đến khi một con bướm bạc bay đến đậu trên đầu vai y, cảm giác ấm áp và ngứa ngáy bò lên trên đầu vai. Y dùng dư quang ở khóe mắt đảo qua mới phát giác trên vai y lúc này có chút đỏ tím cùng hơi hơi sưng, có chỗ da còn bị nứt. Chỗ nào sau khi bướm bạc đi qua mới thoáng chuyển biến tốt hơn.
Là ở nơi băng thiên tuyết địa sau khi bò sờ lăn đánh liền lưu lại tổn thương do giá rét.
Chính y cũng không hoàn toàn cảm giác được, bởi với y, cảm giác khi đau đã không còn quá nhạy cảm, đông lạnh thì đông lạnh thôi, mặc dù có phát hiện là bị thương. Đại khái là y chờ nó tự hồi phục. Nhưng chính Hoa Thành so với y lại biết rõ ràng chỗ y bị thương hơn, lại còn nhớ là nhất định phải xử lý miệng vết thương cho y.
Bản thân y khi đang hơi xuất thần, Hoa Thành liền nâng cánh tay y lên. Phía trên tay càng có nhiều vết thương do giá rét. Hơn nữa bởi vì kịch liệt mà chạy vội cùng với lôi kéo, có nơi đã chảy máu. Thật ra Tạ Liên không sợ đau, nhưng y lại sợ ngứa. Trong tình cảnh này, y không cầm lòng được mà nhớ lại ký ức nhỏ vụn của rất nhiều năm về trước. Sơn động đen nhánh, thiếu niên run rẩy nhưng đôi tay lại nóng bỏng, tâm lý hoảng loạn lung tung đụng chạm, tim đập cùng thở dốc lộn xộn...
Nguyên bản là trong trí nhớ đã mờ nhạt đến không thể mờ nhạt hơn, lại sớm bị năm tháng phong trần áp lên, nhét vào trong góc. Hiện giờ lại nhớ tới, lại có một tư vị hoàn toàn bất đồng, thật sự là bức cho người ta muốn ôm đầu hét chói tai, đặc biệt là hiện tại Hoa Thành ở trước mặt y, cơ hồ như làm cùng một sự tình. Mặt cùng đầu óc Tạ Liên đều như đang bị thiêu cháy, chỉ sợ Hoa Thành nhìn thấy. Thế nhưng Hoa Thành cũng không có nhìn y, hết lòng tuân thủ hứa hẹn trước đó, nghiêng đầu không nhìn nửa bả vai trắng như tuyết đang lộ ra.
Đang lúc này, đột nhiên phía sau Hoa Thành toát ra một thanh âm: "Hoa Thành! Tên điên nhà ngươi nghĩ rằng muốn làm gì Thái tử Điện hạ?! Quá ghê tởm!"
Hoa Thành đột nhiên quay đầu lại, Tạ Liên cũng lướt qua hắn, nhìn tới cửa hang đá. Hóa ra là Mộ Tình!
Phong Tín cũng ở bên cạnh hắn. Hai người mới vừa rồi bị Hoa Thành bọc thành nhộng, không biết làm thế nào để thoát được ra, tìm tới nơi này. Bọn họ thấy một màn này trong hang đá, sắc mặt liền đồng loạt trắng bệch. Mặt Tạ Liên cũng trắng.
Phen này mặt mũi đều không xong rồi!
Phong Tín chỉ Hoa Thành, lại chỉ chỉ quần áo mới cởi một nửa của Tạ Liên, sau một lúc lâu mới thốt được ra mấy chữ: "Ngươi... Ngươi... Ngươi mau buông huynh ấy ra!"
Hoa Thành nhanh chóng kéo quần áo Tạ Liên lên, lạnh lùng nói: "Hai tên phế vật các ngươi còn dám tìm tới đây, ngại mệnh mình quá dài sao?"
Mộ Tình trào phúng: "Bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi ra! Cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga. Đừng nói là ngươi mơ ước tám trăm năm, cho dù mơ thêm một ngàn một vạn năm ngươi cũng đừng nghĩ tới việc dính được một ngón tay vào Thái tử Điện hạ!"
Nghe vậy, Tạ Liên trong lòng cười một tiếng, đồng thời vừa giận dữ vừa cảm giác được một tia không thích hợp. Hai cái chuyện này là như thế nào? Gì mà đến nỗi hung tàn nhục mạ Hoa Thành như thế? Chẳng lẽ là vì vừa rồi Hoa Thành đánh bọn họ một trận? Nhưng mắng như thế này thật có chút quá mức, dường như cố ý muốn chọc giận Hoa Thành, mà chọc giận Hoa Thành bọn họ không có lợi gì, vậy mục đích ở đâu? Hơn nữa ẩn ẩn trong lời nói của bọn họ còn đem mũi giáo hướng vào Tạ Liên, dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn, sợ Hoa Thành sẽ không làm gì Tạ Liên khi giận dữ!
Hoa Thành quả nhiên bị chọc giận, trên khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện hắc khí. Hắn nhẹ giọng nói: "Nếu các ngươi có ý định tìm chết..."
Tạ Liên nhìn ra trong mắt hắn mảy may không che giấu sát khí, thầm nghĩ: "Không cần!!"
Đã muộn. Loan đao ra khỏi vỏ. Ách Mệnh lóe lên hàn quang!
Phong Tín cùng Mộ Tình sửng sốt, từng người cúi đầu. Vẫn tốt, trên người cũng chưa thấy được miệng vết thương. Nhưng bọn họ còn chưa kịp thở phào một hơi, nửa người trên của bọn họ liền "Đông" một tiếng, nửa người từ dưới yên lặng té xuống.
Máu tươi cuồng phun, máu chảy đầy đất.
Tạ Liên vô luận đều không nghĩ rằng sự tình sẽ phát triển như thế này, xụi lơ trên giường đá, cả kinh ngây dại.
Hoa Thành không ngờchém vào eo Phong Tín và Mộ Tình!
Hai người kia còn hoàn toàn không có bị chém chết, ngã lăn xuống đất. Một người cắn răng, một người thì rống lên giận dữ, tình trạng cả hai đều thảm không nỡ nhìn. Hoa Thành sắc mặt lanh lùng thu lại loan đao, non nửa phần trên mặt hắn dính một chút vết máu, một sợi đỏ thắm, càng làm nổi bật lên khuôn mặt mang khí chất yêu tà của hắn. Hắn đứng trong vũng máu đó một lúc lâu, quay đầu lại, xoay người đi về phía Tạ Liên.
Tạ Liên lúc này mới kéo về được chút thần, trơ mắt nhìn khuôn mặt vững vàng của Hoa Thành, càng ngày tới càng gần, bước tới trước người y, cầm một bàn tay của y, một tay đem y kéo vào trong lồng ngực.
Hoa Thành ở bên tai y thấp giọng nói một câu. Tạ Liên bị ôm lấy gắt gao, bên tai nghe được câu nói nhỏ kia, ngực bang bang kinh hoàng, tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chợt y thấy thân thể được buông lỏng.
Tòng mệnh phù Mộ Tình vẽ sau lưng y rốt cuộc đã bị lau sạch!
Tuy rằng nói sẽ không buông ra, nhưng sau khi giúp y giải khai Tòng mệnh phù, Hoa Thành vẫn hơi buông lỏng tay, buông Tạ Liên ra. Tạ Liên hít sâu một hơi, nhảy dựng lên, té trên đất: "Các ngươi thế nào rồi?!"
Mộ Tình thương nặng, khóe miệng chảy rất nhiều máu, ánh mắt tan rã. Phong Tín vẫn còn một hơi, nắm chặt tay y nói: "Thái tử Điện hạ..."
Tạ Liên cũng nắm chặt tay hắn nói: "Cái gì? Ngươi muốn nói cái gì?"
Phong Tín: "Cẩn thận... Hắn... là quái vật...!"
Hắn như là liều mạng trước khi chết nói ra câu này để cảnh báo, ai ngờ, Tạ Liên lại nói: "Quái vật? Ta rất hiếu kì, các ngươi là quái vật sao?"
Dứt lời, y liền rút Phương Tâm ra, đâm thật mạnh xuyên qua ngực Phong Tín, đem mạng sống của hắn đóng luôn trên mặt đất.
Phong Tín lộ ra vẻ mặt không thể tin được, tiếng động liền đứt. Mà Tạ Liên cũng ném tay hắn ra, đứng dậy, rút kiếm ra, chỉ vào thi thể hai người trên mặt đất: "Máu cũng đổ rồi, đừng có nói chuyện dài dòng như vậy nữa."
Một bên bỗng nhiên truyền đến hai tiếng cười lạnh, thi thể Mộ Tình bị chặt ngang thành hai đoạn quay đầu qua, hướng Tạ Liên cười lạnh.
Nửa người trên của hắn quỳ rạp trên mặt đất, liền tính quay đầu, cũng thế nhưng nửa bên mặt dán xuống, ai ngờ, khi hắn quay đầu lại là xoay hoàn chỉnh một vòng, rồi xoay thẳng về chính diện!
Hai kẻ này căn bản không phải Phong Tín và Mộ Tình mà là hai yêu vật không biết từ nơi nào mà tới. Phong Tín và Mộ Tình thật vẫn đang bị nhốt trong cái kén lớn kia, đang nghĩ cách cắn xé đi ra. Mới vừa rồi khi Hoa Thành giúp Tạ Liên xóa đi Tòng mệnh phù, ở bên tai y nói nhỏ chính là chuyện này.
Sắc mặt trắng bệch của hai kẻ kia cũng không phải vì kinh ngạc hay sợ hãi, mà là vì bọn họ vốn dĩ đều khôn phải là người!
"Phong Tín" cùng "Mộ Tình" đều cười không ngớt, trăm miệng một lời mà nói: "Như ngươi mong muốn!"Ngay sau đó, bọn chúng liền biến thành hai kẻ thân lở loét đầy máu mủ. Hoa Thành đứng trước người Tạ Liên, hai kẻ lở loét đầy máu mủ kia liền lưu động dung hợp, phát ra từng trận ùng ục ùng ục, như nấu nước sôi mà toát ra bọt khí nóng hôi hổi, hơn nữa lại ngưng tụ thành hình người, càng ngưng càng cao lớn. Nhìn nó từng chút một vặn vẹo thành hình, một trận hàn ý từ eo Tạ Liên không nhịn được mà xông thẳng lên lồng ngực.
"Phong Tín" cùng "Mộ Tình" trước mặt hai người họ biến mất, thay vào đó là một thiếu niên trường bào bạch y. Nhìn thân hình cũng có thể ước chừng thiếu niên này tầm mười bảy mười tám tuổi, trên mặt đeo một mặt nạ nửa mặt khóc nửa mặt cười. Tuy rằng không nhìn thấy mặt hắn nhưng từ sau mặt nạ lại truyền tới một âm thanh thiếu niên trong trẻo: "Tạ Liên, ngươi khỏe."
Khóe môi Tạ Liên giật giật, da đầu y đều đã tê rần. Hoa Thành che chở trước người y, vung đao chém tới!
Đối mặt với sát khí của loan đao Ách Mệnh, Bạch Vô Tướng hoàn toàn không sợ, nhân lúc Hoa Thành có chút xíu sơ hở liền ngay lập tức vọt đến phía sau lưng Hoa Thành, tay hướng về phía Tạ Liên, muốn chạm vào mặt y. Ngân quang xẹt qua, Hoa Thành lại lần nữa chắn ở trước người Tạ Liên, lạnh lùng nói: "Bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi ra."
Lại là lấy nguyên câu nói lúc trước của hắn mà trả lại cho hắn. Người mặc bạch y kia tay phải đứt ra, rơi xuống đất. Nhưng việc này đối với hắn căn bản không có bất kì ảnh hưởng gì, tay áo to rộng kia liền rung lên, che đi cánh tay mới bị chém cụt, chỗ vết chém liền mọc ra thêm một cánh tay mới, bàn tay hắn kết thành thế trảo, nhằm vào mắt bên phải của Hoa Thành mà đâm tới. Toàn bộ quá trình, đều chỉ trong một khoảnh khắc!
Thân thủ Hoa Thành cũng lóe lên cực nhanh, nhưng rồi một bên mặt hắn vẫn lưu lại hai vết thương. Đây là phá lệ lần đầu tiên tốc độ của Hoa Thành không thể nghiền áp đối phương hoàn toàn. Ánh mắt hắn hơi dao động, lập tức thay đổi sách lược, triệu ra hàng ngàn hàng vạn cánh bướm bạc, điên cuồng mà lao về phía đối phương. Vô số bướm bạc kia đem Bạch y nhân nọ bọc thành một cái nhộng hình người lấp lánh ngân quang, nhưng chỉ sợ không thể kéo dài quá lâu. Hoa Thành đang muốn kéo Tạ Liên đi liền nghe được một tiếng rít phát ra từ những con bướm bạc kia, sau đó chúng liền nổ thành muôn vàn hạt phấn lấp lánh!
Tạ Liên thấy sắc mặt Hoa Thành khẽ biến, liền nhận ra một lần có thể đem bao nhiêu bướm bạc hủy đi như thế, sợ là tình hình hiện tại quá không ổn. Sau khi đám bụi phấn dày đặc lấp lánh kia bay lả tả đầy trời, đem thân ảnh thân ảnh Bạch y nhân giấu đi, bỗng chốc cánh tay mới mọc ra kia lại đâm tới, lần nữa hướng vào mắt phải của Hoa Thành. Lần này đến phiên Tạ Liên rút Phương Tâm ra, một kiếm trảm xuống!
Một kiếm này của y không chỉ chặt đứt một cánh tay kia của Bạch y nhân, mà còn gần như chém đứt một nửa thân mình hắn. Hoa Thành nói: "Điện hạ, đi!". Tạ Liên cũng không thể cố đấu mãi, thấy tình hình chuyển biến tốt hơn liền thu kiếm lại, cùng với Hoa Thành đồng loạt lao ra khỏi hang đá, lộ trình tối đen như mực ở trước mặt cứ vậy mà thông suốt lao đi. Tạ Liên vừa chạy vừa nói: "Là hắn! Hắn... Thật sự không chết!"
Hoa Thành đi trước, tốc độ ung dung, bên đường vừa tạo điệp trận cùng thật nhiều tơ kén thành một chướng ngại vật rất lớn vừa nói: "Có thể kia không phải là nguyên bản của hắn."
Tạ Liên ở phía sau hơi hơi ôm đầu, theo sát bước chân hắn mà nói: "Không... Ta có thể cảm giác được nhất định kia chính là nguyên bản của hắn! Hắn chẳng những không chết mà lại càng mạnh hơn, chẳng lẽ có thứ gì giúp hắn hồi sinh... Nếu không thì hắn làm cách nào có thể trực tiếp hóa thành hình dạng cả Phong Tín và Mộ Tình? Thần quan đã phi thăng sẽ rất khó giả mạo! Hầu như là không có khả năng làm ra một tấm da giả giống bọn họ được!"
Nghe ngữ khí của y có chút không đúng, Hoa Thành cũng hơi cứng người, quay đầu kéo y đi, nói: "Điện hạ! Đừng sợ. Có thể không phải hắn ngày càng mạnh, có một khả năng, chính là đối với Phong Tín và Mộ Tình hắn vô cùng quen thuộc! Cho nên mới có thể làm được bộ da giả của bọn họ. Kẻ này nhất định cả huynh và bọn họ đều..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Tạ Liên đã rơi xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình kia. Thần sắc và lời nói Hoa Thành đều ngưng đọng một lát. Cuối cùng hắn thu lại sắc mặt, thu tay về phía sau lưng, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Tạ Liên không có đi theo sau, đứng tại đó gọi hắn: "Tam Lang."
Hoa Thành dừng bước, thân thể cứng đờ. Thế nhưng hắn không quay đầu lại, đáp lại tựa như rất bình tĩnh: "Điện hạ."
Tạ Liên đứng ở sau lưng hắn lên tiếng: "Mới vừa rồi xảy ra rất nhiều việc, ta có điểm luống cuống tay chân."
Hoa Thành: "Ừm."
Tạ Liên: "Tuy nói rằng hiện tại thật ra vẫn luống cuống tay chân, thế nhưng ta muốn hỏi đệ một vấn đề cho rõ ràng, chỉ xin đệ trả lời ta đúng sự thật."
"..."
Hoa Thành: "Được rồi."
Tạ Liên nghiêm nghị: ""Kim chi ngọc diệp quý nhân", đến tột cùng là ai?"
Ngón tay sau lưng Hoa Thành khẽ động.
Sau một lúc lâu trầm mặc, hắn mới hậm rãi nói: "...Điện hạ đã biết đươc, cần gì phải hỏi lại."
Tạ Liên gật gật đầu: "Thì ra là thế. Quả thật đúng là như vậy."
Hoa Thành không ừ hử lấy một tiếng. Dừng một chút, Tạ Liên ngữ khí cứng nhắc tiếp tục nói: "Vậy đệ không muốn biết, ta có suy nghĩ gì về chuyện này sao?"
"..."
Hoa Thành hơi nghiêng đầu, giống như không dám quay lại nhìn thằng Tạ Liên, chỉ lộ ra hai vết thương trên mặt: "Điện hạ có thể không nói cho ta được không?"
Thanh âm của hắn đều phảng phất sự khổ sở. Tạ Liên nói: "Xin lỗi. Chuyện này không nói rõ ràng không được."
Mặc dù Hoa Thành không cần hô hấp, nhưng sau khi nghe được câu này, hắn vẫn bất giác hít sâu một hơi.
Tuy rằng sắc mặt hắn trắng đến độ cực thảm, nhưng vẫn cười một chút, rất có phong độ mà nói: "Cũng đúng. Vậy cũng tốt."
Hắn hiện tại so với người đang chờ tuyên án tử cũng không khác nhau là bao, mắt nhắm lại. Ai ngờ, hắn vừa thành thành thật thật mà nhắm mắt lại được một lát, đột nhiên mở mắt ra.
Sau lưng, có hai cánh tay, đang ôm chặt lấy hắn.
Tạ Liên đem mặt chôn ở đầu vai hắn, không nói một tiếng nào. Tuy rằng cái gì cũng chưa có nói, nhưng như vậy là đủ rồi.
Thật lâu sau đó, Tạ Liên cảm giác được người mình đang ôm xoay người lại, đảo khách thành chủ, gắt gao ôm lấy y.
Y nghe được thanh âm lúng ta lúng túng từ phía trên truyền đến: "Điện hạ... Huynh như thế này...Thật là đòi mạng ta rồi."
________________


"Tạ Liên đem mặt chôn ở đầu vai hắn, không nói một tiếng nào. Tuy rằng cái gì cũng chưa có nói, nhưng như vậy là đủ rồi."
177 chương mới chịu tỏ tình, rõ là gian nan =((.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.