Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Chương 169:




Ngân điệp thấy động lập tức ẩn vào trong góc khuất. Cốc Tử trợn to mắt, lúng búng đáp: “Con… Con đi đi tiểu một chút!”
Thích Dung bĩu môi: “Trẻ con lắm phân lắm nước tiểu!”
Nói xong liền quay vào nhà không thèm để ý nữa. Cốc Tử mò tới một bên khẽ gọi: “Ca ca rách nát, Ca ca rách nát.”
Tạ Liên ở trên nóc nhà nói: “…Hay đệ kêu ta đạo trưởng đi. Ca ca rách nát danh xưng này, có chút kỳ quái ha ha ha… Cốc Tử. Mấy người mà cha đệ bắt ý, đều rất rất đáng thương, hơn nữa bọn họ đều là thuộc hạ trong nhà ngưới khác, ngộ nhỡ cha đệ bị chủ nhân nhà người ta đánh thì sao? đệ có thể giúp một tay để cho bọn họ chạy không?”
Cốc Tử gật đầu nói: “Ta biết! Là người của thần tiên ca ca cưỡi con trâu to đùng!” Nó gãi đầu một cái phát, nói tiếp, “Ta cũng muốn thả… Nhưng mà, cha ta bị bệnh nặng lắm, cha nói nhất định phải ăn thịt người mới có thể khỏi bệnh, ăn thịt người là chuyện rất bình thường, ta còn nhỏ không hiểu, chờ ta lớn lên sẽ dạy ta ăn. Nhưng là ta cảm thấy ăn cái kia không tốt lắm…”
… Này há chỉ là không tốt lắm!
Tạ Liên thầm nghĩ thật nguy hiểm thật nguy hiểm, đi theo Thích Dung quá lâu, Cốc Tử đã bắt đầu mơ hồ có chút lệch lạc, lại để cho nó thấy cảnh tượng liên tục, nói không chừng liền thành thói quen, tiếp nhận ăn thịt người cũng không có suy nghĩ gì, vội nói: “Vô cùng không tốt! Ăn thịt người sẽ mắc bệnh rất nghiêm trọng, nếu ăn người quỷ hồn sẽ quấn lấy đệ cùng cha đệ. Cha đệ không phải bị bệnh, hắn chẳng qua là thèm ăn không chịu nổi thôi, đệ phải nghĩ biện pháp, ngàn lần không thể lại để cho hắn ăn, nếu không đệ không phải là đứa con tốt!”
Cốc Tử cuống quít hỏi: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ a!”
Hoa Thành nói với Tạ Liên: “Ca ca để ta.”
Hắn hướng về phía ngân điệp nói mấy câu, Cốc Tử ở bên kia nghe, cố gắng nhớ kĩ. Nói xong, Hoa Thành lại ngẩng đầu nói với Tạ Liên: “Trước tiên phải đem Tuyên Cơ dụ ra.
Bên trong căn nhà, Tuyên Cơ nói thắc mắc của mình cho Thích Dung: “Ta vẫn cảm thấy người này rất khả nghi, hắn nói hắn là thuộc hạ Vũ Sư, nhưng khắp người hắn lại toàn quỷ khí, ta nhìn hơn phân nửa là nói dối. Hay để ta hỏi lại cho chắc.”
Thấy Cốc Tử đi sang một bên, Thích Dung thừa cơ hội tiếp tục gặm tay, hàm hàm hồ hồ nói: “Tùy ngươi.”
Đừng nghĩ Tuyên Cơ cứ gặp Bùi Minh liền muốn nổi điên, có lúc, ả so với Thích Dung còn thận trọng đa nghi hơn nhiều, dù sao cũng là cô gái. Hơn nữa Cốc Tử còn có chút sợ ả, nếu ả cứ đứng đó, nó sẽ dễ dàng bị lật tẩy. Tạ Liên gật đầu, hỏi: “Dụ ra như thế nào?”
Hai người hai mắt nhìn nhau song song, một lần nữa không hẹn mà cùng bật lên: “Bùi tướng quân.”
Tạ Liên chắp hai tay nói: “Không còn cách nào, tạm thời đánh nhờ Bùi tướng quân hy sinh một chút, sau khi mọi người được cứu cũng sẽ cảm ơn ngươi.”
Hoa Thành ha ha cười nói: “Vẫn là cảm ơn ca ca đi.”
Nói xong, giáp bạc trên cổ tay hắn hóa ra một con Tử Linh điệp, bay đến bên tai Tạ Liên, truyền tới giọng nói của một người đàn ông, chính là Bùi Minh. Hóa ra trước khi đi Hoa Thành vẫn lưu mấy con ngân điệp, đem thanh âm từ bên kia truyền tới. Tạ Liên chú tâm nghe ngóng, nhỏ giọng trả lời: “Có thể có thể. Chúng ta tới ngăn cản một chút, liền chọn mấy câu này đi…”
Tuyên Cơ đưa lưng về phía bên cửa sổ, vững vàng nhìn chằm chằm chất vấn Dẫn Ngọc. Trên mặt Dẫn Ngọc tràn đầy vẻ ta sẽ hợp tác, thành khẩn khai báo: “Ta ở Vũ Sư hương phụ trách tiếp tế đồ cho quỷ đói bơ vơ. Khi bọn hắn du đãng đến trước cửa, ta liền cho bọn họ một cái thước, rồi tiễn bọn họ lên đường, cho nên trên người mới dính quỷ khí…”
Tù binh còn lại mới thật sự là nông dân Vũ Sư hương, mặc dù Vũ Sư hương đúng là có người cứu tế, nhưng đương nhiên không phải Dẫn Ngọc, biết rõ người này đang nói hươu nói vượn, nhưng cũng không ai lên tiếng. Thích Dung la ầm lên: “A a a! Ta cũng là quỷ đói, tại sao không nhận tiếp tế ta? Mới ăn mấy người liền đuổi sống đuổi chết, quỷ hẹp hòi nghèo nàn giả bộ hào phóng cái đéo gì?” Tuyên Cơ thì xem thường, nói: “Thiên hạ quỷ đói nhiều như vậy, tiếp tế được hết sao? Cố làm ra vẻ thôi.”
Lúc này, một ngân điệp thu lại ánh sáng im hơi lặng tiếng bay đến sau lưng ả, chợt lóe chợt ẩn. Tất cả tù binh đều nhìn thấy một màn này, nhưng vẫn rất bình tĩnh, đều ăn ý giả bộ như không nhìn thấy. Tuyên Cơ còn đang đặt câu hỏi, bỗng nhiên, loáng thoáng nghe được thanh âm một người đàn ông: “…Đã như vậy… đem con…đi..Ngươi còn… không? Vứt…”
Nguyên câu này là “Đã như vậy thì đem con chuột này nướng đi. Ngươi còn rắn không? Vứt mấy con tới đây.”
Thời điểm Tạ Liên nghe được Bùi Minh nói những lời này, trong lòng vừa khiếp sợ vừa đồng tình. Nhất định là có chuột ăn xác chạy qua bị Bùi Minh đánh chết, làm thịt con chuột, chuẩn bị nấu cho Bùi Túc ăn. Có lẽ chưa ăn? Xem ra nhất định phải mau trở về ngăn cản. Vừa nãy Hoa Thành mơ hồ ngắt mấy chữ sau, hiệu quả rất khả quan, giống như có chút ý tứ, lại giống như nghe không ra có ý gì. Cả người Tuyên Cơ chấn động một cái, chợt quay đầu. Nhưng mà, ngân điệp kia rất thông minh linh hoạt, đôi cánh không sáng lên ngay từ ban đầu, nàng vừa quay đầu lại, liền chớp nhoáng trốn sang một bên.
Tuyên Cơ kinh ngạc nghi ngờ, quay đầu sang chất vấn mấy tù binh: “Các ngươi vừa rồi có nghe được cái gì không? Có thấy gì không?”
Dẫn Ngọc lắc lắc đầu, chúng tù binh cũng lắc đầu lia lịa theo, tất cả đều trưng ra bộ dáng ta không biết gì hết. Thích Dung miệng đầy máu quay phắt đầu lại: “Ngươi nghe thấy cái gì?”
Tuyên Cơ hơi mê man: “Ta tựa như… Nghe được giọng Bùi Minh.”
Thích Dung nói: “A? Tai ngươi có vấn đề chứ gì? Ta không có nghe được.”
Ngân điệp kia cách Tuyên Cơ rất gần, dĩ nhiên người khác đều không nghe được. Tuyên Cơ hoài nghi nói: “Phải không? Ta luôn cảm thấy… Hắn đang ở rất gần.”
Nàng ngơ ngơ ngác ngác chốc lát, thở dài nói, “Có lẽ, đây chính là cái gọi là tâm linh cảm ứng đi… Đại nhân, nếu không có việc gì nữa ta ra ngoài xem một chút?”
Không nghĩ sẽ thuận lợi nhanh như vậy. Tạ Liên âm thầm nắm quyền, ngẩng đầu cười với Hoa Thành một tiếng. Hoa Thành cũng mỉm cười đáp lại. Ai ngờ, đúng lúc này Thích Dung lại hất ra một chậu nước lạnh: “Hại! Ngươi không phải vừa mới đi ra ngoài sao? Tâm linh cảm ứng cái quái gì, ta chắc chắn là huyễn thính*. Ngươi một ngày cũng không có việc làm chỉ nghĩ tới hắn, dĩ nhiên dễ dàng huyễn thính.”
*Huyễn thính: sinh ra ảo giác bên tai, nghe thấy giọng nói nhưng thực chất không có người nào nói.
Nhìn dáng dấp Tuyên Cơ có chút bị hắn thuyết phục, bán tín bán nghi đành buông tha. Mặc dù thất bại, nhưng Tạ Liên cũng không nổi giận, bởi vì gã phải chặn mấy câu giữ lại không thả ra. Tuyên Cơ đang muốn tiếp tục chất vấn Dẫn Ngọc, liền lần nữa nghe được thanh âm Bùi Minh: “…Con nhỏ ngu ngốc nhà ngươi! Đứng ra chỗ khác, ta dạy cho.”
Ngay sau đó, là giọng nói của một thiếu nữ: “…Bùi tướng quân, ta đã làm qua một lần, coi như có kinh nghiệm, hay là để ta đi…”
Đó đương nhiên là Bùi Minh đang hướng dẫn Bán Nguyệt nướng món thịt chuột. Nhưng mà, lọt vào trong lỗ tai Tuyên Cơ thì chuyện hoàn toàn không đơn giản đến vậy. Vốn là chê lại biến thành nhu tình cùng không biết làm sao, buồn bực và cự tuyệt biến thành thẹn thùng cùng khiếp sợ, Tuyên Cơ hét lên một tiếng, hai mắt nhất thời vằn đầy tia máu, lửa quỷ trên đầu bùng lên gấp ba, giống như ngọn lửa ghen trong lòng ả hừng hực bốc cháy vậy, ả túm xé tóc mình: “Là hắn!!! Không sai, nhất định là hắn, hắn ở nơi này, ta cảm nhận được, trong lòng ta cảm nhận được hắn!!! Bùi Minh! Ngươi lại như vậy, lần này là loại đàn bà gì nữa? Ta muốn giết ngươi!!!”
Ả một bên thét chói tai, một bên lê hai cái chân gãy “nhảy” ra ngoài. Thích Dung tức miệng mắng to: ” Này! Tuyên Cơ? Mẹ nó! Chân gãy còn chạy nhanh như vậy! Vì một con ngựa đực, đáng sao!”
Tạ Liên nhìn bóng dáng Tuyên Cơ lảo đảo, liêu xiêu biến mất, hơi cảm thấy bi thương cho ả. Hoa Thành đại khái nghĩ rằng y đang lo lắng cho sự an toàn của ba người trong Thần Điện, liền nói: “Không cần phải lo lắng. Tử Linh điệp sẽ dẫn ả đi hướng ngược lại, coi như ả tìm thấy, nhưng có Nhược Da bảo vệ, nàng cũng thể làm gì. Chúng ta bên này tốc chiến tốc thắng trước.”
Tuyên Cơ lui đi, liền đến phiên Cốc Tử ngoài sân. Nó đứng dậy, đem hay tay đầy bùn đất xoa xoa trên mông. Tạ Liên vẫn có chút lo lắng: “Thật không có vấn đề sao?”
Hoa Thành đạm thanh nói: “Ca ca, tin ta. Chiêu này không được, lui mà cầu kỳ thứ, còn có bị chọn phương pháp. Trước hết phải để cho Thích Dung vĩnh viễn không cách nào mở miệng nói chuyện được, rồi chậm chậm nghĩ cách dập tắt quỷ hỏa của gã.”
“…”
Cốc Tử đi vào trong phòng, Thích Dung đã đem trên tay máu ăn sạch sẽ, nhìn thấy nó liền nói: “Con trai, tới bóp chân cho lão tử.”
Vì vậy Cốc Tử liền đi lên bóp chân cho gã. Ngoan ngoãn bóp một hồi, nó nói: “Cha, những người trong góc này rõ ràng chưa bị dây trói, nhưng tại sao lại không dám động nha?”
Nó hỏi một chút, Thích Dung liền hăng hái đáp: “Há há, dĩ nhiên là sợ lão tử ta đây tới mức hai chân nhũn ra không nhúc nhích nổi chứ sao!”
“…”
Cốc Tử mắt trợn to miệng há hốc: “Lợi hại như vậy!!”
Thích Dung lòng hư vinh được thỏa mãn, sung sướng nói: “Là thế này! Nghe cho kỹ, hôm nay cho ngươi biết lão tử ta thật lợi hại cỡ nào! Thấy đốm lửa kia không? Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, trong tích tắc toàn bộ sẽ bị thiêu chết, bọn họ dĩ nhiên sợ ta! Còn nữa, có hai tiểu quỷ, ngươi nhớ cho kĩ.” Cốc Tử gật đầu liên tục, Thích Dung nói, “Bọn họ một người tên là Hoa Thành, một tên ngoại hiệu Hắc Thủy, là hai tên không có bản lãnh gì, tiểu nhân đắc chí gặp chút vận cứt chó, thật ra thì căn bản hữu danh vô thực. Hữu danh vô thực có ý gì ngươi hiểu không? Ta dạy ngươi, đây là một thành ngữ, ý chính là bọn họ nhìn bề ngoài rất lợi hại, thật ra nếu bàn về thực lực, căn bản kém hơn ta!”
“… …”
Cốc Tử hiểu nhưng cũng không hiểu gật đầu: “Vâng…”
Thích Dung nói tiếp: “Bọn họ không phải là vận khí tốt sao? Nếu ta cũng cóvận khí như bọn họ, ta còn thành danh gấp mười lần! Chờ đấy! Lần này lão tử tanhất định phải xông qua cửa ải này, rồi đánh sưng mặt bọn họ! Ai cũng đừng nghĩxem thường ta, chỉ có ta xem thường người khác thôi!”
Gã hăm hở vung cánh tay hô to, mặc dù Cốc Tử căn bản không hiểu gã nói ai, có ýgì, nhưng vẫn cho hắn chút mặt mũi: “Cha, cha nhất định có thể!”
“…..”
Tạ Liên ở trên nóc nhà, một tay chống trán.
Thích Dung lần này thật sự là làm người ta cứng họng. Nghĩ đến dẫu sao ThíchDung cũng là biểu đệ của y, thật cảm thấy rất mất thể diện, quay sang nói vớiHoa Thành: “Tam Lang, cái này… Hắn… Ta…”
Hoa Thành giả cười một chút, nói: “Ca ca không cần để ý. Hắn nói cũng cócâu đúng, đây bất quá chỉ là một góc núi băng.”
Nói thật, từ xưa tới nay, trên đời có rất nhiều nam nhân hay khoác lác. Mộttrận gió đem khăn tay cô nương trên Phiêu Hương viện cô nương thổi váo tayngươi, quay đầu liền nói mình được hồng bài khuynh quốc khuynh thành thầm yêumến khôn nguôi; xách giày cho biểu đệ của trắc phu nhân của cháu nội của hoàngđế, đi ra ngoài tất nhiên biến thành hoàng thân quốc thích trong phủ quản sựtrọng yếu, địa vị cầm cân nảy mực. Vì vậy, đàn ông không ba hoa khoác lác mớiđáng quý.
Mà nam nhân ba hoa, thứ nhất, hay thổi phồng trước mặt người mình yêu, thứ hai,thích kể cho nhi tử mình. Tạ Liên nhớ khi còn bé, cha y cũng thường xuyên kểcho y các loại công lao vĩ đại, chính là bởi vì như vậy, y từ nhỏ rất tin tưởngcha mình sẽ là một quân chủ anh minh ắt lưu danh muôn đời, dần dà lớn lên mớixuất hiện suy nghĩ “Cha bất quá cũng chỉ như vậy”, ấn tượngvới thực tế chênh lệch cực lớn, sau sinh ra lòng dạ chống đối. Nghĩ tới đây, TạLiên lắc đầu một cái, lại không khỏi buồn cười: “Tại sao ta lại đem ThíchDung cùng cha ta so sánh?”
Thật là không giải thích được. Đại khái bởi vì đều thích ở trước mặt nhi tửnâng bốc mình đi. Bất quá, vô luận là cha y hay là người khác, ít nhất vẫn chỉtrong phạm vi thổi phồng bình thường, còn Thích Dung đây đã đến mức mặt dày vôsỉ lại có lý chẳng sợ. Khó trách ngay cả Hạ Huyền luôn luôn khiêm tốn cũng chêbai Thích Dung, gặp mặt liền kiếm cớ dần cho một trận. Tạ Liên cảm thấy có chútkỳ quái, làm sao chỉ nghe thấy hắn mắng người khác, mà không có nghe hắn chửimình (Tạ Liên)? Chẳng lẽ chuyển tính?
Bất quá, Tạ Liên cũng hơi hiểu vì sao tới tận bây giờ Thích Dung vẫm chưa ănCốc Tử. Nếu như với một người bình thường hoặc có tuổi tác ngang bằng khoác lácvới đối tượng, đối phương chưa chắc đã thành thật, coi như ngoài mặt phụ họa,chính là để cho người kia cảm thấy có thành ý, hoặc là thổi phồng quá trớn,điều này thường thấy ở lũ tiểu quỷ dưới tay Thích Dung trước kia. Mà Cốc Tử cangợi lại bất đồng, câu từ phát ra thật lòng, nó thật sự cảm thấy”Cha” là lợi hại đệ nhất thiên hạ!
Thích Dung đã lâu rồi chưa được vui sướng như hiện tại, rốt cuộc hài lòng, uyhiếp nói: “Ngươi phải nghe lời biết không? Ngươi không nghe lời, ta cũngcho ngươi lửa quỷ!”
Cốc Tử quả nhiên sợ, vội vàng che đỉnh đầu mình: “Không muốn, ta không cầnđeo… Đối với, cha.” Nó nhớ lại lời Hoa Thành cùng Tạ Liên vừa dạy, nơmnớp lo sợ nói: “Cái này, nếu đeo lửa màu xanh lá lên, thì cha sẽ không lấynó xuống được, phải không ạ?”
Nếu nó hỏi đeo lên, cha có thể gỡ xuống sao? Thì Thích Dung chưa chắc đã nóithật, nhưng nó hỏi chính là “Cha không lấy được chứ?” Câu này mang ýnghi ngờ, đương nhiên là do Hoa Thành cùng Tạ Liên dạy. Thích Dung tại chỗ mộtcước đá bay đầu lâu một người hóa đá, tức giận: “Nói bậy! Lão tử muốn khóaliền khóa, muốn mở liền mở! Nhìn đi! Cha mở một tên cho ngươi xem!”
Nói xong, gã liền vào chỉ một nông dân quát lên: “Chó Tạ Liên!”
Tạ Liên: “…”
Hoa Thành: “…”
Lửa quỷ trên đầu nông dân kia vụt tắt, nhảy lên một cái, nhưng mà chưa chạyđược mấy bước, Thích Dung phi một tiếng, lại từ trong miệng phun ra một đốm lửaquỷ xanh lét, khóa lên đỉnh đầu của người nông dân. Thích Dung ha ha cười to,vỗ đầu Cốc Tử đầu hỏi: “Như thế nào, thấy lão tử ta lợi hại không?”
Tạ Liên ở trên nóc nhà lau mồ hôi, Hoa Thành vẻ mặt lãnh đạm nhưng lời nói trànđầy tức giận: “Phế vật này chắc muốn bị phế triệt để đi.”
Xương ngón tay hắn vang lên “răng rắc”, Tạ Liên liền nói: “Khátốt, khá tốt. So với tưởng tượng dễ dàng hơn nhiều!”
Vốn là bọn họ dạy Cốc Tử nhiều câu ứng đối khách sáo, xem ra đều dùng khôngđược. Khó trách Thích Dung lúc trước một mực không mắng Tạ Liên, hóa ra khôngphải chuyển tính, mà là đem câu mắng y hóa thành khẩu lệnh, coi thật là tìnhcảm sâu trầm. Đến đây, hai người không cần ẩn nấp nữa, lập tức đánh vỡ nóc nhà,nhảy xuống!
Một tiếng ầm rất lớn, Thích Dung bị dọa sợ từ trên ghế ngã xuống: “Ngườinào?! Người nào?!” Định thần nhìn lại: “Chó, chó…” Đại kháilà muốn mắng, nhưng nhớ ra đây là khẩu lệnh quan trọng, vội vàng bụm miệng. Tronggóc nông dân rối rít nói: “Hắn mới vừa rồi đem khẩu lệnh gọi ra, nếu khôngchúng ta thử một chút xem có thể giải trừ cho nhau hay không?”
“Đúng vậy, mắng một tiếng thôi mà, mặc dù có cảm giác thật tội lỗi vớingười kêu Tạ Liên, bất quá người khác lại không ở nơi này, hẳn không saođi!”
Hoa Thành khẽ nâng lên một bên mi, nhìn về phía này. Dẫn Ngọc trán chảy xuốngmột giọt mồ hôi lạnh, nói: “Người này … Bất kể y ở không có ở đây, ta đềnghị các vị tốt nhất không nên kêu những lời này, nếu không hậu quả khẳngđịnh so với hiện tại nghiêm trọng hơn…”
Bên kia, Thích Dung nắm Cốc Tử ngăn ở trước người mình, sửa lời nói: “Chó,chó trên người Tạ Liên! Huynh không biết xấu hổ! Nghe lén! Hèn hạ!”
Tạ Liên buồn bực hỏi:”Chó trên người là gì vậy?”
Thích Dung lại đắc ý: “Bất quá, há há, coi như các ngươi biết khẩu lệnhcũng vô ích! Chẳng lẽ huynh sẽ tự mình chửi mình sao? Hoa Thành, ngươi cũngmắng không ra miệng chứ?”
Nghe vậy, Hoa Thành sắc mặt trầm xuống, đốt ngón tay lại vang hai tiếng. TạLiên không chú ý tới, cũng không giải thích được: “Biết a. Cái này thì cósao?” Nói xong năm sáu cái miệng lần lượt chửi. Mỗi người một lần. Chúngtù binh đã biết khẩu lệnh mắng vị nào, trong lòng không nhịn được bật ngón taycái: “Dũng cảm chịu nhục, hán tử chân chính!”
Nhưng mà, lửa quỷ khóa trên đỉnh đầu bọn họ vẫn không chịu cởi ra. Tạ Liên hơibiến sắc, Thích Dung cười như điên: “Há há há há! Mắc lừa rồi! Nói chohuynh biết, không phải ta tự mình giải thì không được! Ngươi mắng uổng công! Háhá há há há…”
Một con ngân điệp bay qua trước mắt Cốc Tử, mí mắt nó nháy hai cái, lim dim limdim, chỉ chốc lát sau liền ngủ. Thích Dung vẫn còn đang cười như điên, bỗngnhiên bị một tay áo trắng cuốn mười tám vòng, khảm vào trong tường, bật thốtlên: “Chó Tạ Liên!”
Mắng xong, lửa quỷ trên đầu Dẫn Ngọc biến mất, Dẫn Ngọc nhảy lên một cái, lắcmình rút lui ra sau một khoảng lớn. Thích Dung biết không cẩn thận vạ miệng,lập tức bưng bít mồm. Tạ Liên vẻ mặt ôn hòa nói: “Ai da, không liên quannha, là ngươi không kiềm chế nổi thiên tính của mình, cứ tiếp tục mắngđi.”
Y một mặt giữ hoà khí, một mặt đem tay áo cuốn trói Thích Dung, thậtkhông biết muốn làm gì. Thích Dung khàn cả giọng nói: “Huynh đánh a! Đánhchết ta cũng sẽ không mắng câu này nữa!”
Lại nghe một bên Hoa Thành nói: “Vừa hợp ý ta.”
Thích Dung quay đầu nhìn lại, Hoa Thành hướng về phía hắn giả cười, thoáng quarồi biến mất.
Một khắc sau, đầu gã bị lún xuống dưới đất ba tấc.
“…”
Hoa Thành lôi đầu gã lên, Thích Dung hét lớn: “Các ngươi dám đối xửnhư vậy với ta! Vậy đành cược tất đi, ta muốn một một ngọn lửa đem tất cả mọingười đều cháy rụi! Mọi người lấy mạng đổi mạng! Chó Hoa Thành! Thiêucháy!”
Xem ra, câu “Chó Hoa Thành” này, chính là cùng khẩu lệnh đốt người.Nhưng mà, sau khi gã kêu lên, lại không có nghe được bất kỳ tiếng kêu thảmthiết nào, mang theo nghi ngờ mở mắt ra, chỉ thấy đám nông dân kia đều đứng ởphía đối diện, đang vây xem gã. Thích Dung ngạc nhiên: “Đây là chuyện gìxảy ra? Các ngươi tại sao còn chưa chết? Mau đi chết a, đi chết cho ta! Ai mởkhóa cho các ngươi?!”
Tạ Liên trả lời: “Chính ngươi a.” Vừa nói, ngân điệp từ một bên vỗcánh bay tới. Từ ngân điệp phát ra tiếng gầm rống y đúc gã: “Ngươi mắnguổng công! Há há há há há…”
Hóa ra, Tử Linh điệp này ghi lại thanh âm của Thích Dung, bao gồm cả câu khẩulệnh của gã, chỉ cần mắng một câu, là có thể vô hạn giải trừ. Hoa Thành lạnhlùng thốt: “Chính ngươi tự lên đường đi, người ngoài không phụngbồi.”
Lại là một đòn mạnh, Thích Dung bị hắn một chưởng vỗ vào sau gáy.
Một trận hỏa tiễn tản đi, chúng nông dân đều vây lại, nhìn một hồi nói: “Cái này … Cái này còn cầm đi lên sao?”
Dẫn Ngọc nhảy xuống hố sâu mà Hoa Thành đánh ra, chỉ chốc lát sau, nhảy lêntrong tay cầm một con lật đật màu xanh lá cây, nói: “Thành chủ, thái tửđiện hạ, thanh quỷ Thích Dung có thu lại không.”
Lật đật xanh lè nhe răng toét miệng, trợn trắng mắt khạc lưỡi dài, tựa như đangcười nhạo ai, lại giống như đang dùng sinh mạng lòe thiên hạ, nói tóm lại, hìnhdáng cực kỳ xấu, cho trẻ con nhìn nó cũng chê ghét vứt xuống một bên. Khôngbiết là thể chất đặc biệt của gã tự quyết định chỉ có thể biến thành như vậy,hay là Hoa Thành cố ý đem gã hóa thành như vậy. Hoa Thành nói: “Loại đồnày đừng đưa cho chúng ta. Cho ngươi cầm ra xa mà chơi.”
Dẫn Ngọc nói: ” Dạ.”
Nói thật, Tạ Liên cũng không muốn cầm thứ đó, chỉ đem Cốc Tử nằm trên đất bếlên. Đám Tử Linh điệp từ bên kia bay tới, đậu vào trên mu bàn tay Hoa Thành,hắn cúi đầu nhìn một cái, nói: “Chúng ta nhanh chóng trở về Thần Điệnđi.”
Tạ Liên chợt quay đầu hỏi: “Thần Điện bên kia xảy ra chuyện?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.