Thiên Phú Quỷ Dị Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 39: Thi Thể Bị Cướp





Tần Hà bị ý nghĩ bất chợt xuất hiện của mình làm cho giật mình.

Không được!
Tiếp tục như vậy mình sẽ trở thành “Phần tử khủng bố” mất.

“Giữ vững bản tâm, giữ vững bản tâm!”
Tần Hà vội đem những ý nghĩ tà ác này phủi sạch ra khỏi đầu óc.

Mình không thể gây ra một kết cục mà bản thân không thể kìm hãm được, chẳng may nếu có người mất mạng, vậy coi như phá đi điểm mấu chốt.

Trên con đường truy cầu sức mạnh, giữ vững điểm mấu chốt vô cùng quan trọng, nếu không sẽ có một ngày, ngươi sẽ biến thành ma quỷ.

Càng nghĩ, Tần Hà phát hiện ra mình chỉ có một con đường có thể đi.

Đó chính là tận lực đốt hung thi, dùng cách này để bù lại phần thưởng bị hạ xuống.

Nhất là những thi thể nằm ở chính giữa nhất kia, dù có bị áp chế, chắc hẳn là phần thưởng cũng sẽ không kém.

Ngay vào lúc Tần Hà còn đang suy nghĩ làm sao để đốt những thi thể kia, giọng của quan thiêu thi độc nhãn oang oang vang lên: “Hôm nay làm việc đến đây thôi, mọi người trở về nghỉ ngơi, giờ mậu lại đến.

“Vâng.

Đám quan thiêu thi nhao nhao đáp lời, sau đó thu xếp đồ đạc rời đi.

Chỉ để lại ba người trông coi thi thể chưa hoả táng.

Nguỵ Vũ đi đến trước mặt đám người Tần Hà, nói: “Dẫn các ngươi đi chỗ ở, ngày mai làm tiếp một ngày, hẳn là các ngươi có thể trở về.


Nói xong liền dẫn đám người Tần Hà đi ra phía ngoài thiêu thi đường, chỉ là một gian ngục nói: “Lát nữa sẽ có người đưa đồ ăn đến, các ngươi ăn xong rồi lập tức nghỉ ngơi, bất kể nghe thấy cái gì thì đừng có để ý, cứ ngủ đi.

Mấy tên thợ thiêu thi vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

Nguỵ Vũ khiến cho đám người đi vào, sau khi đóng cửa khoá lại thì lập tức rời đi.

Khuôn mặt mấy tên thợ thiêu thi có vẻ mệt mỏi, lập tức người thì ngồi dựa, người thì nằm xuống, liên tục làm việc bảy tám canh giờ, còn là thức đêm, không ăn không uống, đều hơi không chịu được.

Bây giờ bên ngoài chắc là đã sắp đến giờ trưa.

Mặc dù Tần Hà không cảm thấy chút mệt mỏi nào, nhưng tốt xấu cũng không thể thể hiện quá tách biệt, thế là cũng ngồi xuống dựa vào tường, dò xét hoàn cảnh.

Gian tù vô cùng đơn sơ, nhưng vật dụng đầy đủ, đồ dùng ăn uống ngủ nghỉ đều có, so với danh tiếng chiếu ngục, coi như là một gian tù điều kiện khá tốt.

Gần gian tù không có một ai, xem ra chiếu ngục cũng không thường ưu đãi người.

Ngồi ở vị trí của Tần Hà, có thể trông thấy một góc cửa đá của thiêu thi đường.

Quả nhiên, chỉ một lát sau có Xưởng Vệ đưa đồ ăn đến, một lồng bánh bao lớn cùng với một thùng nước.

Mấy tên thợ thiêu thi thấy vậy, trừng lớn cả mắt.

Đều là xuất thân lưu dân, khó khăn lắm mới đi vào lò hoả táng, bán mạng cũng chỉ là ăn màn thầu bột tạp để sống.

Bột trắng?
Nghĩ cũng không dám nghĩ.


Xưởng Vệ mở cửa, vừa mới đặt lồng bánh bao xuống đất, mấy tên thợ thiêu thi đã không kịp chờ đợi mà lao đến ngay lập tức, cầm lên bánh bao một cái là ăn ngay như hổ đói, trực tiếp tự làm cho mình bị nghẹn đến trợn cả mắt.

“Quỷ chết đói đầu thai!”
Xưởng Vệ thấy vậy, lắc đầu khoá cửa rồi rời đi.

Bụng Tần Hà còn chưa tiêu hoá hết, không muốn ăn, nhưng vẫn ăn mười mấy cái.

Không thể không cảm thán, đãi ngộ của việc ăn công lương đúng là khác hẳn.

Xưởng vệ có thể lấy ra cho đám quỷ chết đói trong mắt bọn họ ăn, vậy thì đối với bọn họ chắc chắn cũng không phải đồ tốt gì, đồ tốt chỉ có thể giữ lại cho mình.

Mặc kệ là triều đại nào, bát cơm của nhà nước chính là ngon nhất, ai chết đói cũng sẽ không đến lượt bọn họ chết đói.

Một lồng bánh bao lớn bao no, năm tên thợ thiêu thi ăn xong, bụng ai nấy đều tròn vo.

“Nếu chúng ta có thể lăn lộn đến nơi này làm việc, vậy thì quá tốt rồi.

Ăn uống no đủ, một tên thợ thiêu thi thấp lùn nói với vẻ mặt mong ước.

“E là khó nha!”
Một tên thợ thiêu thi khác có mặt chữ điền lắc đầu, nói: “Loại bát cơm này, đa phần là lấy con cháu quan gia, chúng ta đừng có suy nghĩ nhiều, cái gì mà có thể đi đến thiêu thi đường, đó chỉ là nói thuận miệng thôi, củ cải trước mặt con lừa làm việc.

Mấy tên thợ thiêu thi nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý, không ai phản bác.

“Mấy người chúng ta có thể tụ lại một chỗ cũng coi như là duyên phận, mặc kệ tương lai có thể lăn lộn được bao lâu, làm quen cùng nhau đi, nói không chừng ngày nào đó lại gặp nhau ở đầu cầu Nại Hà.
” Thợ thiêu thi mặt chữ điền lại nói.

Đám người ăn uống no đủ đã phục hồi lại một chút tinh thần, liền nhao nhao giới thiệu bản thân mình.

Thợ thiêu thi mặt chữ điền tên là Đào Đại Dũng, người Liêu Đông chạy nạn đến kinh thành.

Thợ thiêu thi thấp lùn tên là Lý Nhị Cẩu, người đất Lỗ.

Hai người khác cũng xuất thân từ lưu dân, người cuối cùng thì không phải, chính là tên đốt xác không trấn trụ được làm bùa trấn thi bốc cháy kia, tên là Tiền Mãn Thương, là người huyện Sầm của kinh thành.

Đào Đại Dũng hơi có vẻ nói nhiều, thần bí nhử: “Các ngươi có biết, tại sao thiêu thi đường này lại đột nhiên có nhiều thi thể xuất hiện như vậy không?”
Mấy tên thợ thiêu thi đều lắc đầu, chỉ có Tiền Mãn Thương muốn nói lại thôi, giống như là nhớ đến cái gì đó, nhịn lại.

“Vì cái gì vậy?” Tần Hà hỏi.

Tần Hà cũng cảm thấy kỳ lạ, quan thiêu thi của thiêu thi đường phân ra làm hai ban, theo lý thuyết, dù cho là đã bị tên súc vật An Ba Cốc kia chém đi một nửa, nhưng thời gian chỉ mới trôi qua có hơn một ngày, không có khả năng tồn lại nhiều thi thể như vậy.

Trong đó không thích hợp, có chuyện gì đó.

Đào Đại Dũng sau khi câu đủ sự hứng thú của mọi người, cẩn thận nhìn hai bên một chút, nói: “Ta nghe người ta nói, thời gian nửa năm gần đây, thi thể từ các nơi khác đưa đến kinh thành thường xuyên bị cướp trên đường, Phi Ngư Vệ điều binh khiển tướng tra xét rất lâu, cuối cùng tìm được một phần số thi thể bị cướp ở một cái chùa miếu.

“Nói xong hắn ta nhìn về phía cửa đá thiêu thi đường, chép miệng nói: “Ầy, chính là những bộ bên trong kia.

“Thi thể cũng có người cướp, vừa hung vừa xui xẻo, cái này! thứ đồ gì?” Lý Nhị Cẩu nghe mà trợn to hai mắt.

“Đấy là ngươi không biết a.

Đào Đại Dũng mặt mày hớn hở, nói: “Những thi thể này đối với những kẻ nghèo khổ như chúng ta thì chắc chắn là không cần rồi, nhưng mà với bọn tà ma ngoại đạo, vậy thì lại có tác dụng lớn, nghe nói bọn chúng có thể sử dụng thi thể để tế luyện thành thi khôi, lợi hại chưa?”
Khuôn mặt mấy tên thợ thiêu thi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Tần Hà cố ý nhìn sang Tiền Mãn Thương, phát hiện hắn không hề tỏ ra tò mò hay ngạc nhiên gì, giống như là đã biết chuyện này.

“Ngôi miếu kia ở đâu?”
Tần Hà bị gợi lên lòng hứng thú, có người cướp thi thể chắc chắn là có mưu đồ làm loạn, nếu là mình có thể tìm được một ổ thi thể, vậy thì kiếm hời lớn rồi.

“Nghe nói là chùa Tĩnh An ở núi Lê Ngưu, Phi Ngư Vệ vây quét nơi đó, chết rất nhiều người.
” Đào Đại Dũng nhỏ giọng nói.

Tần Hà âm thầm ghi nhớ, thầm nghĩ có thời gian phải đi một lần, xem có thể kiếm được chút “Tiền tài bất chính” nào hay không.

Núi Lê Ngưu cách nơi này không xa, cũng chỉ có hơn một ngày đường.

Cướp thi thể thì cũng thôi đi, còn ở gần kinh thành như vậy, không biết ai mà gan to thế.

Sau đó, Tần Hà lại hỏi thêm vài câu, hiển nhiên Đào Đại Dũng cũng chỉ biết có nhiêu đó, liền dời chủ đề đi.

Trò chuyện một hồi lại nói về Phi Ngư Vệ, Lý Nhị Cẩu hỏi: “Không phải Phi Ngư Vệ có hai cái thiêu thi đường à, còn một cái thiêu thi đường nữa ở đâu?”
“Thật ra Phi Ngư Vệ chỉ có một cái thiêu thi đường, một cái khác không gọi là thiêu thi đường, mà gọi là trấn thi đường, do bên ngoài truyền sai mà thôi.
” Lúc này, Tiền Mãn Thương vẫn luôn yên lặng cuối cùng cũng mở miệng.

“Cái trấn thi đường đó ở đâu?” Lý Nhị Cẩu lại hỏi tiếp.

Mặc dù thân là thợ thiêu thi ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng đối với tin tức liên quan đến cái nghề này vẫn có đủ lòng hiếu kỳ.

“Chính là phía sau cánh cửa sắt lớn ở bên trong kia.
” Tiền Mãn Thương nói nhỏ.

“A?”
Mấy tên thợ thiêu thi giật mình sửng sốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.