Thiên Nhãn Quỷ Y

Chương 4: Cậu biết châm cứu




Mộc Thanh Vũ gõ cửa, cùng Lâm Hiên đi vào.
“Ông Vương, người nhà bệnh nhân muốn mượn một bộ châm bạc.”
Lâm Hiên cười với ông Vương nói: “Chào ông Vương, ông có thể cho tôi mượn châm bạc dùng một lát được không?”
Ông Vương nghe vậy thì nhíu mày: “Cậu mượn châm bạc để làm gì?”
“Cứu người.” Lâm Hiên nói.
“Cậu biết châm cứu?” Ông Vương có chút kinh ngạc, đầu năm nay Trung y sa sút, bác sĩ biết châm cứu không còn nhiều.
“Biết sơ lược một chút.” Lâm Hiên khiêm tốn nói.

Ông Vương nhìn cậu bé trên giường bệnh, nói: “Tôi có hai bộ châm bạc, một bộ để ở nhà, một bộ dùng cho đứa nhỏ này rồi.”
Lâm Hiên nhìn về phía cậu bé bị trúng độc, trùng đông Thiên Nhãn bất giác mở ra, kỳ kinh bát mạch*, máu thịt xương cốt của cậu bé đều bị Lâm Hiên nhìn thấy.
Theo Đông y, 4 khí dương từ trên đi xuống và 4 khí âm từ dưới đi lên, 8 dòng khí trên giao lưu qua cơ thể con người, tạo thành 8 kinh, gọi là Kỳ kinh bát mạch. gồm: Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, m duy mạch, Dương kiều mạch, m kiều mạch, Xung mạch và Đới mạch.
Chất độc của cậu bé đã tiến vào tâm mạch, ông Vương khá lợi hại, chỉ với mười ba cái kim châm đã tạm thời ngăn chặn chất độc, tránh việc chất độc tiến vào tim.
“Tôi có thể giải chất độc cho cậu bé, chỉ hy vong sau khi giải xong, ông có thể cho tôi mượn châm bạc.” . Google‎ 𝙣gay‎ t𝙧a𝙣g‎ ﹏‎ 𝒯𝖱uM𝒯𝖱U𝘠e𝖭﹒v𝙣‎ ‎ ﹏
Tuy độc này đã tiến vào tâm mạch, nhưng không hung ác tàn nhẫn, có thể so sánh với thuốc trừ sâu thông thường hoặc là ngộ độc thức ăn.
Chỉ là thời gian trúng độc quá dài, vì không được xử lý đúng cách mới khiến độc tiến vào tâm mạch.
“Cậu có thể giải?”
Ông Vương ngẩn ra, ông ấy đã làm bác sĩ Trung y gần bốn mươi năm, trước mắt thì người có thể giải được độc cho đứa nhỏ này, nhìn toàn bộ nước Đại Hạ, chưa quá năm đầu ngón tay.
“Rác rưởi ở đâu nói khoác không biết ngượng, độc của đứa nhỏ này đã ngấm vào tâm mạch, cần phải dùng phương pháp trị liệu bằng điện của Tây y mới có thể thông mạch.”
Vào lúc này, một người trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, bên cạnh là một bác sĩ trung niên đeo kính gọng vàng.

Bác sĩ trung niên đeo mắt kính có chút kiêu ngạo nhìn lướt qua ông Vương, khinh thường nói: “Thế mà bây giờ vẫn có người tin vào Trung y, thực là buồn cười.”
Ông Vương và Lâm Hiên đều khẽ cau mày.
Lúc này người trẻ tuổi mặc âu phục đi giày da mở miệng: “Dì nhỏ, người này chính là bác sĩ vừa du học y khoa tại Mỹ về, trình độ học vấn Tây y rất cao, nắm chắc năm mươi phần trăm có thể trị khỏi cho Tiểu Phương.”
Bác sĩ đeo kính tự đắc gật đầu, nói: “Không sai, nói năm mươi phần trăm là do tôi khiêm tốn mà thôi, tôi nắm chắc ít nhất bảy mươi phần trăm.”
Lý Văn Nhã nghe thế, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng quỳ xuống trước mặt bác sĩ đeo kính.
“Xin cậu hãy cứu con của tôi, tôi có tiền, chỉ cần cậu có thể trị khỏi cho con tôi, tôi cho anh một triệu tệ.”
Lâm Hiên nheo mắt, nhìn người phụ nữ có vẻ bình thường, không ngờ lại giàu đến thế.
Bác sĩ đeo kính hài lòng mỉm cười nói: “Được, đưa cậu bé đến phòng chăm sóc đặc biệt, tôi lập tức trị liệu, từ giờ trở đi vẫn nên tin tưởng Tây y, Trung y chỉ có cái mã mà thôi.”

Bác sĩ đeo kính lại xem thường Trung y khiến ông Vương cau chặt mày lại.
Mặc dù Trung y sa sút, nhưng lời nói của bác sĩ đeo kính thật quá đáng.
Bác sĩ đeo kính tiến lên, nhìn thấy kim châm bạc trên người cậu bé, quát: “Trung y hại người, lại có thể lấy kim đâm người, nếu xảy ra chuyện lớn, ai chịu trách nhiệm?”
Nói xong, bác sĩ đeo kính định rút những chiếc kim trên người cậu bé ra.
Lâm Hiên lập tức ngăn cản: “Không thể rút ra, những kim bạc này tạm thời áp chế chất độc trên người cậu bé, nếu rút đi, chất độc sẽ nhanh chóng xâm nhập vào tim, đến lúc đó càng thêm phiền phức.”
Lâm Hiên chỉ ngăn cản theo bản năng, vì dù sao cũng liên quan đến mạng người.
Bác sĩ đeo kính đẩy Lâm Hiên ra, tức giận nói: “Cậu là ai? Trì hoãn việc tôi cứu người, nếu lát nữa đứa nhỏ này chết, cậu sẽ chịu trách nhiệm hay sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.