Thiên Nhãn Quỷ Y

Chương 29: Nhân viên bán hàng thích dùng mắt chó nhìn người




Thượng Quan Thiên Tinh nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài, thậm chí còn chẳng hỏi Lâm Hiên rắng mình có thế chữa khỏi không
Vì ông ta biết vết thương của mình đã tới tình trạng nghiêm trọng nhất, nếu không nhờ vào tu vi để kéo dài thì chắc: đã đi đời nhà ma rồi.
“Cậu Lâm yên tâm, tiền chữa bệnh sẽ không thiếu của cậu. xu nào đâu mài”
Lâm Hiên gật đầu, sau đó cười: “Ông chủ Thượng Quan hào phóng quá, nế tình tính cách hào sảng này của ông, tôi nhắc nhở một câu, nếu ông có thế tìm được nhân sâm băng nghìn năm thì có lẽ tôi sẽ cứu được ông”.
Sắc mặt Thượng Quan Thiên Tinh h0àn toàn thay đối, nếu không cần phải chết, dĩ nhiên ông ta muốn sống rồi
“Cậu nói thật chứ?” “Tất nhiên là thật!”, Lâm Hiên trịnh trọng gật đầu Thượng Quan Thiên Tinh hưng phấn, đôi tay hơi run rẩy,
ông ta biết cho dù không trị hết, với năng lực của Lâm Hiên thì hiến nhiên ông ta cũng có thế sống thêm ít nhất là nửa năm.
Cậu Lâm, trong tấm thẻ ngân hàng này có 200 triệu, mật mã là tám số 8, là thẻ VIP cao cấp nhất, có thể tiêu xài miễn phí bất cứ dịch vụ nào thuộc sản nghiệp của tập đoàn Thiên Tinh",
Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, tập đoàn Thiên Tinh nắm trong top ba tập đoàn đứng đầu thành phố An Giang, dưới trướng có cả ngành y dược, ăn uống, giải trí, xe hơi, bất động sản.

Mà tấm thẻ này có thế sử dụng miễn phí toàn bộ? Vậy có nghĩa là cầm tấm thẻ này trong tay, Lâm Hiền anh sẽ không cần lo lắng vấn đề ăn mặc ngủ nghỉ ở thành phố An Giang này.
“Vậy cảm ơn ông chủ Thượng Quan!”
Lâm Hiên cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy thẻ VIP.
Đôi mắt tím của Thượng Quan Ngọc Băng nhìn chăm chảm Lâm Hiên.
“Anh thật sự có thế trị khỏi vết thương của ba tôi sao?“
Lâm Hiên gật đầu: “Chỉ cần có nhân sâm băng nghìn năm, tôi có thể cứu!"
Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Ngọc Băng chớp liên hồi “Vậy cho chúng tôi cách thức liên lạc đi, sau khi chúng tôi tìm được nhân sâm bằng nghìn năm thì sẽ báo cho anh biết!”
Lâm Hiên cảm thấy không có vấn đề gì nên trao đổi cách thức liên lạc với Thượng Quan Ngọc Băng.
Làm xong mọi việc, Lâm Hiên mới rời khỏi trang viên tư nhân,
Ra khỏi cổng, anh không thấy mắt chột đâu nữa, vậy nên anh không thể không gọi xe về
“Bác tài, chở tôi tới cửa hàng 4S của Porsche nhé!”
Trước kia Lâm Hiên nghèo, không mua nổi xe hơi, giờ có tiền, anh nghĩ mình nên sảm một chiếc.
Dù sao cũng đã là đại gia nghìn tỷ thì cũng không thể quá bủn xin với bản thân.
“Vâng!”

Tài xế nhấn ga chạy đi, không bao lâu đã tới cửa hàng ô tô của Porsche.
Vừa vào cửa hàng thì một nhân viên nam đã đi tới, trên mặt mang theo biểu cảm khinh miệt: “Ngại quá, chỗ chúng tôi không tiếp người phát tờ rơi , mời anh đi ra!”
Lâm Hiên dừng chân, phát tờ rơi?. 𝚁a‎ chươ𝓷g‎ 𝓷ha𝓷h‎ 𝓷hấ𝑡‎ 𝑡ại‎ ||‎ T𝚁ÙMT𝚁UY‎ Ệ𝘕.𝑣𝓷‎ ||
“Tôi tới mua xe, không phải để phát tờ rơi!"
Nhân viên nam kia đánh giá Lâm Hiên từ trên xuống dưới rồi nở nụ cười khinh thường: “Anh tới chụp ảnh lừa gái phải không? Chỗ chúng tôi cũng không tiếp loại đó, mời anh đi chot”
Lâm Hiên sửng sốt, chụp ảnh lừa gái? “Nếu anh không muốn tiếp tôi thì gọi người khác đi!”
Giọng của Lâm Hiên lạnh lùng hơn một chút, nhân viên bán hàng nam này đang khinh thường khách hàng sao?
“Hừ, không đi à? Vậy tôi chỉ có thể gọi bảo vệ, mặc hàng chợ mà đòi mua Porsche hả, đối diện có bán xe máy điện con lừa kìa, bên đó mới hợp với anh!”
Nhân viên nam hữ lạnh, giọng điệu càng thêm khó nghe.
Tia sáng lạnh vừa tụ lại trong mắt Lâm Hiên thì một nhân viên bán hàng nữ vội chạy tới
“Anh Diệp, để em tiếp đãi vị khách này cho!”

Nhân viên nam cười lạnh: “Đúng là không biết nhìn người! Loại này thì làm gì có sức mua, khó trách cô làm cả tháng rồi mà chả được đơn nào!”
Nhân viên nữ xấu hổ cúi đầu, sau đó cố gắng lấy hết can đảm cười với Lâm Hiên: “Chào anh, anh muốn coi SUV hay xe có mui, xe thế thao thì sao ạ?”
Lâm Hiên nhếch môi: "Xe thể thao đi!”
Trước kia Lâm Hiên cũng ước ao có chiếc xe thể thao, tiếc là đối với Lâm Hiên khi ấy, xe thế thao là giấc mơ không thế với tới.
“Thưa anh, chiếc Porsche 718 này thì sao ạ? 250 mã lực, thậm chí có thể cải tạo lên 300 mã lực!”
Lâm Hiên không nói gì, ánh mắt anh đã chú ý tới chiếc xe đua màu xanh đen ngầu lòi được trưng bày ở giữa sảnh.
“Chiếc này không tệ, giá thế nào?”
Lâm Hiên vừa hỏi, nhân viên nam kia lại không nhịn được mà châm chọc: “Ha ha ha, đúng là thắng hai lúa, còn dám hỏi chiếc 001 cơ đấy!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.