Thiên Nhãn Quỷ Y

Chương 10: Dùng bữa ở thiên ngoại thiên




“Tôi quen tên vô dụng như anh trong ba tháng, đến cả túi xách hàng hiệu hay trang sức vàng bạc anh đều không mua được cho tôi, tiêu của anh ba trăm ngàn là để mua nhà cho em trai tôi, anh còn muốn tôi trả lại nữa?”
“Anh nhìn Phi Phàm đi, chúng tôi quen nhau ngay ngày đầu tiên thì anh ấy đã mua cho tôi một cái túi, dù cũng không đắt lắm, chỉ hai chục ngàn, ăn bữa cơm cũng dẫn tôi đến Thiên Ngoại Thiên, nhìn lại xem cuộc sống của tôi trước đây khi quen anh, hệt như một tên ăn xin.”
Trần Liên Liên khoe khoang vẫy vẫy cái túi màu hồng trước mặt Lâm Hiên.
Tào Phi Phàm cười lạnh nói: “Kẻ vô dụng chính là kẻ vô dụng, không thể đem lại cho bạn gái cuộc sống mà cô ấy mong muốn, sau khi chia tay còn muốn bạn gái trả lại tiền, quả thật rất buồn cười!”
Lâm Hiên không thể kiềm chế cơn giận, hét lớn: “Trần Liên Liên, cô giữ chút thể diện còn lại, có được hay không?”
Trần Liên Liên không hề lay động, ngược lại còn mỉa mai: “Lâm Hiên, tôi nhìn bộ dạng của anh chắc là tới đây giao hàng đúng không, còn không nhanh lên, chút nữa nếu bị đánh giá không tốt sẽ bị trừ tiền đó.”
Nói xong, Tào Phi Phàm và Trần Liên Liên đều cất tiếng cười lớn.
“Thứ nhất, hôm nay tôi có hẹn đi ăn ở Thiên Ngoại Thiên, thứ hai, chuyện tiền nong không thể nào bỏ qua như vậy được.”
“Ha ha, chỉ có mình anh? Dùng bữa ở Thiên Ngoại Thiên, anh giao đồ ăn nhanh một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, đủ tiền ăn một bữa ở Thiên Ngoại Thiên sao?” Tào Phi Phàm cười lạnh nói.

Trần Liên Liên cũng cười theo: “Còn hẹn người khác tới ăn cơm, người nào mắt mù mới đi ăn cơm với loại người vô dụng như anh.”
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao Porsche dừng lại trước cổng Thiên Ngoại Thiên.
Một cô gái mặc chiếc váy trắng dài, da trắng như ngọc, dáng người cân đối, khí chất vừa lạnh lùng vừa quyến rũ bước ra khỏi chiếc xe thể thao.
Tào Phi Phàm nhìn thấy cô gái này, hai mắt trợn to, không khỏi nuốt nước bọt.
Tào Phi Phàm lập tức tách khỏi Trần Liên Liên, chỉnh lại cà vạt, trên mặt mang nét tươi cười bước lên chào hỏi cô gái.
“Xin chào người đẹp, tôi là Tào Phi Phàm, con trai thứ hai của tập đoàn Hoa Dược, không biết có thể…”
Tào Phi Phàm còn chưa nói xong đã nhìn thấy cô gái này không hề liếc nhìn mình mà vui mừng chạy đến trước mặt Lâm Hiên.
“Lâm Hiên, cậu đã đến rồi sao, vậy thì chúng ta đi vào thôi!”
Tào Phi Phàm sửng sốt, cô gái quyến rũ xinh đẹp thế này mà lại đến đây ăn tối cùng Lâm Hiên.
Trần Liên Liên bị Tào Phi Phàm hất ra, sắc mặt trở nên khó coi như nuốt phải ruồi.
“Phi Phàm, anh đang làm gì, anh nói sẽ đem lại hạnh phúc cho em, em cũng đã sớm thành người phụ nữ của anh rồi mà.”
Sắc mặt Tào Phi Phàm lúc này đã trở nên cực kỳ u ám, nhìn Lâm Hiên và Tô Huệ Chi cùng nhau đi vào Thiên Ngoại Thiên.
‘A a a a, sao lại thế được, một cô gái như vậy sao có thể nhìn trúng tên giao hàng xấu xí như Lâm Hiên chứ.’
Trần Liên Liên nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Hiên, căm hận nói: “Lâm Hiên, thật không nghĩ tới tên vô dụng như anh lại đi làm trai bao, thật vô liêm sỉ.”


Lâm Hiên và Tô Huệ Chi đi vào Thiên Ngoại Thiên, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
“Huệ Chi, thật sự cảm ơn cậu đã giúp em gái tôi trả tiền viện phí, đây là ba mươi ngàn, cậu hãy nhận lấy đi.”
Tô Huệ Chi có chút ủ rũ nói: “Lâm Hiên, tớ đã nói với cậu, em gái cậu cũng là em gái tớ, cậu làm thế này là không xem tôi là bạn bè rồi, đúng không?”
“Huệ Chi, tôi biết cậu không thiếu tiền chút tiền này, nhưng mà…”
“Được rồi, tớ đói rồi, ăn cơm, đừng nhắc đến chuyện tiền nong nữa, nếu không tôi sẽ không vui.”
Tô Huệ Chi cắt ngang lời Lâm Hiên, mỉm cười tinh nghịch, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp giờ cười lên lại càng rạng rỡ, khiến trái tim Lâm Hiên tan chảy.
Tô Huệ Chi cầm thực đơn, chỉ gọi hai món rẻ nhất.
Lâm Hiên sửng sốt một chút, đương nhiên hắn biết Tô Huệ Chi không muốn hắn tiêu quá nhiều tiền.
Nếu so với Trần Liên Liên, Lâm Hiên nhịn không được mà lắc đầu.

Lâm Hiên gọi hai món ăn mặn và hay món đồ uống.
“Không cần gọi nhiều như vậy, không ăn hết sẽ lãng phí.” Tô Huệ Chi nhìn đơn giá, hai món Lâm Hiên gọi đều đã hơn mười ngàn.
“Không sao, cậu không cần tiết kiệm tiền cho tôi.” Lâm Hiên cười nói.
Không lâu sau đồ ăn đã được đưa lên, Lâm Hiên và Tô Huệ Chi vừa ăn vừa nói chuyện.
“Nghe nói bệnh cũ của ông nội cậu lại tái phát, bây giờ đã tốt hơn chưa?” Lâm Hiên quan tâm hỏi.
Tô Huệ Chi thở dài nói: “Bệnh cũ mấy chục năm rồi, vẫn không thể chữa khỏi.”
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Huệ Chi vang lên, sau khi nhận điện thoại, sắc mặt Tô Huệ Chi liền thay đổi.
“Cái gì? Ông nội làm sao, có chuyện gì, không phải trưa hôm nay vẫn ổn sao? Tôi lập tức quay về.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.