Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 77: Chơi đùa




Vấn đề của Vũ Nhật đánh trúng chỗ đau của Ma vương cao ngạo tự ái, suy nghĩ trở lại năm ấy.
"Ngày đó, ta nhận được thiệp mừng của Quang Minh thần tử và Nguyệt, đi tham gia hôn lễ của bọn hắn... ." Ma vương dừng lại một chút, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn Vũ Nhật.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Vũ Nhật rụt cổ, nam nhân chết tiệt có thể không dùng ánh mắt buồn nôn như vậy nhìn hắn được không.
"Nếu ngươi ngoan ngoãn, bổn vương sẽ phải tới thần giới ư? Sẽ bị Tinh Linh hoàng kia ám toán?" Hai mắt ma vương tràn đầy quỷ dị, Tinh Linh hoàng... Tay nắm chặt, nếu Tinh Linh hoàng ở đây, sợ rằng tránh không được một trận sống chết.
Thiên Nguyệt Triệt len lén tính toán, nếu bọn họ khai chiến với Tinh Linh hoàng, nhất định phải gọi Ma vương đến.
Ba ...
Tay to gõ xuống đầu Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt vuốt vuốt đầu có chút đau, bất mãn nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Thần.
"Nghe." Biết tiểu tử thích ngẩn người, Thiên Nguyệt Thần nắm tay của hắn, nói nhỏ.
Ma vương nhìn chằm chằm, xem hai người tương thân tương ái cỡ nào, tại sao ái nhân của y không thể ngoan ngoãn một chút?
"Ngươi đi tham gia hôn lễ của Quang Minh thần tử, liên quan gì đến ta?" Vũ Nhật bất mãn hỏi.
"Đương nhiên là liên quan." Ma vương đột nhiên cười tà, "Tất nhiên đi thỉnh giáo Nguyệt một chút, y chinh phục Quang Minh thần tử thế nào, trở lại, còn sợ không đối phó được ngươi?"
Vũ Nhật cùng Thiên Nguyệt Triệt hoàn toàn hóa đá, Ma vương...
"Sau đó thế nào?" Thiên Nguyệt Thần hỏi tiếp, trong ba người, bây giờ y là người lý trí nhất.
Ma vương tiếp tục nói: "Lúc ta đến Thần tộc, đang muốn đi tìm Nguyệt, nhưng gặp Quang Minh thần tử vận hồng y cũng đi tìm Nguyệt, nên thuận đường cùng nhau, lại không ngờ, tên kia đột nhiên tập kích ta, khi đó ta mới biết được hắn là Tinh Linh hoàng, bất quá đã trễ, hắn phong ấn linh hồn của ta, đem ta khóa trong Tỏa Yêu tháp của cực quang chi điện, đặt ta cùng yêu vật, tên kia... .
Nói đến đây, Ma vương lại bắt đầu tức giận, nhưng cũng không quên trở về chính đề: "Vậy còn các ngươi, sao xuất hiện ở nhân giới, sao hai người các ngươi cùng sống lại?"
Ma vương nghi ngờ, mình bị hãm hại, chẳng lẽ hai người kia cũng bị?
Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt nhìn nhau, tùy Thiên Nguyệt Triệt nói: "Bọn ta không có trí nhớ kiếp trước, không rõ ràng chuyện khi đó." Một câu, đem chuyện đẩy ra, "Bất quá..."
Thiên Nguyệt Triệt lưu lại đường sống: "Dựa theo ngũ thần tướng giải thích, ngày đó Tinh Linh hoàng giả mạo Quang Minh thần tử lừa Ám Dạ chi chủ ra ngoài, Quang Minh thần tử lần nữa từ thần điện đi ra, bọn họ mới biết được người mặc hỷ bào không phải Quang Minh thần tử, cho nên bọn họ liền đuổi theo.
Chỉ là bọn hắn không nhanh bằng Quang Minh thần tử, chờ bọn hắn tới đỉnh Linh Sơn, Quang Minh thần tử đã động thủ, đánh liên tiếp ba ngày ba đêm, cho đến khi trận chiến chấm dứt, năm người lên Linh Sơn, chỉ còn thấy hồn phách của Quang Minh thần tử lưu lại, cho nên năm người hợp lực phong ấn lực lượng của Quang Minh thần tử, sợ một khi lực lượng còn tồn tại, sẽ bị địch nhân truy đuổi, ngũ thần tướng cũng vì vậy mà thương tổn nguyên thần.
Bây giờ, ta muốn khôi phục năng lực và ký ức của Quang Minh thần tử, nhất định phải tìm lại ngũ thần tướng, hiện chỉ còn Thổ Linh Châu ở Ma tộc."
Nghe Thiên Nguyệt Triệt nói, Ma vương cùng Vũ Nhật không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng vẫn là Ma vương mắng to: "Tinh Linh hoàng kia đang làm gì chứ? Cuộc sống an tĩnh thái bình không được sao, khi không lại làm thiên hạ đại loạn như vậy? Bất quá các ngươi cũng thật là, sống lại liền sống, còn tìm Thổ Linh Châu, không có ký ức kiếp trước, đời này các ngươi vẫn bên nhau, còn khôi phục trí nhớ làm gì?"
Chuyện phiền phức như vậy, sao phải để ý nó?
Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy Ma vương thật không có đầu óc, Thiên Nguyệt Triệt đảo cặp mắt trắng dã: "Ngươi tưởng bọn ta ăn no không có chuyện gì làm ư, nếu bổn điện không đụng phải Tinh Linh hoàng, thiếu chút nữa bị hắn giết, mới không thèm để ý đến loại chuyện này đâu."
"Đó là ngươi làm người quá thất bại." Ma vương không chút khách khí nói.
"Ngươi nói cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt lập tức phẫn nộ.
"Chẳng lẽ không đúng?" Ma vương khiêu mi, ta muốn nói liền nói, ngươi có thể làm gì được ta?
"Hừ." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nở nụ cười, "Chỉ thu ngươi vi nô thôi mà, bất quá, thu Ma giới chi vương vi nô đích thật đáng giá, nếu con dân của ngươi biết, hắc hắc..."
"Ngươi dám?" Ma vương mạnh mẽ đứng lên, Vũ Nhật mất thăng bằng, té trên mặt đất, thật là bất hạnh cho mông nhỏ của hắn.
"Phí Nhĩ, ngươi hỗn trướng." Vũ Nhật hô to, "Ngươi hỗn trướng." Hắn đường đường Ma giới Nhật quân, sao lại ngã mất mặt như vậy.
"Ha ha ha... Hắn chính là hỗn trướng, mười phần hỗn trướng." Thiên Nguyệt Triệt nhìn có chút hả hê, đắc ý lắc lắc đuôi hồ ly.
Ma vương thật sự tức giận, bất chấp Vũ Nhật vẫn còn tức giận, cũng không cho Thiên Nguyệt Thần mặt mũi, đương nhiên cũng không quan tâm tử hài tử này có phải quang minh thần tử chuyển thế hay không, quyết định cần phải giáo huấn hắn.
Tay phải vung lên, Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần bị tách ra, Thiên Nguyệt Thần tựa hồ cũng tính toán dạy dỗ nhi tử nhà mình, cho nên không nhúng tay.
"Hừ, chút tài mọn, cũng vọng tưởng động bổn điện, A Nô, ngươi quên lời bổn điện nói với ngươi ngày đó rồi sao, ha ha ha... Bổn điện đã nói mà? Đối với chủ nhân, tuyệt đối phục tòng."
Thiên Nguyệt Triệt càng nghĩ càng đắc ý, mà Đàn Thành và Nặc Kiệt len lén đổ mồ lạnh vì Thiên Nguyệt Triệt, đây chính là nhổ lông trên đầu lão hổ.
"Trà này mùi vị thật thơm." Thiên Nguyệt Thần tự tại uống trà, không keo kiệt khen ngợi.
"Nếu Nguyệt chủ thích, lúc về ta tặng một phần, bất quá..." Vũ Nhật cười tà, hai mặt nhìn nhau, lời hết thảy đều không nói ra.
Mà đổi lại bên kia, hai nam nhân không chịu lớn, đánh từ trong phòng tới ngoài phòng.
"Chớ đắc ý quá sớm, bổn vương chỉ mới hoạt động gân cốt, hôm nay không đánh được ngươi, bổn vương liền trụng đầu vào nước sôi." Ma vương khinh thường nói, ma kiếm trong tay thoáng ẩn thoáng hiện.
"Ha ha..., Ma vương, bổn điện từ trước đến giờ không biết tốt xấu, hỏi ngươi một câu, bổn điện kiếp trước, Quang Minh thần tử, ngươi đánh thắng được sao?" Thiên Nguyệt Triệt trêu chọc, tóc đã biến dài, trong mắt hiện ra quang mang ngũ sắc, Kim Mang trường kiếm trong tay đồng thời phát ra ánh sáng chói mắt.
"Ngươi..." Ma vương biết rõ hài tử này muốn chọc chết hắn, nhưng lại không có biện pháp, Quang Minh thần tử, trong thiên địa, chỉ cần tồn tại ánh sáng, lực lượng của hắn không bao giờ biến mất, giống như Ám Dạ chi chủ, là sự tồn tại của bóng tối, không bao giờ tàn lụi.
Nhưng nếu Thiên Nguyệt Thần không khôi phục trí nhớ, năng lực của hắn cũng không hoàn toàn khôi phục, đồng dạng Thiên Nguyệt Triệt cũng không khôi phục năng lực Quang Minh thần tử.
"Bổn vương nhớ kỹ, trước kia ngươi đã nói, ngũ hành linh châu chưa tìm được, năng lực của ngươi cũng chưa thể khôi phục, hôm nay công lực của ngươi vẫn chưa đạt tới ba thành, ngươi cho là bổn vương sẽ sợ?" Ma vương lý trí nói, hôm nay y nhất đinh làm thịt hài tử chết tiệt này.
"Ha ha, cho dù bổn điện chỉ có ba tầng công lực, ngươi cũng đừng quên, trên người bổn điện còn có lực lượng của Ám Dạ chi tử, lão bất tử ngươi, chớ đắc ý quá sớm." A Nô chết tiệt, khi làm nô tài thật tốt, cỡ nào khả ái, hôm nay... Quá bừa bãi.
Người so với mình bừa bãi cuồng vọng hơn, Thiên Nguyệt Triệt chán ghét.
"Hài tử chết tiệt." Cư nhiên mắng y là lão bất tử, Ma vương mặt lộ gân xanh, bóng dáng hồng sắc nhanh chóng xông lên.
Thiên Nguyệt Triệt tránh qua, Kim Mang trường kiếm vung lên một đường mỹ lệ, có chút chói mắt, bị ma kiếm cản trở.
"Bổn điện hỏi ngươi, ngươi khôi phục trí nhớ lúc nào?" Thiên Nguyệt Triệt vừa thủ vừa nói.
"Thời điểm đi cực quang chi điện." Ma vương nói, từng bước ép sát, hơi thở ở cực quang chi điện quá mức quen thuộc, khiến y không thể quên được.
"Thời điểm ở sa mạc, ngươi xảy ra chuyện gì?" Ở sa mạc, Thiên Nguyệt Triệt đã hoài nghi linh hồn Ma vương thức tỉnh, nếu là A Nô, thời điểm đối mặt sa hùng, đã sớm hôn mê.
"Không gian ma pháp." Ma vương nói đơn giản, sau đó mặt đối mặt với Thiên Nguyệt Triệt thân, rồi đột nhiên biến mất.
Thiên Nguyệt Triệt thầm kêu không ổn, giữa quang hệ ma pháp và hắc ám ma pháp còn có ma pháp thứ ba tồn tại, mà Ma vương đã thức tỉnh, tự nhiên sẽ dùng được không gian ma pháp.
Đây không phải loại không gian ma pháp nửa vời nhà Mạc Tà, mà là không gian ma pháp chính hiệu, vô cùng thông thuộc.
Nhưng...
Bên trái, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên cảm giác được bên trái lưu động, hành động vẫn chậm một bước, chưởng phong của Ma vương hướng phía hắn tập kích, một chưởng này là tránh không khỏi .
Nhưng ngay sau đó, Thiên Nguyệt Triệt cười, lúm đồng tiền minh diễm động lòng người.
Ma vương thầm kêu bị lừa, hài tử chết tiệt này cố ý.
"Cái này gọi là binh bất yếm trá." Thiên Nguyệt Triệt cười nói, đợi Ma vương hiện thân, lập tức triển khai quang hệ kết giới, "Ta nhớ được Mạc Tà đã nói, đối với không gian ma pháp, kết giới chính là ngăn trở phiền toái nhất."
"Ngươi..." Tử hài tử một bụng chứa toàn quỷ kế, Ma vương trong lòng mắng trăm ngàn lần, "Như vậy thì sao, ngươi triển khai quang hệ kết giới, đồng thời lực lượng tiêu hao so với ta nhanh gấp đôi, theo đó, ba tầng công lực cũng không còn."
"Ai nói ." Thiên Nguyệt Triệt cười ha ha, "Bổn điện còn chưa chơi đủ đâu, để cho bảo bối của bổn điện đến cùng ngươi vui đùa một chút."
Khởi động chiếc nhẫn Tạp Cơ, sa hùng bị phóng ra.
Phanh... .
Sa hùng vừa chạm đất, vách núi phụ cận cũng rung động, tiếp theo là Thủ Điện Đồng, Thủ Điện Đồng vốn là quỷ, càng thêm không sợ chết.
"Thối hài tử..." Ma vương rống lên .
Ngay lúc gian phòng chấn động, Thiên Nguyệt Thần và Vũ Nhật đều chạy đến, lúc này, hai người đều ngây người, đây là đấu ma pháp hay luận võ?
"Triệt nhi, đủ rồi." Thiên Nguyệt Thần lên tiếng, "Thời gian không còn nhiều, chúng ta nên lên đường ."
Tiếp tục để hắn nháo, sợ rằng nơi này thật sự bị phá, bây giờ trọng yếu nhất là tìm Thổ Linh Châu.
Thiên Nguyệt Triệt có chút bất mãn, nhưng ngại Thiên Nguyệt Thần, không thể làm gì khác hơn là thu hồi kết giới, sau đó hướng phía Ma vương nhếch miệng, phe phẩy đuôi hồ ly rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.