Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 68: Điều kiện




“Tiểu oa nhi?” Bạch y lão đầu đáng thương kêu lên: “Có thể tiết lộ một chút cho gia gia hay không?”
Cân nhắc tính toán một chút, tránh mang danh lừa gạt hài đồng.
Nhưng thật ra mọi người đều biết rõ có núi thì có hổ, người nghiêng về hổ mới là sáng suốt, mà năm cái lão đầu này thân là sư phụ của đế vương, đương nhiên kiêu ngạo của bọn họ thì không ai bì nổi.
Loại kiêu ngạo này so với Thiên Nguyệt Triệt mà nói là không hề kém .
“Có thể a, phụ hoàng nói có hỏi tất đáp là hảo hài tử.” Thiên Nguyệt Triệt biết điều gật đầu, đôi mắt ngây thơ lung linh như một viên minh châu bảy màu.
“Nga? Tiểu oa nhi mau nói cho Hoàng gia gia.” Hoàng y lão đầu kìm nén không được, có chút nóng lòng, thật ra là năm người bọn họ đợi ở chỗ này quá buồn bực , cũng không người đến bồi bọn họ, hiếm khi bệ hạ đưa tiểu oa nhi đáng yêu như thế tới đây.
“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt hướng Hoàng y lão đầu mở to hai mắt: “Muốn nói lớn tiếng hay là nói nhỏ a?”
Ách?
Đây là vấn đề gì chứ?
Năm lão đầu lại sửng sốt.
Thiên Nguyệt Triệt đi vào lương đình, ngồi lên cái ghế chuẩn bị cho tiểu hài tử một bên Hồng y lão đầu, hai cái chân đong đưa, giày da thủ công tinh tế mài mài trên mặt đất, tuyệt không quan tâm đôi giày trân quý.
“Nếu như Triệt nhi nói quá nhỏ, vạn nhất mấy vị gia gia nghe không được, không phải Triệt nhi sẽ nói vô ích sao? Nhưng nếu như Triệt nhi nói quá lớn, cổ họng Triệt nhi sẽ đau.” Hai mắt rưng rưng đáng thương, khiến tâm mấy lão gia hỏa giao động từng đợt, đã bao lâu không có hài tử nhỏ nhẹ hướng về bọn họ làm nũng như vậy?
“Không sao, tiểu oa nhi không cần nói quá nhỏ, cũng không cần quá to, các gia gia còn trẻ, nhĩ lực hạng nhất.” Thanh y lão đầu mèo khen mèo dài đuôi, phải biết rằng bị Thiên Nguyệt Thần gọi là lão bất tử, làm sao có thể còn trẻ?
“Như vậy a… ?” Thiên Nguyệt Triệt do dự, ánh mắt vừa động, quang mang kim sắc trong mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, tạo ra hàng nghìn hàng vạn đạo ánh sáng xinh đẹp: “Triệt nhi còn nhớ rõ lúc trước các gia gia có đề cập tới, để ma pháp của Triệt nhi tiến triển một cách tốt nhất, thì cần vật phụ trợ, phải không?”
Cái này?
Năm lão đầu hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới tiểu oa nhi sẽ nhớ lời của bọn hắn rõ ràng như thế, nếu như tiểu oa nhi có được vật kia, thật là phúc khí, nhưng khả năng có được vật kia và khả năng gặp nguy hiểm không sai biệt là mấy.
Nếu không bọn họ sẽ không ngồi nhìn.
Mà lần này tiểu oa nhi nói ra, vấn đề bị bọn họ cố ý quên lại khơi dậy.
Bọn họ bồi tiểu oa nhi chơi đùa cũng không có nghĩa là bọn họ không tỉnh táo, ngọc cùng đá là hoàn toàn khác nhau, khí phách đứng trên thiên hạ của tiểu oa nhi bọn họ cũng thấy rõ.
Chẳng qua là còn nhỏ tuổi đã có khí độ như thế đối với hoàng thất mà nói chưa biết là phúc hay họa, song nhìn bệ hạ sủng nịch tiểu oa nhi, bọn họ biết bệ hạ của bọn họ đã sớm quyết định đem thái tử vị tặng cho tiểu oa nhi .
Nếu là như vậy, bọn họ càng không thể để cho tiểu oa nhi mạo hiểm, nhưng nếu tiểu oa nhi quả thật cần vật kia, bọn họ có thể…
Thiên Nguyệt Triệt phảng có vẻ thấu tâm tư của bọn hắn, đột nhiên thảnh thơi mở miệng: “Có nhiều thứ bổn điện hạ thích tự tay có được, chắp tay đợi dâng lên không còn thú vị.”
Thân thể nho nhỏ đứng lên, nhìn ra ngoài đình, đưa lưng về phía bọn họ, trong phút chốc khí chất ngạo thị thiên hạ biểu hiện rõ ràng.
Cho dù Thiên Nguyệt Triệt đưa lưng về phía bọn họ, năm lão đầu cũng có thể cảm giác lúc hắn nói những lời này, trong lòng kia là quyết tâm cùng cuồng ngạo.
Nhất thời, năm lão đầu rõ ràng, sở dĩ tiểu oa nhi này kiêu ngạo không phải chỉ bởi vì hắn là hoàng tử bệ hạ thương yêu nhất, mà bởi vì hắn là Thiên Nguyệt Triệt.
Thân thể nho nhỏ này mang theo linh hồn kiêu ngạo.
Vô luận linh hồn này đầu thai ở trên người ai đều là may mắn của cai quốc, bất hạnh của địch quốc a.
Gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài mềm mại của Thiên Nguyệt Triệt, có vài sợi tóc bay xuống trán, trong khoảng thời gian ngắn nhân nhi nho nhỏ lộ ra vẻ xa cách với trần thế, phảng phất đứng ở tầng mây cao nhất, lạnh lùng nhìn hồng trần cuồn cuộn .
Mái tóc thủy phấn bao phủ thiên nhiên, đẹp đẽ, trong sáng, đến nay trên khắp đại lục không có màu tóc như vậy, tại sao lại xuất hiện trên người tiểu oa nhi này?
Chỉ một lần thoáng nhìn, cho đến bây giờ luôn có cảm giác mờ mờ ảo ảo.
Thiên Nguyệt Triệt xoay người, ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào năm lão đầu: “Bổn điện hạ thật sự có chút ngạc nhiên, khiến năm vị gia gia cầu cũng không được, không biết đó là thánh vật gì? Năm vị gia gia nên biết, nếu nói ra thì không thể thu hồi, hơn nữa bổn điện hạ tin rằng khắp thiên hạ này không có cái gì bổn điện hạ muốn mà không có được. Nếu không có được liền phá hủy nó, để bản thân khỏi bận tâm.”
Năm vị lão đầu nghe vậy, thân thể bất giác lui về phía sau, “nếu không có được liền phá hủy nó, để bản thân khỏi bận tâm”, lời nói như vậy dễ dàng thốt ra từ trong miệng của một oa nhi năm tuổi.
Song khi tiểu oa nhi nói ra những lời này, giống như đó là điều hiển nhiên, phảng phất đang nói trong thiên hạ không có thứ gì hắn muốn mà không được.
Cuồng ngạo, duy ngã độc tôn không thua kém Thiên Nguyệt Thần, quả nhiên là phụ tử a.
Năm lão đầu cảm thán, Mạn La đế quốc có lẽ sẽ từ một khắc này thống trị thiên hạ.
“Năm vị gia gia cũng có thể không nói, Triệt nhi về hỏi phụ hoàng, chỉ sợ là làm năm vị gia gia tránh không kịp, phụ hoàng rất thông minh, phụ hoàng sẽ biết năm vị gia gia khiến cho Triệt nhi có hứng thú với đồ vật đó, dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng đối với Triệt nhi, mọi việc sẽ rất thú vị a.”
Ngươi…
Năm lão đầu tức giận, tên tiểu tử này cư nhiên uy hiếp bọn họ?
“Gia gia, Triệt nhi biết, các gia gia quan tâm Triệt nhi, nhưng các gia gia không muốnTriệt nhi trở nên cường đại sao?” Danh sư tự nhiên hy vọng xuất cao đồ, mà chẳng qua hắn không muốn một ngày nào đó trở thành nhược điểm phụ hoàng, hắn muốn cùng phụ hoàng đứng trên đỉnh cao nhất.
Một câu của Thiên Nguyệt Triệt nói ra tâm sự của năm lão nhân gia, cũng bởi vì một câu như vậy khiến năm lão đầu cảm động, tiểu oa nhi này thật đúng là tri kỷ a.
“Như vậy, ngươi đem chuyện hỏa diễm lam sắc nói cho chúng ta biết, về chuyện này, để bọn ta thương lượng một chút, được không?” Cuối cùng Hắc y lão đầu cũng nói ra một câu quyết định.
Khiến Thiên Nguyệt Triệt không ngờ tới là ngay cả Hắc y lão đầu cũng quan tâm đến chuyện hỏa diễm lam sắc như vậy.
Nàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.