Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 61: Hố cát




Lạc đà lại tiếp tục đi về phía trước một canh giờ, lay động càng ngày càng lớn, mọi người trực tiếp ăn uống ở trong xe, bắt đầu đề cao cảnh giác, bởi vì bất cứ lúc nào xe đều có thể lật, rất nguy hiểm.
"Phụ hoàng, bão cát thật mạnh." Thiên Nguyệt Triệt cảm thán, nếu lúc này có không gian ma pháp, căn bản sẽ không phiền toái như vậy.
Mạc Tà ngu ngốc, Thiên Nguyệt Triệt thầm mắng.
Hắt xì...
Mạc Tà đánh một cái hắt xì, thân thể hắn cường tráng, cảm mạo cũng chưa bao giờ có, lúc này cư nhiên hắt xì.
"Ngươi bị cảm?" Kim nhíu mày nhìn Mạc Tà, không trách, khí trời ở Sắc Vi đế quốc dễ chịu hơn sa mạc, nơi này bão cát lớn, khí hậu thiên lãnh.
Mạc Tà lắc đầu, vừa muốn mở miệng, lại đánh một cái hắt xì: "Ta nghĩ có người đang mắng ta." Chờ hắt xì xong, Mạc Tà phẫn hận nói, trong lòng đem những người khả nghi nhất nhất tra một lượt, phàm là địch nhân đều đã hóa thành tro, chả lẽ dùng hồn mắng hắn?
Vậy bây giờ, người khả nghi nhất chính là...
Mạc Tà than thở, nhất định là Thiên Nguyệt Triệt tùy hứng làm bậy, kiêu ngạo tự phụ.
Kim nghi hoặc nhìn hắn: "Ngươi mắc chứng vọng tưởng phải không."
"Kim nhi không tin?" Mạc Tà khiêu mi, "Tám chín phần là Thần Chủ của ngươi mắng ma pháp không gian của ta vô dụng."
Mà bên này, Thiên Nguyệt Triệt đem Mạc Tà mắng qua một lượt, rốt cục thư thái rất nhiều.
Lạc đà đang đi đột ngột dừng lại, mọi người vốn cho rằng lạc đà muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng đợi mãi cũng không thấy lạc đà tiếp tục, có chút nghi ngờ liền vươn người ra ngoài cửa sổ, đầu vừa mới vươn ra lại lập tức rụt trở về, bão cát lạnh thấu xương phi thường hung mãnh.
"Không sao chứ?" Liệt La Đặc phát hiện trên mặt Địch Trạch có mấy tơ máu, đây là dấu vết bị bão cát xẹt qua.
Địch Trạch lắc đầu, lúc này không nên kích động, nét mặt vô cùng nghiêm túc: "Sợ là bị vây ở đây."
Bên này trong một chiếc xe khác, Kim cau mày: "Sao lạc đà bất động?" Mạc Tà cũng là nét mặt nghiêm túc, cách không xa có cái gì đó đang di động.
Không giống với mấy người phía trước khẩn trương, A Nô trực tiếp nhảy xuống xe, lúc này dung nhan anh tuấn phi thường cương nghị, bóng dáng thon dài phá lệ cao ngất, một người khác cũng đang dị thường hưng phấn chính là Thiên Nguyệt Triệt.
"Phụ hoàng, có gì đó tiếp cận, hơn nữa còn rất lớn." Hai mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe sáng.
"Uh, xem ra là thứ lạc đà cực kỳ sợ." Thiên Nguyệt Thần nói xong, phát hiện lạc đà lại đứng lên, nhưng không phải đi tới mà là lui về phía sau.
Thiên Nguyệt Thần nhanh tay kéo thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt bay ra, đồng thời rơi xuống đất còn có Mạc Tà và Kim, Liệt La Đặc và Địch Trạch, chẳng qua tư thế có chút khó coi, ba người Đàn Thành, Nặc Kiệt, Thụy Miện bởi vì A Nô tác động, đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
"Trời ạ, là chuyện gì xảy ra, lạc đà cư nhiên quẳng chúng ta ở đây?" Nặc Kiệt lớn giọng kêu, đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, nhưng thật ra hắn còn rất may mắn, bởi vì thần thể mập mạp, cho nên bão cát lớn cũng không thổi bay được hắn, xiêm áo chỉ có chút tán loạn.
"Mọi người chú ý, có cái gì đó đang đến gần chúng ta." Thiên Nguyệt Thần trầm giọng nói, hơn nữa còn dùng nội lực, từng chữ rõ ràng truyền vào tai mỗi người.
Liệt La Đặc và Địch Trạch phản ứng nhanh nhất, lập tức đến bên người Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt, Mạc Tà và Kim không chút sợ hãi, Đàn Thành mặt lạnh như cũ, chỉ là vẻ căng thẳng cho thấy được hắn đang trong trạng thái phòng bị.
Thụy Miện nhấc lên tinh thần: "Có thể gây ra kinh động lớn như vậy chỉ có một thứ." Hắn là người Sắc Vi quốc, nên đối với tình huống hiện tại có chút hiểu biết hơn nhóm người Thiên Nguyệt Thần.
"Là Sa hùng." Thiên Nguyệt Thần nói, "Lúc trước Cách Lực Tân có nhắc qua, người phụ cận có nói, giữa tháng, sa mạc sẽ xuất hiện Sa hùng, hôm nay vừa lúc mười lăm."
"Cái gì? Chúng ta thật xui xẻo, sớm biết thế này chờ qua mười lăm hẵng đi." Nặc Kiệt nói thầm.
Thiên Nguyệt Thần liếc Nặc Kiệt một cái, Nặc Kiệt lập tức câm miệng.
"Không ổn." Nhìn Thiên Nguyệt Triệt nghiêm mặt, Thiên Nguyệt Thần theo ánh mắt hắn nhìn lại, Triệt nhi cũng cảm giác được không đúng sao?
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, thấy được ý nghĩ giống nhau trong mắt Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Sau khi từ cực quang chi điện trở về, A Nô an tĩnh rất nhiều, không còn là tiểu hài tử thích chơi đùa lúc trước, hơn nữa thường xuyên làm ra vẻ mặt khiến người ta nhìn không thấu."
Mắt Thiên Nguyệt Thần chợt lóe, có lẽ đã trở lại là Ma vương.
Bão cát cuồn cuộn nổi lên càng lúc càng lớn, Sa hùng khổng lồ xuất hiện, không sai, là sa hùng, hơn nữa là loại sinh sống trong sa mạc, cao chừng mười thước.
"Thiên a, nó thật to." Liệt La Đặc sợ hãi kêu lên tiếng, "Sợ là chúng ta nhiều người như vậy cũng không đủ cho nó no bụng."
"Nói nhảm, thật không có tiền đồ." Thiên Nguyệt Triệt liếc Liệt La Đặc một cái, "Còn chưa chiến đâu đã khuất phục."
Nhưng thật ra mọi người không biết, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt có tâm đồng tình cực ít, nhưng hắn có đam mê, chính là đặc biệt yêu thích động vật, tỷ như lang nhân lần trước, mà lần này sa hùng, đều tự nhiên thành vật đáng yêu trong long Thiên Nguyệt Triệt.
Sa hùng nhìn bọn họ một cái, nói thật, vật này quá lớn, bọn họ nhìn không thấy nét mặt sa hùng. Theo sau sa hùng là bão cát cuồn cuộn.
Mọi người vội vàng nhắm mắt lại, Thiên Nguyệt Thần triển khai kết giới, đợi mọi người mở mắt, bên ngoài đã là một mảnh cát bụi, căn bản không thấy gì.
"A Nô đâu?" Thiên Nguyệt Triệt rất lưu tâm hành động của A Nô, ở trong kết giới cũng không thấy bóng dáng A Nô, đem hành động của hắn tái diễn một lượt, đáy mắt xuất hiện quang mang.
Kết giới cũng không duy trì được bao lâu, cũng không phải kết giới bị phá, mà là thân thể của bọn họ trầm xuống, sau đó tất cả đều rơi xuống, tiếp theo là một mảnh xám xịt, ai cũng nhìn không rõ ai.
Bóng tối bao phủ trong chốc lát, bốn phía lại lập tức sáng lên.
Hóa ra Thiên Nguyệt Triệt thả Thủ Điện Đồng, Kiệt Tắc Nhĩ thạch trên trán Thủ Điện Đồng phát ra quang ma pháp cường đại, chiếu sáng bốn phía.
"Là hố cát, chúng ta rơi vào hố cát." Thụy Miện nói, "Vừa rồi sa hùng đang đào hố."
Cũng may làm theo tiềm thức triển khai kết giới, lực lượng của y đủ mạnh, nếu là người bình thường, sợ là kết giới này đã sớm bị bão cát đè ép dữ dội, mà người tự nhiên cũng vùi vào cát.
"Làm sao bây giờ?" Mạc Tà nhìn Thiên Nguyệt Thần.
Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt do dự trong chốc lát, hắn biết ý của Thiên Nguyệt Thần, là hỏi hắn A Nô thì sao, dù gì A Nô là người của hắn.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn mọi người một chút, nghĩ đến tình hình bây giờ, suy tư trong chốc lát nói: "Bằng lực lượng A Nô thì không có việc gì, huống chi qua nơi này là cửa vào Ma giới, coi như hắn vào Ma giới, với thân phận của hắn, cũng không ai dám làm gì hắn, cho nên chúng ta ra khỏi nơi này rồi hãy nói."
Ân.
Mọi người gật đầu.
"Vấn đề là, chúng ta không biết sa mạc dài ngắn thế nào, nhớ kỹ lúc trước nông thương đã nói, nếu dựa theo lộ trình của lạc đà, phải đi ba ngày, đương nhiên lạc đà tốc độ rất chậm, cho nên bọn ta không thể dựa theo lộ trình của lạc đà mà so sánh, mấy người chúng ta thay phiên đả thông cát bụi, đi một đường thẳng, kết giới có ta duy trì, ra khỏi nơi này tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng... ." Thiên Nguyệt Thần dừng lại một chút.
"Chuyện nhỏ." Mạc Tà rõ ràng ý tứ của hắn, "Kế tiếp việc đả thông cát bụi giao cho chúng ta, mặc dù nơi này cát bụi dày, nhưng dựa vào công lực của chúng ta tuyệt đối dễ dàng."
Bởi vì không thể nhìn rõ, bọn họ không biết sa hùng có còn chờ họ ở phía trên không. Hai chữ tuyệt đối có lẽ quá nhiều tự tin, nhưng cái cần lúc này chính là tự tin.
Trong tình huống không có ánh mặt trời, Thủ Điện Đồng lại thật lâu không ra ngoài, cho nên Kiệt Tắc Nhĩ thạch chỉ có thể duy trì một lát, ai cũngkhông lường trước được, lúc này phải tìm được cách gì đó.
Nếu không, bọn họ không bị bão cát đè chết, cũng sẽ đói chết.
Nói đến đói chết, Thiên Nguyệt Triệt ha ha cười, ngay lúc mọi người cho rằng hắn nhất thời phát điên, hắn liền lấy ra rất nhiều chuối tiêu.
"Cái này có thể ăn, ha ha ha..." Vốn lúc trước Thiên Nguyệt Triệt chuẩn bị chuối tiêu cho Tiểu Bạch, để trong nhẫn Tạp Cơ Tư.
Chuối tiêu bị lấy ra, Tiểu Bạch cũng liền theo ra, có Tiểu Bạch cũng thêm một phần lực lượng.
Trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, tình cảnh hiện tại đã trở thành thám hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.