Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 6: Dược vị (mùi thuốc)




Thiên Nguyệt Triệt trước xoay người hướng phía mọi người gật đầu, sau đó bước ra cánh cửa: "Thả hắn đi."
"Chủ tử." Đàn bất mãn kêu lên.
Đàn Thành cũng không hỏi lý do, nếu Thiên Nguyệt Triệt nói thả người, vậy thì thả người.
"Nên khoan dung độ lượng một chút." Thiên Nguyệt Triệt thảnh thơi mở miệng, cũng buồn cười nhìn Đàn.
Mới là lạ, Đàn khẽ bĩu môi, nhỏ giọng nói, chủ tử tuyệt đối không phải người dễ dàng bỏ qua như thế, ta không phạm ngươi, nếu ngươi phạm ta, ta bắt ngươi trả gấp mấy trăm lần.
"Thế nào? Không tin? " Thấy Đàn đang lẩm bẩm, Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi nhìn nàng.
"Thuộc hạ không dám." Cho dù thật sự không tin cũng tuyệt đối không thể nói, Đàn ai oán nhìn Thiên Nguyệt Triệt.
"Tiểu thiếu gia." Nặc Kiệt thở hổn hển, tiếng kêu từ một bên truyền đến, sau đó thấy hắn đổ mồ hôi chạy đến.
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, người này thật đúng là thú vị vô cùng.
Bốn người trở lại khách điếm đã là chín giờ, đi tới, quẹo sang, liếc thấy trên hành lang phòng cách vách có thị vệ coi chừng, xem cách ăn mặc chính là thuộc hạ của lam y nam tử kia.
Bảo vệ ngay cả giọt nước cũng không lọt, nhìn bộ dáng lam y nam tử kia thật không giống người bình thường, hơn nữa còn có thể ngửi thấy vị thuốc nhàn nhạt.
Trở lại gian phòng, Thiên Nguyệt Triệt sai thị giả chuẩn bị nước ấm đổ vào dục dũng, chỗ tiện lợi nhất của phòng hảo hạng chính là mỗi gian phòng đều có dụng cụ tắm rửa.
Nhìn thị giả muốn đi, Thiên Nguyệt Triệt lên tiếng: "Tiểu ca, sao trong gian phòng này lại có vị thuốc vậy? Chẳng lẽ lúc trước gian phòng này có bệnh nhân ở, ngươi ngửi thấy vị thuốc cùng không tẩy đi, không phải bệnh nhân trong phòng này xảy ra chuyện gì chứ?"
"Khách nhân, ngài đa tâm, gian phòng này rất tốt, không có vấn đề gì." Thị giả khép hai chân lại, hai tay vòng ở phía trước, cúi người lễ phép nói.
"Nga, thật sao? Nhưng ta vẫn có chút không yên lòng, ta thấy ngươi nên đổi phòng cho chúng ta, các ngươi mở khách điếm cần phải thỏa mãn nhu cầu hợp lý của khách nhân." Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt nói, giọng điệu phi thường định đoạt, khiến thị giả không có đường lui.
"Này... ." Thị giả có chút khó xử , bởi vì hôm nay là hội hoa đăng mỗi năm một lần, thêm cả hội chùa, cho nên Phỉ Bỉ Na thành có rất nhiều du khách từ xa đến, huống chi phòng hảo hạng vốn không nhiều, lại muốn bốn gian phòng sát nhau càng thêm khó, chắc chắn rằng Thiên Nguyệt Triệt đang gây áp lực cho bọn hắn.
"Nếu như không được, chúng ta đây không thể làm gì khác hơn là trả phòng, mặc dù thời gian không còn sớm, nhưng thành lớn như vậy cũng không thiếu khách điếm có phòng thượng đẳng, hơn nữa bọn ta không thiếu tiền." Thiên Nguyệt Triệt vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế, cố ý làm bộ thu thập hành lý.
"Đừng đừng đừng... ." Thị giả liên tiếp nói, nhanh chóng tiến lên kéo Thiên Nguyệt Triệt, song tay chưa kịp chạm vào y phục Thiên Nguyệt Triệt, đã thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt cách xa hắn một chút.
Thị giả suýt nữa ngốc lăng, ở chỗ này thị giả đều biết một số quyền cước, nhưng động tác của Thiên Nguyệt Triệt nhanh đến mức hắn không thấy được một chút.
Len lén lau mồ hôi lạnh, hoàn hảo, người này không dùng vũ lực uy hiếp mình, nghĩ như vậy thị giả không khỏi tò mò nhìn Thiên Nguyệt Triệt.
Lúc này mới phát hiện bề ngoài Thiên Nguyệt Triệt, giật nảy mình, bởi vì thị giả không được nhìn thẳng khách nhân, cho nên hắn liên tục rủ tầm mắt xuống.
Thiên Nguyệt Triệt khẽ khiêu mi, thú vị nhìn phản ứng của thị giả.
Thị giả đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt có chút biến hồng, phát hiện tầm mắt hài hước của Thiên Nguyệt Triệt, vội vàng cúi đầu.
"Cúi đầu làm gì? Là bộ dáng của ta không vừa mắt sao?" Thanh âm cố ý giảm thấp xuống, Thiên Nguyệt Triệt miễn cưỡng ngồi lại trên ghế.
"Không có... Không có, khách nhân... Khách nhân... ." Khách nhân rất xinh đẹp, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, cho nên thị giả không biết nên phản ứng thế nào.
"Đó là?" Thiên Nguyệt Triệt có chút hăm dọa, ánh mắt tự tiếu phi tiếu phong tình vạn chủng, khiến thị giả có cảm giác toàn thân bị định trụ.
"Đúng... Thật xin lỗi." Thị giả đột nhiên nói xin lỗi: "Thỉnh... Thỉnh ngài không đổi phòng, phòng này thật sự không có vấn đề."
Có lẽ là bị bức bách, giọng điệu của thị giả trở nên vội vàng.
"Nga? Mùi vị này? " Thiên Nguyệt Triệt có chút làm khó dễ.
"Điều này... . " Thị giả lại do dự trong chốc lát: " Ta nói cho khách nhân, nhưng khách nhân nhất định phải giúp ta giữ bí mật, bởi vì ở khách điếm này không được nói ra chuyện riêng tư của khách nhân, nếu không ta sẽ bị đuổi việc."
"Đương nhiên, ta không nhớ rõ chúng ta từng nói qua cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt lập tức bỏ quan hệ qua một bên để thị giả yên tâm.
Thị giả nghe, quả nhiên hiểu ý, cười nói: "Chính là, hình như khách nhân ở phòng bên hành lang đối diện ngã bệnh, có vẻ nghiêm trọng, đã khoảng sáu giờ như vậy, đồng bạn của ta giúp bọn hắn đi mời trị liệu sư, được cho rất nhiều ngân tệ, sau khi trị liệu sư đi bọn họ lập tức đi bốc thuốc , ai... Là bệnh gì nghiêm trọng như vậy, ngay cả trị liệu sư cũng bối rối."
Thị giả có chút than thở, Thiên Nguyệt Triệt nghe xong, cảm thấy buồn cười.
"Thì ra là như vậy, ta đây an tâm." Thật ra đã sớm biết là người bên kia ngã bệnh, chẳng qua là nghe thị giả nói có vẻ cũng không nhẹ, trị liệu sư dùng ma pháp mặc dù có thể làm cho vết thương khép lại, nhưng cách này giải quyết không thể dứt điểm, giống như sau khi trị liệu còn cần chăm sóc.
Đợi thị giả rời khỏi, Đàn đi đến: "Chủ tử thật biết gạt người, đem thị giả kia lăn qua lăn lại." Nét mặt cười đùa không mất đi sự khả ái.
Thiên Nguyệt Triệt liếc mắt một cái, tỳ nữ này lá gan càng lúc càng lớn, đi tới bên giường kéo chăn xuống một chút, nguyên lai là Tiểu Bạch coi chừng phòng đã ngủ .
"Đàn, tuổi cũng không nhỏ, bình thường thì nữ nhân ở tuổi này đã làm mẫu thân." Tầm mắt nhìn chằm chằm Đàn, khiến Đàn lạnh cả người.
Nguy rồi, trò đùa của chủ tử quả nhiên không đỡ được, nếu không ngày nào đó chủ tử thật sự tâm huyết dâng trào đem nàng gả đi, vậy thì chết.
"Không không không, chủ tử minh giám, thuộc hạ còn trẻ, còn phải hầu hạ chủ tử." Xuất giá, nàng không thèm, một người là nhân sinh khoái ý, hai người tựa như tiến vào phần mộ, ba người đó là treo cổ chết chung trên một cây.
Nhìn khuôn mặt chấn kinh của tiểu ny tử (cô gái nhỏ), tâm tình Thiên Nguyệt Triệt tựa hồ rất tốt, đi tới bên dục dũng cởi y phục ra, quay đầu thấy Đàn đỏ mặt nhìn say sưa, đùa giỡn nói: "Muốn cùng nhau tắm sao?"
Ách?
"Không... Không cần, chủ tử từ từ tắm." Cùng tắm? Bị bệ hạ biết, mạng nhỏ khó bảo toàn, sợ rằng còn bị hành hạ sống không bằng chết, Đàn đỏ mặt ra khỏi gian phòng, bất quá da chủ tử thật sự rất tốt, ngẫm lại mấy năm qua Liệt La Đặc nấu thức ăn giúp đẹp da, nàng cũng ăn không ít a, tại sao không được như chủ tử chứ?
Thiên Nguyệt Triệt nhìn Đàn vội vàng rời đi, không khỏi cảm thấy buồn cười, cởi xuống lý ý cuối cùng, ngồi vào trong dục dũng, hưởng thụ nước ấm, cảm giác như thế thật tốt.
Nhắm mắt lại tựa vào dục dũng, trong đầu không khỏi nhớ lại một màn thiếu chút nữa khai hỏa, vóc người thon dài của phụ hoàng, lồng ngực rắn chắc, hai chân thẳng tắp, còn có một màn bối rối của mình.
Mặt hồng nhuận lên, tay vuốt ve môi, loại cảm giác chân thực này vẫn còn nhộn nhạo trong ngực.
Phụ hoàng...
Thiên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng nói nhỏ, tay xẹt qua môi vòng qua cổ đi tới xương quai xanh.
Không đúng, không phải cảm giác như vậy, tại sao tự mình vuốt ve không giống cảm giác kích động khi phụ hoàng đụng chạm, không có cảm giác chờ đợi? (o_o)
Phanh...
Cửa phòng lại bị đẩy ra, nghe hơi thở Thiên Nguyệt Triệt biết là Đàn quay lại.
"Chuyện gì, vội vàng như vậy?" Nha đầu này, ngay cả cửa phòng cũng quên gõ.
"Bẩm... Bẩm chủ tử, thuộc hạ nhớ tới còn có chuyện quên chưa nói cho chủ tử." Đàn đưa lưng về phía bình phong mở miệng.
"Chuyện gì khiến ngươi ngươi kích động quên lễ tiết như vậy?" Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt còn hỗn loạn do vừa rồi nhớ tới Thiên Nguyệt Thần, khiến Đàn không khỏi le lưỡi.
"Lúc nãy thuộc hạ thèm ăn, đi dưới lầu kêu một ít thức ăn, kết quả lúc đi lên đụng phải hắc y nam nhân, thuộc hạ còn lưu ý, hắn cũng ở phòng hảo hạng, vị trí vừa vặn nhìn về phía cửa sổ phòng lam y nam nhân." Về phần hắc y nam nhân kia, Đàn biết chủ tử hiểu rõ nàng nói tới ai.
Nga?
Trong lòng Thiên Nguyệt Triệt chấn động, nếu như Đàn không nhắc tới hắc y nam nhân và lam y nam nhân ở đối diện nhau, có lẽ hắn sẽ không nghĩ tới cái này, hắc y nam nhân, lam y nam nhân, hai người tựa hồ một đến trước một đến sau, chẳng lẽ có quan hệ gì?
Bất quá hắn quản cái gì, đây không phải chuyện của hắn.
" Ngươi xuống nghỉ ngơi đi, hết thảy chú ý một chút, mặc dù chỗ này không phát hiện cái gì, nhưng mấy ngày qua người đến rất phức tạp, mọi việc đều phải lưu ý. " Bởi vì có nhiều người, cho nên có rất nhiều chuyện không dễ dàng bị phát hiện.
" Vâng, thuộc hạ rõ ràng." Trong mắt Đàn lóe ra tia sáng, lúc này bảo vệ chủ tử mới là việc nàng phải làm.
Tắm rửa xong, Thiên Nguyệt Triệt phủ thêm thụy bào (áo ngủ), đem Tiểu Bạch thu vào chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư, lên giường.
Mặc dù ở trong phòng, nhưng thanh âm náo nhiệt phía ngoài vẫn thỉnh thoảng truyền vào.
Vào mười một giờ tối, thanh âm đứt quãng mới dừng lại, vốn đang nhắm mắt, đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, mượn ánh trăng thấy bóng người trôi lơ lửng ngoài cửa sổ, loáng thoáng còn có thể thấy rõ bóng người mặc y phục hồng sắc (màu đỏ).
Thùng thùng...
Tiếng gõ cửa sổ vang lên, thanh âm giống rất thanh thúy giống như hai đồ va chạm, sau đó bóng người kia mở cửa sổ nhảy vào phòng Thiên Nguyệt Triệt, nhẹ nhàng đi tới bên giường Thiên Nguyệt Triệt, nở nụ cười tự cho là đẹp nhất: "Tiểu đệ đệ... ." Nhưng thật ra cũng không phải là nụ cười gì, mà là hai cái răng cửa đã hóa đá.
Trong đêm tối không có đốt đèn, Thiên Nguyệt Triệt vuốt vuốt huyệt thái dương hỏi: "Thỉnh thoảng nhờ ngươi coi chừng xe ngựa không được sao?"
"Tiểu đệ đệ, người ta ở trong xe rất lạnh." Thẹn thùng phát ra thanh âm làm nũng với Thiên Nguyệt Triệt, xương khô có thể cảm thấy lạnh? Chẳng lẽ mặt trời bắt đầu mọc hướng tây lặn hướng đông?
Bất quá đối với một cái đầu lâu, Thiên Nguyệt Triệt thật sự khó có thể có hứng thú, một cỗ mùi vị nhàn nhạt xuyên qua khe hẹp cửa sổ Thủ Điện Đồng mới mở ra truyền vào.
Mùi vị này? Theo thị giả nói là lam y nam tử ngã bệnh nên uống dược, nhưng tại sao lại truyền vào từ hướng cửa sổ?
Trừ phi...
Thiên Nguyệt Triệt nhanh chóng vén chăn lên đi tới trước cửa sổ, quả nhiên, đứng ở vị trí này nghe thấy mùi dược càng thêm nùng.
Không kịp mặc y phục, Thiên Nguyệt Triệt mở cửa sổ ra, đi theo phương hướng mùi dược.
Bởi vì một khi dược vào trong cơ thể người, cho dù bị tiêu hóa cũng tiết ra qua thân thể con người theo mồ hôi, vẫn có thể ngửi được một chút mùi vị.
Có lẽ đối với người khác thì mùi vị này rất nhạt, nhưng có liên quan đến nghề nghiệp kiếp trước, nên đối với mùi dược và mùi máu tanh, Thiên Nguyệt Triệt tương đối nhạy cảm.
Mà người thì phải hô hấp, hô hấp càng dồn dập thì mùi vị càng nồng, lúc này Thiên Nguyệt Triệt truy đuổi theo phương hướng đó, rất rõ ràng cảm ứng được phía trước không chỉ có một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.