Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 56: Chương cuối




Đứng ở hai bên đối lập, Thiên Nguyệt Triệt cùng Mông Sa đối nhãn thật lâu, rồi mới mở miệng, thanh âm hoàn toàn không còn độ ấm, “Ngươi đã biết rồi thì ta sẽ càng không thể lưu ngươi.”
Giấc mộng kia, hẳn là thật.
“Ta thực hiếu kỳ, vì sao ngươi lại biết?” Vốn dĩ tưởng rằng, chuyện này chỉ có mình hắn biết không ngờ chuyển thế của Quang Minh thần tử cũng nắm được sự tình trong tay.
“Ta chẳng có lòng tốt đi thỏa mãn sự hiếu kỳ của kẻ khác.” Không thêm lời dư thừa, Thiên Nguyệt Triệt lần thứ hai xông lên. Mông Sa cũng ứng chiến.
Nhưng…………
Giữa lúc chuẩn bị tương giao lại bị một ngoại lực khác ngăn cản, ngoại lực vừa tới khiến cho cả hai đồng loạt sửng sốt, không phải sợ hãi nó có bao nhiêu sức mạnh mà bởi vì nó quen thuộc vô cùng.
Chủ nhân của ngoại lực đó chính là – Thiên Nguyệt Thần.
“Phụ hoàng…….” Thiên Nguyệt Triệt lùi ra sau, kinh ngạc nhìn y, không phải y đã bị hắn phong bế rồi ư? Vì sao lại? “Ngươi gạt ta?”
Thiên Nguyệt Thần quay đầu, đôi mắt sắc bén không tồn chút tình cảm nào, vô cùng bình tĩnh nhìn Thiên Nguyệt Triệt, “Lừa gạt?” Khóe môi khẽ câu lên, không khỏi bật ra chút ý cười, chỉ là ý cười ấy không hề tồn tại trong đáy mắt, “Ta đã bao giờ lừa gạt ngươi?”
“Ngươi………” Thiên Nguyệt Triệt vừa định mở miệng, Mông Sa đã sớm tước lời, “Đã lâu không gặp.”
Tạm thời đem chuyện bên Thiên Nguyệt Triệt gác lại, Thiên Nguyệt Thần quay sang đối mặt với Mông Sa, “Là huyết ngọc giúp linh lực của ngươi tăng lên?”
Mông Sa chưa bao giờ phủ nhận, “Ngươi lúc trước đã sai ở một phút nhân từ.” Ám Dạ Vương năm đó, nói hai chữ nhân từ chẳng bằng nói y bàn quang, đã không để tâm cho nên cái gì cũng chẳng màng đến.
“Tộc có tộc quy.” Thiên Nguyệt Thần nói.
“Nếu khi đó ngươi cố ý muốn giết ta, có ai lại dám tiến lên ngăn cản.” Mông Sa gầm lên, “Nguyệt, ngươi khi đó không phải vô tình mà là tuyệt không hề có tình.”
Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, thoáng hiểu.
“Nhưng ta đã sai, kỳ thật ngươi có tình, so với bất cứ kẻ nào khác đều nặng tình hơn.” Đồng thời chính hắn cũng không ngờ tới bản thân về sau thực sự lại động tình.
“Các người……….là loại quan hệ gì?” Thiên Nguyệt Triệt thận trọng nhìn Thiên Nguyệt Thần cùng Mông Sa, bọn họ trước kia dường như có sự tình gì đó không hề đơn giản như Thiên Nguyệt Thần từng kể lại.
“Ngươi cho là quan hệ gì?” Mông Sa cười hỏi lại.
“Ngươi bị lưu đày?”
“Đúng.” Hắn gật đầu.
“Vì vi phạm tộc quy?”
Vi phạm tộc quy? –Mông Sa cười to, “Ta không hề cho rằng bản thân phạm phải tộc quy, Quang Minh thần tử, đổi lại nếu để cho ngươi nhận định, thử nói xem, yêu thương một người là phạm tội ư?”
Yêu thương một người?
Đột nhiên khi nhìn Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt liền sáng tỏ,Nam nhân này……..Mông Sa, hắn với phụ hoàng………hắn đối với phụ hoàng……..
“Ngươi……….ngươi……..” Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt có phần run rẩy.
“Rất lâu rất lâu về trước, nơi tinh cầu đó còn chưa tồn tại một chữ ‘yêu’, nhưng ta lại có thứ cảm giác lạ lẫm với y, ta thấy, y cũng dao động, rồi tâm ta cũng động, ngươi biết không………..”
“Câm mồm.” Thiên Nguyệt Thần dùng âm sắc lạnh lùng cắt đứt, “Ta nói rồi, ta không thương ngươi.” Cứ cho như khi đó y không biết cái gì là ‘yêu’ nhưng y rất rõ ràng y không hề nảy sinh thứ cảm giác như đối phương nói, hoàn toàn không có.
“Ta cũng nói, yêu có thể chậm rãi bồi dưỡng.” Mông Sa nhịn không được thét lên, “Ngươi còn nói ngươi không có tình nhưng hiện tại không phải ngươi yêu hắn sao.” Chỉ tay vào Thiên Nguyệt Triệt, ghen tị tản ra nồng đậm trong mắt Mông Sa, “Nhưng không sao, ta chờ đã lâu như vậy, ta biết ngươi rồi sẽ thuộc về ta, giờ khắc này, sự chờ đợi đó rốt cuộc cũng có hồi đáp.”
Nói xong, Mông Sa mở lòng bàn tay ra, nơi đó có một cặp ngọc phần ruột trong suốt.
“Phụ hoàng, cẩn thận……” Thiên Nguyệt Triệt xông lên chắn trước mặt Mông Sa, “Ta sẽ không để ngươi thực hiện được.” Thiên Nguyệt Triệt tung ra Kim Mang thần kiếm.
“Ngươi biết là ta có thể.” Mông Sa cười đắc ý.
Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt rồi lại nhìn Mông Sa, tuy không rõ cả hai đang ám chỉ điều gì nhưng y cũng ẩn ẩn cảm giác được sự tình có liên quan tới bản thân y, cặp ngọc đó là mấu chốt.
Đây là………ngọc gì?
“Nó là hai khối huyết ngọc khi trước.” Thanh âm của Tư Đồ Thánh Phi vang lên bên cạnh Thiên Nguyệt Thần.
“Ngươi định làm gì?” Thiên Nguyệt Triệt trừng mắt với hắn.
“Ta cảm thấy tới lúc rồi, tất yếu cần phải nói cho y.” Tư Đồ Thánh Phi rất lý trí đáp, “Huyết ngọc kia đã bị tẩy hết huyết sắc.”
“Có ý gì?” Thiên Nguyệt Thần không rõ.
“Tứ tộc tối cao không phải vô duyên vô cớ được lựa ra sắp đặt trên tinh cầu này. Tinh Linh Hoàng cùng Quang Minh thần tử là song sinh, linh hồn trọn đời ràng buộc. Cặp huyết ngọc, không, là cặp ngọc trong suốt đó xuất hiện vào lúc Ám Dạ Vương ra đời. Ban đầu, Ám Dạ Vương bị đóng băng bên trong quan tài tạo bởi hai khối ngọc. Vì phải ngược dòng thời gian trở lại ngàn vạn năm trước cho nên đến khi Tứ tộc định cư đã quên hết mọi sự khởi điểm ban đầu. Mà lịch sử không phải vì tất cả đã lãng quên thì nó sẽ không còn tồn tại. Cặp ngọc nhiễm huyết sắc đồng nghĩa với việc Ám Dạ Vương được tự do, chúng cũng tự động biến mất, mà ngươi – mang linh hồn của người đó, cũng đã thức tỉnh. Huyết ngọc không tìm thấy bởi vì nó nhập vào Bạch Hổ – vua của muôn loài, trở thành đôi mắt của thánh thú, ngọc có linh tính, biết tự tìm vật chủ để giấu mình.”
“Ý của ngươi là cặp ngọc này năm đó có thể đóng băng ta, hiện tại cũng vậy?” Thiên Nguyệt Thần cười nhạt, “Ta không tin số mệnh.”
“Ta cùng Tiểu Triệt đều nằm mơ, trong mơ ngươi……..”
Nghe Tư Đồ Thánh Phi giải thích, Thiên Nguyệt Thần đem ánh mắt chuyển về phía Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt né tránh, nhịn không được bỏ thêm một câu, “Ngươi là của ta.”
Nói xong, trực tiếp nhắm tới Mông Sa vọt lên.
“Triệt nhi……..” Thiên Nguyệt Thần phản ứng sát theo. Lúc này, Mông Sa lách qua Thiên Nguyệt Triệt, tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần, mỉm cười nhìn y, huyết ngọc tung ra dần lớn.
Đây là………..Tư Đồ Thành Phi hai mắt mở lớn,Quan tài bạch ngọc. Thuần một màu trắng, cùng với màu sắc trên tóc Thiên Nguyệt Thần tương đồng.
“Cẩn thận………” Tư Đồ Thánh Phi hô to.
Thiên Nguyệt Thần muốn động nhưng ……… hào quang từ cỗ quan tài tản ra mãnh liệt tiếp cận rồi chế trụ Thiên Nguyệt Thần.
[Thần kiếm phát quang]Tư Đồ Thánh Phi khởi lệnh, vô số linh lực phát quang ngưng tụ dọc thân kiếm, một chưởng bổ về phía cỗ quan tài.
Uỳnh……….Tiếng va chạm không nhỏ.
Nhưng quan tài bạch ngọc kia không sứt mẻ lấy một vết.
Mông Sa lại có phần sửng sốt, không nghĩ tới tên nhân loại mà hắn một mực bỏ qua một bên lại có thứ linh lực cường đại giống hệt Quang Minh thần tử đến vậy, còn là cùng một thuộc tính như nhau.
Nghĩ sao cũng không rõ.
“Vô dụng thôi. Không có ta, các ngươi không thể thu lại nó.” Mông Sa nhắc nhở.
“Có, chờ nó bị nhiếm huyết sắc thì sẽ tự động mất đi hiệu lực.” Tư Đồ Thánh Phi đáp trả.
“Ha ha ha……. Mất bao lâu, ngàn năm? Vạn năm?” Mông Sa không khỏi cười đối phương ngu xuẩn.
“Ngàn năm vạn năm ta cũng sẽ chờ, còn giờ phút này, ta sẽ lấy mạng ngươi.” Kiếm thần từ sau lưng Mông Sa phóng thẳng tới.
“Triệt nhi, Đàn Thành………” Thiên Nguyệt Thần cố nói cho hết lời, thân mình vô lực, khuỵu xuống trên mặt đất, y vẫn gắng dùng chính linh lực của mình để chống cự, không ngờ quan tài bạch ngọc này có lực hút mạnh tới vậy.
Hai chữ ‘Đàn Thành’ Thiên Nguyệt Triệt nghe rõ.
Nhưng………Nhướn mày, lực công kích vẫn không hề giảm,Đàn Thành, xin lỗi, kẻ này ta lưu không được.
Mắt nhắm lại, khi mở ra, ngũ sắc hiển lộ, mái tóc dài đen thuần một màu, hào quang thanh khiết bao bọc toàn thân Thiên Nguyệt Triệt.
Thánh Linh Châu xoay trên đỉnh đầu Thiên Nguyệt Triệt, Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ ngũ châu nhất loạt phát sáng vây quanh.
Linh lực bên trong Thánh Linh Châu cảm ứng theo sự tức giận của Thiên Nguyệt Triệt mà không ngừng dao động, ngũ hành châu cũng sáng lên theo. Mặt đất bắt đầu rung chuyển, nhưng vẫn trong giới hạn kết giới phân tách với bên ngoài.
Mông Sa thận trọng hơn, sức mạnh của Quang Minh thần tử là khắc tinh của bọn hắn, huyết sắc tụ trong linh lực của hắn vẫn bảo bọc quanh thân nhưng………….
Mông Sa quay đầu lại, thấy phía sau mình, “Ngươi………” Thốt được một tiếng, Mông Sa cúi đầu, nhìn Kim Mang thần kiếm xuyên thấu cơ thể.
“Ngươi làm cách nào?” Trên thế gian sao có thể có hai Quang Minh thần tử.
Trong mắt Tư Đồ Thánh Phi cũng y hệt như Thiên Nguyệt Triệt, ngũ thải quang mang, tóc đen buông thả.
“Ta cũng là Quang Minh thần tử, đương nhiên Quang Minh thần tử không thể có tới hai người.” Tư Đồ Thánh Phi giải thích.
“Bởi vì chúng ta là nhất thể.” Thêm một kiếm nữa từ phía đối diện đâm vào thân thể Mông Sa, không chút lưu tình, “Cùng là một Quang Minh thần tử nhưng linh hồn có chủ hồn phân tách với phó hồn, Thánh Linh Châu cùng ngũ hành châu cũng đồng dạng chia hai bản thể. Ta nghĩ đây đã được định sẵn để đối phó với ngươi.”
Hai thân ảnh chớp mắt hợp lại, linh lực rực rỡ sáng chói trực tiếp nuốt trọn thân thể Mông Sa.
Y………Trước khi biến mất, hắn đưa mắt nhìn Thiên Nguyệt Thần một lần cuối cùng.
“Phụ hoàng……..” Thiên Nguyệt Thần bị hút vào trong quan tài bạch ngọc, mép quan tài khít lại, “KHÔNG……………..”
Linh lực Quang Minh loạn phóng xung quanh ……Ngàn năm ư …….Vạn năm ư……….Hắn căn bản ngay cả một ngày cũng không muốn chờ đợi.
“Tiểu Triệt.” Thương Khung đột nhiên xuất hiện phía sau Thiên Nguyệt Triệt, áp chế lại linh lực mất kiểm soát của đối phương, “Trước tỉnh táo lại đã.” Đi theo hắn còn có cả Minh Vương.
Thiên Nguyệt Triệt vừa thấy Minh Vương lại kích động, cầm Kim Mang thần kiếm muốn đem y chém làm hai đoạn.
Minh Vương giật lùi vài bước, “Này …… này……..”
“Lúc trước chuyện hai khối huyết ngọc đều là sai lầm của ngươi.” Nếu không phải do hắn cướp huyết ngọc đi thì căn bản sẽ không rối ra nhiều chuyện như thế này.
Minh Vương cảm thấy bản thân rất vô tội, hắn nào có biết bản chất mấy miếng huyết ngọc đó là cái gì, hắn chỉ vì ở âm điện của mình mãi đâm nhàm chán liền chui lên mặt đất dạo chơi.
Sau đó vô tình gặp Mông Sa bị thương, liền giả thành người cùng tộc Ám Dạ tiếp cận người nọ, hắn đang chán nên muốn nhìn bọn họ náo nhiệt một phen.
Thiên Nguyệt Triệt giơ kiếm chuẩn bị xuống tay.
Rầm……….
Lại một âm thanh chấn động, này là……… Ai nấy đều sửng sốt, âm thanh này không hề phát sinh từ phía bọn họ.
Tầm mắt nhất loạt hướng về phía cỗ quan tài, chỉ thấy nắp ngọc bị mở, từ bên trong có một đứa trẻ con bò ra.
Đây là……….
Tất cả hai mặt nhìn nhau,Đây là tình huống gì vậy?
Đứa nhỏ liêu xiêu lần tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt tuy mặt mày cứng ngắc nhưng vẫn ôm lấy bé con. Bé con khanh khách cười, thanh âm thực ngọt, tựa hồ muốn nói gì đó.
Chính là nơi này, không ai nghe hiểu ngôn ngữ của con trẻ cả.
Mà quan tài bạch ngọc kia lại biến về bộ dáng ban đầu, thành hai miếng ngọc bội đeo trước ngực đứa nhỏ.
“Đứa nhỏ này sẽ không phải ……… không phải là…….” Minh Vương hắn rất muốn hỏi, có điều xét thấy vẫn không nên có ý kiến gì thì hơn.
.
.
.
Trong tiểu khu.
Nặc Kiệt ngủ say như chết, lúc căn phòng bị chấn động bởi linh lực, hắn mới tỉnh dậy. Mở mắt, vẫn đang là buổi tối, nghiêng ngả rảo bước ra phòng khách, giật mình trừng mắt nhìn quanh.
Sao tất cả mọi người đều tụ lại ở đây, còn có ……… còn có thêm một đứa nhỏ rất lạ.
“Tiểu điện hạ, điện hạ đâu rồi?” Nặc Kiệt mặc áo ngủ hình gấu ngây ra hỏi.
Thiên Nguyệt Triệt vô lực dựa trên sô pha, đứa trẻ úp trên đùi hắn ngủ thật ngon lành.
Một tháng sau,
Nặc Kiệt cho tới lúc này vẫn không cách nào tin nổi đứa nhỏ trước mắt chính là bệ hạ của y. Dùng ánh mắt mười phần ai oán nhìn đứa nhỏ có bộ dạng trẻ lên một trái phải nghiên cứu thật lâu, vẫn không cảm thấy nó có điểm nào giống.
Đương nhiên, ngoại trừ một đầu tóc trắng màu bạc.
Thiên Nguyệt Triệt vừa mới tắm rửa xong, từ trong phòng đi ra, xách đứa nhỏ đang ngoan ngoan ngồi ở sô pha lên, “Tắm rửa.” Giọng điệu có điểm tức giận, hắn có loại xúc động muốn đem nó dìm đuối luôn trong bồn tắm lớn.

Đứa nhỏ giang hai tay ôm lấy cổ Thiên Nguyệt Triệt, “Triệt …… Triệt …… Triệt nhi……..”
Không dám tin, nhưng …….. ánh mắt Thiên Nguyệt Thần bừng sáng, hắn nghe thấy đứa nhỏ gọi tên hắn ……… gọi tên hắn ………… Hốc mắt ửng đỏ, đã bao lâu không nghe tới hai tiếng ‘Triệt nhi’ này rồi.
Cánh tay mập mạp nâng lên chậm rãi lau đi nước mắt của Thiên Nguyệt Triệt, đứa nhỏ trong lòng dần dần tản ra linh lực quen thuộc, là linh lực từ Ám Dạ Châu.
Bồn tắm rộng lớn Thiên Nguyệt Triệt thoáng cái cảm thấy nó nhỏ hẳn đi, ánh mắt không xác định nhìn đứa bé lớn dần, không …….. là hóa thân của Thiên Nguyệt Thần đang trở lại, trở lại thành một Thiên Nguyệt Thần chân chính.
“Phụ ……. Phụ hoàng ……”
Đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực, “Triệt nhi ……..” Âm điệu trầm thấp này, là phụ hoàng ………Là phụ hoàng…..
“Phụ hoàng ……..”
“Triệt nhi, linh lực của ta hiện tại không thể duy trì được lâu, một tháng qua đã làm Triệt nhi lo lắng rồi.”
“Vì sao?”
“Quan tài bạch ngọc kia nếu đã theo ta sinh ra, thì sao có thể thương tổn ta được. Chỉ là để mở được nó ta đã phải hao tổn linh lực rất nhiều, khiến cho hết thảy phải bắt đầu lại một lần nữa.” Trẻ con lại không thể nói chuyện, Thiên Nguyệt Thần cũng không có biện pháp, “Hiện tại, linh lực trên người ta ……….”
Mới nói được lưng chừng, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy cổ mình bị kéo xuống, lúc nhìn lại mọi thứ đã biến trở về, đứa nhỏ đang bám trên cổ hắn a, hai cẳng chân ngắn ngủn treo lơ lửng giãy giãy.
Ha ha ha ……….
Tiếng cười sảng khoái từ trong phòng tắm dội ra.
Cuộc sống chăm trẻ của Thiên Nguyệt Triệt tuyệt đối còn cả một quãng thời gian rất dài.
Còn sau đó: là trở về hay vẫn ở lại Trái Đất, lưu cho mọi người đoán đi, kỳ thật chuyện xưa, vẫn mãi là không có bắt đầu cũng không có kết thúc.
TOÀN VĂN HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.