Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 47: Tương ngộ




Tiếng tiêu rất nhẹ, khiến động tác của lang nhân ngưng lại, nhưng chỉ một lát, tựa hồ thanh âm của đối phương tăng lên, lang nhân bắt đầu công kích lần nữa.
Tay Thiên Nguyệt Triệt thuần thục làm ra động tác, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao.
Hai tay tạo kết giới quen thuộc, tóc dài hắc sắc như cũ, nhưng mục mâu hiện ra ngũ thải quang mang, đó là ngũ hành nguyên tố chân thật nhất, thuần khiết nhất.
( vì tóc của hắn nhuộm đen, mà khi dùng ngũ linh châu thì tóc biến đen, nên mọi người không biết)
Hơi thở ấm áp từ trên người Thiên Nguyệt Triệt phát ra, quang mang kim sắc từ từ bao phủ bóng tối, khiến mọi người ngây ngốc, chói mắt, thanh âm vui vẻ tăng thêm một tầng lực lượng, lang nhân bắt đầu yên tĩnh lại.
Mà bên kia, Kim Mang trường kiếm trong cơ thể Thiên Nguyệt Thần như kim xà quấn lấy A Nô, hai tay bị cột chặt, dù A Nô giãy dụa thế nào cũng thể thoát, đây là hiển nhiên.
Quang mang kim sắc càng ngày càng sáng, rừng cây giống như tiến vào một thế giới khác, mặt đất phản chiếu ảnh ngược, ngũ sắc quang mang, bạch, thanh, hắc, xích, hoàng, bay thẳng đến chân trời.
Nếu mọi người có thể phản ứng, bọn họ nhất định không tin tưởng.
...
Song, khi nhóm người Thiên Nguyệt Thần hồi phục lại tinh thần.
"Phụ hoàng, đây là đâu?" Không phải là rừng cây, không có lang nhân, chỉ có kiến trúc thanh nhã.
Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, nhìn bốn phía, nhìn người của mình, không thiếu ai, nhưng những người gặp trong rừng cây đã biến mất.
"Nơi này là hiệp hội ma pháp." Thiên Nguyệt Thần trầm giọng nói.
Ba ba ba...
Tiếng vỗ tay vang lên khắp hành lang, một nam tử cao lớn vận áo choàng đen bước đến: "Không hổ là hoàng đế của Mạn La đế quốc."
Giọng ồm ồm, ngũ quan cương nghị, khôi ngô.
Bên cạnh nam tử là một thiếu niên, ngũ quan vô cùng nhu hoàn, bất đồng là ánh mắt thành thạo vượt qua tuổi.
"Hội trưởng hiệp hội ma pháp — Mạc Tà." Thiên Nguyệt Thần khẳng định, đồng thời dò xét cẩn thận nam tử thiên tài của thế giới ma pháp này.
Nghe nói ma pháp của hắn sâu không lường được, Thiên Nguyệt Thần đột nhiên có một loại xúc động, rất muốn đấu với nam tử này, muốn xem nam tử được xưng là thiên tài giỏi đến cỡ nào.
Trong mắt Mạc Tà cũng hiện lên kích động, đây là tôn trọng đối phương.
"Ta vẫn cho rằng hiệp hội ma pháp là nơi rất khó lường, cho rằng hội trưởng là người hắc ám, không ngờ lại sảng lãng như vậy." Thanh âm non nớt đầy tính trẻ con.
Ánh mắt Mạc Tà chuyển hướng Thiên Nguyệt Triệt, mang theo tò mò và thăm dò, sau đó cười nói: "Nếu không lưu truyền thế, hiệp hội ma pháp đã sớm bị người đạp bằng, nhưng... ." Ánh mắt hài hước lại đánh giá Thiên Nguyệt Triệt một lần nữa, "Lực lượng của Quang Minh thần tử, không ngờ lúc ta sống còn có thể nhìn thấy."
Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần chấn động, không ngờ Mạc Tà biết thân phận của Thiên Nguyệt Triệt, vậy hắn cũng biết mục đích họ tới đây.
"Hai vị không cần cảnh giác, ta nhìn ma cầu mới biết được ." Mạc Tà giải thích.
Lúc này thiếu niên bên cạnh hắn đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, đột nhiên quỳ một chân xuống: "Ngũ thần tướng Kim, ra mắt Thần Chủ."
Thời gian như đọng lại, chung quanh an tĩnh. Thiên Nguyệt Triệt không mở miệng, chỉ chăm chú nhìn thiếu niên trước mắt, tuổi lớn hơn mình rất nhiều, hai mắt bình tĩnh có chút kích động, rồi lại cố đè nén.
Kim.
Thiên Nguyệt Triệt nghe hắn tự xưng như vậy, Thiên Nguyệt Triệt biết, thiếu niên trước mắt là người bọn họ cần tìm.
Vươn tay đỡ thiếu niên dậy, tuy xa lạ lại quen thuộc khắc sâu tận linh hồn, dù hắn không tin vận mệnh, nhưng không thể không thừa nhận, tất cả đều là vận mệnh.
"Ngươi là chủ nhân của Kim linh châu?" Thiên Nguyệt Triệt đỡ hắn dậy, thanh âm trong vắt khiến thiếu niên có chút xa lạ, chủ nhân cao nhất trong lòng không còn giống trước đây, luôn ôn hòa nhưng khiến người không dám đến gần, mà giờ khắc này mang theo ngây thơ của hài tử rồi lại không mất đi cao ngạo.
"Vâng." Kim đứng thẳng tắp trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, nhưng đầu cúi thấp, không dám nhìn thẳng, ngoài nam nhân kia, Ngũ thần tướng là người duy nhất được phép tới gần Quang Minh thần tử, trong lòng bọn họ chỉ có một chủ nhân, bọn họ tồn tại vì ngài.
Nhưng bọn họ hiểu rõ, Thần Chủ không để ý bất kì ai trừ nam nhân kia.
Yến hội bốn tộc tụ họp, Thần Chủ đột nhiên hứng thú tham dự, một khắc đó quyết định duyên phận hai người.
"Xin lỗi, bây giờ trong trí nhớ của ta không có ngươi." Thiên Nguyệt Triệt thành thực nói, "Nếu ngươi nguyện ý, có thể nói những chuyện trước đây cho ta biết, ta không sống trong hồi ức, nhưng ta sẽ không trốn tránh kiếp trước thuộc về ta."
…….
Mấy người đi tới thư phòng của Mạc Tà, thư phòng đặt một thủy tinh cầu, thủy tinh cầu chính là ma cầu trong truyền thuyết.
"Các ngươi thông qua vật này thấy bọn ta ?" Thiên Nguyệt Triệt đến gần ma cầu, có chút ngạc nhiên: "Đám người đồng hành với chúng ta, hai nam tử gặp ở Hán Lệ thành, chính là người của hiệp hội ma pháp các ngươi phải không?"
"Thần tử quả nhiên thông minh, ta đoán các ngươi vào Hán Lệ thành, không bao lâu nữa sẽ tới hiệp hội ma pháp, nên... ."
"Nên phái hai người tới xem xét bọn ta?" Thiên Nguyệt Thần ngồi trên ghế, khiêu mi cười nhạt.
"Xin lỗi, xin lỗi." Mạc Tà sai người dâng trà, sau đó khoát tay bảo họ lui ra, "Kim nhi nói mọi chuyện cho ta biết, về Tinh Linh tộc, Ma tộc, Ám Dạ chi tộc và Thần tộc, việc này không phải chuyện con người có thể can thiệp, nhưng ta biết, làm thần tướng bên cạnh Thần tử, hắn không thể chạy trốn trách nhiệm, nên ta muốn biết Thần tử tôn quý chuyển thế thành người thế nào, nhưng…"
Mạc Tà vung tay lên, khung cảnh nhóm người Thiên Nguyệt Triệt tiến vào Ma Vụ Sâm Lâm xuất hiện trong ma cầu.
"Đúng rồi... ." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Thanh âm khống chế lang nhân là gì?"
Thiên Nguyệt Triệt ngồi trên đùi Thiên Nguyệt Thần, hưởng thụ ấm áp từ y.
"Đó là chuyện đã lâu." Mạc Tà nói, "Nghe nói hội trưởng trước đây của hiệp hội ma pháp yêu nam tử bên ngoài, tình rất sâu, sau mới biết được nam tử kia đến gần hắn là có dụng ý khác, y quen thuộc hoàn cảnh nơi này liền mang theo rất nhiều hắc ma pháp sư vào tàn sát, kết quả đệ tử của hiệp hội ma pháp tử thương vô số, dù thắng nhưng hội trưởng kia trở niên điên dại vì dằn vặt, cuối cùng rời khỏi hiệp hội ma pháp, đã từng có người thấy hắn làm bạn với lang nhân, chuyện về sau chỉ là truyền thuyết, nhưng những lang nhân này liên tục bảo vệ Ma Vụ Sâm Lâm, ngăn cản ngoại nhân xâm lấn."
"Không gian ma pháp của Mạc hội trưởng quả nhiên danh bất hư truyền." Thiên Nguyệt Thần chuyển vấn đề.
"Ha ha... Quá khen quá khen."
Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở đây là nhờ không gian ma pháp của Mạc Tà.
"Mấy người kia đâu?" Thiên Nguyệt Triệt muốn hỏi thiếu niên bệnh tật và ba nam tử trong võ lâm kia.
"Tới từ đâu thì trở về đó." Mạc Tà lạnh lùng nói, bọn họ không có năng lực xông qua Ma Vụ Sâm Lâm, không lấy tính mạng họ đã là ân điển.
Thiên Nguyệt Triệt cũng không nói gì, hắn vốn không quan tâm tính mệnh người khác, dù thiếu niên kia bệnh tật cũng không đến nỗi mất mạng.
Đưa mắt nhìn sang Kim đang nóng lòng, mấy lần thấy hắn muốn mở miệng, nhưng chậm chạp không nói.
Kim ngẩng đầu, nhìn thẳng Thiên Nguyệt Triệt, dù người nọ là thần tử chuyển thế, nhưng vẫn rất lạ.
"Ta đến từ Trung Quốc." Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười giới thiệu.
Kim sửng sốt, Trung Quốc?
"Ngài? Ngài cũng là... ?"
"Uh, Thánh Anh nói cho ta biết, năm đó linh hồn của ta tới địa cầu." Thiên Nguyệt Triệt giải thích.
"Thánh Anh? Tiểu cô nương bên cạnh ngài? Không ngờ nàng trung thành với ngài như vậy, Thần Chủ, mạt tướng... ." Kim vừa nói vừa chuẩn bị quỳ xuống.
"Đừng, ta nghe nàng nói, năm người các ngươi hy sinh bản thần mình, dùng nguyên linh của mình bảo vệ linh hồn ta nên ta mới có thể sống lại, phần nhân tình này ta nhận, trọn đời khó báo." Thử hỏi thiên địa, có mấy ai vì người cùng sinh cùng tử.
Thiên Nguyệt Triệt tự biết mình không có phần câu chấp cùng can đảm này, trừ phụ hoàng, hắn không muốn hy sinh mình vì bất kì ai.
"Thần Chủ chớ để trong lòng, năm người mạt tướng cam tâm tình nguyện." Vạn năm theo bên cạnh nam nhân này, trong mắt của bọn hắn trừ năm người cũng chỉ có nam nhân này, hắn là thế giới của bọn họ, lúc nam nhân này mỉm cười, nét mặt tường hòa mà yên lặng, tính nam nhân này rất trẻ con, nhưng...
"Đem mọi chuyện nói cho ta biết." Thiên Nguyệt Triệt muốn biết, điều khiến hắn phải lo lắng là gì?
Rõ ràng đã nói, từ nay về sau hắn làm Thiên Nguyệt Triệt mà sống, nhưng khi hắn biết có năm người hi sinh hết thảy để giữ lại linh hồn hắn, phần không câu chấp đã sớm biến mất.
Huống chi còn có một địch nhân không lường được, bạch y nam tử kia.
"Kim, năm đó bổn điện là Quang Minh thần tử, có người giống bổn điện như đúc phải không?" Trong căn phòng an tĩnh, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhả ra một câu, cánh tay Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt buộc chặt, bởi vì y cảm thấy Triệt nhi khẩn trương.
Đây là tình cảm vô thức, Triệt nhi, ngươi đang lo lắng sao?
Kim có chút do dự, bởi vì đó là điều bí mật trong thiên địa, trừ người trong cuộc, chỉ có Vô Thần Tướng bọn họ và nam nhân kia biết bí mật.
Ánh mắt Kim đảo qua đảo lại, chuyện này Mạc Tà cũng không biết, Kim chưa từng nói với hắn, Kim giao thiệp với loài người chỉ vì tìm kiếm Quang Minh thần tử, bởi vì lúc ấy hắn muốn tìm ma cầu nên không còn cách nào.
Thiên Nguyệt Triệt biết hắn lo lắng nên bảo mọi người lui đi, trong phòng chỉ còn Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Mạc Tà, Kim và Liệt La Đặc.
Ánh mắt Kim đảo qua Thiên Nguyệt Thần, Mạc Tà và Liệt La Đặc, sau đó hỏi thăm Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Triệt cười nhạt: "Bổn điện tin tưởng Mạc hội trưởng, ngươi cũng tín nhiệm hắn, không phải sao?"
Mập mờ giữa hai người bọn họ, sao Thiên Nguyệt Triệt không cảm giác được, cho dù Kim cố gắng che dấu.
"Ta... ." Kim nói ra một chữ độc nhất, gương mặt ửng đỏ, bởi vì hắn là chưa từng có nghĩ sẽ công khai quan hệ với nam nhân này.
"Bảo bối, ta đã nói, thần tử của các ngươi thông tình đạt lý, ngươi thấy mà." Mạc Tà hướng phía Thiên Nguyệt Triệt, sảng lãng cười, sau đó đi qua, ôm thiếu niên đang xấu hổ vào lòng, kể từ khi Kim biết Thần Chủ chuyển thế muốn tới hiệp hội ma pháp, không lúc nào yên lòng.
Lúc này, nhận được Thiên Nguyệt Triệt, Mạc Tà biết điều này cần rõ ràng.
"Về phần phụ hoàng, hắn là người thương của ta, đời đời kiếp kiếp." Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại, thâm tình nhìn Thiên Nguyệt Thần, ánh mắt kiên định.
Tâm Thiên Nguyệt Thần vừa động, ánh mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt cũng vạn phần nhu tình: "Uh, đời đời kiếp kiếp." Thanh âm trầm thấp đầy kiên định.
"Hắn... ." Thiên Nguyệt Thần chỉ vào Liệt La Đặc: "Chủ nhân của Mộc linh châu."
Kim đột nhiên nhìn chằm chằm Liệt La Đặc: "Hắn là Mộc?" Thanh âm kích động, không thua gì lúc thấy Thiên Nguyệt Triệt, vội vàng đi tới trước mặt Liệt La Đặc: "Ngũ hành linh châu, chỉ có chúng ta mới nắm trong tay, nên ngươi nhất định là Mộc chuyển thế."
Thanh âm có chút khàn khàn, khóe mắt Kim chảy xuống hai hàng nước mắt, trong tất cả mọi người thì hắn khổ nhất, bởi vì hắn mang theo trí nhớ thần tướng, nên không ngừng tìm kiếm bọn họ.
Dù là Thiên Nguyệt Triệt hay Liệt La Đặc, bọn họ không có kí ức, nên bọn họ không đau buồn vì những chuyện đã xảy ra.
"Uy, ngươi... ." Liệt La Đặc không cách nào nói rõ cảm giác của mình, đối mặt với người xa lạ và những chuyện hắn không hiểu, Quang Minh thần tử, Vô Thần tướng, thậm chí Mộc linh châu, một loạt chuyện cần có người nói cho hắn biết.
Kim hướng hắn gật đầu xin lỗi, trở lại vị trí của mình: "Ngoài con người, còn ở bốn chủng tộc, bọn họ xuất hiện từ lúc thiên địa chi sơ, theo thứ tự là Tinh Linh tộc, Thần tộc, Ám Dạ chi tộc và Ma tộc. Mà trong bốn chủng tộc, Tinh Linh tộc và Thần tộc là ánh sáng, không có gì khác nhau, chỉ chủng tộc bất đồng mà thôi.
Nhưng người khác không biết, thật ra Tinh Linh hoàng của Tinh Linh tộc và Thần tử của Thần tộc là một đôi song sinh, bọn họ có mái tóc hắc sắc, mục mâu hắc sắc, cùng nắm giữ ngũ hành nguyên tố.
Mà Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ là Vô Thần tướng bên cạnh Quang Minh thần tử, từ lúc ngài mới ra đời, bọn ta liền theo cạnh, nguyên thần của chúng ta là ngũ hành châu, một nửa linh lực của ngũ hành ngưng tụ trong linh châu."
Kim bắt đầu nói về quá khứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.