Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 44: Nhập cảnh




"Triệt nhi không biết sao? Rất nhiều quý tộc thích đến hiệp hội ma pháp học tập, nhờ học phí thu hàng năm lớn nên của cải của hiệp hội ma pháp rất dồi dào. Đương nhiên không phải tất cả đệ tử đều là con cháu quý tộc, còn có một số tư chất tốt... ." Thiên Nguyệt Thần ngồi xuống bãi cỏ với nhi tử bảo bối của mình.
Trên bãi cỏ là chăn lông Nặc Kiệt đã trải.
"Vậy bọn họ phải qua Ma Vụ Sâm Lâm ư, hẳn không phải, vì nếu bọn họ có năng lực xông qua đó thì cần gì phải ngàn dặm xa xôi đến hiệp hội ma pháp học tập?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi vấn đề trọng điểm.
Thiên Nguyệt Thần gật đầu: "Triệt nhi thật thông minh, vì ba năm mới thu đệ tử một lần nên thường thường hiệp hội ma pháp sẽ tự tới đô thành tuyển, rất dễ dàng."
Giống hệt cách thu học viên tại các học viện ở hiện đại? Thiên Nguyệt Triệt buồn bực.
"Nhưng không phải ai cũng có thể đi, còn phải thông qua kiểm tra, mà những người ở trước mắt hẳn là bỏ lỡ kì chiêu sinh nên đành tự mình đi, hoặc tới khiêu chiến với hiệp hội ma pháp hay cầu y." Thiên Nguyệt Thần khái quát đơn giản.
"Cầu y?" Cái này khiến Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy thú vị.
"Ừ, cầu y." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, "Người bình thường ngã bệnh chỉ có thể tìm trị liệu sư, nhưng có một số bệnh trị liệu sư bình thường xem không được, trên thế giới này có hai nơi mà trị liệu sư đẳng cấp cao nhất, một là hoàng cung, một là hiệp hội ma pháp, trong mắt bọn họ hai nơi đều đáng sợ, người ở quan trường có lẽ sẽ tìm trị liệu sư của hoàng cung, nhưng người trong võ lâm lại chỉ có thể tìm hiệp hội ma pháp, Triệt nhi không ngại thì nhìn kỹ một chút... ." Thiên Nguyệt Thần liếc mấy người bên kia, "Người sắc mặt tái nhợt hẳn là tới cầu y."
Thiên Nguyệt Triệt theo ánh mắt của Thiên Nguyệt Thần nhìn qua, quả thật có mấy nam nhân đang chăm sóc một thiếu niên thanh tú, thiếu niên kia hẳn hơn hắn mấy tuổi.
Nhưng?
Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt hiện lên tò mò, ba nam nhân kia hình như có ý với thiếu niên, nếu nói chỉ là chiếu cố bệnh nhân hay quan tâm bằng hữu, lại cảm thấy không đúng.
Chẳng lẽ hắn thấy được NP?
"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần xoay đầu của hắn, "Nét mặt Triệt nhi viết hai chữ hứng thú, tò mò chuyện nhà người ta là không tốt."
Không sai, ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt bắn thẳng tắp, hiển nhiên khiến những người đó chú ý, huống chi bản thân hắn vốn dễ bị người chú ý.
Thiếu niên bị Thiên Nguyệt Triệt chú ý thoáng đỏ mặt lui vào trong lòng một nam nhân, hai nam nhân kia, một người xoa tay cho hắn, một người vuốt ve sợi tóc của hắn.
Thật là NP, Thiên Nguyệt Triệt kéo ống tay áo Thiên Nguyệt Thần, thì thầm mấy câu vào tai Thiên Nguyệt Thần.
Mặt Thiên Nguyệt Thần cứng ngắc, từ xanh mét biến thành đen, tay dùng một chút lực đạo, kéo mạnh Thiên Nguyệt Triệt vào lòng mình: "Không cho phép ngươi nghĩ nữa, mau vứt bỏ ý nghĩ xấu xa đó đi, Thiên Nguyệt Triệt, rõ chưa?"
Tiểu tư to gan lớn mật dám nói với y, hắn muốn xem bốn người họ hoan ái thế nào.
Tiểu tử, thật là vô pháp vô thiên, lại dám nói với y như vậy.
Thấy hành động bá đạo của Thiên Nguyệt Thần, mấy người bị Thiên Nguyệt Triệt nhìn cũng thoáng hiểu vấn đề, ánh mắt đề phòng trở nên buông lỏng rất nhiều.
Trên phương diện tình cảm, mỗi người đều nhạy cảm, đặc biệt là tình cảm giữa nam nhân và nam nhân, cho nên lúc nãy Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm như vậy, hiển nhiên khiến đối phương không thích.
Mà hành động kia của Thiên Nguyệt Thần nói cho đối phương biết bọn họ không có ác ý.
"Phụ hoàng, ngươi làm gì vậy?" Thiên Nguyệt Triệt bất mãn liếc y một cái, cứ như thế thì người khác đều biết quan hệ của bọn hắn, y sợ toàn bộ người trong thiên hạ không biết sao.
Nhưng hẳn không phải cố ý.
"Tiểu tử, ngươi nhìn người khác như vậy sẽ khiến ta ghen tỵ ." Thiên Nguyệt Thần cố ý nói giọng ghen tuông.
Di?
Thiên Nguyệt Triệt đánh giá Thiên Nguyệt Thần từ trên xuống dưới, hắn không có cảm giác phụ hoàng ăn dấm a, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, phụ hoàng ghen tuông chứng tỏ phụ hoàng quan tâm hắn, đúng không?
Khoảng bốn giờ chiều sương mù ở Ma Vụ Sâm Lâm bắt đầu tản ra, tiến vào đầu tiên là nam nhân ôm kiếm trước ngực, một thân trang phục kiếm sĩ, tựa hồ rất lợi hại .
Tiếp theo là hai nam nhân mà nhóm người Thiên Nguyệt Triệt gặp ở ngã tư đường Hán Lệ thành, rồi đến hai người mặc áo choàng ma pháp sư, vì áo choàng che phủ kín đáo nên không thể phân biệt họ là nam nhân hay nữ nhân.
Sau đó là người vận trang phục nông phu, lưng mang nón, kế đến là nhóm Ải nhân, Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu, sao Ải nhân cũng tới?
Nhóm ải nhân không nhiều, chỉ có ba người, kể từ khi nhìn thấy ải nhân ở đại hội ma pháp lần trước, Thiên Nguyệt Triệt không còn tò mò, chẳng qua chỉ không hiểu vì sao Ải nhân tới nơi này?
Tiếp nữa là bốn nam tử khiêng kiệu, bên trong kiệu hiển nhiên là thiếu niên khí sắc rất yếu, ba nam nhân kia đi hai bên.
Sau đó là ba công tử y phục bất phàm, tổng cộng khoảng 20 người.
Cuối cùng chính là Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần, Nặc Kiệt, A Nô, Đàn Thành, Minh Nhất, Liệt La Đặc, Địch Trạch.
Tiến vào Ma Vụ Sâm Lâm không tới một khắc, sau lưng đã là sương mù, căn bản không phân rõ phương hướng?
Khó trách hiệp hội ma pháp đứng vững không ngã, riêng cánh rừng, không phải ai cũng có thể xông qua.
"Chúng ta cứ đi như vậy, lỡ lạc đường thì sao?" Thiên Nguyệt Triệt kéo y phục Thiên Nguyệt Thần, hỏi.
"Cái này đơn giản." Thiên Nguyệt Thần phất phất tay, Nặc Kiệt lấy một vật rất nhỏ ra, "Triệt nhi nhìn."
Vật gì tốt?
Thiên Nguyệt Triệt tiếp lấy, đây là? Thiên Nguyệt Triệt giật mình, đây không phải la bàn ở hiện đại sao? Hóa ra thế giới này cũng có, thật ly kì.
"Phụ hoàng... ." Vui vẻ và bất ngờ hiện lên trong mắt Thiên Nguyệt Triệt.
Từ ánh mắt của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần biết nhi tử bảo bối của y đã biết cách dùng vật này.
Thiên Nguyệt Triệt trả lại la bàn cho Thiên Nguyệt Thần, trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn kỹ còn có ngọt ngào hạnh phúc: "Khó trách trong tay bọn họ cũng cầm vật này, mới đầu ta còn tưởng là cái gì."
Thiên Nguyệt Triệt bừng tỉnh đại ngộ, ước chừng đã đi một canh giờ, sương mù sắp tới, những người khác đều ngừng lại.
Nhóm người Thiên Nguyệt Thần vốn không vội vã, hiển nhiên dừng lại cùng bọn họ.
Bây giờ là năm giờ chiều, ở ngoài thì đã bắt đầu dùng bữa tối, theo lý mà nói năm giờ trời vẫn sáng, nhưng ở Ma Vụ Sâm Lâm thì tối sầm, nhìn không thấy mặt trời, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Lúc mọi người dừng lại nghỉ ngơi, nhóm người khiêng kiệu không có ý định dừng lại, cũng không định đi tiếp, hình như ba nam nhân kia bất đồng ý kiến.
Với công lực của Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, hiển nhiên nghe rõ ràng.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, một ý kiến là thiếu niên bệnh rất nặng, không thể lãng phí thời gian, một ý kiến là thân thể thiếu niên suy yếu, nhất định phải nghỉ ngơi.
Đang lúc ý kiến không thể thống nhất, tiếng ho khan của thiếu niên từ trong kiệu truyền ra.
Bởi vậy bọn họ phải dừng lại.
Ải nhân bên cạnh thoáng chê cười, đại khái là vì ba nam nhân kia quá bảo vệ thiếu niên.
Ải nhân không giống với người thường, tính độc lập của bọn họ phi thường mạnh, cũng không thích được chiều chuộng, nên mới có thái độ khinh thường.
Ngoài khinh thường còn tăng thêm ghen tỵ.
Một nam nhân trong đó khẽ híp mắt lại, sát ý xẹt qua mắt, nhưng Ải nhân cũng không sợ.
Một lúc sau hai nam nhân ôm thiếu niên trong kiệu ra nghỉ ngơi, vì thiếu niên, sát ý mãnh liệt trong mắt nam nhân nhất thời biến mất.
"Có khỏe không?" Thanh âm ôn nhu so với lúc nãy, tưởng như hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.