Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 33: Đột biến




Con ngươi Thiên Nguyệt Triệt trầm xuống, không đợi Thiên Nguyệt Thần tự mình ra tay, sự tức giận trong lòng hắn đã kích khởi Âm Dương kiếm bên hông phóng thích.
Âm Dương kiếm được thể hóa từ hồn phách của Âm Dương đảo chủ, linh tính giữa kiếm và người tương thông với nhau. Tâm tình chủ nhân tự nhiên sẽ kéo theo tâm tình của bọn chúng.
“Âm Dương, trở lại.” Thiên Nguyệt Triệt lạnh mặt kêu lên. Hắn chẳng sợ để cho kẻ khác biết chuyện giữa hắn và Thiên Nguyệt Thần, cũng không thèm để tâm cả thiên hạ này sẽ nhận thức ra sao. Nhưng là, ai cũng không được phép đem mối liên hệ đó ra để đùa giỡn.
Âm Dương kiếm ngập ngừng trong chốc lát, rồi cùng không cam lòng mà trở lại bên người chủ nhân. Thời điểm bị vây trói linh hồn nơi đảo nhỏ, Âm Dương vốn là quỷ vương, lúc này những thứ cô hồn dã quỷ nhốn nháo kia, bọn chúng tự nhiên không để vào mắt.
“Chờ giải quyết xong nữ nhân không biết xấu hổ kia thì đám cô hồn dã quỷ này tự khắc sẽ ban cho các ngươi làm bữa ăn tối.” Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt trầm xuống, hơi thở vốn bình lặng quanh thân đột nhiên khuấy động lên, hơn nữa tốc độ biến hóa nhanh tới choáng váng, vượt qua tưởng tượng của Thiên Nguyệt Thần.
“Triệt nhi, không thể.” Lời nói phát ra đã không còn kịp rồi.
Đôi con ngươi màu đen đổi sang màu máu, ám lực từ dòng máu Ám Dạ đã phá tan kìm kẹp, lưu chảy khắp trong cơ thể mảnh mai. Linh lực của Quang Minh thần tử hoàn toàn bị chế trụ.
Triển Nguyệt Triệt vươn tay, Âm Dương kiếm trở lại trong tầm nắm, Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh, nói, “Ngươi tốt nhất nên một đao mà giải quyết thân thể của phụ hoàng ta đi, nếu không, hắn xước chỗ nào, bổn điện hạ liền ở trên người ngươi vẽ lên gấp mười lần đấy.”
“Ngươi……..” Nét âm trầm biến hóa đó quả thực dọa sợ nữ tử. Ngay cả Liệt La Đặc cũng lần đầu nhìn thấy sự giận dữ đó luôn.
Nặc Kiệt co cổ lại, hắn tự cảm thấy, tiểu điện hạ nếu như phát uy, kẻ thứ nhất ra tay tùng xẻo đảm bảo chính là hắn.
Len lén, len lén núp sau lưng nữ tử, Nặc Kiệt vươn tay sờ sờ cổ mình, xác nhận nó vẫn còn đó, cẩn thận một chút vẫn hơn.
“Đi ra.” Nữ tử lôi cái đống trốn sau lưng mình đạp ra, “Ngươi lên.”
“Ta…ta…không dám…..” Nặc Kiệt càng cố sức lui về phía sau,Hắn thực sự không có gan a.
“Không dám?” Thanh âm nữ tử nhất thời mềm xuống, “Ngươi không phải là yêu thích ta sao? Tới, ngươi giết hắn đi, chứng mình tình yêu đó nhiều như thế nào.” Nữ Tử ấn đôi môi trên má Nặc Kiệt chừng ba giây thì bị y đẩy vội ra, “Tiểu điện hạ, nô tài không chơi nữa.”
Sau đó thì chớp nhoáng lách qua phía nữ tử thuận thế đoạt lấy thân thể Thiên Nguyệt Thần rồi chạy về phía Thiên Nguyệt Triệt bên kia.
Một khắc biến hóa này đừng nói là nữ tử kia chưa kịp phản ứng, đến Liệt La Đặc bọn họ cũng chẳng khá hơn.
“Không có tiền đồ.” Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh.
“Nhưng là ……. ả phi lễ với nô tài, mấy ngày qua đều rất rất phi lễ với nô tài a.” Nặc Kiệt oa oa khóc rống lên.
Linh hồn Thiên Nguyệt Thần từ lúc Nặc Kiệt đoạt lấy rồi chạy đã sớm trở về hợp nhất với thân thể. Vừa vặn một màn nước mắt nước miếng tung bay này, y đã kịp né tránh.
“Phi lễ?”
“ Phi lễ?”
“Phi lễ?”
Nữ tử, Liệt La Đặc, Địch Trạch trăm miệng một lời.
“Tên thái giám chết bầm, ngươi nói cái gì?” Nữ tử tức giận,Ta coi trọng hắn?
“Tiểu điện hạ……..” Nặc Kiệt nước mắt vòng quanh, chạy vội tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, “Tiểu điện hạ ả mắng nô tài.” Ngón tay chỉ chỉ vào người nọ, “Tiểu điện hạ, mấy ngày qua ả toàn phi lễ với nô tài, không ngừng hỏi nô tài về chuyện của tiểu điện hạ, nô tài vốn thủ khẩu như bình, nhưng là………ả câu dẫn nô tài. Không may…..” Nặc Kiệt lại cười cười, “Tiểu điện hạ yên tâm, nô tài không thích nữ nhân.” Vỗ ngực đảm bảo một câu này, nếu ai không biết còn tưởng y đang ám chỉ mình thích nam nhân kia, “Nô tài chỉ thích tiểu điện hạ và bệ hạ mà thôi.”
Lá gan bé tí của Nặc Kiệt rất sợ kiếm của Thiên Nguyệt Triệt lướt tới, liền dụng ý bồi thêm một câu.
“Ngươi….các ngươi……….” Nữ tử trừng mắt, thì ra hoàn toàn chỉ là một cái bẫy chờ nàng sập vào. Nặc Kiệt cứu nàng nhằm mục đích tiếp cận, “Các người lừa ta?” Giận dữ khiến cho gương mặt của nàng trở lên méo mó,Các ngươi vậy mà dám lừa gạt ta.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn Nặc Kiệt còn đang ba hoa chích chòe, trong lòng vốn còn đang phát hỏa thật kỳ tích đã dần nguôi nguôi, huyết sắc cũng chậm rãi biến mất, khôi phục đôi con ngươi trong sáng thuần đen.
“Triệt nhi.” Thiên Nguyệt Thần đi tới bên cạnh hắn, nắm chặt hai tay.
“Phụ hoàng, ta không sao.” Thiên Nguyệt Triệt hướng về phía Thiên Nguyệt Thần nở nụ cười nhàn nhạt, rồi quay sang vỗ vỗ bả vai Nặc Kiệt, “Ổn chứ.”
Nhìn thấy tiểu điện hạ đã trở lại, Nặc Kiệt mới từ trạng thái xoắn xít vừa rồi dần dần giãn ra, “Tiểu điện hạ………tiểu điện hạ……..nô tài phải chịu thiệt nhiều lắm………ô ô ô..” Nước mắt mới đóng van mấy phút trước lúc này lại bắt đầu xả lũ dữ dội hơn.
“Được được, biết ngươi thiệt thòi rồi, sẽ ghi thưởng cho ngươi.” Thiên Nguyệt Triệt lấy ra một quả chuối tiêu mà Tiểu Bạch hay ăn, nhét vô miêng Nặc Kiệt, vỏ chuối còn chưa hề lột nhưng Nặc Kiệt vẫn bất đăc dĩ gặm nó ngồi một bên.
Nhìn bọn họ diễn trò vui vẻ, nữ tử tức đến không hít thở nổi, thì ra từ đầu tới giờ người bị chơi xỏ lại là chính mình.
“Các ngươi lên, giết tên mập này cho ta.”
“Rõ.” Những nữ tử áo trắng quơ kiếm trong tay, lao về phía Nặc Kiệt. Nặc Kiệt một bên bảo hộ quả chuối tiêu Thiên Nguyệt Triệt vừa ban thưởng cho y một bên cắm đầu chạy, để lại sau lưng một trận gió bụi mịt mù.
Nhìn bóng dáng Nặc Kiệt, nữ tử giường lên một nụ cười khinh thường, “Bây giờ đến phiên mấy người.” Nữ Tử tiếp lấy kiếm, chĩa vào cổ Liệt La Đặc, “Những tên này đều là người của ngươi, cái gì mà thần tử điện hạ, Quang Minh thần tử, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ chịu chết chứ? Thêm một lần nữa, nói, ngươi đáp ứng hay không?”
Nhưng có ai ngờ, Thiên Nguyệt Triệt chẳng qua chỉ là lạnh lùng liếc một cái rồi oa oa vừa than thở vừa dụi dụi vào lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, “Phụ hoàng, người ta mệt.”
“Ngươi…….”
“Mệt thì ngủ một giấc đi, chờ phụ hoàng giải quyết hết thảy rồi chúng ta trở về nhà.” Thiên Nguyệt Thần cũng hùa theo ý hắn, y biết Triệt nhi thực sự mệt mỏi, nếu như không phải mới rồi Nặc Kiệt nháo loạn một hồi khiến cho thần kinh Triệt nhi buông lỏng thì sợ rằng một khác ấy hắn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái thuần Ám Dạ.
“Ừm.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, thả Tiểu Bạch, Thủ Điện Đồng, Sa hùng, lão đại lão nhị từ trong nhẫn Tạp Cơ Tư ra, rồi tự mình nhảy vào lòng gấu cưng bảo bối an ổn ngủ. Thủ Điện Đồng ngồi vững trên vai Tiểu Bạch, Tiểu Bạch tiếp tục ăn chuối tiêu, ném vỏ chuối tiêu, tùy ý để Thủ Điện Đồng thưởng ngoạn.
Lão đại và lão nhị giang cánh lơ lửng ở phía trên.
“Lão toét.” Nữ tử mắng một tiếng, hướng về phía Liệt La Đặc xuất đao, ả không tin, Thiên Nguyệt Triệt quả thực sẽ không để ý. Nhưng sự thực chứng mình, suy nghĩ này thực sai lầm.
Thiên Nguyệt Triệt an tĩnh nằm trong lòng Sa hùng ngáy khẽ.
“Đã như vậy………..” Nữ tử kiên quyết không buông, “Coi như ngươi là món lạ trong ngự thiện của chủ thượng ta vậy.” Nói rồi định ném Liệt La Đặc về phía nữ tử mặc hồng y.
“Đợi một chút……..” Địch Trạch chuyển cho Liệt La Đặc một ánh mắt thâm tình, sau đó nói với nữ tử, “Có thể cho ta thử trước không?”
Nét mặt cô nàng cứng ngắc, “Ngươi cho rằng đây là để cho ngươi thử món ăn hay sao? Con phân sau trước?”
“Không.” Địch Trạch lắc đầu, “Tôi chẳng thử trước bao giờ, cứ cầm đũa lên là gắp ăn thôi.”
“Ngươi…”
“Nếu như nhất loạt bọn ta đều thành mâm trong cỗ thế thì……..xin cô nương cho ta là món thứ nhất đi.” Giọng điệu Địch Trách có chút vui đùa nhưng ánh mắt thì vô cùng nghiêm túc.
“Địch Trạch, ngươi điên rồi.” Liệt La Đặc lạnh lùng nói.
“Không có, ta chưa từng tỉnh táo như hiện tại.” Cấp cho người kia thêm một nét cười vô cùng ôn nhu.
“Thì ra trên thế giới này còn có kẻ tranh giành đi tìm chết.” Nữ tử cười nhạo.
“Không hề, ta thật ra rất sợ chết.” Địch Trạch sửa lời, “Ta chỉ muốn nhìn thử, nếu như ta chết trước thì hắn có thể vì ta khổ sở một chút hay không.” Muốn biết thôi mà.
“Ngu xuẩn.” Nữ tử chê cười, “Có điều, một màn này có phần thú vị, ta cũng thực muốn biết điện hạ của ngươi có thật sự đành lòng bỏ rơi thuộc hạ của hắn hay không?” Nữ tử thả Liệt La Đặc, bắt lấy Địch Trạch trong mắt không hề có ý đùa giỡn nào.
Nữ tử vung tay, cả thân thể Địch Trạch hất một đường vòng cung thật rộng.
“Không.” Liệt La Đặc hô to, “Địch Trạch, cái tên khốn kiếp này.”
Mặt đất bằng phẳng thoáng chốc phủ lên cỏ cây hoa lá đỡ lại Địch Trạch. Liệt La Đặc vốn bị chế trụ thân thể thoáng cái đã được tự do, phi thân ôm lấy Địch Trạch, “Tên khốn nhà ngươi.” Giang tay ra thưởng cho ai kia một cái tát, đồng thời đem thân thể của hắn ném về chỗ Sa hùng.
“Thật là thô lỗ.” Địch Trạch nhìn không được trách cứ, xoa xoa cánh tay bị ngã đau.
“Hừ.” Liệt La Đặc đi tới bên cạnh hắn, đạp cho một cước vào bụng, “Thử, ngươi muốn thử thì ta cho ngươi thử đủ.” Lại thêm một cước nữa chẳng lưu tình.
Vừa nhìn thấy hai cái người kia hùng hổ gây nhau, La Tắc Nhĩ cảm thấy bản thân giả bộ bị vây hãm thêm nữa cũng chẳng ý tứ gì.
“Các ngươi………các ngươi cố ý?” Nữ tử căm phẫn, “Đáng giận.”
“Cô nương.” Địch Trạch dùng hết sức lực từ từ bò dậy khỏi mặt đất, “Ngươi là người đầu tiên bị chúng ta lừa nhưng tuyệt đối không phải là kẻ cuối cùng đâu nha.” Y bày ra bộ dáng tốt bụng giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.