Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 3: Tinh Linh hoàng




Cả vật thể phát ra quang mang ám hồng (đỏ sậm), nắm trong tay có cảm giác ấm áp, mà quang mang kia càng ngày càng nguyệt lượng.
“Đây là lá chắn chí tôn, có từng nghe nói qua?” Thiên Nguyệt Triệt tùy ý lại như cố ý hỏi.
Đàn Thành nghe vậy, trong lòng có động, từ trước tới nay trên mặt không biểu hiện chút tâm tình nào, rốt cục cũng có một tia biến ảo.
Đương nhiên hắn đã từng nghe, chỉ cần là người tập võ trong thiên hạ, không có ai lại không biết, lá chắn chí tôn là lá chắn cứng nhất thiên hạ, song cũng chỉ là nghe nói, mà không có cơ hội thấy.
Hôm nay nghe chủ tử nói, vật phẩm trang sức nho nhỏ kia chính là lá chắn chí tôn, hai mắt Đàn Thành tràn đầy nghi ngờ, không phải là hoài nghi, chẳng qua là tò mò, bởi vì lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, hắn rất tin tưởng.
“Thuộc hạ nghe nói qua, nhưng chưa từng thấy qua.” Đàn Thành thẳng thắn nói, mắt nhìn chằm chằm vật phát ra hồng quang.
Thiên Nguyệt Triệt tháo lá chắn chí tôn trên cổ tay ra, thả vào trong tay Đàn Thành: “Vật này là lão đầu ở ma học viện đưa bổn điện, nghe nói đó chính là lá chắn chí tôn trong truyền thuyết.”
“Chủ tử… ?” Đàn Thành vừa mở miệng, lại bị Thiên Nguyệt Triệt ngăn cản.
“Vật này tuy là chí bảo, nhưng bổn điện hạ không dùng đến, nếu có một ngày thật sự có người, hoặc vật uy hiếp được tính mạng của bổn điện hạ, chỉ dựa vào vật này cũng không thể bảo vệ bổn điện hạ, nên bổn điện hạ đưa cho ngươi.”
Thiên Nguyệt Triệt nói vô cùng bình thản, nhưng vào tai Đàn Thành lại thập phần sôi trào.
“Chủ tử, thuộc hạ, thuộc hạ không dám.” Không dám nghĩ, cũng không dám nhận.
Ha hả…
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu mỉm cười, Đàn Thành luôn nghiêm túc như vậy, không hề biết vui đùa, nhưng người như vậy càng làm cho hắn có hứng thú: “Ngươi có thể không dám, nhưng lời nói của bổn điện hạ không cho phép người khác hoài nghi, vật này không bảo vệ được bổn điện hạ, nhưng có thể bảo vệ ngươi, ngươi có nó, năng lực sẽ nâng lên một tầng, có lẽ dựa vào nó, nguy hiểm đến trước mắt, ngươi có thể bảo vệ bổn điện hạ.” Mặc dù Thiên Nguyệt Triệt nói là để cho Đàn Thành nhận nó, nhưng chuyện này cũng không giả, lá chắn đối với người tập võ, là vũ khí phòng hộ tốt nhất.
Nhưng đối với người luyện ma pháp như Thiên Nguyệt Triệt, khi ma pháp đạt đến trình độ nhất định, phòng hộ, hay công kích đều là toàn diện .
Mà lá chắn chỉ có một tác dụng .
Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, Đàn Thành không có cách nào phản bác, hắn hiểu chủ tử của mình, không cho bất luận kẻ nào phản đối lời của y, hơn nữa lời của chủ tử không sai, hắn vì y mà sống, cho nên hắn phải bảo vệ y.
“Thuộc hạ tạ ơn chủ tử.” Lễ vật này vĩnh viễn vây hãm tâm của Đàn Thành.
Trong lòng võ sĩ không chứa những thứ khác, sứ mạng của hắn là bảo vệ chủ tử.
Đợi Đàn Thành đi ra ngoài, Thiên Nguyệt Triệt đem tiến đến bên tràng kỷ, vật dụng trong gian phòng này làm cho hắn có cảm giác trở lại hiện đại, chỉ kém là không có đèn bàn cùng ti vi.
Người hơi mệt một chút, mọi chuyện vẫn hiện rõ trong đầu như mới ngày hôm qua.
Có lẽ cho đến giờ phút này, Thiên Nguyệt Triệt có chút không tin hôm nay hắn đang sống ở nơi mẫu thân đã từng sống.
Nghĩ tới năm đó, chân mày khẽ nhăn lại, mẫu thân… Ban đầu là nguyên nhân gì khiến ngươi đến thế giới hiện đại, hay cũng giống như ta bởi vì sức mạnh của ngũ tinh liên châu tác động lên thánh linh châu trong cơ thể.
Nếu không đến thế giới hiện đại, mẫu thân sẽ không ôm hận mà chết, có lẽ, mẫu thân, sau khi ngươi chết, linh hồn của ngươi lại trở về nơi này?
Vươn tay nhỏ tự xoa nắn huyệt thái dương, sợ là mình đã nghĩ nhiều.
Có chút lạnh, Thiên Nguyệt Triệt co thân thể, tựa trên tràng kỷ không muốn động, nếu ở trong Kim Long điện, phụ hoàng nhất định sẽ ôm hắn lên giường .
Mới rời đi một ngày ngắn ngủi, hắn đã bắt đầu nhớ tới nam nhân kia.
Từ khi mình tới đây, sinh hoạt hàng ngày của hắn hầu hết là do nam nhân kia chăm sóc, đặc biệt là việc tắm rửa hoặc mặc quần áo.
Ban đầu không hề nghĩ rằng một nam nhân kiêu ngạo như vậy, lại có thể tỉ mỉ đến thế.
Đột nhiên có một đôi tay ấm áp ôm lấy mình, mùi vị nhàn nhạt thơm ngát, rất quen thuộc, nhưng cũng xa lạ.
Thần sao?
Không phải là hắn, mục mâu kim sắc lười nhác chậm rãi mở ra, liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
“Buông ta ra.” Sau khi tỉnh lại thanh âm có chút khàn khàn.
“Chủ tử ngủ thiếp đi, sẽ cảm mạo.” Thanh âm của Thánh Anh ẩn chứa nồng đậm lo lắng.
Thiên Nguyệt Triệt không nói gì chỉ khiêu mi nhìn nàng, ánh mắt có chút lãnh, có chút kiêu ngạo, hơn nữa là vô tình.
Thánh Anh kinh hoảng, chủ tử luôn luôn ưu nhã không nên có nét mặt như vậy.
” Ấn kí hỏa diễm lam sắc xinh đẹp kia đâu.” Thiên Nguyệt Triệt hài hước cười.
Thánh Anh ôm Thiên Nguyệt Triệt đến bên giường, lấy chăn bông đắp trên người của hắn: “Hóa ra chủ tử đã biết rồi.” Mặc dù Thánh Anh có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục bộ dạng khôn khéo lúc trước: “Khó trách gần đây tâm tình chủ tử không yên, chủ tử trách Thánh Anh không nói cho ngài chuyện này sao?”
“Ngươi cứ nói đi?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngược lại: “Bổn điện hạ nên xưng hô với công chúa Quang Tinh Linh tộc như thế nào?”
Thánh Anh thản nhiên cười, bởi vì nàng biết Thiên Nguyệt Triệt cũng không tức giận: “Thánh Anh là nô tỳ của chủ tử.” Hơn nữa là vĩnh viễn.
Nguyên nhân gì khiến công chúa Quang Tinh Linh vương tộc cam tâm tình nguyện trở thành nô tỳ của hắn, vấn đề này kể từ sau khi biết thân phận Thánh Anh ,Thiên Nguyệt Triệt vẫn nghĩ mãi nhưng không rõ.
“Chủ tử còn nhớ ấn kí hỏa diễm bạch sắc thấu minh?” Thánh Anh dừng lại một chút, mở miệng hỏi.
Thiên Nguyệt Triệt không trả lời Thánh Anh, mà là trực tiếp từ trong chăn vươn chân phải của mình ra: “Ngươi nói cái này sao?” Thiên Nguyệt Triệt giật giật: “Bây giờ đã không có.”
Ở kiếp trước lòng bàn chân của hắn có dấu hiệu hỏa diễm bạch sắc, khi hắn bắt đầu ý thức được, lập tức nhìn thân thể bây giờ của mình, nhưng tìm cả người, thậm chí cả địa phương tư mật cũng nhìn rồi, là không có.
Về vấn đề này hắn liên tục nghi ngờ, nhưng càng làm cho hắn nghi ngờ chính là, nếu như ấn kí hỏa diễm bạch sắc thấu minh là dấu hiệu của Tinh Linh hoàng, như vậy mẫu thân của hắn là người của Thần tộc, không thể nào không biết.
Cho nên mẫu thân của hắn cũng nên biết .
Phì…
Nhìn động tác ngây thơ của Thiên Nguyệt Triệt, Thánh Anh phì cười, nàng cùng Thiên Nguyệt Triệt là chủ tớ cũng là bằng hữu, có lẽ bởi vì nàng với kiếp trước của Thiên Nguyệt Triệt có quan hệ.
Cho nên trong tiềm thức Thiên Nguyệt Triệt xem nàng là bằng hữu.
“Về hỏa diễm này, là dấu hiệu của Tinh Linh hoàng, hơn nữa linh hồn của chủ tử thật ra là vương của chúng ta, không thể nghi ngờ .” Thánh Anh nhả ra từng lời, Thiên Nguyệt Triệt nghe được, vừa có chút nghi ngờ, cũng có chút bình tĩnh.
Tâm tình của hắn không biết phải hình dung như thế nào.
“Đem sự tình từ đầu tới đuôi nói cho bổn điện hạ, mẫu thân tới địa cầu không phải là ngoài ý muốn, ta được sinh ra ở nơi đó cũng không phải là ngoài ý muốn, ngươi tìm được ta cũng không phải là ngoài ý muốn, hoặc là nói kiếp trước của ta, chính là Tinh Linh hoàng mà người nói đến, phải không?” Giọng nói của Thiên Nguyệt Triệt có vẻ bình thản, nhưng lại dọa người.
Thánh Anh đối tương đối bội phục việc Thiên Nguyệt Triệt có thể hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện nhanh như vậy: “Chủ tử chớ quên, chủ tử chính là Tinh Linh hoàng.”
” Kiếp trước của bổn điện hạ.” Thiên Nguyệt Triệt kiên trì nói, với hắn, người chỉ có một đời, hắn lựa chọn lưu lại thế giới này, hắn chỉ là Thiên Nguyệt Triệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.