Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 29: Giải phẫu




Trên đảo, ban đêm tới rất nhanh, bởi vì buổi tối phải cứu Thụy Phi cho nên Thiên Nguyệt cũng không ăn nhiều.
Biết tối nay Thiên Nguyệt Triệt có việc cần phải làm, Liệt Lạ Đặc cẩn thận chuẩn bị một tờ thực đơn, tránh cho Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy buồn nôn.
Lúc tiếng gõ cửa phòng Thụy Phi vang lên, tâm tình Cách Lực Hộc cùng Thụy Miện khẩn trương chưa từng có.
Thiên Nguyệt Triệt bước vào, Cách Lực Hộc cùng Thụy Miện đồng thời đứng lên.
“Dùng phương thức kích động như thế hoan nghênh bổn điện hạ sao?” Thiên Nguyệt Triệt bật cười, trêu chọc nhìn hai người, từ ánh mắt của hắn có thể thấy được tối nay tâm tình hắn rất tốt.
“Tâm tình của Thiên Nguyệt công tử không tệ, phải không?” Thụy Miện rảnh rỗi hỏi.
Thiên Nguyệt Triệt cũng không có ý định giấu diếm, rất phối hợp thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn hắn: “Sáng mai bổn điện hạ rời đi.”
“Sáng mai? Nhanh như vậy? Nhỏ như vậy không phải là… Chúng ta đây?” Cách Lực Hộc nhất thời luống cuống, hắn sợ Thiên Nguyệt Triệt đi, Tiểu Phi làm sao bây giờ?
Tâm tư của hắn hiển nhiên Thiên Nguyệt Triệt rõ ràng: “Hôm nay khắp thiên hạ này, nếu bổn điện hạ muốn một người sống, hắn tuyệt đối sẽ không chết, nhưng nếu bổn điện hạ muốn một người chết, thì chân trời góc biển, hắn cũng tuyệt đối không cách nào sống tạm.”
Dùng thanh âm ôn hòa như nói một chuyện không có quan hệ chút nào đến mình, nhưng lúc này, trong mắt người khác, Thiên Nguyệt Triệt đầy mị hoặc cùng cao ngạo, phảng phất mỗi nơi trên cơ thể hắn đều dụ hoặc người khác, song chỉ có thể bọng tưởng, ai cũng đừng hòng có được.
Khí chất nhu hòa mang theo lạnh lùng, tính cách có vẻ hiền hoà rồi lại lại xa cách ngàn dặm.
Giống như là vô tình, nhưng lại có tình.
Khuôn mặt non nớt lộ ra hơi thở hồn nhiên, lại yêu mị mê người.
Sau khi hài tử này lớn lên, khắp thiên hạ có ai bằng hắn.
“Các ngươi đi ra ngoài đi, thời điểm bổn điện hạ mổ không thích có người quấy rầy, Đàn Thành, ngươi lưu lại làm trợ thủ của ta, Liệt La Đặc, lúc trước phân phó ngươi mua thuốc mua, sao rồi?” Thiên Nguyệt Triệt lãnh tĩnh sai bảo.
“Bẩm chủ tử, đã mua.” Liệt La Đặc bưng lên một chén canh: “Thuộc hạ đã đem thuốc bỏ vào trong nước canh, thuộc hạ cũng thêm vào đó vài loại dược đặc biệt, có thể làm cho Thụy Phi hôn mê một ngày và không bị chảy máu.”
“Làm tốt.” Thiên Nguyệt Triệt khen ngợi: “Ngươi hiểu rõ về dược liệu vượt qua tưởng tượng của ta.”
Trong lời nói của Thiên Nguyệt Triệt cũng không có bao nhiêu ý tứ, nhưng Liệt La Đặc nghe, có chút bận tâm, sợ Thiên Nguyệt Triệt hiểu lầm, cho nên vội vàng giải thích: “Dược cùng thực phẩm vốn là một nhà, dùng đúng dễ dàng chữa bệnh, dùng không tốt cũng có thể giết người vô hình, thuộc hạ nghiên cứu thực phẩm, hiển nhiên cũng học được nhiều.”
“Nga?” Đôi mắt sâu không thấy đáy của Thiên Nguyệt Triệt nhếch lên, nhìn chăm chú vào Liệt La Đặc: “Nếu trong thức ăn của bổn điện hạ, nhiều hơn một thứ, sợ là bổn điện hạ cũng không biết được.”
“Chủ tử… ?” Liệt La Đặc hoảng sợ, vội vàng quỳ một chân xuống.
Nụ cười mơ hồ trên khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt từ từ tản ra, tiến lên một bước đỡ thân thể Liệt La Đặc dậy: “Sợ cái gì, ta nói giỡn thôi, nếu thật sự thành, đó cũng là bản lĩnh của ngươi.”
Người tỉ mỉ như Liệt La Đặc lập tức buông lỏng, mấy ngày sống chung cũng giúp hắn hiểu rõ cá tính Thiên Nguyệt Triệt, chỉ cần Thiên Nguyệt Triệt tự xưng “Ta” trước mặt bọn họ, có nghĩa là sẽ không có chuyện gì phát sinh.
Nếu như hắn tự xưng là “Bổn điện hạ”, không khí cũng sẽ theo đó mà áp bách.
“Ta” xưng hô xấp xỉ bằng hữu là quyền lợi Thiên Nguyệt Triệt cho bọn hắn.
“Bọn ta cũng lưu lại.” Cách Lực Hộc cùng Thụy Miện trăm miệng một lời nói.
“Không được.” Thiên Nguyệt Triệt cự tuyệt, không muốn thừa lời, mắt thấy bọn họ còn muốn mở miệng, Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày: “Bình thường, lúc trị liệu sư chữa bệnh cũng không thích người nhà hoặc là thân nhân, bằng hữu ở đây, các ngươi biết vì sao không?”
Thấy hai người trầm mặc, Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục mở miệng: “Nếu như lúc này kiếm trong tay bổn điện hạ hướng về phía cổ Thụy Phi, bổn điện hạ tin rằng các ngươi sẽ không chút do dự xuất thủ ngăn cản bổn điện hạ.
Nhưng các ngươi cũng biết một khi ngăn cản người bị thương lớn nhất chính là ai sao?
Chân chính chữa bệnh thì một khắc cũng không cho phép trì hoãn, mà bổn điện hạ giải phẫu chưa từng thất bại.
Cho nên chỉ có người không có tình cảm với Thụy Phi như Đàn Thành và Liệt La Đặc mới không phá cuộc giải phẫu của bổn điện hạ.
Vì vậy, các ngươi đi ra ngoài.”
Đương nhiên lúc trên địa cầu không hề thất bại, bởi vì hắn học pháp y, tiếp xúc người chết, không có cái gọi là thành công cùng thất bại.
Nhưng chỉ có biết giáo sư của hắn biết, hắn đã chơi chán với người sống, mới chuyển hứng thú sang người chết.
Giải phẫu có chút phiền phức, dù sao nơi này không có thiết bị hiện đại, hơn nữa muốn sát trùng, phòng vi khuẩn cũng không có.
Tiểu nhị của khách điếm đưa đến một bàn gỗ dài 2 mễ (mét), cao 30 ly mễ (cm) như Thiên Nguyệt Triệt bảo, trên bàn gỗ phủ vải bông tuyết trắng, sau đó lại đưa đến một cái bàn nhỏ có độ cao tương tự, đem rượu trắng Thiên Nguyệt Triệt muốn đến, miếng bông đặt ở phía trên, tiếp theo cung kính thối lui.
Cách Lực Hộc và Thụy Miện được Thiên Nguyệt Triệt phân phó, cởi toàn bộ quần áo trên người Thụy Phi, nhất thời thân thể thương tích đầy mình hiện ra trước mắt mọi người.
Từng khối từng khối màu đen, có nhiều chỗ còn ngưng mủ, những nơi bị côn trùng cắn đã bắt đầu nhiễm trùng .
Trong mắt Cách Lực Hộc đầy vẻ không muốn cùng thống khổ, tầm mắt chăm chú nhìn chằm chằm Thụy Phi, thậm chí da mặt cũng bị phá.
Thế nào cũng không thể rời đi.
“Đi.” Mặc dù Thụy Miện cũng đau lòng, nhưng tình cảm so với Cách Lực Hộc tất nhiên là khác nhau.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn Cách Lực Hộc, suy tư trong chốc lát: “Thôi, ngươi muốn ở lại thì ở lại, nhưng ngươi phải khắc chế tốt hành vi của mình, nếu xảy ra vấn đề gì, hậu quả, bổn điện hạ không chịu trách nhiệm.”
“Thật sự? Có thể sao?” Trong mắt Cách Lực Hộc thoáng hiện mừng rỡ.
Thiên Nguyệt Triệt không nhìn y, quên đi, thấy buồn nôn cũng đừng trách hắn không nhắc nhở.
Cách Lực Hộc ở lại, hiển nhiên Thụy Miện cũng ở lại, nhưng Đàn lại bị Thiên Nguyệt Triệt yêu cầu rời đi, sợ Đàn len lén nhìn xem, Thiên Nguyệt Triệt để Thánh Anh coi chừng nàng.
[ Thủy linh tử trong không gian, đem sức mạnh của các ngươi tập hợp trên tay ta, khiến hai thước quanh thân ta được bao phủ], thủy kết giới triển khai, Thiên Nguyệt Triệt tạo một phòng giải phẩu an tĩnh.
Sở dĩ Thiên Nguyệt Triệt chọn buổi tối, là bởi vì buổi tối và sáng sớm giống nhau, là thời khắc thủy linh tử phong phú nhất, hơn nữa giải phẫu cho Thụy Phi cũng không phải chỉ cần mấy phút đồng hồ ngắn ngủn là có thể hoàn thành .
Không có băng tằm ở đây, nếu trong lúc triển khai thủy trong kết giới mà thủy linh tử thiếu hụt, như vậy vi khuẩn quanh thân sẽ thừa cơ mà vào.
Nói cách khác cho dù buổi chiều thủy linh tử rất phong phú, nhưng cũng có giới hạn, cho nên thời gian của hắn tự nhiên cũng có hạn .
“Hai người các ngươi dùng rượu trắng đổ lên miếng bông xoa toàn thân Thụy Phi, nhớ kỹ, là toàn thân.” Thiên Nguyệt Triệt phân phó tiểu nhị lấy rượu trắng có độ cồn cao, ở đảo biệt lập này, thứ không thiếu nhất là rượu tinh khiết.
Mà Thiên Nguyệt Triệt là thiên tài của giới y học, là người của thế kỷ hai mươi mốt, uống qua rượu ngon không ít, cho nên bình thường trong rượu chiếm bao nhiêu cồn hắn chỉ cần thử một giọt liền biết.
Đáng tiếc, độ cồn trong rượu không đạt được tiêu chuẩn y học, chỉ có 55 %, nhưng ở đây đã là phi thường xa xỉ, cho nên Thiên Nguyệt Triệt cũng không làm khó.
Nếu như có thể đến 70% là tốt nhất , bởi vì rượu 70% dùng để trừ độc. quá độ cồn này sẽ tạo thành vòng bảo vệ, ngăn cản vi khuẩn xâm nhập cơ thể, đồng thời cũng ngăn cản việc giết chết vi khuẩn bên trong. Nhưng rượu có độ cồn quá thấp, mặc dù có thể giết chết, nhưng vi khuẩn bên ngoài cũng có thể tiến vào trong cơ thể.
Cho nên đúng 70% mới tốt.
Nhìn hai người đem rượu trắng lau toàn thân Thụy Phi, Thiên Nguyệt Triệt cũng chưa động thủ, hắn mở bao vải nhỏ màu đen, lấy ra ngân châm cùng tiểu đao.
Những ngân châm, tiểu đao tinh xảo có thể so với hiện đại, đó cũng là điều Thiên Nguyệt Triệt rất thỏa mãn.
Đem ngân châm cùng tiểu đao đốt trên ngọn lửa, cho đến khi rượu trắng được phủ lên toàn thân Thụy Phi, Thiên Nguyệt Triệt mới cầm lấy ngân châm cùng tiểu đao bị đốt nóng, nhúng vào rượu trắng.
Tê…
Thanh âm thanh thúy phát ra, hai người ngoài kết giới không dám nháy mắt một cái, rất sợ bỏ qua bất kỳ một động tác nào trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.