Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 25: Hồi cung




Chữ Triệt cuối cùng được viết, nguyên linh bị Thánh Anh gọi đến thế kỷ 21 cũng trở về về chủ thể.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn bồn hoa ẩn chứa linh hồn của cây hoa anh đào – Thánh Anh, tâm linh cũng không khỏi bắt đầu mong đợi, bắt đầu từ hôm nay hắn lấy thân phận Thiên Nguyệt Triệt mà sống, là Thiên Nguyệt Triệt chân chính, tâm cũng không còn mê mang .
“Đem bồn hoa này mang về chăm sóc thật tốt.” Thiên Nguyệt Triệt không quên mục đích tới nơi này hôm nay.
“Vâng, tiểu chủ tử yên tâm, nô tài sẽ chăm sóc nó giống như cống tổ tông.” Nặc Kiệt vội vàng đem bồn hoa trên mặt đất giao cho thị vệ phía sau, mặc dù hắn không rõ tại sao tiểu điện hạ lại khắc tên của mình trên cây hoa, nhưng hắn biết từ lúc khắc tên, bồn hoa này không còn là một bồn hoa bình thường.
Thiên Nguyệt Triệt nghe được lời nói của Nặc Kiệt, khóe miệng vung lên nụ cười, cũng đoán được Nặc Kiệt sẽ nói như vậy.
Thị giả tiếp tục dẫn đường choThiên Nguyệt Triệt đi lên lầu.
“Tiểu chủ tử cẩn thận.” Nặc Kiệt tiến lên một bước đỡ thân thể nho nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt, nếu tiểu điện hạ không cẩn thận té trên bậc thang ở nơi này thì thứ bồi thường sẽ là cái mạng nhỏ của hắn a.
Khách nhân lầu một ngay từ lúc Thiên Nguyệt Triệt tiến vào cũng đã sững sờ đứng một bên, lúc này chỉ trơ mắt nhìn vị tiểu thiếu gia thần bí lên lên lầu hai.
Thang lầu vốn là nơi của công chúng, cho nên khi bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện ở lầu hai liền đưa tới một trận ồn ào, lúc này thị giả rất thông minh, không có trực tiếp thượng lầu ba, ngừng một chút ở cửa lầu hai: “Công tử có muốn nhìn lầu hai?”
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, thanh âm thanh thuần theo cái miệng nhỏ nhắn mở ra mà nhả ra: “Trực tiếp thượng lầu ba đi.”
Rất ít người có thể thượng lầu ba, trên căn bản đều là quý tộc, nhưng Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, từ đầu đến chân được bao bởi áo choàng cũng không mất đi điểm sáng.
Thiên Nguyệt Triệt nhìn qua một số thương phẩm thị giả giảng giải.
Bất kể là bảo thạch hay là thủy tinh, Thiên Nguyệt Thần cũng không thiếu, thậm chí hắn có những thứ tốt gấp nghìn vạn lần, nên tặng cái gì bây giờ? Nhìn trân phẩm rực rỡ muôn màu trước mắt, Thiên Nguyệt Triệt lúng túng, thật ra hắn cũng không cần tặng Thiên Nguyệt Thần lễ vật, chẳng qua là một khi tặng, như vậy chuyện hôm nay hắn xuất cung nam nhân kia cũng sẽ không làm khó hắn .
Đột nhiên không biết thứ gì lăn đến bên chân của hắn, Thiên Nguyệt Triệt hạ thân thể nhặt lên, đồng thời hồng bảo thạch đeo trên cổ hắn cũng lộ ra ngoài.
A…
Tất cả khách quý của lầu ba đều tỏa sáng hai mắt, người nơi này đều biết hồng bảo thạch sắc thái càng thuần khiết, càng dày, phẩm chất lại càng cao, đồng thời giá tiền cũng càng cao.
—————
Hồng bảo thạch chia làm thâm hồng sắc (màu đỏ thẫm), hồng sắc, trung đẳng hồng sắc, thiển hồng sắc (màu đỏ nhạt), đạm hồng sắc ngũ cấp (màu hồng nhạt cấp năm), mà giờ phút này Thiên Nguyệt Triệt mang theo chính là bảo thạch thâm hồng sắc (màu đỏ thẫm), nhưng đối với Thiên Nguyệt Triệt mà nói, thứ quý báu ở trong mắt mọi người chẳng qua chỉ là lễ vật Thiên Nguyệt Thần đưa chohắn.
Bởi vì từ nhỏ thân thể của hắn sợ lạnh, cho nên Thiên Nguyệt Thần đặc biệt sai người đi đào ở nơi khoáng vật phong phú.
Hồng bảo thạch ngũ hành chúc Hỏa có thể giúp thân thể hắn ấm áp một chút.
—————-
Bàn tay nhỏ bé vuốt đồ trên tay, thật sự có thể cảm giác được nhiệt lượng lưu động, nói thật năm năm qua Thiên Nguyệt Thần đối với hắn thật sự rất tốt, nhưng là chẳng qua chỉ là rất tốt.
Phụ hoàng a, hoàng nhi cũng mong đợi ta và ngươi trong lúc đó sẽ có kết cục như thế nào?
Chẳng qua hiện nay muốn những thứ này cũng là uổng công, hôm nay thu hoạch lớn nhất chính là gặp được Thánh Anh, nhưng bây giờ quan trọng nhất là mua thứ gì đó làm dịu người nam nhân kia, dù sao ngày mai là sinh thần của hắn.
Suy tư một lát, Thiên Nguyệt Triệt hướng Nặc Kiệt ngoắc ngoắc ngón út, Nặc Kiệt khom xuống, Thiên Nguyệt Triệt nói nhỏ vài câu ở bên tai Nặc Kiệt.
Nặc Kiệt lập tức gật đầu, hướng phía thị giả mở miệng: “Chủ tử nhà ta nói đồ hắn muốn ở nơi này của các ngươi không có, hắn muốn đặt hàng.”
Mặc dù thị giả không ngờ tới vị tiểu khách nhân này lại có ánh mắt cao như vậy, nhưng khách hàng là trên hết: “Có thể .”
“Bản vẽ phác thảo chủ tử nhà ta sẽ lưu lại, ngày mai trước giờ Thìn ( buổi sáng 7 điểm ——9 điểm ) nhất định phải đưa đến, đưa chậm thì không cần tới.” Nặc Kiệt hướng phía thị giả phân phó.
“Thỉnh công tử chờ chốc lát, tại hạ đi mời chế tác sư.” Thị giả vội vàng hướng phía nội thất nhảy đi.
Một lát, một nam tử trẻ tuổi theo thị giả đi ra, trong tay nam tử cầm một trang giấy cùng bút, nam tử gật đầu với Thiên Nguyệt Triệt, sau đó lại hướng phía Nặc Kiệt gật đầu.
Từ việc này Thiên Nguyệt Triệt có thể thấy được, ở bên trong, thị giả đã đem thân phận của bọn họ giới thiệu qua với nam tử.
“Công tử có thể phác thảo bản vẽ hay không, trước hết để cho tại hạ xem một chút.” Nam tử lễ phép mở miệng.
Thiên Nguyệt Triệt không nói gì, tiếp lấy giấy cùng bút trong tay nam tử, qua chừng mười phút đồng hồ đem bản phác thảo giao cho nam tử. Nam tử vừa tiếp xúc với bản phác thảo của Thiên Nguyệt Triệt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng vui mừng, loại đồ hình này chưa từng thấy qua, hơn nữa đồ hình vô cùng nhỏ nhưng hết sức rõ ràng.
“Ngày mai trước giờ Thìn có thể xong việc không?” Âm thanh tự nhiên hướng phía nam tử mở miệng.
Này…
Nam tử do dự, không kể đến đồ hình chưa hề thấy qua, yêu cầu này cũng đã phi thường phức tạp, đừng nói một ngày chính là hai ngày cũng rất khó.
Nhìn nét mắt do dự của nam tử, Thiên Nguyệt Triệt từ trên ghế nhảy xuống, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Nặc Kiệt.” Thân ảnh nho nhỏ bước ra cửa.
“Vâng.” Nặc Kiệt lên tiếng, rồi lại nói với thị giả: “Nếu trước ngày mai có thể xong việc, đưa đến cửa hoàng cung, ta sẽ phân phó người tiếp nhận, nếu như không thể, cũng không cần đưa tới.”
Hoàng cung?
Sau đó rời đi lưu lại thị giả chưa kịp lấy tiền thưởng cùng chế tác sư nghe được lời nói của Nặc Kiệt mà kinh ngạc đến ngây người.
Lên xe ngựa Thiên Nguyệt Triệt vốn tính toán đi dạo một chút, nhưng thân thể hơi mệt , liền bảo Nặc Kiệt hồi cung.
——— —————— ———-
Kim Long điện
Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần lạnh lùng nhìn thị vệ và cung nữ quỳ trên mặt đất.
“Triệt nhi đâu?” Thanh âm lạnh lùng mang theo mười phần tức giận, nhìn nhóm người đang run run.
“Hồi… Hồi bệ hạ… Tiểu điện hạ… Tiểu điện hạ cùng Nặc tổng quản xuất cung.” Cung nữ mặt mày tái nhợt trả lời.
“Phản.” Bàn tay to vỗ trên bàn, Thiên Nguyệt Thần không ngừng phát ra tức giận, tiểu gia hỏa cư nhiên dám không nghe lời của hắn mà xuất cung.
“Triệt nhi còn nhỏ, các ngươi cũng phạm hồ đồ theo sao? Trẫm có cho phép Triệt nhi xuất cung sao?” Không nhìn những người trên mặt đất, thanh âm vô tình của Thiên Nguyệt Thần truyền ra: “Mang xuống đánh cho trẫm, đánh tới khi Triệt nhi trở lại mới thôi.”
Lòng hắn tràn đầy vui sướng đi tới gặp tiểu bảo bối, kết quả bên trong trống trơn, lá gan của tiểu tử này càng lúc càng lớn .
“Bệ hạ tha mạng a… Bệ hạ… .”
“Bệ hạ khai ân… .”
Tiếng la khóc của mọi người không thể đả động đến tâm nguội lạnh của đế vương, song lúc này từ cửa truyền đến thanh âm thanh thúy: “Dừng tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.