Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 23: Hôn sa (áo cưới) hạnh phúc




Mái tóc hắc sắc bay múa trong gió, mục mâu hắc sắc lạnh lùng mà cao ngạo nhìn nữ quỷ, cung tên trong tay do thủy linh tử biến thành dần dần tảm ra. (trong ngũ hành Thuỷ là hắc sắc )
Ánh trăng vốn bị mây đen bao phủ không biết bắt đầu lộ ra từ lúc nào.
Ánh trăng chiếu vào toàn bộ bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt, cẩm y hắc sắc mang theo hơi thở tà ác, làm cho tâm người khác phập phồng không chừng.
“Nàng không sao chứ?” Thân ảnh đảo chủ đi tới bên người nữ quỷ, thanh âm lo lắng.
Nữ quỷ không nói gì, mục mâu âm trầm nhìn thẳng Thiên Nguyệt Triệt, tựa hồ đang tìm cái gì đó.
“Phi phi, không nghĩ tới còn có một người sống, lại còn là một tiểu hài tử, a… kia giống như nhi tử của ngươi lúc trước.” Hải tặc đầu lĩnh đắc ý gào lên.
“Làm hắn câm miệng.” Thiên Nguyệt Triệt không thèm nhìn tới hải tặc đầu lĩnh một cái, hướng đảo chủ cùng nữ quỷ đi tới.
Hắn đến gần một bước, nữ quỷ cùng đảo chủ khẩn trương thêm một phân.
Bọn họ không giống hải tặc đầu lĩnh không biết thực hư, hành động vừa rồi của Thiên Nguyệt Triệt khiến bọn họ biết hài tử trước mắt này tuyệt đối không chỉ là một hài tử bình thường.
“Ngươi muốn làm gì?” Đảo chủ đem nữ quỷ che ở phía sau, hai mắt cảnh giới nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt.
“Tại sao?” Thiên Nguyệt Triệt dừng lại cách hai người hai thước: “Tại sao thống hận bọn hắn như vậy?” Đây là lần đầu tiên từ khi Thiên Nguyệt Triệt hiểu chuyện tới nay hỏi tại sao.
Lúc nhỏ đã từng, ở trên địa cầu quấn lấy mẫu thân hỏi, tại sao các ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội khác có y phục đẹp, tại sao mình không có? Bọn họ có đồ ăn ngon, tại sao mình không có?
Từ khi mẫu thân chết hắn không còn hỏi tại sao?
Bởi vì thế giới này không có nhiều tại sao như vậy? Cũng không phải là dùng tại sao để hỏi sẽ có người trả lời.
“Hừ, các ngươi, ngoại nhân không phải là thứ tốt.” Nữ nhân bỏ đi bi thương, lệ khí trên người đột nhiên tăng lên.
“Bọn họ đã làm gì ngươi?” Thị phi đúng sai, ai định đoạt.
Thiên Nguyệt Triệt liếc mắt nhìn qua một đám người bất tỉnh nằm trên đất, đây là thế giới cường giả sinh tồn, từ trước đến giờ hắn không phải người yếu, nhưng rất nhiều chuyện không phân mạnh yếu.
Nhân tố bên ngoài không thể loại trừ.
“Bọn họ giết người dân trên đảo của ta chỉ vì bảo vật hư vô kia, bọn họ giết nhi tử gần 6 tuổi của ta, thù này không nên báo sao?” Mục mâu xanh biếc của đảo chủ phát ra quang mang dịu dàng.
Hắn, mặc dù lúc này đã là ma, nhưng nhiệt thành của hắn đối với người dân trên đảo vẫn có thể thấy được, cho dù là ma cũng chưa từng thương tổn những người dân kia, ý chí người này hẳn rất mạnh.
“Các ngươi không phải đã đem những hải tặc kia dìm chết sao? Nếu nói bọn họ chết chưa hết tội bổn điện hạ cũng công nhận, nhưng 300 năm qua những ngoại nhân kia vô tội?
Vong hồn bọn họ bị vây ở chỗ này, thân nhân của bọn hắn tìm kiếm khắp nơi, hôm nay ngẫm lại, tâm tình của các ngươi lúc đầu chính là tâm tình của thân nhân bọn họ lúc này.
Nhân sinh trên đời cuối cùng khó tránh khỏi cái chết, các ngươi có từng biết nhi tử của các ngươi sẽ đầu thai ở đâu?
Không, các ngươi không biết, có lẽ giờ phút này trong những người nằm trên mặt đất chờ ngươi hút máu có một người là hắn, bất quá khả năng rất ít, bổn điện hạ cảm thấy có một khả năng rất lớn, các ngươi muốn nghe sao?” Khuôn mặt vốn thuần tịnh làm cho người ta nhìn có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi, dù là ai cũng không muốn nghe, nhưng trong lòng lại có cảm giác muốn nghe.
“Không muốn biết sao?” Đồng âm tinh khiết mị hoặc giống như từ thâm cốc truyền đến, khiến người khác không cự tuyệt được: “Nhưng bổn điện hạ muốn nói?”
Thú vị nhìn hai người, mà Thánh Anh và hải tặc đầu lĩnh khó phân thắng bại, có lẽ đến giờ hải tặc đầu lĩnh cũng nghĩ không thông tại sao hài tử này phải đối phó hắn.
Cây mây từ lòng bàn tay Thánh Anh vươn ra, hơn nữa càng ngày càng dài, vòng qua thân thể hải tặc đầu lĩnh, hải tặc đầu lĩnh muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn ở trên người Cách Lực Hộc.
Nếu như thân thể người học đạo thuật bị khống chế, sức mạnh âm hồn sẽ tăng thêm, nhưng nếu như không cách nào khống chế toàn bộ, sẽ tổn thương chính mình.
Mà hiển nhiên hải tặc đầu lĩnh không thể điều khiển thân thể Cách Lực Hộc, là ý chí của Cách Lực Hộc chống cự, hắn sớm đã nói, nam nhân kia không yếu như vậy .
Bản thể của Thánh Anh là cây hoa anh đào, cũng không phải là lợi khí bình thường dễ gãy, cành nhỏ quấn quanh thân thể Cách Lực Hộc, chỉ chốc lát hắn đã bị vây khốn.
“Chủ tử.” Thánh Anh đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, tay kéo cành nhỏ, đặt thân thể Cách Lực Hộc bên chân Thiên Nguyệt Triệt.
Đảo chủ cùng nữ quỷ bị động tác của Thánh Anh làm sợ ngây người, động tác lưu loát như thế tuyệt đối không phải là linh thể bình thường, hơn nữa nữ tử này gọi tiểu nam hài trước mắt là chủ tử, đến tột cùng tiểu nam hài này là ai?
Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, tiếp tục mở miệng: “Bổn điện hạ nghĩ nhi tử của các ngươi căn bản không thể nào đầu thai, không thể đầu thai, linh hồn của hắn sẽ đi nơi nào?”
Thiên Nguyệt Triệt đùa bỡn, dùng thủy linh tử tập hợp thủy tinh cầu, độ mềm dẻo vừa vặn, tựa như như quả cầu da, chẳng qua là cảm giác thoải mái hơn.
“Địa ngục, nghe nói qua chưa?” Đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt âm trầm: ” Trong truyền thuyết đó chính là nơi người chết nhất định phải đi qua, nga, bổn điện hạ quên các ngươi chắc chắn sẽ không biết.
Trong truyền thuyết địa ngục có mười chín tầng, nếu như khi ngươi còn sống không làm chuyện xấu, linh hồn của ngươi đến rồi địa ngục sẽ được đầu thai, nhưng nếu như ngươi làm chuyện xấu… .”
“Con ta mới sáu tuổi, không thể nào làm chuyện xấu.” Thanh âm nữ quỷ run rẩy trả lời.
Thiên Nguyệt Triệt không để ý tới lời nói của nữ quỷ: “Trong truyền thuyết ở mỗi một tầng địa ngục giam giữ những quỷ hồn khác nhau, càng đến gần tầng cuối cùng càng kinh khủng, cái gì là quỷ chặt đầu, cái gì là quỷ đứt tay, cái gì là quỷ lắm mồm, bất quá cũng không kinh khủng, khó khăn nhất chính là mỗi ngày phải chịu đau đớn từ xương cốt, mỗi ngày phải chịu sự thống khổ dày vò của những việc khi còn sống.
A, quên, nhi tử của các ngươi mới sáu tuổi, hiển nhiên sẽ không làm chuyện xấu, bất quá nghe nói, nghe nói trên cthế giới này còn có một loại gọi là cha làm con chịu.”
“Ngươi… .”
“Nói bậy.” Đảo chủ lạnh giọng: “Không nên tin tiểu tử này nói bậy, trước hết giết hắn rồi hãy nói.”
“Càn rỡ.” Thánh Anh tiến lên một bước: “Trước mặt chủ nhân nhà ta dám cuồng ngôn.”
“Hừ.” Đảo chủ hừ lạnh, lúc chuẩn bị hướng Thiên Nguyệt Triệt động thủ thì một cỗ hơi thở yếu ớt thu hút sự chú ý của bọn hắn.
Tiểu cô nương có chút ngây ngốc xoa mắt, nhìn chung quanh đều tối đen mực, trong khoảng thời gian ngắn quên phải phản ứng như thế nào, thân thể đứng dậy từ mặt đất, sau đó nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt.
“Đại ca ca.” Sự bất an lập tức biến mất, tiểu cô nương nhảy đến bên người Thiên Nguyệt Triệt, hai tay kéo thật chặt cánh tay Thiên Nguyệt Triệt: “Đại ca ca, đây là nơi nào, tại sao ta ở chỗ này?”
Căng mắt nhìn chung quanh một chút, ánh mắt dừng lại trên người đảo chủ cùng nữ quỷ: “Đại ca ca, bọn họ là ai, thành thân sao?”
Nhìn nữ quỷ mặc gả sa tân nương, trực giác tiểu cô nương đoán biết.
Thiên Nguyệt Triệt kinh ngạc, tiểu cô nương này cư nhiên thấy được âm hồn, im lặng nhìn Thánh Anh, hỏi thăm.
“Tiểu hài tử có tâm tinh khiết, cho nên bọn họ có thể thấy rất nhiều thứ người trưởng thành không thấy.” Thánh Anh giải thích.
Thiên Nguyệt Triệt lãnh hội: “Bọn họ cử hành hôn lễ, ngươi muốn nói với bọn họ cái gì đó sao?”
Ân?
Tiểu cô nương đảo tròn đôi mắt, buông hai tay Thiên Nguyệt Triệt, Thánh Anh muốn mở miệng lại bị Thiên Nguyệt Triệt ngăn cản.
Tiểu cô nương đi tới trước mặt nữ quỷ, tay nhỏ bé vươn ra, cầm lấy tay gầy trơ xương như khúc củi của nữ quỷ, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mu bàn tay một cái: “Phụ thân nói cho ta biết, trong đời, mỗi nữ nhân xinh đẹp nhất chính là lúc mặc giá y, cho nên chờ khi ta lớn lên đến lúc đó ta sẽ xinh đẹp giống như a di vậy, a di vui vẻ nha.”
Không chê sao?
Nữ quỷ giương mắt vui mừng, đôi tay ngay cả mình cũng cảm thấy xấu xí, tiểu cô nương trước mắt không sợ sao?
Tiểu cô nương trở lại trước mặt Thiên Nguyệt Triệt: “Đại ca ca, ta nói rất đúng, phải không ?”
Thanh âm giống như ấm áp trong tuyết lạnh, vi nữ quỷ cảm thấy dịu ngọt, tay, luôn luôn bị tự mình ghét bỏ tựa hồ dần dần trở nên xinh đẹp.
Máu, cũng không khát vọng như vậy nữa.
“Đúng, rất rất giỏi.” Thiên Nguyệt Triệt vươn tay vuốt tóc tiểu cô nương.
Tất cả ngoài dự liệu, những người hôn mê lần lượt tỉnh lại, song không nhìn thấy âm hồn đương nhiên bọn họ sẽ không sợ, chỉ cảm thấy kỳ quái tại sao mình lại ở nơi này?
Nhưng thấy nhiều người trên thuyền đều ở đây như vậy, tâm mọi người lại nổi lên một cỗ náo nhiệt, tựa như đi dạo.
“Tiểu công tử ở đây?” Thanh âm truyền đến là của thân vương Khắc Lý Hi quốc.
“Phụ thân.” Tiểu cô nương phát hiện phụ thân của mình, vội vàng nhảy vào trong ngực của hắn.
Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, nam nhân này cũng không phải là những du dân không biết gì, nên giải thích thế nào về những tình huống ngoài ý liệu này.
Thân vương Khắc Lý Hi quốc quả nhiên là nam nhân thông minh, đối với sự trầm mặc của Thiên Nguyệt Triệt cho biết lượng giải: “Công tử không cần để ý, người đó chỉ là nhân loại bình thường, thế giới rộng lớn, rất nhiều chuyện không thể nhìn thấu, cũng là nữ nhi của ta làm phiền công tử.”
Thiên Nguyệt Triệt cũng không khách khí: “Thân vương nhớ kỹ phần tâm ý này là được, nhưng nếu bổn điện hạ muốn phần nhân tình này, tự nhiên sẽ tìm đến.”
“Ha ha… , công tử thật thẳng thắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.