Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 19: Nghiên cứu




Nữ nhân trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, vốn tưởng mình sẽ chết nhưng không ngờ một khắc ấy Thiên Nguyệt Thần lại buông ra.
“Phụ hoàng.” Thân ảnh Thiên Nguyệt Triệt hiện ra, đôi con ngươi màu đen trong trẻo hướng tới Thiên Nguyệt Thần, dư quang liếc tới nữ nhân đứng kia, tạm dừng lại, “Phụ hoàng.” Thân ảnh bé nhỏ nhào vào lồng ngực nam nhân, mềm mại như vậy, kiêu ngạo như vậy.
Hừ, nữ nhân đứng sau nhìn thấy trong mắt Thiên Nguyệt Triệt tràn đầy sự kiêu ngạo, sự kiêu ngạo ấy nhìn mình mà khinh thường.
“Tỉnh?” Động tác nhẹ nhàng đầy sủng nịnh xoa đầu hải tử, vốn phút trước là một nam nhân lãnh khốc vô tình lúc này đây chỉ còn là ôn nhu cùng chung tình.
“Ân.” Đầu nhỏ gật mạnh, “Phụ hoàng, Triệt nhi vừa mới bị người khác lừa.” Trước mặt kẻ khác, Mạn La đế quốc – bốc đồng tiểu điện hạ vĩnh viễn treo một nụ cười vô hại, khuôn mặt tinh sao ấy luôn là hồn nhiên như thế, con ngươi trong suốt chớp a chớp, chỉ có người thân thuộc mới biết dáng vẻ đó thực chất là bước đệm cho chuỗi hành động bắt nạt người khác sau này.
“Ưm, ai to gan như thế, dám khi dễ Triệt nhi?” Cầm tay tiểu bảo bối, chạm vào mạch nơi cổ tay, cảm giác được linh lực lưu động, mới rồi Triệt nhi cùng kẻ khác giao thủ?
Nhưng một mặt cũng không cảm giác được gì dị thường, liền hiểu ra thực chất linh lực vừa rồi là Thiên Nguyệt Triệt vận khởi để tạo kết giới, liền dùng ánh mắt hỏi thăm cùng cảnh cáo.
“Vừa này, Triệt nhi từ phòng đi ra liền có một tỷ tỷ tới tìm Triệt nhi, nói là phụ hoàng cho gọi, sau đó Triệt nhi đi theo tỷ tỷ ấy, đi một đoạn đường dài, nhưng rốt cuộc tới nơi cũng không thấy phụ hoàng đâu, xoay người lại phát hiện tỷ tỷ đó biến đâu mất, Triệt nhi tìm a, cứ như vậy tìm tới nơi này.” Thanh âm nót nớt nghe không nhẹ cũng không nặng, đây là Thiên Nguyệt Triệt cố ý nói cho cái nữ nhân đứng kia nghe.
Trên mặt nữ nhân biến động hay không nhìn không ra nhưng trong lòng đích thực rung lên, cũng không phải lo lắng cho tỳ nữ kia an toàn hay không, ả chỉ không rõ Thiên Nguyệt Triệt nói lời đó có ý tứ gì.
Thiên Nguyệt Thần xoa xoa đầu nhi tử, “Là phụ hoàng không tốt, không nên rời Triệt nhi, để Triệt nhi lo lắng, phụ hoàng lập tức phái người đi thăm dò, rốt cuộc lá gan của kẻ nào lớn như vậy cư nhiên dám giả truyền thánh chỉ.”
“Ân, phụ hoàng nếu tìm được rồi, nhất định phải nói để cho Triệt nhi xử lý nha.” Thiên Nguyệt Triệt bày ra ngữ điệu mềm nhũn, áp sát hơn vào lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, “Trong phòng thí nghiệm của Triệt nhi vẫn còn thiếu tiêu bản đó.” Song, ý tứ trong lời nói nhu hòa đó lại khiến nữ nhân kia nhịn không được run sợ.
Đây rốt cuộc là một thiếu niên như thế nào vậy.
“Tiêu bản?” Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, khó hiểu –Lại là vật không hay ho gì đây.
“Chính là đem nội tạng trong người kẻ đó toàn bộ lấy ra, đem thân thể cho đóng băng, cứng thành tượng đá đó.” Mặt làm ra vẻ đương nhiên ngước lên hỏi, “Phụ hoàng, dì này là ai a? Tại sao cứ mãi nhìn chúng ta?”
Trước nói một câu kinh khủng, sau lại một câu nhanh chóng thay đổi ngữ điệu.
Dì? Nét mặt nữ nhân nhanh chóng cứng lại.Nàng? Rất già sao?
Nữ nhân trong mắt hiện vẻ không ui, hài tử này thật chẳng chút lễ phép, liền nói, “Tiểu điện hạ phải chăng từng có tật ở mắt?”
“Di?” Thiên Nguyệt Triệt ánh mắt sáng lên, “Dì a, làm sao ngươi biết?”
Lại là dì? Nữ nhân hừ lạnh một tiếng, cười, “Nếu không phải từng có tất ở mắt, tiểu điện hạ nên thấy rõ ràng hơn một chút chứ, ta – còn – rất – trẻ – tuổi .”
“Di?” Lại một tiếng di nữa, nữ nhân nghe mà ứa gan, “Phụ hoàng?” Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, “Bà dì này thật kỳ quái nha, biết rõ ta là tiểu điện hạ, lại còn biết ta từng có tất ở mắt, phụ hoàng, Triệt nhi nhớ kỹ Nặc Kiệt đã nói, trong cung chúng ta có một cung nữ từng bị bắt nạt, sau thần kinh luôn bị kích động, theo cách nói đời thường là bị thần kinh ấy, dì này là người đó?”
Đôi con ngươi đen nhánh lại sáng lên, “Phụ hoàng, Triệt nhi muốn nghiên cứu nàng.”
Ngón chỏ chỉ chỉ vào nữ nhân kia, Thiên Nguyệt Triệt không che giấu toán tính.
Nữ nhân trên mặt biến hóa lúc trắng lúc xanh, đứa bé này thật sự chọc giận nàng, nhưng ngại hắn là hài tử của Thiên Nguyệt Thần nàng không thể lỗ mãng.
“Hừ” Lạnh lùng nhìn Thiên Nguyệt Trieeth một cái, nữ nhân xoay người rời đi, từ phía sau Thiên Nguyệt Triệt bất mãn kháng nghị, “Phụ hoàng, người này rất vô phép, chúng ta đem nàng đuổi khỏi thuyền đi, cho chết đuối dưới sông, Triệt nhi lúc đó còn có thể nghiên cứu.”
Nữ nhân đang bước đi nghe thấy suýt nữa ngã xuống.
“Triệt nhi.” Thiên Nguyệt Thần nâng giọng cảnh cáo, dù rằng âm điêu vẫn vô cùng ôm nhu.
Rốt cuộc, tiểu điện hạ bốc đồng phát ra tiếng cười đắc ý.
Thấy nữ nhân đã đi xa, Thiên Nguyệt Triệt nhăn nhăn mũi nhỏ, ở trên người Thiên Nguyệt Triệt ngửi ngửi.
Lôi cái đầu nhỏ đang cọ quậy trên người ra, Thiên Nguyệt Thần không khỏi cười vang, “Triệt nhi từ khi nào biến thành một chú cún nhỏ rồi?” Nhìn bộ dáng kia thật giống làm sao.
“Vì phụ hoàng là đại lang a.” Thiên Nguyệt Triệt không vui nói, “Phụ hoàng trên người có mùi dầu vừng, Triệt nhi chưa bao giờ dùng.”
Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt, “Đi thôi, trở về tắm.”
“Hừ, phụ hoàng để cho nữ nhân kia gần người?” Bất mãn vô cùng, Thiên Nguyệt Triệt quyết định sẽ giải quyết nữ nhân kia, ánh mắt cô ta nhìn mình vô cùng không thích hợp.
“Có dùng mấy chiêu.” Thiên Nguyệt Thần lựa chọn thẳng thắn.
“Cũng chỉ mấy chiêu, phụ hoàng đã dùng tới hắc khí.” Thiên Nguyệt Triệt căn bản không tin.
Đưa tay ôm dụi Thiên Nguyệt Triệt.
“A……” Thiên Nguyệt Triệt sợ hãi kêu, “Phụ hoàng, người làm gì, tha ta xuống, mau buông ta xuống.”
“Chẳng qua là mấy chiêu thôi mà, cô ta……. Nếu như ta đoán không nhầm, hẳn là thuộc phái ẩn nhẫn (ninja).” Ôm chặt hài tử trong ngực, “Triệt nhi nếu động đậy nữa mà té xuống phụ hoàng cũng mặc kệ nha.” Ôn nhu mà uy hiếp, thực chất có té xuống cũng không xảy ra chuyện gì nhiều lắm thì cũng là mông nở hoa mà thôi.
Quả nhiên, Thiên Nguyệt Triệt sợ đau nhất lập tức dịu ngoan, “Ẩn nhẫn, cô ta cùng chuyện của Thư phi có quan hệ, hoặc là có liên quan tới Dĩ Sắc Liệt quốc, nếu đúng thì cô ta tới đây trà trộn bằng cách nào?” Vô tình xen lẫn trong đám lữ khách kia, vận khí tốt như vậy hả, hết lần này tới lần khác đều đụng phải.
Về tới phòng, hai ba nhát lột xong quần áo của tiểu tử trên người, kế tiếp thả vào thùng nước tắm, nước bắn tung tóe liền bị tiểu tử kia mắng liên tục, “Thiên Nguyệt Thần, ngươi khốn kiếp.” Họ khan mấy cái, dường như là bị sặc nước.
“Triệt nhi không phải nói muốn tắm rửa sao?” Cởi áo trên người, Thiên Nguyệt Thần bước từng bước dài tới.
Phanh……Thiên Nguyệt Triệt vô thức bật dậy, “Ngươi muốn làm gì?”
Nhìn tiểu tử đang khẩn trương kia một cái, Thiên Nguyệt Thần cười vô cùng ám muội mà nói, “Nghĩ muốn Triệt nhi.”
“Ngươi ……. Ngươi…….” Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ lên.
Thiên Nguyệt Thần tà mị cười, một tay quấn lấy eo Thiên Nguyệt Triệt kéo sát tới lồng ngực mình, một tay nâng cằm nhỏ, chậm rãi tiến tới, mút mút cánh môi hồng xinh.
Thiên Nguyệt Triệt lúc này tim bắt đầu tăng tốc, đây là mùi vị của phụ hoàng, hắn rất thích thú, hai cánh tay không nhịn được vươn ra dụ dỗ, chủ động ôm lấy cổ nam nhân, đầu lưỡi dâng lên dây dưa cùng đáp trả.
Trong phòng tràn ngập hơi thở tình sắc.
“Phụ …… phụ hoàng, Triệt nhi không nổi nữa.” Miễn cưỡng tựa vào ngực nam nhân, khuôn mặt đỏ ửng tràn đầy mệt mỏi, bả vai vô lực rũ xuống, thân thể giật giật, có điều dục vọng cứng cáp đang chôn sâu ở nơi nào đó vẫn còn đang dồi dào sinh lực, “Phụ hoàng?” Đáng thương nhìn nam nhân, hắn thật sự quá mệt mỏi.
“Triệt nhi đừng để ý, nhắm mắt lại là tốt rồi.” Hai tay nâng thắt lưng bảo bối, tiếp tục tiến vào rút ra, chưa thể ngừng nghỉ.
Thẳng cho đến khi đêm xuống mới chịu buông hài tử trong ngực ra.
“Triệt nhi.” Vỗ vỗ hai má Thiên Nguyệt Triệt.
“Ân?” Miễn cưỡng mở mắt, nét mặt tràn ngập phong tình.
“Trên thuyền chúng ta có nội gián.” Từ trong nước ấm ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt tẩy rửa, nhấc qua bọc trong khăn khô, lau người rồi bước về giường.
Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, “Ân, ta biết, nếu không thì người đàn bà kia làm sao biết được hành trình của chúng ta đây? Khi cứu được nhiều khách lữ hành như vậy, chúng ta cũng không rõ là nữ nhân kia có ở trong số đó hay không nữa, có khi ả đã lẫn ở trong thuyền từ trước chứ thân nữ nhi như vậy một đám hải tặc lẽ nào bỏ qua.”
“Hài tử thông mình, cho nên lúc vừa bắt đầu đã có người báo cho ả ta toàn bộ hải trình, Triệt nhi đoán kẻ đó là ai?”
“Phụ hoàng, Triệt nhi thích nhất chơi trò mèo vờn chuột.” Thiện Nguyệt Triệt xấu xa cười, sau đó mệt mỏi mà thiếp đi trong ngực nam nhân.
………………..
“Bệ ha, ngài tìm nô tài?” Nặc Kiệt vừa mới ở trong yến hội hưởng thụ niềm vui, nghe được truyền âm của Thiên Nguyệt Thần liền vội vàng chạy tới.
“Ừm, người dừng yến hội được rồi, sau đó đi tìm một người, tiếp theo…….” Thiên Nguyệt Thần đem kế hoạch từ đầu đến cuối nói một lượt.
“Nô tài đã biết, bệ hạ…..Cái kia……chuyện này để cho nô tài một mình xử lý?” Nghe được một vài âm thanh, rõ ràng là Thiên Nguyệt Triệt phát ra, là vô cùng hưng phấn.
“Cũng đừng làm trẫm thất vọng.”
“Dạ, nô tài nhất định vì bệ hạ cúc cung tận tụy.” Âm thanh Nặc Kiệt thập phần vang dội.
……..
Tại một góc tối trên thuyền.
“Hài tử kia đúng là không bình thường.” Thanh âm trung tính làm cho người ta trong khoảng thời gian ngắn khó phân định rõ là nam hay nữ.
“Hừ, thế nào cũng không nghĩ tới, đường đường là Mạn La đế quốc hoàng đế mà lại cùng với con trai mình tư tình.” Thanh âm nữ nhân lộ rõ vẻ khinh thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.