Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 18: Cố sự




“Khởi đầu của tình yêu như thế nào lại biến thành bi kịch?” Thiên Nguyệt Triệt phất phát tay, ở trong bóng tối của căn phòng giăng kết giới, ánh sáng từ linh lực của Quang Minh thần tử bao bọc chiếu rọi khuôn mặt nữ tử, vô cùng bi thương.
Nữ tử thoáng kinh ngạc, xúc động nhìn Thiên Nguyệt Triệt trước mắt, rồ lại nhìn khắp căn phòng, tràn ngập hơi thở lưu động,thật tốt……thật ấm áp. Đây là ma pháp, nhưng cho dù là ma pháp hướng sáng thì trước kia cũng chưa bao giờ thấy được người tạo ra cảm giác ấm áp như vậy, là linh thể, bọn họ đối với ma pháp bài xích không nhỏ, thiếu niên ấy sử dụng linh lực của mình lại có thể khiến họ dung hòa.
Làm cho người ta không tự chủ mà buông lỏng hết thảy.
“Bởi kẻ đó thực chất là lang tâm cẩu phế.” Nữ tử phẫn hận, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.
Nghe đến đó, Thiên Nguyệt Triệt cơ hồ đã dự liệu được chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo, nam nhân đó đã phản bội.
“Quốc vương sau khi qua đời, công chúa liền tiếp ngôi, nam nhân kia nghiễm nhiên trở thành hoàng phu tôn quý. Bởi Thánh Linh quốc ngắn cách với bên ngoài nên cuộc sống luôn trôi qua trong thái bình, cũng chính trong sự thái bình đó mà âm mưu bắt đầu nảy nở. Nam nhân kia luôn tận dụng đêm khuya yên tĩnh mà xuất nhập thánh quốc, dẫn linh khí từ trong ra, đem cái vẩn đục từ ngoài vào, khi hắn trộm đi thánh vật huyết ngọc rồi biến mât, nữ hoàng vì kiếm tìm hắn mà ra ngoài, tìm từ năm này qua năm nọ rồi họ dường như cùng nhau biến mất. Quốc gia không có quốc chủ cùng dần dần suy yếu. Một ngày nọ có một đám người thần bí tiến vào kết giới, bọn họ một thân đen kịt xông vào muốn chúng tôi giao ra một khối huyết ngọc khác. Năm đó nam nhân kia mang một khối huyết ngọc đi khiến cho linh thú trong Thánh Linh quốc không được áp chế, làm càn, mà trừ bỏ điện hạ không ai có thể kiềm giữ chúng.”
“Thánh thú hộ quốc?” Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ, đồng thwoif trong lòng dường như nảy sinh một cảm giác kỳ quái.
“Ân, là thánh thú hộ quốc – Bạch Hổ. Huyết ngọc vốn chính là đôi mắt của thánh thú.”
Thánh thú Bạch Hổ.
Trong đầu Thiên Nguyệt Triệt nảy lên một cái, nhớ tới Đàn Thành từng nói cho hắn biết, tổ tông của y từng cứu Bách thú vương Bạch Hổ, cho nên hắn có năng lực có thể cùng động vật khác tương thông, như vậy…….Tâm Thiên Nguyệt Triệt chấn động, Đàn Thành cùng Thánh Linh quốc có quan hệ gì?
Nghĩ tới đây, Thiên Nguyệt Triệt liền hỏi, “Con dân của Thánh Linh quốc có thể cùng với động vật thông hiểu ý nhau hay không?”
Di ?Nét mặt nữ tử có chút kinh ngạc, “Ý của điện hạ là gì?” Nữ tử chợt trở nên rất vui mừng, “Điện hạ biết cùng động vật nói chuyện được sao?”
“Có ý gì?” Thiên Nguyệt Triệt không trực tiếp trả lời câu hỏi của nữ tử, cái hắn muốn là đáp án câu trước đó.
“Là, người của Thánh Linh quốc, có thể cùng động vật nói chuyện với nhau, nhưng không phải ai cũng sở hữu năng lực đó, chỉ có người kế thừa ngôi vị hoàng đế, trên người chạy dòng máu hoàng gia mới có.”
Cái gì?
Thiên Nguyệt Triệt nghe được tiếng tim mình đập rất nhanh,Như vậy Đàn Thành, hắn…? Không, không, không, tìn tức kia quá mức chấn động,“Có thể kể rõ một chút không.”
Nét mặt hắn vô cùng kiên đinh, khiến cho người khác khó lòng chối từ.
Nữ tử cũng có chút lo nghĩ cho nên cũng không có cự tuyệt, “Bởi vì tổ tông của chúng tôi, hoàng đế đời thứ nhất đã cứu Bách thú vương Bạch Hổ, cho nên Bạch Hổ mới trở thành thánh thú hộ quốc của chúng tôi, sau khi Bạch Hổ qua đời, mỗi một vị hoàng đế kế vị đều có loại năng lực cùng động vật hiểu ý ấy. Hơn nữa, thân thể Bạch Hổ khi chết hóa thành tượng đá,……đôi mắt đó chính là hai khối Huyết ngọc kia.”
“Vậy tại sao lại đem huyết ngọc từ đôi mắt Bạch Hổ đó lấy ra?”
“Vì nếu để hai khối huyết ngọc cùng một chỗ sẽ không an toàn, cho nên……., nữ hoàng sau khi người rời khỏi Thánh Linh quốc, bọn ta mới biết mắt Bạch Hổ bị khuyết thiếu chính là huyết ngọc còn lưu lại kia đã bị người lấy mang theo. Đám người kia xông vào Thánh Linh quốc muốn lấy trộm ngọc nhưng rốt cuộc không còn mà lấy, chúng rất không cam tâm cho nên đã đuổi giết rất nhiều tộc dân chúng tôi. Những linh hồn ấy bị nhốt trong kết giới bao bọc quốc gia không cách nào khác ra đi cũng chẳng biết làm sao để siêu thoát.”
“Nếu vây, ngươi sao lại tới được nơi này?”
“Lúc tôi đi khỏi thì còn sống, vì muốn ra ngoài tìm nữ hoàng cho nên mới tránh được một kiếp truy sát kia, tới lúc tôi trở về thì Thánh Linh quốc đã tan thành mây khói, tới được thánh miếu, nơi này thờ phụng tượng đá của thánh thú cho nên người đem toàn bộ trận giết chóc ấy truyền tới ý thức trong tôi, tôi mới biết được cả câu chuyện từ đầu tới cuối.”
“Nhưng là……” Nước mắt lại một lần rơi xuống, “Cho tới lúc chết, tôi cũng không tìm được nữ hoàng bệ hạ.”
“Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Tôi là linh thể, có khả năng nhập thân, nghe nói thuyền này muốn đi tới Khả Hãn Nặc quốc mà Khả Hãn Nặc quốc đó lại gần với Thánh Linh cho nên tôi liền áp chế cô gái kia, muốn dùng thân xác ấy mà về lại cố quốc.”
“Sáng nay ở trên boong, nữ nhân này xảy ra chuyện gì vậy?” Vì sao nhìn thấy hắn cùng phụ hoàng liền hoảng sợ mà vội vã bỏ chạy?
“Này…..” Nữ tử mặt thoáng đỏ ửng, tựa hồ có chút hối lỗi, “Tôi vốn trốn ở một góc thuyền thôi, các người trên thuyền toàn là nam nhân, tôi tìm sao được thân thể nữ nhân nào để nhập vào, sau giữa đường các người cứu chiếc thuyền kia, tôi nhìn thấy cô gái này bèn áp vào, nàng vốn là thị nữ cạnh một vị tiểu thư, sáng nay phụng mệnh đi mời phụ thân ngài, kết quả là vừa thấy mặt…..nhìn thấy…..nhìn thấy phụ thân ngài nhìn ngài thâm tình như vậy, cho nên cô ấy hoảng sợ.”
“Vị tiểu thư kia ? Lại chuyện gì nữa?”
“Cái này tôi không biết, tôi chỉ tạm bám vào thân thể của thị nữ kia thôi, không dám nhập hồn bởi vị tiểu thư kia vô cùng lợi hại, tôi ở trước mặt nàng cảm thấy rất bức bách cho nên sợ sẽ bị nàng phát hiện ra mất, cái kia…..” Nữ tử có chút bối rồi, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt quỳ xuống, “Xin hỏi, ngài lúc trước nhắc đến năng lực cùng động vật thông hiểu là có chuyện gì xảy ra? Có thể hay không nói cho tôi biết.”
“Ta cần xác định thêm đã.” Thiên Nguyệt Triệt cự tuyệt, không nói rõ ràng, thật sự hắn không thể lỗ mãng được.

“Nếu quả thật có người như vậy, hắn nhất định là hài tử của nữ hoàng bệ hạ, ngài có thể không biết, nữ hoàng của chúng tôi nếu như sinh hạ được người kế vị như vậy năng lực của nàng sẽ biến mất, tôi sợ……”
“Yên tâm.” Thiên Nguyệt Triệt nhả ra hai chữ, hắn dường như có thế xác nhận Đàn Thành có lẽ thực sự là hoàng tử của Thánh Linh quốc, “ Ngươi không thể tiếp tục trú ngụ trong thân thể của cô gái này nữa, dù ngươi là linh thể những rốt cuộc vẫn là âm hồn, nếu ở lâu sẽ tổn hại đến nguyên khí của nữ tử này.”
“Tôi biết, nhưng tôi có thể đi nơi nào nữa đây?”
“Nếu vậy…..Ta tạm thời sẽ đem ngươi thu vào trong Tạp Cơ Tư, nhưng là……ở bên tron đó còn có rất nhiều những cá thể khác, hy vọng ngươi sẽ không khó xử.”
……..
Thu nhận linh thể xong Thiên Nguyệt Triệt mới nhớ tới hắn tựa hồ quên hỏi linh thể này phụ hoàng của hắn hiện đang ở đâu rồi. Có điều cùng không sao, nếu nữ tử này là do nhận mệnh mà đến thì người chỉ thị kia hắn muốn tách hắn cùng phụ hoàng ra, phụ hoàng ở bên kia nhất định cũng có chuyện thú vị mới đúng.
Ngón út móc một cái, đem nữ nhân bất tỉnh trên mặt đất kia mang theo dời khỏi căn phòng. Thiên Nguyệt Triệt hào hững đi tìm Thiên Nguyệt Thần.
…….
Thiên Nguyệt Thần nheo mắt nhìn nữ nhân trước mặt.
Nữ nhân hai tay đặt lên vai y, “Bệ hạ, ta không muốn người dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, phải dùng ánh mắt mà người đã nhìn đứa bé kia sáng nay, cỡ nào nhu…..”
Chữ “tình” chưa kịp nói ra thì một luồng khói đen đã quấn lấy hai cánh tay khiến nữ nhân kia cả kinh, thân ảnh đột nhiên biến mất.
Thiên Nguyệt Thần ánh mắt sững lại, quả nhiên, cũng giống vừa rồi, biến mất mà không lưu lại hơi thở lưu động. Lúc này nữ nhân kia đang ở đâu, căn bản không tài nào phát hiện được.
“Thật là một nam nhân nhẫn tâm.” Thanh âm ở phía trước Thiên Nguyệt Thần vang lên, thân ảnh nữ nhân kia lại hiện ra, “Lại muốn chặt đứt cánh tay của ta.” –Mới vừa rồi nếu như mình không mau thoát ra, sợ rằng khói đen đó đã sớm bẻ gãy hai tay rồi, người nam nhân sao lại có thể vô tình đến vậy.
Hay là hắn chỉ thâm tình đối với mình thiếu niên kia?
………
Là hắc khí của phụ hoàng.
Bước chân của Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, phụ hoàng dùng tới hắc khí, là y đụng phải đối thủ? –Không, trên thế giới này không có ai đủ sức làm đối thủ của phụ hoàng. Thiên Nguyệt Triệt vô cùng tin tưởng như vậy –Phụ hoàng là đang đối phó với kẻ nào?
Nghĩ tới đây, tâm tính muốn hóng hớt náo nhiệt càng dâng lên, lập tức bước càng nhanh hơn.
…….
“Cánh tay của ngươi làm ta chướng mắt.” Thiên Nguyệt Thần trầm giọng, ưu nhã buông lời lãnh khốc, hắc khí bên cạnh hắn lại động, vây hướng nữ nhân kia, một lần nữa thân ảnh đó lại biến mất.
“Ngươi lại dùng chiêu đó nữa.” Nữ nhân tự phụ lên tiếng.
Nhưng lần này, nữ nhân trợn to mắt, nghẹn họng nhìn nam nhân trước mắt, “Ngươi …….ngươi….” Hô hấp có chút khó khăn đừng nói là lên tiếng nổi.
“Muốn hỏi tại sao ta lại biến ngươi ẩn thân ở đâu?” Thiên Nguyệt Thần cười, nụ cười vô cùng mê người, “Đúng là khí tức của ngươi không động, ta quả thật không cách nào biêt vị trí của ngươi, nhưng ngươi đã quá tự phụ …… mỗi lần trước khi hiện thân lại phát ra âm thanh trước.”
Mà lúc nữ nhân này lên tiếng, Thiên Nguyệt Thần sẽ định hướng được, cho nên hắn đoán ra nơi nàng ta đang giấu mình.
“Ngươi thật đáng sợ….”
Xoẹt xoẹt xoẹt….. Đây là……tiếng bước chân của Triệt nhi.
Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, đồng thời buông lỏng tay, thả cho nữ nhân kia một đường.

Chương 17: Huyết ngọc

**
Mạn La đế quốc Hoàng đế bệ hạ– những lời này làm cho Thiên Nguyệt Thần xung động không nhỏ, nhưng điều khiến y thực sự để tâm là việc nữ tử ấy đột nhiên di động từ sau ra trước chỉ trong khoảnh khắc.
Nhưng Thiên Nguyệt Thần là người ra sao, kinh chắc bất quá là trong nháy mắt, ngay sau đó rất nhanh thần thái đã khôi phục trấn địnhnhư ban đầu.
Khi nữ tử này di động, y không cảm nhận được nội tức của cô, này nói lên điều gi? Thiên Nguyệt Thần rõ ràng, chỉ cần là ma pháp, thời điểm vận dụng, cho dù có cao nhân tới mức nào với tu vi của Thiên Nguyệt Thần tuyệt nhiên đều có thể cảm nhận được đừng nói là gần trong gang tấc, cho dù là xa tới ngàn thước vẫn nhạy bén như thường.
Nhưng là, vừa rồi y không cảm nhận được. Nữ tử không dùng ma pháp, vậy ngoài ma pháp ra có loại linh lực nào có khả năng di động không gian đây. Chợt trong đầu Thiên Nguyệt Thần vang lên lời Tư Đốn Phất Lai từng nói – Là ẩn nhẫn của Thục quốc.
Ẩn nhẫn – có khả năng này.Cặp mắt kia không những không chút sợ hãi mà ngược lại ý cười càng sâu.
Thiên Nguyệt Triệt từ trong phòng đi ra, đầu nhỏ loạng choạng, lại có chút nhàm chán. Phụ hoàng không biết sao bỏ lại hắn ra ngoài một mình đi dạo, như vậy có chuyện gì mà tới giờ vẫn chưa quay về?
Xỏ dép, mặc áo ngoài, Thiên Nguyệt Triệt đi tới khu vực tổ chức yến hội.
“Xin chào” Một giọng nữ thanh thúy vang lên quấy rầy cước bộ của hắn.
Nữ tử này là ?
Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, buổi sáng lúc hắn đang dùng điểm tâm, cô gái này cũng ở đó, hắn nhớ kỹ phụ hoàng còn nhìn nàng hồi lâu,Hiện nàng tìm đến mình?
“Tỷ tỷ tìm ta có việc sao?”Đáy mắt ánh nhìn sắc nhọn tản đi, Thiên Nguyệt Triệt dùng thanh âm non nớt hướng người kia ngọt ngào hỏi.
Nữ tử này khuôn mắt bình thường, nhưng là……Thiên Nguyệt Triệt trong lòng khẽ động, hắn cư nhiên không cảm giác được hơi thở của còn người trên thân cô,đây là ?
“Phụ thân gọi người qua.” Mặc dù nữ tử không lộ vẻ gì, nhưng giọng điệu nửa như cầu nửa như không.
Phụ hoàng?Thiên Nguyệt Triệt cười nói, “Phiền tỷ tỷ dẫn đường.”
“Tiểu công tử bên này, mời.” Nữ tử ở phía trước dẫn đường, Thiên Nguyệt Triệt ở phía sau ánh nhìn sắc bén, đôi con ngươi đen tuyền khóa chặt trên lưng nữ tử, tựa như muốn xuyên thủng hai cái lỗ tới nơi, Thiên Nguyệt Triệt cố sức nhẫn lại dù ánh mắt toàn vị chua, cũng là tạm buông tha.
“Đây là nơi nào?” Thiên Nguyệt Triệt đơn thuần hỏi.
Thiên Nguyệt Triệt không biết bọn họ đi bao lâu rồi, chẳng qua là quành quành rẽ rẽ vài vòng.
“Nơi này là trên thuyền.” Nữ tử trả lời.
“Phụ hoàng có ở bên trong không?” Bọn họ đi tới một căn phòng, bên trong có chút ánh nến nhưng vẫn một màng mờ mịt.
“Mời, phụ thân ngài đang ở trong chờ.”
Di ?Thiên Nguyệt Thần không quên để ý nét mặt của nữ nhân này, hoàn toàn bình tĩnh, mới rồi Thiên Nguyệt Triệt đã đổi xưng hổ với Thiên Nguyệt Thần – gọi một tiếng phụ hoàng, vậy mà nữ tử này không phản ứng, là cô ta đã sớm biết thân phận cả hai người.
Quân hạm có kẻ lạ trà trộn?
Thiên Nguyệt Triệt vươn tay đầy cửa, nhưng là, “Tỷ tỷ, Triệt nhi đây không nối, nặng quá.”
Nữ tử vươn tay, hướng vãn cửa nhẹ nhàng đẩy một cái, mở ra.
Thiên Nguyệt Triệt kéo tay nữ tử, “Triệt nhi sợ tối, tỷ tỷ theo Triệt nhi cùng vào đi.” Không đợi nữ nhân kia cự tuyệt, Thiên Nguyệt Triệt đã lôi nàng vào.
Người vừa tiến vào, cửa tự nhiên khép lại, ánh nến mặc dù yếu ớt những cũng nhìn được mọi vật xung quanh, nhìn khắp bốn phía nào có cái bóng của Thiên Nguyệt Thần.
Buông tay nữ tử ra, Thiên Nguyệt Triệt đi lên vài bước, tựa như tìm tìm Thiên Nguyệt Thần, “Tỷ tỷ, phụ hoàng đâu?”
Song, nữ tử vừa được tự do, liền xoay người rời đi có điều lập tức cơ thể bị bắn trở lại, cửa ngay trước mặt nhưng như có một bức tường bô hình chắn ngang tuyệt không thể đi qua.
“Tỷ tỷ, phụ hoàng đâu?” Thiên Nguyệt Triệt quay đầu, ánh nến chiếu vào gương mặt tinh sảo của hắn, âm thanh nhàn nhạt hỏi, giọng điệu non nớt kia biến mắt, vô hình toát lên sự lãnh ngạo cùng mùi vị vô tình.
Âm thanh Thiên Nguyệt Triệt bình thản kéo lý trí của nữ tử kia quay về, trong thoáng chốc dường như có chút bối bối dù nét mặt không khác khi nãy là mấy,đây là……
“Mạn La đế quốc tiểu điện hạ, quả nhiên không phải bình thường.” Nữ tử nói chuyện, không còn bình bình đạm đạm giống vừa rồi, mà thêm chút hưng phấn ra mặt.
Thiên Nguyệt Triệt giống như nghĩ tới điều gì, “Linh hồn của người cùng thân thể hình như rất không ăn khớp.” Dựa vào cảm nhận mà nói không ngờ phán trúng.
Nữ tử kia kinh ngạc, dù cho không nhìn rõ ánh mắt cô nhưng Thiên Nguyệt Triệt cảm giác thực là vậy.
“Buổi sáng ở trên boong thuyền cũng khuôn mặt này nhưng mang vẻ bối rối, còn lúc này đây bộ dáng của cô thì tương phản hoàn toàn, chỉ có vô vàn hứng thú cùng tò mò………”Thiên Nguyệt Triệt chậm rãi nói, kéo dài âm cuối, “Thân thể này bị linh hồn các ngươi tàn phá ?”
“Xem ra, tin tức nhận được là có thế tin, tiểu điện hạ quả nhiên khiến cho bọn ta vui mừng, trong thân thể mảnh khảnh ẩn chứa một linh hồn thú vị.” Nữ tử nói xong, thân thể từ từ ngã xuống.
“Ngươi nói?” Thiên Nguyệt Triệt trợn to hai mắt, cái linh thể này không giống với Tử Hồn, khó trách hắn không cảm giác được quỷ khí, linh thể bình thường là trước khi chết linh lực cao siêu hoặc không cũng là người có hồn phách thuần khiết. Nữ nhân kia ăn mặc vô cùng kỳ quái nhưng cũng không quá lạ mắt, trang phục này cùng phục sức của dân tộc Tang ở địa cầu rất giống nhau.
Linh thể này là người ở đâu tới?
“Tôi là người của Thánh Linh quốc.”
Thánh Linh quốc, Thiên Nguyệt Triệt càng thêm kinh ngạc, hắn biết quốc gia này, hơn nữa không chỉ một lần được nghe thấy. Tuy trước Tu thuật lại một đường truy tìm dấu vết của sứ giả Dĩ Sắc Liệt quốc, cũng thấy được một khối đã có khắc ba chữ Thánh Linh quốc kia, nhưng đó không phải lần đầu hắn biết tới.
Mà là …..Đôi con ngươi nheo lại, hơi thở trở nên nguy hiểm, ở lần yến hội đó, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc bị trộm mất huyết ngọc, khi ấy hắn còn nhớ kĩ có người nói, ngọc không chỉ có một khối mà là hai. Trong đó Thánh Linh quốc sở hữu một khối, khối khác là lễ vật mà một tiểu quốc dâng tặng cho phụ hoàng. Thời điểm đó phụ hoàng đang sủng ái nương của ngũ ca nên bạn thưởng cho họ, nàng đeo cho ngũ ca. Tám năm trước, huyết ngọc bị người ta trộm mấ và kẻ lấy trộm là một Ám Dạ chi tử.
Chuyện này, phụ hoàng không có nói rõ, luôn coi như “áo cũ thì lấy áo mới thay” nhưng Thiên Nguyệt Triệt biết y rất để ý. Mà hôm nay, Thiên Nguyệt Triệt có cơ hội biết đáp án, giờ khắc này so ra có khi hắn còn chú ý hơn.
“Bôn điện hạ đã nghe qua về Thánh Linh quốc.” Nếu đã ngửa bài thì không cần thiết phải tiếp tục giấu nữa, Thiên Nguyệt Triệt khôi phục sự cao ngạo lúc trước, “Nghe nói, Thánh Linh quốc có một bảo vật, là huyết ngọc.”
Linh thể bị lời nói của Thiên Nguyệt Triệt đánh động, khi trước quan sát đứa bé này, luôn là tùy hứng cùng cao ngạo mà nàng đã thoáng quên một điều rằng đứa bé ấy xuất thân tôn quý, sự tôn quý này trong linh khí của hắn còn mang điểm bất thường, linh khí trong hắn mang sự tối cao, mang sự thuần khiết.Hắn, là ai?
Quả thật chỉ là một tiểu điện hạ bình thường thôi sao? Không thể, thân phận của hắn chắc chắn đặc biệt vượt quá sức tưởng tượng.
“Không, điện hạ sai rồi, bảo vật của Thánh Linh quốc – Huyết ngọc kia có hai khối.”
“Cái gì? Hai khối?” Thiên Nguyệt Triệt không thể tin được, “Như vậy tại sao trong truyền thuyết lại chỉ nhắc tới có một.”
“Từ khi Thành Linh quốc lập thành tới nay, luôn có hai khối huyết ngọc song hành, hai khối huyết ngọc đó là chí bảo của Thánh Linh, cùng với sự hưng suy của Thánh Linh quốc mà tồn tại. Trong một lần bất cẩn đã bị trộm mất một khối, kể từ đó Thánh Linh quốc suy yếu dần. Thánh Linh quốc cùng với các nước bên ngoài ngăn cách, không mấy giao thiệp, cho nên truyền thuyết ấy căn bản không phải là toàn bộ sự tình của Thánh Linh quốc.”
“Như vậy, đã có chuyện gì? Cho dù có cao siêu tới đâu thì việc một quốc gia hoàn toàn biến mất tuyệt đối không thể đơn giản như thế.” Thiên Nguyệt Triệt không giả thích được, thực sự không giải thích nổi.
“Lãng quên đã lâu, quốc gia của chúng tôi trước sống bên trong kết giới, vì việc huyết ngọc biến mất mà kết giới được mở, chúng tôi xuất hiện trước mặt mọi người. Cùng vì thói quen không tranh quyền đoạt thế mà tộc dân không cách nào hòa đồng được với người người trong thiên hạ, nhân tính xấu xa, và rất nhanh, quốc gia của chúng tôi bị tuyệt diệt.”
“Nếu đã có kết giới thì huyết ngọc như thế nào bị trôm đi, ngoại nhân làm cách nào tiến nhập được kết giới đó?”
Nữ tử trầm mặc, “Tôi vốn là thị nữ của công chúa điện hạ, người là nữ nhi duy nhất của quốc vương, cho nên từ nhỏ đã được chỉ định sau này sẽ kế thừa ngôi báu, người vô cùng tôn quý. Cho đến một ngày, người đi dạo chơi rồi đem về một nam nhân….” Hồi ức khi xưa từ từ quay trở lại, “Người nam nhân ấy bị trọng thương nhưng vết thương không che được vẻ ngoài tuấn mỹ vô cùng, khiến công chúa nảy sinh tình cảm, tâm tư thiếu nữ lần đầu biết yêu thật dễ dàng bị hấp dẫn, bị rung động bởi một chàng trai ngoại giới……..Trước giờ chưa từng có người ngoài vào tộc……….mà người đó với tộc dân cũng chẳng thấy khác biệt ở đâu cho nên chúng tôi dần dần đem lòng tin tưởng. Nam nhân ấy thực tốt lại còn anh dũng tài giỏi, vượt trội hơn các nam tử khác trong tộc bởi vậy quốc vương rất coi trọng y rồi quyết định đem công chúa tác thành cho y.”
Nước mắt nữ tử tuôn rơi, “Bi kịch cũng từ đó mà bắt đầu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.