Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 12: Đe dọa




Cứu mạng a….Cứu mạng a….
Đối diện trên thuyền truyền đến từng trận tiếng kêu, hải tặc giết chóc chốc lát đã nhuốm trong không khí một mùi tử thương, thuyền vẫn đang chìm dần, nước biển đã tràn boong, song thời khắc này bỗng dưng dừng lại, thuyền bống ngưng chìm còn mặt biển thì kết băng.
Hải tặc rõ ràng dao đang kề cổ lữ khách bỗng dưng cổ tay vô lực, chính là nhấc không nổi.
“Đây là …Đây là chuyện gì?” Hải tặc hai mặt nhìn nhau.
“Lão đại, ngươi nhìn mặt biển, sao cứ như tà môn vậy?” Trong số hải tặc, có một kẻ đi tới trước mặt nam tử che mạng, nói thầm.
Nam tử mặc dù mang mạng che mặt nhưng cặp mắt lộ ra bên ngoài kia vẫn rõ nguyên ánh nhìn quá mực lạnh lẽo vô tình.
“Ngươi nói họ tà? Nhưng ta không tin.” Đoạt đạo trong tay thuộc hạ, “Nếu không muốn chết, đem toàn bộ tài sản giao ra đây.”
“Lão đại, không tốt, nơi xa có thuyền chuyến khác tới gần.” Một tên hải tặc khác nữa tiến tới bẩm báo.
“Tự động đưa tới cửa, thế nào không tốt, tốt ….. thật tốt.” Nam tử che mạng cười lạnh nói, “Ngày hôm nay chính là đi theo hướng gió phát tài, ha ha ha ha ha….”
“Không, không, ….lão đại,…..ngươi nhìn, đây là…. Đây là cờ của Mạn La đế quốc, là Mạn La đế quốc a….”
Cái gì? Nam tử che mạng thân ảnh cuồng ngạo chợt chấn động,Mạn La đế quốc? Con mắt như mâu ưng híp lên, cân nhắc trên dưới, hạ lệnh, “Rút lui.”
“Vậy còn bọn chúng?” Tên nào đó còn tiếc rẻ tài bảo tới tay chưa kịp thu lấy.
“Ngu si.” Một cước đã văng tên cản trở, “Đầu óc ngươi sinh trưởng ở trên thân con lừa à, đấy là ai, là Mạn La đế quốc, Mạn La đế quốc ngwoi có hiểu hay không? Vả cho tên hải tặc kia một cái, “Rút lui, lập tức rút đi.”
Hải tặc vùng biển này trên phương diện biển cả cũng có thể tính là ngang ngửa với thủy thủ hàng đầu, có chút năng lực thậm chí, thủy thủ cũng không hơn.
“Tiểu điện hạ bọn họ chạy.” Nặc Kiệt kêu oan.
“Phải không?” Thiên Nguyệt Triệt tà tà cười một tiếng, từ trong Tạp Cơ Tư thả Thủ Điện Đồng ra, vỗ vỗ vai nói, “Thủ Điện Đồng, đi theo dõi bọn họ.”
“Dạ….” Thanh âm thanh thúy vang lên, Thủ Điện Đồng phục trang đỏ như lửa bay đi, ở trên biển rộng đứng nhìn bóng dáng Thủ Điện Đồng xa xa, tựa như những cánh hải ấu bay lượn.
“Tiểu điện hạ, đây là chuẩn bị câu cá lớn.” Liệt La Đặc hiểu được ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt.
Thuyền từ từ nhích tới gần chiếc thuyền của tiểu quốc. Đầu tiên những lữ khách kia có phần kinh hãi, chỉ có thể bất động trơ mắt nhìn hai thuyền sát lại gần, họ rất sợ lại có một đám hải tặc khác, nhưng không biết là ai hô lên một câu, “Đó là….. đó là cờ hiệu của Mạn La đế quốc,…..là Mạn La đế quốc….”
“Bọn ta được cứu rồi ?”
“Bọn ta được cứu rồi.”
Tìm được đường sống trong chỗ chết, bản năng sinh tồn khiến cho họ hưng phấn kêu lên.
Khung sắt nối hai thuyền được tiếp sang, thị vệ lên trước, đem người bị thương chuyển qua, để La Tắc Nhị trị liệu, cũng may thuyền bọn họ khá lớn, nếu không…..
Mấy người may mắn không bị thương vây lại một chỗ, hướng Thiên Nguyệt Triệt đi tới, “Đa tạ…..Cảm ơn các người.”
Thiên Nguyệt Thần thản nhiên nói, “Tiện tay mà thôi, trước mắt gian phòng không đủ đành ủy khuất các ngươi nam nam, nữ nữ dùng chung. Nặc Kiệt đi sắp xếp phân phối phòng ở, Liệt La Đặc đi chuẩn bị thức ăn.” Thanh âm trầm ổn, thái độ thong dong chỉ rõ người này vốn đã quen phân phó.
‘Người nam nhân này hẳn là địa vị rất cao’ –Mọi người thầm nghĩ.
Trong số đó có một nam tử trung niên hơi gầy tiến lên, “Xin hỏi……..xin hỏi thuyền của các vị định tới nơi nào?” Nam tử này là thuyền trưởng, suy nghĩ cùng với những người khác có chút bất đồng.
“Đích đến của chúng ta là Khả Hãn Nặc quốc.”
“Cái gì? Khả Hãn Nặc quốc? Thật xa !”
“Trời ạ, đó là nơi nào?”
“Chúng ta về nhà như thế nào đây?” Rất nha sự an tĩnh của mấy vị lữ khách lại hóa thành ầm ĩ náo loạn, có một người nói, “Không thể trước đưa bọn ta về nha sao?”
“Đúng vậy, các người là tàu chuyến của Mạn La đế quốc, không thì đưa chúng ta về Mạn La đế quốc cũng được.”
“Không thể.” Thiên Nguyệt Thần cự tuyệt, nhìn tiểu tử đã không nhịn được nhíu mày, Thiên Nguyệt Thần ôm hắn trở về phòng.
“Tại sao không thể?”
“Đây là cái thái độ gì thế?” Có ít người bất mãn.
Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, quay đầu, áo bào tinh sao, một khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ đi ra, mới vừa rồi tầm mắt của tất cả đều tập trung trên người Thiên Nguyệt thần cũng không có phát hiện, lúc này đây nhìn thấy đồng loạt hít khí.
“Nếu như mọi người không hài lòng, đại khái có thể rời đi.” Âm thanh nhẹ nhàng nghe rất non nớt.
“Rời đi? Rời đi thế nào?” Có người hỏi.
Thiên nguyệt Triệt nổi lên nụ cười, đi tới bàn, cầm lấy chén phía trên đi tới gần mạn thuyền, hướng tay ra biển rộng sau đó buông rơi.
Phụt…..phù…..Tiếng chiếc chén rơi xuống biển sâu.
“A nha nha, còn có thể nghe được âm thanh nữa, ta cho là …..”Thiên Nguyệt Triệt nhín vai, hướng phía Thiên Nguyệt thần đi tới, lưu lại một đám người kinh ngạc tới ngây người.
“Hài tử hư” Thiên Nguyệt Thần ngắt ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng, nhịn không được nói.
“Được voi đòi tiên, là phụ hoàng quá ôn nhu.”
“Không, ta chỉ ôn nhu với mình Triệt nhi thôi.”
Thiên Nguyệt triệt nghe vậy, ngửa mặt lên, con ngươi trong suốt thần thái sáng ngời, tuyệt không giống như vừa rồi, là một hài tử đùa dai.
Thiên Nguyệt Thần cúi đầu, mổ mổ lên môi bảo bối, nhẹ nhàng, ôn nhu.
Ban đếm, Thủ Điện Đồng đi theo dõi hải tặc trở về, líu ríu kể lại đại khái tình hình.
Xác định được vị trí của bọn chúng đối với họ mà nói hành động sẽ dễ dàng đi nhiều. Phân phó Nặc Kiệt quản xếp nơi này thật tốt, truyền dừng tại chỗ, Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt theo sau Thủ Điện Đồng dẫn đường tới một vùng biển gần đó, có một hòn đảo, tất nhiên đây là trụ sở của bọn hải tặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.