Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 11: Hiếp bức




Liếc Địch Trạch một cái, Liệt La Đặc lần nữa túm lấy bầu rượu: "Ta chưa bao giờ nói thứ ta uống là rượu." Tiếp theo lại uống, có đôi khi, rượu chưa say lòng người, người tự say.
"Một Thiên Nguyệt Triệt, khiến ngươi phiền não thành như vậy?" Địch Trạch nhíu mày, có chút bất mãn.
"Câm miệng, ngươi biết cái gì?" Sắc mặt Liệt La Đặc tối sầm lại, "Hắn là chủ tử, ta là thuộc hạ."
"Ngươi luôn luôn tự cho là phong lưu, lại không nhìn rõ tâm mình." Địch Trạch không biết làm ảo thuật gì, đột nhiên trong tay xuất hiện một bầu rượu, uống từng ngụm lớn.
Nghe mùi rượu, Liệt La Đặc ném rượu trong tay ra hồ, trong Ngự hoa viên an tĩnh đặc biệt chói tai, nhưng thị vệ tuần tra cũng không đến, vì họ biết Liệt La Đặc ở nơi đó.
Thân thể nhào tới, túm lấy bầu rượu trong tay Địch Trạch, đặt bên mũi, ngửi ngửi: "Rượu ngon." Rượu ngon chưa uống, đã ngửi thấy mùi thơm.
"Chết nhát." Địch Trạch ngồi xuống bên cạnh Liệt La Đặc, dựa lưng vào lưng của hắn.
"Ngươi biết cái gì?" Liệt La Đặc hừ lạnh, còn đánh nấc.
"Ta không hiểu, ta cái gì cũng không hiểu, thậm chí ngay cả ngươi thích Thiên Nguyệt Triệt cũng nhìn không thấu, được rồi đi." Sau đó Địch Trạch cầm lấy rượu trên tay Liệt La Đặc.
"Ha hả, ngươi nhìn thấu, ngươi cũng nhìn thấu." Liệt La Đặc cười lạnh, "Ngươi không biết, thậm chí ngay cả ta cũng không biết ta thích chủ tử lúc nào, lần đầu tiên gặp mặt hắn là một oa nhi nhỏ như vậy, nhưng luôn khiến người ta ngạc nhiên.
Hắn nói: bổn điện hứa hẹn với ngươi một chuyện, chờ lúc ngươi cần, cứ việc nói với bổn điện, nhưng bổn điện muốn chính là bình đẳng trao đổi, tỷ như mạng của ngươi, ngươi nên biết, phàm là người bổn điện muốn giết, chân trời góc biển tuyệt đối không có chỗ cho ngươi dung thân.
Hắn nói: làm người của bổn điện, có thể đứng thẳng lưng, bổn điện không thích người vô dụng, đương nhiên chỉ cần là người của bổn điện, không được bổn điện đồng ý, ai cũng không động được ngươi.
Sau đó, ta thật sự đã xảy ra chuyện, nhưng ta không lo lắng, bởi vì ta biết chân trời góc biển, chủ tử nhất định sẽ tới cứu ta, ha hả... ."
"Ngươi say." Địch Trạch đỡ thân thể bắt đầu lay động của hắn dậy, "Tới, đi nghỉ ngơi."
"Không, không có say, Địch Trạch, ngươi không hiểu, ta không thể để chủ tử biết ta thích hắn." Liệt La Đặc tránh thoát còn muốn uống rượu.
"Liệt La Đặc, ngươi thật khờ, ngay cả ta mới quen ngươi cũng nhìn ra, bằng sự thông minh của Thiên Nguyệt Triệt, có thể không nhìn ra được sao?"
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
"Hắn chẳng qua không muốn phá vỡ, chờ ngươi rõ ràng, giữa các ngươi không có kết quả, Liệt La Đặc, thật ra ngươi không thương Thiên Nguyệt Triệt, ngươi chẳng qua là thích, thích hắn đặc biệt, thích trí tuệ của hắn, thích hắn bất đồng với người khác, những thứ này không phải là yêu, yêu là có thể khiến ngươi tâm động, có thể khiến tim ngươi đập rộn lên, thời điểm ngươi tới gần Thiên Nguyệt Triệt, lòng của ngươi sẽ xao động sao? Tới nghe một chút." Địch Trạch án đầu Liệt La Đặc lên lồng ngực mình.
Thịch... Thịch...
Đây là tiếng tim đập của Địch Trạch, Liệt La Đặc có chút sững sờ.
"Thời điểm ngươi tới gần hắn, tim của ngươi có thể nhảy như vậy sao?" Nâng lên cằm Liệt La Đặc, đôi mắt hẹp dài của y lộ vẻ phong lưu.
Đầu không tự chủ được lắc lắc, sẽ không, đúng là sẽ không: "Nhưng là, tầm mắt của ta không thể rời bỏ bóng dáng của hắn."
"Bởi vì hắn là chủ tử của ngươi, bởi vì ngươi sùng bái hắn, bởi vì ngươi tôn kính hắn, giống như thời điểm Thiên Nguyệt Thần xuất hiện, mọi người sẽ hướng tầm mắt về phía y, đây là một loại tôn trọng." Địch Trạch tỉ mỉ giải thích.
"Cho nên, ta không thương chủ tử?" Liệt La Đặc chớp mắt, có chút khả ái.
Tâm Địch Trạch đột nhiên căng thẳng, cổ họng khô khốc, hạ thân tựa hồ biến hóa.
"Thời điểm ta tới gần ngươi, tựa hồ sẽ có loại tim đập này, nó có nghĩa là, ta thích ngươi?" Ngây ngốc hỏi ra vấn đề, Liệt La Đặc say rượu căn bản không biết mình đang vào hang sói.
Cũng không còn cách nào đè nén, Địch Trạch hung hăng hôn lên đôi môi mình ảo tưởng thật lâu, ôn nhu hôn.
Tối nay khắp nơi hiện phong tình.
Thiên Nguyệt Thiên Hâm tựa vào lòng Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, không lên tiếng, giữa bọn họ từ trước tới nay đều là an tĩnh, ngay cả câu ta thích ngươi, hoặc là ta yêu ngươi, cũng keo kiệt.
Nhưng ăn ý giữa bọn họ không ai có thể so sánh, ở chung một cách tự nhiên, phảng phất trên thế giới, không còn ai hấp dẫn ánh mắt bọn họ.
"Nếu năm đó không lựa chọn đứng phía Thiên Nguyệt Triệt, ngươi nói, hôm nay ta sẽ gặp khó khăn sao?" Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai vỗ về mái tóc dài mềm mại của Thiên Nguyệt Thiên Hâm, hỏi.
"Sẽ, ngươi sẽ gặp khó khăn, thế giới to lớn, sợ là không có chỗ cho chúng ta dung thân." Thiên Nguyệt Thiên Hâm nhàn nhạt đáp.
"Đúng vậy a, Thiên Nguyệt Thần sẽ giết ta, để ta chuyển thế lần nữa." Nam nhân kia nhất định sẽ làm như vậy, bởi vì người đó là người yêu của hắn.
"Nhưng ta sợ khôi phục trí nhớ kiếp trước, sẽ quên ngươi." Sợ a, có thể nào không sợ, dù sức mạnh trở lại y cũng sẽ sợ, không chỉ y, Thiên Nguyệt Thần cũng sẽ bất an.
"Không sao." Thiên Nguyệt Thiên Hâm lắc đầu, sau đó xoay người hôn lên môi y, "Chúng ta có ký ức khắc trong linh hồn, nếu không được, đến lượt ta theo đuổi ngươi." Cuộc đời này đã nắm lấy tay của ngươi, sẽ không buông ra.
"Hài tử ngốc, đúng, chúng ta có ký ức khắc trong linh hồn, cho nên ta không muốn chúng ta chỉ dừng lại ở trong hồi ức, chúng ta sáng tạo vô số ký ức, muốn bây giờ cũng muốn tương lai."
Thế giới vạn vật, chỉ có cửa tình khó qua nhất.
"Nếu như biết, khôi phục trí nhớ là chuyện phiền phức như vậy, ban đầu ta liền vây khốn ngươi, không cho ngươi tới nơi này." Sự độc chiếm của hoàng đế vĩnh viễn là mạnh nhất, Da La Phất Lạp phẫn hận nói.
"Cho dù ta hận ngươi đời đời kiếp kiếp?" Dụ Phi hỏi, một thân hồng y, thực xinh đẹp.
"Đúng, cho dù ngươi hận ta đời đời kiếp kiếp, so với ngươi có thể quên mất ta tốt hơn." Quên lãng, là trừng phạt đau khổ nhất với hai người yêu nhau.
"Như vậy bây giờ?" Dụ Phi khiêu mi, hắn sớm nên nghĩ, nam nhân này sẽ không thỏa hiệp.
"Xin lỗi, ta không cách nào trơ mắt nhìn ngươi gặp nguy hiểm, cho nên..." Da La Phất Lạp vươn tay, chuẩn bị bắt Dụ Phi, lại nghe tiếng huýt gió từ xa mà đến.
Vừa nãy vẫn còn ở ngoài ngàn dặm, lúc này phảng phất gần ngay bên cạnh.
"Ta... Ta... ." Da La Phất Lạp muốn động, lại phát hiện thân thể bị định trụ.
"Sao thế?" Dụ Phi phát hiện tình huống không đúng, lập tức lo lắng tiến lên, mà lúc này một đạo bạch quang xẹt qua, hắn bị bắn ngược trở lại, thân thể đụng vào núi giả phía sau, miệng tràn máu tươi.
"Dụ Phi... ." Da La Phất Lạp lo lắng kêu lên, bất đắc dĩ bản thân không có cách nào tránh thoát.
"Uy lực của ngũ thần tướng, so với năm đó còn kém quá xa." Bạch y nam tử xuất trần tuyệt nhiên, tuyệt thế dung nhan không giống phàm trần.
"Ngươi là ai?" Dụ Phi lau máu tươi bên khóe môi, người này cư nhiên biết thân phận của hắn, rốt cuộc là ai?
"Ngũ thần tướng, thời điểm lợi hại nhất, là năm người tập trung một chỗ." Bạch y nam tử chưa từng trả lời vấn đề của hắn, như cũ giữ vững nụ cười nhàn nhạt, "Tiểu quỷ, nói cho Thiên Nguyệt Triệt, ta ở chính điện của Thần tộc chờ hắn."
Nói xong, vung tay lên, ngay sau đó bóng dáng biến mất, đợi Dụ Phi nhìn lại, kể cả Da La Phất Lạp cũng không còn bóng dáng.
Một lát sau, Kim và Thổ vọt ra, hai người nhìn máu tươi bên miệng Dụ Phi, vội vàng tiến lên: "Làm sao vậy?" Thổ đáp lên huyết mạch của Dụ Phi, không cảm thấy dị thường, mới yên tâm.
Dụ Phi lắc đầu, không biết nên nói gì.
Đột nhiên, bọn họ cảm giác được hai đạo nội tức hướng phía Kim Long điện, ba người nhìn nhau, đồng thời đuổi kịp.
So với hai người kia tới trể một bước, lại phát hiện thị Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai cùng Liệt La Đặc, năm người chấn động, cảm giác xấu lan tràn.
"Vào đi." Tiếng nói trầm thấp từ bên trong truyền ra, năm người mặt dày đi vào.
Bên trong phòng, cách bình phong, hơi thở liêu nhân nói lên chuyện vừa xảy ra, năm người do dự, rốt cuộc không dám mở miệng, cuối cùng vẫn là Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai kiềm nén không được: "Hâm nhi bị bắt đi, muốn ta truyền lại một câu cho tiểu điện hạ."
"Nói cái gì?" Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt có chút khàn khàn.
"Hắn nói, hắn ở chính điện của Thần tộc chờ ngươi."
"Cái gì?" Kinh ngạc không phải là người khác mà là Dụ Phi, "Da La Phất Lạp bị bắt đi, người nọ cũng lưu lại lời này."
"Cái kia... ." Liệt La Đặc do dự trong chốc lát nói, "Lúc Địch Trạch bị bắt đi, cũng lưu lại những lời này."
"Là Tinh Linh hoàng." Kim và Thổ trăm miệng một lời, ngay sau đó Kim chợt nghĩ đến, Mạc Tà? Vừa lo lắng, Mạc Tà đã vọt vào.
"Thế nào đều ở?" Mạc Tà khiêu mi, có chút ngoài ý muốn.
"Ngươi không có chuyện gì?" Khẩn trương chính là Kim, nếu mấy người bị Tinh Linh hoàng bắt đi , hắn cho là Mạc Tà cũng xảy ra chuyện.
"Có vẻ, Tinh Linh hoàng muốn mấy con tin." Thiên Nguyệt Thần tổng kết.
"Tinh Linh hoàng nào? Chuyện gì xảy ra, ta cảm giác được một cỗ lực lượng rất mạnh, đuổi đến Ngự hoa viên thì không còn, tốc độ của người kia quá nhanh, tiếp theo liền phát hiện bên này có hơi thở vọng động, liền tới đây." Cảm giác được không khí khẩn trương, Mạc Tà cũng liền thấy không đúng.
"Người kia là Tinh Linh hoàng, đương nhiên không thể đuổi kịp hắn." Trên giường truyền đến động tĩnh, Thiên Nguyệt Triệt mặc bạch sam, trên mặt có chút ửng đỏ, "Tinh Linh hoàng bắt đi nhị ca, Địch Trạch và Da La Phất Lạp, ý đồ của hắn rất rõ ràng, hắn muốn ta khôi phục lực lượng và trí nhớ của Quang Minh thần tử, chỉ là ta không rõ, ta vẫn luôn không rõ, tại sao hắn phải bức bách ta như vậy, Thần tộc cũng cho hắn, không phải sao?"
Mà lý do này chỉ có Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần Tử hiểu.
Nếu chuyện đến bước này, nguyện ý hay không nguyện ý, bọn họ không thể lựa chọn, bây giờ chỉ còn thiếu chọn thời gian mà thôi.
Cuối cùng Thiên Nguyệt Thần cảm thấy, chỗ giải khai phong ấn tốt nhất chính là tế ti tháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.