Thiên Ma

Chương 53: Chân Thân Hiện Ra






Bạch Hổ trừng lớn mắt nhìn Diệp Vân thấp giọng nói: “Chủ nhân, người cùng với người kia có cái món nợ gì a?”
Diệp Vân khóe miệng hiện lên nụ cười trêu tức: “Nhớ lúc trước ta rơi xuống nước được ngươi cứu không?”
Bạch Hổ gật đầu, bỗng nhiên giật mình: “Chẳng lẽ, chính là do tên này?”
“Đúng, là hắn đánh ta rơi xuống nước”. Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, sỉ nhục ngày hôm đó, hôm nay nhất định sẽ hoàn trả.
Bạch Hổ đảo tròn mắt, nói như vậy mình còn phải “Cảm tạ” nam nhân trước mắt này, là nhờ hắn đem chủ nhân đưa tới trước mặt mình. Bạch Hổ nghĩ tới đây lại ở trong lòng ‘phi phi’ hai tiếng, đây là cái logic chó má gì vậy, nam nhân này thiếu chút nữa thì giết chết chủ nhân quý giá nhất của mình. Tính sổ, đúng, nhất định phải tính sổ.
Nghĩ tới đây, Bạch Hổ cũng nhe răng vận sức chuẩn bị tấn công
“Bạch Hổ”. Bỗng nhiên Diệp Vân trầm giọng gọi một tiếng, sắc mặt thật sự nghiêm túc. Ánh mắt bình tĩnh nhìn Lạc Tâm Hồn không có dời đi chỗ khác.
Bạch Hổ nao nao, chẳng lẽ chủ nhân muốn nói đây là cuộc chiến giữa người và nam nhân này, không cho phép mình nhúng tay vào sao? Hiển nhiên là Lạc Tâm Hồn cũng cho là như vậy, cho rằng thiếu niên cao ngạo này muốn tự mình rửa nhục.

“Chúng ta một trước một sau giáp công hắn”. Diệp Vân lại vô sỉ nói ra câu này khiến Bạch Hổ cùng Lạc Tâm Hồn thiếu chút nữa té ngã.
Bạch Hổ thật sâu hít một hơi ổn định lại hơi thở của mình, hăng hái gật đầu đồng ý. Có điều ngẫm lại cũng đúng, đây mới là tác phong cùng tính cách của chủ nhân mình.
Khóe miệng Lạc Tâm Hồn hơi co quắp…
Không hề để cho Lạc Tâm Hồn có nhiều thời giờ suy nghĩ, Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, đã điểm nhẹ đầu ngón chân nhảy lên không trung, sắc bén đánh úp về phía Lạc Tâm Hồn. Lạc Tâm Hồn kinh ngạc trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Diệp Vân như trở thành một người khác vậy, vội vung kiếm chống đỡ.
“Ngao ~” Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng, dựa theo sắp xếp của Diệp Vân mà vô sỉ dời đến phía sau Lạc Tâm Hồn, dùng một đòn Phong Hệ pháp thuật đánh về phía sau lưng Lạc Tâm Hồn.
Lạc Tâm Hồn khẽ quát một tiếng, sau khi vung kiếm lên đỡ lấy Nguyệt Luân trên tay Diệp Vân, lại điểm đầu ngón chân tránh đi công kích của Bạch Hổ.
Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, vung Nguyệt Luân lên đuổi theo. Bạch Hổ cũng vẫy cánh bám chặt theo. Phía sau núi đều là những cây đại thụ chọc trời, cách đình xa hơn chính là vách núi. Một người một hổ đuổi theo Lạc Tâm Hồn ép về phía vách núi.
“Chủ nhân, người làm gì thế, sao không dùng pháp thuật Tiếu lão đại đã dạy?” Bạch Hổ dùng ý thức trao đổi với Diệp Vân.
“Lần trước hắn cũng không dùng pháp thuật gì đã đánh ta rơi xuống, lần này, hừ!” Ý của Diệp Vân cũng thực rõ ràng, cũng muốn dùng thủ đoạn tương tự như vậy đánh cho Lạc Tâm Hồn ngã xuống. Người khác gây thương ình một phần, vậy thì mình sẽ hoàn lại gấp mười lần. Đây vẫn luôn là tác phong của Diệp Vân.
Bạch Hổ vỗ cánh đuổi theo, đảo cặp mắt trắng dã, chủ nhân làm như vậy là sao a? Kiêu ngạo muốn ăn miếng trả miếng, dùng cách thức giống nhau để đánh với nam nhân trước mặt này, ‘hắn’ không dùng pháp thuật. Thế nhưng, lại muốn mình cùng nhau giáp công, để ình dùng pháp thuật.
“Vì sao đột nhiên thực lực của ngươi đề cao như vậy?” Lạc Tâm Hồn thoáng có chút chật vật né tránh khỏi công kích của Diệp Vân rồi lại lách người né tránh công kích của Bạch Hổ.
“Muốn biết?” Diệp Vân trên mặt lộ ra nụ cười trêu tức, học giọng điệu vừa rồi của Lạc Tâm Hồn, vẻ mặt Lạc Tâm Hồn bị đè nén nghĩ rằng Diệp Vân đang muốn nói ra gì đó, Diệp Vân chuyển sang chuyện khác, “Ta không nói cho ngươi”.
Lạc Tâm Hồn sắc mặt cứng đờ, có chút không biết nói gì. Thiếu niên này, xem ra còn xấu xa hơn so với cả mình nữa. Lạc Tâm Hồn chỉ mới phân tâm một chút, Bạch Hổ nhân cơ hội đó đánh một phong trảo về phía sau lưng hắn.
“Này! Ngươi tên là gì? Kỳ thực trông ngươi thực là đẹp trai a”. Diệp Vân thấy Bạch Hổ công kích lúc này càng thêm vô sỉ thốt ra một câu như vậy khiến Lạc Tâm Hồn thêm phân tâm. Nhưng lời nói này cũng là lời thật lòng của Diệp Vân, quả thực là nam nhân này rất dễ nhìn, nhưng thời điểm nói ra lời này hình như không được thích hợp cho lắm.
Cái gì? Lạc Tâm Hồn ngẩn ra, thiếu niên này đang nói cái gì a? Ngay sau đó, Lạc Tâm Hồn liền thấy được nụ cười xấu xa khi thực hiện được ý đồ của Diệp Vân.
Không tốt! Lạc Tâm Hồn đột nhiên muốn nhảy ra xa, nhưng mà đã chậm, một chưởng Phong sắc bén của Bạch Hổ đã đánh vào phía sau lưng Lạc Tâm Hồn. Lạc Tâm Hồn hừ một tiếng, hiển nhiên là bị nội thương. Dù sao cũng là pháp thuật của thần thú phát ra cũng không phải là uy lực bình thường.
Tay trái Lạc Tâm Hồn cấp tốc kết một dấu ấn, sau khi kết xuất ra kết giới ngăn chặn công kích của Diệp Vân liền lui về phía sau một bước. Bạch Hổ giơ giơ chân, bay đến bên người Diệp Vân.
Một người một hổ cùng Lạc Tâm Hồn giằng co.
“Không ngờ danh môn chính phái như các ngươi mà cũng đê tiện như vậy, thực sự là hiếm thấy”. Lạc Tâm Hồn khẽ nhíu mày nhìn Diệp Vân cùng Bạch Hổ thản nhiên nói. Nhưng trong lòng Lạc Tâm Hồn cũng hiểu rõ, tự trách mình phân tâm. Vì sao thiếu niên trước mắt này lại có thể khiến mình bối rối như vậy.
“Cảm ơn đã khen ngợi”. Diệp Vân nắm chặt Nguyệt Luân, lạnh lùng cười cười.
“Ta không phải khen ngươi”. Lần đầu tiên trong lòng Lạc Tâm Hồn có chút ức chế như vậy.
“Chỉ cần có thể đánh bại đối thủ là được, thời khắc sinh tử, chúng ta chỉ cần đến kết quả, không phải quá trình. Sống sót chính là thắng “. Diệp Vân khinh thường hừ một tiếng. Trong thế giới quan của ‘hắn’, hoặc phải nói là trong thế giới trước khi đến đây, chỉ cần đạt được mục đích là được, không phải sao? Ngươi cố gắng làm nhiều như vậy không phải chỉ là muốn hoàn thành một việc mà thôi. Nếu muốn hoàn thành, không cần để ý thủ đoạn. Huống chi bây giờ là chiến đấu sinh tử. Chẳng lẽ còn đợi hai người tu luyện đến cùng trình độ cùng tu vi, vũ khí cũng giống nhau rồi mới quyết đấu sao?
Lạc Tâm Hồn híp mắt lại: “Nhưng ta đã nói, hôm nay ta tới đây không phải là cùng ngươi đánh nhau. Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, tạm biệt”. Lạc Tâm Hồn cười lạnh một tiếng, nhiệm vụ đã hoàn thành cũng không cần phải ở chỗ này nhiều lời. Lạc Tâm Hồn dứt lời, liền muốn ngự kiếm rời đi.
“Chạy đi đâu? !” Diệp Vân gầm lên một tiếng, vung Nguyệt Luân đánh tới.
“Ngao ~” Bạch Hổ cũng gầm nhẹ vọt tới.
Lạc Tâm Hồn nhíu mày đành phải vung kiếm lên đỡ. Vừa rồi đánh nhau hắn cũng hiểu rõ, thiếu niên trước mắt đây cũng không phải là người trước đây nhìn thấy mình sẽ chạy trốn, hắn hiện tại, đã có năng lực chống lại mình. Bỗng nhiên hắn cảm nhận được một làn gió tràn ngập linh khí lao về phía mình, Lạc Tâm Hồn vội vàng kết ấn tay để ứng phó. Bây giờ lại còn có một thần thú thực lực cường hãn giúp ‘hắn’ nữa!
Ngay khi tay trái Lạc Tâm Hồn đang kết ấn, Diệp Vân khẽ niệm chú ngữ, linh khí quanh thân bắt đầu lưu động. Khi mà Lạc Tâm Hồn còn chưa kịp có phản ứng gì, sự dư thừa linh khí tạo thành một sợi dây dài màu lam mà mắt thường có thể thấy được, giống như là rắn quấn quanh Lạc Tâm Hồn, dưới cái nhìn kinh ngạc của Lạc Tâm Hồn, sợi dây đó đã trói chặt Lạc Tâm Hồn lại.
Bạch Hổ cũng mở to mắt nhìn một màn khó tin trước mắt. Linh khí lại có thể cụ thể hóa thành dây thừng để trói người sao? Mấy quyển bí tịch của Tiếu lão đại thật là cổ quái?
Trong mắt Lạc Tâm Hồn cũng tràn đầy kinh ngạc, lần đầu tiên hắn thấy linh khí còn có thể sử dụng như vậy.
“Đi xuống đi”. Diệp Vân không có hảo ý đứng bên người Lạc Tâm Hồn hắc hắc cười rộ lên, vươn chân, đá một cái đã đem Lạc Tâm Hồn đang bị trói chặt đá xuống phía dưới.
“Chủ nhân, đi!” Bạch Hổ vẫy cánh, cũng chuẩn bị lao xuống. Như vậy là được rồi, cuối cùng chủ nhân cũng đã rửa được nhục, đánh bay cái người này xuống. Hiện tại điều cần phải làm là đuổi xuống giết được hắn.
Diệp Vân gật đầu, đang chuẩn bị ngự kiếm bay xuống dưới, bỗng nhiên, vách núi đen vốn dĩ đang yên lặng kia bỗng nhiên xuất hiện một chiếc vòng màu vàng sáng chói, thứ đó giống như là có mắt đang xông thẳng về phía Diệp Vân.
“Chủ nhân!” Bạch Hổ kinh hãi hô lên một tiếng, muốn nhào về phía Diệp Vân cản chiếc vòng vàng ấy đi, nhưng chiếc vòng ấy bỗng dưng quấn lấy Diệp Vân, liền kéo Diệp Vân thẳng về phía vách núi.

Diệp Vân bỗng nhiên ngừng lại, đơn giản là vì nhìn thấy Lạc Tâm Hồn dưới vách núi tà mị tươi cười, chiếc vòng màu vàng này đúng là nhô ra từ vũ khí của hắn. Lạc Tâm Hồn cùng Diệp Vân đều lao xuống phía dưới. Bạch Hổ bám sát phía sau.
“Hừ!” Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, cầm Nguyệt Luân bổ mạnh vào chiếc vòng vàng kia. Mà chiếc vòng vàng kia lại không hề làm sao, Diệp Vân trong lòng tức giận, mặc niệm khẩu quyết cực nhanh: “Mạn thiên lưu hỏa!”
Hỏa thế từ chiếc vòng vàng gào thét đánh về phía Lạc Tâm Hồn, Lạc Tâm Hồn cảm nhận được nhiệt độ không hề giống bình thường kia, nhưng cũng không có buông chiếc vòng ra, lại càng dùng sức kéo, kéo Diệp Vân thẳng tắp va vào trong ngực hắn.
“Khốn kiếp!” Tự nhiên là Bạch Hổ nhìn thấu ý đồ của hắn. Nếu chủ nhân không muốn bị đốt cùng hắn thì sẽ phải tắt ngọn lửa kia đi.
“Hừ!” Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, cũng không thu hồi thế hỏa, mà rất nhanh tay làm kết ấn một cái, tạo ra một tầng kết giới trong suốt bao bọc lấy bản thân.
Trong mắt Lạc Tâm Hồn lộ ra tia kinh ngạc, nhanh chóng thu hồi chiếc vòng vàng kia về, đánh ra một đòn Phong Hệ pháp thuật, đem hỏa thế hung hãn kia đánh ngược lại về phía Diệp Vân. Bạch Hổ thấy thế vội vỗ cánh thi triển Phong Hệ pháp thuật vọt tới. Lạc Tâm Hồn cười nhẹ, nhảy lên trên không, vung kiếm bổ về cánh tay phải của. Diệp Vân vung Nguyệt Luân lên ngăn cản.
Vũ khí của Lạc Tâm Hồn phát ra lực lượng cường đại, hất văng Nguyệt Luân ra, kết giới bị phá, chém vào cánh tay Diệp Vân.
Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, cánh tay của Diệp Vân cũng không bị thương, mà có một vật nho nhỏ sáng chói bắn ra. Động tác của Lạc Tâm Hồn bỗng nhiên ngừng lại, sững sờ nhìn Diệp Vân.
“Keng!” Diệp Vân bỗng nhiên vung Nguyệt Luân chém tới, vòng vàng từ vũ khí của Lạc Tâm Hồn quấn chặt lấy Nguyệt Luân. Lạc Tâm Hồn cấp tốc đến gần Diệp Vân, sự kinh ngạc trong mắt vô cùng rõ ràng. Diệp Vân nhất thời cũng ngơ ngẩn, không rõ Lạc Tâm Hồn muốn làm cái gì.
“Ngươi, là nữ nhân?” Lạc Tâm Hồn tới gần Diệp Vân, kinh ngạc nhìn khuôn mặt Diệp Vân, sau đó ánh mắt dời xuống dưới.
Diệp Vân kinh hãi, nhìn theo ánh mắt Lạc Tâm Hồn xuống, lúc này mới thấy không biết mình đã khôi phục chân thân từ lúc nào. Lạc Tâm Hồn sửng sốt nhìn bộ ngực đột nhiên nhô lên kia.
“Đi chết đi!” Diệp Vân trong lòng vừa tức vừa giận, rất nhanh niệm khẩu quyết ở trong miệng, chuẩn bị phát động pháp thuật cao cấp liều mạng với hắn.
Lúc này Lạc Tâm Hồn lại đột nhiên thu hồi vòng vàng đang buộc Diệp Vân lại, ngự kiếm rời đi, rất nhanh biến mất trên không trung. Không hề cho Diệp Vân bất kỳ cơ hội phản kích nào đã hoa hoa lệ lệ chạy như vậy.
Khốn kiếp! Diệp Vân trong lòng tức giận, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Được rồi, vừa Lạc Tâm Hồn chém vào cánh tay của mình, chẳng lẽ Ngọc Linh Lung trên tay… ? Diệp Vân chợt nhìn về phía cánh tay phải của mình, quả nhiên, nơi đó đã không còn Ngọc Linh Lung.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.