Thiện Lương Tử Thần

Chương 47: Hồi Giáo Đình




Huyền Dạ mấy ngày nay tâm tình vẫn thật không tốt. Chẳng những bởi vì không thu lại được Minh Vương kiếm mà chính yếu là vì nữ nhi Nguyệt Nguyệt. Tại Thiên Cương sơn mạch mặc dù chưa thể hiện ra uy lực cường đại chân chính nhưng lại bại dưới tay thiên hạ đệ nhất kiếm thánh, nên cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ lắm, hơn nữa ngoại trừ vài người thuộc Thiên Cương Kiếm Phái cũng chỉ có nữ nhi mình chứng kiến.
Nhưng sau khi rời khỏi Thiên Cương Kiếm Phái, không, chuẩn xác mà nói, là từ khi tách khỏi A Ngốc, Nguyệt Nguyệt trước kia hoạt bát, nghịch ngợm không thấy đâu. Giờ nàng trở nên dị thường trầm mặc, vô luận yêu cầu nàng cái gì cũng đều không phản bác. Nhưng có mấy lần chính hắn lại phát hiện Nguyệt Nguyệt lặng lẽ một mình len lén khóc, ánh mắt mê man, tựa như vô hồn vậy.
- Nguyệt Nguyệt, sắp về tới Giáo đình, chúng ta về nhà rồi.
Huyền Nguyệt nhìn thoáng qua cảnh vật trước mắt, cũng không biểu hiện ra bất cứ tâm tình gì, nàng biết, chỉ cần đi qua nơi này sẽ đến ngay thánh địa Giáo đình, cũng chính là nhà của mình. Rời khỏi Thiên Cương sơn mạch, tâm tình nàng không lúc nào bình tĩnh, mỗi ngày cùng A Ngốc vui đùa, cũng không thấy hắn có điểm tốt đặc thù nào, nhưng nay nhất chợt chia lìa, nỗi nhớ tha thiết hắn mỗi ngày như nước thủy triều dâng hành hạ Huyền Nguyệt, nàng sẽ không tiếp tục lừa dối chính mình nữa, nàng rõ ràng hiểu được bản thân đã thích cái tên ngốc kia mất rồi, thân thể nàng mặc dù ở đây, nhưng tâm tình thì vẫn đang ở bên người A Ngốc.
- Nguyệt Nguyệt, sao con không nói lời nào? Về nhà chẳng lẽ không cao hứng sao?
Huyền Nguyệt từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, nhẹ nhàng lắc đầu. Huyền Dạ cau mày nói:
- Cái tên A Ngốc kia có cái gì tốt, đáng giá để con nhớ thương hắn như vậy. Hắn vô luận thân thế, tướng mạo, đều không có một điểm tương xứng. Trừ bỏ trên người có Thần Long Chi Huyết cùng Minh Vương kiếm, hắn căn bản cũng không có bản lãnh gì thật sự, Nguyệt Nguyệt, con còn nhỏ, chưa thích hợp chuyện tình cảm, thứ tình cảm đó vừa làm cho người ta thống khổ, vừa lại làm cho người ta không cách nào buông bỏ được, con phải kiên cường lên, sau này con sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ta. Cao hứng một chút, sắp về đến nhà, bộ dáng con thế này, chẳng lẽ muốn mụ mụ con lo lắng sao? Con sau khi trốn đi, nàng vẫn luôn vô cùng sốt ruột.
Nghe nhắc tới mẫu thân, Huyền Nguyệt chấn động, trong lòng dâng lên nỗi nhớ mẫu thân mãnh liệt, chậm rãi ngẩng đầu, tròng mắt đỏ lên, thấp giọng nói:
- Con….con muốn gặp mụ mụ!
Huyền Dạ ôm bả vai nữ nhi, ôn nhu nói:
- Nguyệt Nguyệt, đừng khóc, lập tức sẽ nhìn thấy mụ mụ, con hẳn là cao hứng mới đúng. Trở lại Giáo đình, cha sẽ không miễn cưỡng con tu luyện ma pháp, con trước nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đợi khi tinh thần khôi phục một ít rồi nói sau. Hơn nữa không nên bát nháo nữa, hết thảy đều đã là quá khứ, thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ.
Hắn nghĩ, quan hệ giữa nữ nhi và A Ngốc bất quá là do cùng nhau lâu ngày phát sinh cảm tình mà thôi, thời gian ngắn như vậy, căn bản không có khả năng tạo ra thứ tình cảm sâu đậm gì. Lấy tính cách nữ nhi thích du ngoạn, thích những thứ mới mẻ, không được bao lâu sẽ quên A Ngốc nhanh thôi. Nhưng chuyện thật sự chỉ đơn giản như Huyền Dạ nghĩ sao? Huyền Nguyệt thật sự có thể quên A Ngốc?
Huyền Nguyệt nhìn phụ thân liếc mắt một cái, nói:
- Cha, chúng ta đi nhanh đi, con muốn nhanh chóng nhìn thấy mụ mụ.
Đoàn người rất nhanh tiến vào dải đất trung tâm Thần Thánh Giáo đình. Lấy địa vị Huyền Dạ trong Giáo đình, các tế tự thấy hắn ai cũng hành lễ thật sâu.
Dải đất trung tâm Giáo đình là do mười mấy tòa thần điện tạo thành, trung ương thần điện, đều là địa phương nghị sự của Giáo đình cao tầng. Chung quanh thần điện là nơi nghỉ ngơi của các tế tự. Mà các thẩm phán giả, thì lại ở bên ngoài Giáo đình, cùng các thần thánh kỵ sĩ, phụ trách mọi sự vụ trong Giáo đình.
Na Toa từ lúc Huyền Dạ mang theo người rời khỏi Thần Thánh Giáo đình cũng đã biết được tin tức, vừa nghe nói nữ nhi cùng trượng phu đã trở về, nàng cao hứng nói không nên lời. Vốn nàng đã không đồng ý cách làm của trượng phu cho nữ nhi xuất ngoại lịch lãm rồi. Lúc này trượng phu đem nữ nhi trở về, nàng tâm tình phi thường tốt, một mình một người ra đón. Khi Na Toa ra đón tại cửa đại điện Quang Minh cũng vừa lúc chứng kiến Huyền Dạ cùng Huyền Nguyệt đi tới.
- Nguyệt Nguyệt…….!
Na Toa đã không cố kỵ lễ nghi, chạy nhanh đến.
Nghe tiếng mẫu thân gọi, Huyền Nguyệt toàn thân đại chấn, nước mắt trong nháy mắt giàn dụa, mọi ủy khuất trong lòng tựa hồ ngay lập tức hoàn toàn bạo phát, vừa khóc vừa chạy hướng mẫu thân, mạnh mẽ nhào vào lòng Na Toa, lên tiếng khóc rống. Ôm nữ nhi trong lòng, Na Toa cũng không khỏi rơi lệ, từ khi Huyền Nguyệt sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên mẹ con nàng chia lìa. Vuốt ve mái tóc lam dài của Huyền Nguyệt, nức nở nói:
- Nguyệt Nguyệt ngoan, không khóc, nói cho mụ mụ nghe, ở bên ngoài có phải chịu khổ hay không. Sau này không được rời khỏi mụ mụ nữa, làm mụ mụ lo lắng muốn chết.
Huyền Dạ đi tới cạnh mẹ con họ, một nhà gặp lại khiến cảm giác u ám trong lòng hắn hoàn toàn biến mất, trán giãn ra, vươn tay ôm nữ nhi cũng thê tử vào lòng. Đám thủ hạ thấy vậy ai nấy cũng đều tự giác lặng lẽ rút lui, đem giờ khắc ấm áp hoàn toàn để lại riêng cho một nhà giáo chủ đại nhân.
Một lúc lâu, Huyền Nguyệt ngưng khóc, ngẩng đầu nhìn tuyệt mỹ mẫu thân, nghẹn ngào nói:
- Mụ mụ, Nguyệt Nguyệt thật sự rất nhớ người! Đều do Nguyệt Nguyệt không tốt, làm cho mẹ lo lắng!
Na Toa chảy lệ nói:
- Nguyệt Nguyệt ngoan, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Mụ mụ sẽ không giận con. Mau, để mụ mụ hảo hảo xem xét một chút.
Nàng nâng Huyền Nguyệt lên, lau nước mắt cho nàng, khẽ hôn lên trán nữ nhi một chút.
- A! Nguyệt Nguyệt, con gầy đi rất nhiều, sao lại trở nên tiều tụy như vậy, nhất định là do ăn uống kham khổ mà!
Huyền Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Mụ mụ, con không có ăn gì khổ cả. Chúng ta về nhà đi.
- Hảo, chúng ta cũng nên về nhà thôi, mụ mụ làm mấy món thật ngon, con ăn nhiều nhiều một chút! Sau này không nên tái lẻn đi nữa, con là bảo bối mà mụ mụ thương yêu nhất, nếu con có chuyện gì thì mụ mụ phải làm sao đây!
Huyền Dạ ôm thắt lưng thê tử, thấp giọng nói:
- Đi thôi, chúng ta trước nên về nhà.
Một nhà ba người xuyên qua Quang Minh đại điện, đến chỗ ở của Hồng Y tế tự sau Kì thần điện.
Nhìn thấy mẫu thân, nỗi nhớ A Ngốc nhạt đi một ít, Na Toa cầm bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, ngồi ở bên giường, nói
- Nguyệt Nguyệt, mau nói cho mụ mụ nghe, trong khoảng thời gian rời đi này có những chuyện gì xảy ra? Có gặp nguy hiểm gì không?
Na Toa hỏi làm Huyền Nguyệt nhớ lại, nhớ lại một tháng qua trải nghiệm cùng A Ngốc, nàng không khỏi có chút ngây dại. Thì thào nói:
- Mụ mụ, nếu như thích một người, cảm giác đó như thế nào?
Na Toa trong lòng cả kinh, ngẩng đầu liếc nhìn trượng phu một cái, ôn nhu nói:
- Nguyệt Nguyệt, con làm sao vậy? Chẳng lẽ có thích ai sao?
Huyền Nguyệt trong mắt mê man cảm giác rất quen thuộc. Chính là cảm giác của nàng khi lần đầu gặp Huyền Dạ, cũng thường xuyên biểu hiện vẻ mặt này, chẳng lẽ, trong lòng nữ nhi có người không thể quên, nữ nhi còn chưa tròn 16 tuổi mà! Nàng trong lòng không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ, chỉ mới có hơn một tháng, rốt cuộc là ai có mị lực lớn như vậy, lại khiến nữ nhi nghịch ngợm hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Huyền Nguyệt lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Con….con không biết, mụ mụ, con muốn gặp gia gia.
Huyền Dạ nhíu nhíu mày, nói:
- Gia gia con đang bế quan tu luyện, không nên quấy rầy lão nhân gia mới tốt.
Kỳ thật hắn cũng rất muốn nhanh chóng gặp mặt Giáo hoàng, đem thuật lại mọi chuyện phát sinh tại Thiên Cương sơn cho phụ thân. Sự tồn tại của Thiên Cương Kiếm Phái đã uy hiếp tới uy nghiêm của Giáo đình rồi, hắn muốn cùng phụ thân thương lượng đối sách. Loại đại sự này nên để Giáo hoàng phân phó.
Na Toa nói:
- Chàng mang Nguyệt Nguyệt đi đi, phụ thân hôm trước đã xuất quan, mấy ngày nay đều một mình minh tưởng trong Kì thần điện. Chàng cùng Nguyệt Nguyệt đều có đoạn thời gian chưa gặp lão nhân gia, hẳn cũng nên đi xem một chút.
Huyền Dạ suy nghĩ một chút, nói
- Tốt lắm. Nguyệt Nguyệt, con tại sao muốn gặp gia gia. Lúc bình thường, con sợ nhất là đi gặp gia gia mà?
Lúc Huyền Nguyệt mới ra đời, Giáo hoàng đã phát hiện, Huyền Nguyệt trời sinh có thể chất quang minh, tư chất rất tốt, càng có thể hơn xa phụ thân Huyền Dạ, sau này khi Huyền Nguyệt hiểu chuyện, liền thường xuyên bức bách nàng tu luyện. Nhưng Huyền Nguyệt trời sinh nghịch ngợm, ỷ vào cha mẹ thương yêu, che dấu Giáo hoàng, không chịu tu luyện, làm cho Giáo hoàng vừa tức vừa thương, nhưng cũng không cách nào ép nàng. Huyền Nguyệt cúi đầu, nói:
- Cha, con muốn theo gia gia học quang minh ma pháp.
Huyền Dạ cùng Na Toa giật nảy mình, Na Toa sờ sờ trán Huyền Nguyệt, lo lắng nói:
- Hảo nữ nhi, con lại làm sao vậy? Cũng không nóng rần a! Sao tự dưng thay đổi như thế? Trước kia con không phải rất ghét tu luyện sao? Như thế nào lúc này lại chủ động đề nghị. Cho dù muốn học, để phụ thân dạy con cũng được rồi.
Huyền Nguyệt cúi đầu, nói:
- Mụ mụ, con không có việc gì. Con nhận thấy thực lực mình quá yếu, trên đại lục không đáng là gì? Cha cùng gia gia không phải đều nói đại kiếp ngàn năm đã sắp tới sao? Con cũng muốn vì Giáo đình góp một phần lực. Theo gia gia tu luyện, có lẽ có thể học nhanh hơn một ít.
Huyền Dạ không khỏi bất ngờ, nữ nhi lại lo ngại thực lực hắn không đủ, cho dù chính hắn là Hồng Y tế tự trẻ tuổi nhất Giáo Đình! Tuy vậy nhưng hắn trong lòng cũng có chút hưng phấn, kinh nghiệm một tháng lịch lãm cũng đã khiến nữ nhi rốt cuộc hạ quyết tâm tu luyện. Có lẽ như vậy sẽ không còn muốn gặp cái tên tiểu tử A Ngốc kia nữa
Na Toa cau mày, nàng ôm bả vai nữ nhi nói:
- Tu luyện cũng không nên quá cấp bách, con hôm nay mới vừa trở về, trước nghỉ ngơi một ngày. Chờ khi tỉnh lại, cha sẽ mang con đi gặp gia gia nhé, có được không?
Nghe thanh âm mẫu thân nhu hòa, Huyền Nguyệt cũng nhẹ nhàng gật đầu, chui vào trong chăn thoải mái nằm. Na Toa giúp nàng đắp chăn mền, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc lam dài của nàng. Hơi thở mẫu thân ấm áp quen thuộc làm nàng nhanh chóng ngủ thiếp đi. Mấy ngày này, nàng thật sự rất mệt mỏi, trong chốc lát đã truyền ra tiếng hít thở đều đều. Nhìn nữ nhi tiến vào mộng đẹp, Na Toa bình tĩnh đứng lên, kéo trượng phu ra khỏi phòng nữ nhi trở lại phòng ngủ của bọn họ, đóng chặt cửa, Na Toa sẵng giọng:
- Tên tiều quỷ, tự mình đi tìm nữ nhi cũng không nói cho ta một tiếng. Còn nữa, nữ nhi làm sao vậy? Như thế nào mới ra ngoài một chuyến mà biến hóa lớn đến thế? Hay đã phải chịu khổ gì rồi?
Huyền Dạ bất đắc dĩ nhìn kiều thê, cười khổ nói:
- Toa Toa, tốt xấu gì ta cũng là một trong tứ đại Hồng Y tế tự, có thể đừng gọi tiểu quỷ nữa được hay không? Ta một mình đi tìm Nguyệt Nguyệt, còn không phải vì nàng sao, là sợ nàng lo lắng a! Vốn là ta muốn mang nàng cùng đi, nhưng lại sợ nàng đi đường chịu khổ, cho nên mới đi một mình.
Na Toa hừ một tiếng, nói:
- Vậy chàng nói cho ta biết, Nguyệt Nguyệt rốt cuộc là làm sao vậy? Nếu như không nói rõ ràng, tối nay chàng ngủ ghế sa lon đi.
Ở bên ngoài, Huyền Dạ luôn luôn là vị Hồng y giáo chủ cao cao tại thượng, Na Toa cũng chưa bao giờ gây khó khăn gì cho hắn, giống như các Bạch y tế tự bình thường khác tôn kính, yêu quý hắn.
Nhưng một khi về đến nhà liền hoàn toàn thay đổi, Huyền Dạ luôn cực kỳ yêu thương chiều chuộng vị tuyệt sắc kiều thê này, từ khi kết hôn đến nay, một câu nặng lời cũng chưa từng nói. Thời gian dài trôi qua, liền hình thành cục diện Na Toa khi dễ Huyền Dạ. Huyền Dạ đến nay cũng không bất mãn gì, hắn cảm giác được, bị chính lão bà khi dễ cũng coi như một niềm vui thú.
Đương nhiên, Na Toa cũng rất biết đúng mực, chưa bao giờ khó dễ trượng phu. Dù sao, nàng cũng rất yêu thương nam nhân tu vi cao cường này, hắn đúng là một trượng phu tốt đồng thời cũng là một người cha tốt. Huyền Dạ tiến lên trước, nắm đầu vai thê tử, thở dài nói:
- Toa Toa, ngươi đừng nóng, chậm rãi nghe ta nói.
Na Toa vuốt ve tay Huyền Dạ, sẵng giọng:
- Đừng động thủ động cước, trước tiên nói rõ ràng đã, nếu không, không cho chạm vào ta.
Huyền Dạ đầu hàng nói:
- Hảo hảo, là như thế này,......
Lập tức, hắn đem mọi chuyện phát sinh giữa Huyền Nguyệt cùng A Ngốc đại bộ phận hắn biết đều nói ra, trong đó che giấu việc Huyền Nguyệt muốn đi Tử Vong sơn mạch thám hiểm. Nói đủ một canh giờ sau mọi chuyện mới nói rõ hết được. Na Toa cau mày nói:
- Lão công, nghe chàng nói như vậy, xem ra Nguyệt Nguyệt hẳn là chăm chú. Ta cảm giác chàng đối với hài tử A Ngốc có thành kiến, Minh Vương kiếm mặc dù là thiên hạ chí tà, nhưng A Ngốc tâm địa phi thường thiện lương, Minh Vương kiếm trong tay hắn chưa chắc đã là chuyện xấu gì. Hơn nữa, chàng cũng thấy được, Nguyệt Nguyệt vô cùng thống khổ, chàng không nên chia rẽ bọn họ a!
Huyền Dạ trong mắt hàn mang chớp động,
- Không, Na Toa, ta tuyệt không thể để nữ nhi cùng một người lai lịch bất minh, hơn nữa lại còn nắm giữ Minh Vương kiếm qua lại. Trong Giáo đình có nhiều thanh niên trẻ tuổi xuất sắc như vậy, tùy tiện người nào so với A Ngốc cũng mạnh hơn gấp trăm lần. Hắn căn bản là không xứng với nữ nhi chúng ta. Yên tâm đi, qua một đoạn thời gian, Nguyệt Nguyệt nhất định sẽ quên hắn, tính tình Nguyệt Nguyệt nàng còn không hiểu rõ sao? Chỉ cần chúng ta xem trọng Nguyệt Nguyệt, hẳn là không có việc gì.
Na Toa suy nghĩ một chút nói:
- Nhưng ta cảm giác chàng làm như vậy có chút không ổn, ta cũng không muốn Nguyệt Nguyệt thống khổ. Mặc dù trước kia con bé rất nghịch ngợm, nhưng ta lại thích vẻ hoạt bát đó của nữ nhi. Chỉ cần nữ nhi vui sướng, chúng ta hay là không nên ngăn cản a!
Na Toa thân mình sinh ra tại Giáo đình, phụ thân nàng chính là một trong bốn vị Hồng Y tế tự hiện tại, nàng khi còn bé đã bị yêu cầu phi thường nghiêm khắc, nhiều năm khổ tu, mới làm cho Na Toa có năng lực Bạch y tế tự. Sau lại gả cho Huyền Dạ, nàng mới thoát ly quản chế của phụ thân, nàng cũng không muốn nữ nhi cũng như vậy, ngay cả tuổi thơ cũng không có. Đây cũng tính là một trong những nguyên nhân tạo thành tính cách nghịch ngợm, hay gây sự của Huyền Nguyệt.
Huyền Dạ ôm thê tử, nhìn nàng kiều nhan động lòng người, trong lòng dâng lên nhiệt ý, thấp giọng nói:
- Đợi khi nào gặp mặt phụ thân đại nhân hãy nói đi. Lão bà, ta rất nhớ nàng a! Chúng ta hình như đã thật lâu không có......
Na Toa mặt cười đỏ lên, đẩy Huyền Dạ ra nói:
- Đáng ghét, lão bất chính. Mới vừa trở về đã muốn làm chuyện xấu.
Huyền Dạ cười hắc hắc, nói:
- Lão công cùng lão bà một chỗ, có cái gì xấu nào, ta thật sự rất nhớ nàng! Tiểu biệt thắng tân hôn mà!
Nói xong liền ôm Na Toa vào lòng, hôn lên đôi môi anh đào của nàng. Na Toa chỉ từ chối tượng trưng chút thôi, liền mềm mại ôn nhu trong lòng Huyền Dạ.
Thẳng đến trưa ngày thứ hai, Huyền Nguyệt mới từ mơ màng tỉnh dậy, trải qua giấc ngủ sâu làm tinh thần cũng thể xác mệt mỏi đều khôi phục. Si ngốc ngồi ở trên giường, hồi tưởng đủ thứ về A Ngốc. Nàng nghĩ đến tình cành lúc mới tiến vào Thiên Cương sơn mạch A Ngốc chứng kiến thân thể nàng bộ dạng bối rối không biết làm sao, không khỏi mặt cười đỏ bừng, toát ra ý cười. Nếu có thể cùng A Ngốc tìm kiếm Tinh Linh Tộc nhân, là chuyện tình tuyệt với cỡ nào a! A Ngốc, ngươi bây giờ có tốt không?
Cửa mở, Na Toa đi đến thấy nữ nhi trên mặt mỉm cười, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm
- Nguyệt Nguyệt, nghĩ gì mà lại vui vẻ như vậy! Có phải lại đang nhớ tới A Ngốc hay không?
Huyền Nguyệt bừng tỉnh, mặt cười đỏ lên, cúi đầu ngượng ngùng:
- Mụ mụ, con…con có nghĩ gì tới hắn đâu chứ!
Na Toa ngồi xuống bên cạnh nữ nhi, đem Huyền Nguyệt ôm vào lòng, ôn nhu nói:
- Nha đầu ngốc, con là nữ nhi của ta, con có tâm sự, chẳng lẽ mụ mụ nhìn không ra sao? Nói cho mụ mụ nghe, A Ngốc có cái gì tốt mà hấp dẫn con như vậy?
Tựa vào ngực mẫu thân, Huyền Nguyệt dần trầm tĩnh lại, thì thào nói:
- Mụ mụ, A Ngốc đối với con thật sự rất tốt. Cùng hắn một chỗ, con lúc nào cũng vui vẻ. Hắn mặc dù hơi khờ khạo, nhưng bản tính thiện lương, vì cứu con, hắn thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng. Hắn đối với con tốt như thế con đều biết, mụ mụ, lúc đầu mẹ cùng cha một chỗ, có cảm giác nếu không nhìn thấy liền rất nhớ, nếu cùng một chỗ thì cảm giác phi thường vui vẻ không?
Na Toa trong lòng cả kinh, xem ra, cảm tình của nữ nhi đối với A Ngốc không đơn giản như trượng phu nói, nàng bất động thanh sắc nói:
- Nguyệt Nguyệt, cảm giác của con với A Ngốc thật như vậy sao? Hắn sau này có thể mang lại hạnh phúc cho con không?
Huyền Nguyệt nhìn mẫu thân, không chút do dự kiên định gật đầu, đáp:
- Nhất định có thể. Mặc dù A Ngốc cũng không có điểm gì xuất sắc, nhưng thật không biết tại sao, con rất thích cùng hắn một chỗ. Lúc mới đầu, con đơn giản chỉ muốn có người cùng con du ngoạn mà thôi, nhưng ở chung một thời gian, con phát hiện hắn trên người có rất nhiều điểm đặc thù. Con…con cũng không biết giữa con và hắn rốt cuộc có phát sinh tình cảm sâu nặng gì không, chỉ là cảm giác, khi rời khỏi hắn, còn như mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Mụ mụ, con hiện tại có phải trông rất thống khổ!
Nói tới đây, Huyền Nguyệt tròng mắt không khỏi đỏ lên. Na Toa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, mỉm cười nói:
- Nha đầu ngốc. Con còn quá nhỏ, chuyện tình cảm tự nhiên chưa thể hiểu rõ. Mụ mụ biết con không muốn ở lại Giáo đình mà muốn nhanh chóng đi tìm A Ngốc, đúng không?
Huyền Nguyệt mạnh mẽ ngồi thẳng dậy, thanh âm có chút run rẩy nói:
- Mụ mụ, người có thể cho phép con đi sao?
Na Toa thở dài một tiếng, xem ra, nữ nhi thật sự đã vướng lưới tình a!
Nàng còn không hiểu được, bản thân đã không thể tự kềm chế tình cảm đối với thiếu niên chất phác kia.
- Không được!
Nghe mẫu thân kiên định cự tuyệt, Huyền Nguyệt trên mặt một tia hưng phấn nhất thời biến mất hầu như không còn, thất vọng hiện rõ. Nhìn nữ nhi bộ dạng như vậy, Na Toa trong lòng đau xót, nói tiếp:
- Nguyệt Nguyệt, con còn quá nhỏ, mụ mụ sao có thể yên tâm để con một mình lịch lãm đại lục chứ? Lấy thực lực hiện tại của con, căn bản không cách nào tự bảo vệ. Ta nghe cha con nói qua trải nghiệm lần này, nếu như không phải vận khí tốt, chỉ sợ con đã phải chịu thương tổn rất lớn. Mụ mụ có mình con là nữ nhi duy nhất, tuyệt không thể để con đi mạo hiểm. Con còn chưa đến mười sáu tuổi a!
Huyền Nguyệt nghẹn ngào nói:
- Nhưng mà mụ mụ, con thật sự muốn ở cùng A Ngốc! Con.......
Na Toa che cái miệng nhỏ nhắn của Huyền Nguyệt, nói:
- Đừng nói nữa, cảm thụ của con mụ mụ có thể hiểu được. Kỳ thật, cha con có một số việc làm không đúng, chàng không nên xem thường xuất thân hàn vi của A Ngốc. Mặc dù mụ mụ cũng không tán thành viêc con ở cùng A Ngốc, nhưng, mụ mụ không hy vọng con phải thống khổ, hạnh phúc của mình phải do chính mình đoạt lấy. Như vậy đi, mụ mụ thay cha con làm chủ, chỉ cần con thực lực có thể siêu việt hơn mụ mụ, thực lực tương đương Bạch y tế tự, hơn nữa khi đó vẫn còn nhớ tới A Ngốc, ta sẽ đồng ý để con ra ngoài tìm hắn. Như vậy, mụ mụ mới có thể yên tâm a!
Nghe xong mẫu thân nói, Huyền Nguyệt lần nữa trong lòng dấy lên hy vọng. Vốn nàng tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có thể rời Giáo đình nữa, nhưng mẫu thân đã hứa như vậy, thế là có hi vọng rồi, thực lực Bạch y tế tự sao? Có lẽ cũng không quá khó để đạt được.
Na Toa lau nước mặt cho Huyền Nguyệt, lắc đầu, nói:
- Nha đầu, con trước không nên quá cao hứng, con cho rằng thực lực Bạch y tế tự dễ dàng đạt được vậy sao? Nếu như dễ dàng thế, Giáo đình cũng không chỉ có mỗi mười hai danh Bạch y tế tự. Khi con có thể không dụng bất cứ thần khí nào mà năng lực tự thân vượt qua mụ mụ, lúc đó mới tính là hợp cách. Như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng. Mặc dù con thiên phú hơn người, nhưng phải mất bao lâu, mụ mụ cũng không biết được, hết thảy phải xem sự cố gắng của con.
Huyền Nguyệt nhìn mẫu thân một chút, lần đầu tiên trong đời đối với thực lực cường đại lại khát vọng đến vậy, kiên định nói:
- Mụ mụ, con nhất định trong thời gian ngắn nhất đạt được thực lực Bạch y tế tự. Mụ mụ nhất định phải giữ lời đó!
Na Toa mỉm cười nói:
- Mụ mụ lúc nào nói mà không giữ lời chứ, con cũng biết, cha con cũng phải nghe ta sao!
Huyền Nguyệt lần đầu tiên vui vẻ cười từ khi trở lại Giáo đình tới nay,
- Đúng vậy! Mụ mụ xinh đẹp như vậy, nếu như cha không nghe, mụ mụ sẽ không thèm để ý nữa, cha sợ nhất ngươi chiêu này a. Như vậy hồi xưa, cha không biết đã phải chịu bao nhiêu thống khổ nữa, hì hì.
Đứng ở ngoài cửa, Huyền Dạ không khỏi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ, chính mình thật sự sợ Na Toa như vậy sao? Suy nghĩ một chút, đáp án là khẳng định. Ở trên thế giới này, ngoại trừ phụ thân, sợ rằng lão bà chính là người mình sợ nhất, nhớ tới tối qua tình cảm mãnh liệt, hắn trong lòng không khỏi có chút rung động.
Na Toa nghe xong nữ nhi nói, mặt cười có chút đỏ lên:
- Đi ra ngoài không nên nói lung tung, cha con dù sao cũng là Giáo đình Hồng y giáo chủ, nếu để cho người khác nghe được, sẽ không tốt, biết không? Tốt lắm, con trước nên thay quần áo, ta đi gọi cha con cùng con đi gặp gia gia.
- Hảo, mụ mụ ngươi nhanh đi gọi cha đi, con đã không thể chờ đợi muốn được cùng gia gia bắt đầu tu luyện ma pháp rồi.
Huyền Nguyệt hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng đề cao thực lực, sau này tái cùng A Ngốc xông xáo đại lục ít nhiều cũng có năng lực trợ giúp hắn. Vừa nghĩ đến có thể ở cùng A Ngốc, tâm tình nàng nhất thời hứng khởi hẳn lên.
Na Toa ra khỏi phòng Huyền Nguyệt, cùng trượng phu trở về phòng ngủ.
- Lão công, ngươi nói, Nguyệt Nguyệt thật có thể tu luyện quên A Ngốc sao?
Huyền Dạ tin tưởng mười phần nói:
- Nhất định có thể, ngươi cũng biết, thần thánh quang hệ ma pháp khi minh tưởng tu luyện không thể có một tia tạp niệm, nếu như Nguyệt Nguyệt muốn đạt tới trình độ Bạch y tế tự, tất nhiên phải khắc khổ tu luyện, khi đó, bóng dáng A Ngốc tất nhiên sẽ dần dần nhạt đi, thậm chí hoàn toàn quên mất. Đến lúc tu luyện thành công, sợ rằng sớm đã không nhớ rõ A Ngốc là ai. Đến lúc đó, chúng ta thay nữ nhi xem xét chọn ra một người con rể thật tốt, không phải hết thảy đều thỏa đáng sao?
Na Toa vẫn đang có chút lo lắng nói:
- Nhưng nếu như khi đó nữ nhi vẫn không thể quên A Ngốc, chúng ta phải làm sao? Ta lại đã đáp ứng con bé, khi đó sẽ để nó đi tìm A Ngốc.
Huyền Dạ suy nghĩ một chút, nói:
- Nguyệt Nguyệt nếu muốn đạt tới trình độ của nàng rất khó khăn, nếu đúng như lời nàng nói, con bé vẫn không thể quên A Ngốc thì để con bé đi tìm hắn đi. Có lẽ, thiên thần nhất định muốn bọn họ cùng một chỗ, chúng ta cũng không thể chia rẽ. Huống chi, ta còn đáp ứng đánh cuộc cùng Thiên Cương kiếm thánh. Xem ra, phải 5 năm sau mới có được đáp án.
Na Toa trong lòng cả kinh, nói:
- Lão công, chẳng lẽ năm năm sau, chàng không chắc thắng A Ngốc?
Huyền Dạ lắc đầu, nói:
- Ta không phải không có nắm chắc, chỉ là có chút lo lắng mà thôi. Nàng chưa từng thấy Thiên Cương kiếm thánh, không rõ hắn lợi hại, ai biết cái lão đầu dị thường kia có thể làm ra chuyện gì chứ. Có lẽ, hắn thật sự có thể khiến thực lực A Ngốc tăng lên toàn diện cũng không chừng. Bất quá, nàng yên tâm, lão công của nàng cũng không phải ngồi không. Năm năm, ta cũng sẽ không ngừng tiến bộ.
Na Toa dựa vào lòng Huyền Dạ, thì thào nói:
- Mọi thứ khác hết thảy ta đều không quản, chỉ cần chàng cùng Nguyệt Nguyệt bình an là được.
Huyền Dạ cảm thụ thê tử ôn nhu, hôn nhẹ lên trán nàng, nói:
- Chúng ta đi thôi, đừng làm cho nha đầu chờ lâu. Mọi việc, ta đều muốn hướng phụ thân đại nhân báo cáo một chút, xem xét thái độ của Thiên Cương kiếm thánh, còn phải chờ lão nhân gia định đoạt.
Hai người một lần nữa đi tới phòng Huyền Nguyệt, vừa lúc thấy Huyền Nguyệt từ trong phòng đi ra, nàng thay một bộ thân trắng, váy chung quanh dùng kim tuyến, mái tóc dài màu lam buông thẳng qua tất, khuôn mặt nhỏ nhắn dào dạt thần thái hoạt bát, trong tay cầm thiên sứ chi trượng, nhìn qua, thật sự tựa như thiên sứ hạ phàm. Huyền Dạ xem nữ nhi một chút, vừa lại xem thê tử một chút, thở dài nói:
- Toa Toa, Nguyệt Nguyệt thật sự rất giống nàng! Còn nhớ rõ khi đó, ta chính là bị khí chất thánh khiết của nàng chinh phục a.
Na Toa mặt cười đỏ lên, nhẹ nhàng bấm tay Huyền Dạ, thấp giọng nói:
- Trước mặt nữ nhi không nên làm càn. Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi thôi. Hôm qua ta đã cùng gia gia nói qua, lão nhân gia hiện tại đang chờ chúng ta tại Kì thần điện đó.
Nguyệt Nguyệt chứng kiến cha mẹ bộ dạng ân ái, không khỏi cực kỳ hâm mộ, nếu như mình cùng A Ngốc cũng có thể......, thật là tốt biết bao! Mặt cười đỏ lên, nàng cố gắng đem ý niệm này chôn sâu dưới đáy lòng, tiến đến cạnh mẫu thân, chen vào giữa nắm lấy tay hai người, nói:
- Vậy chúng ta mau đi thôi, không nên để cho gia gia chờ lâu a!
Huyền Dạ nhìn thê tử bị nữ nhi chiếm mất, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đi thôi!
Kì thần điện.
Giáo hoàng đang khoanh chân ngồi dưới chân pho tượng thiên thần, nơi chính giữa thần điện, mái tóc trắng dài bù xù sau người, trên đầu lóe ra kim sắc quang mang, kim sắc tế tự bào khiến thân phận càng thêm tôn quý, hơi thở thần thánh nhàn nhạt tràn ngập xung quanh thân thể, hai mắt nhắm lại, trên mặt hắn mang theo một chút ý cười.
Sau lưng, pho tượng thiên thần có sáu đôi cánh chim trắng muốt, thân thể thánh khiết hoàn toàn được điêu khắc bằng bạch ngọc mà thành, phía trên tùy thời đều tồn tại một tầng mông lung sương mù, khiến không cách nào thấy rõ chân diện mục, tạo cho người ta một loại cảm giác thần bí.
- Hồng Y tế tự Huyền Dạ, Bạch y tế tự Na Toa cùng khuê nữ Huyền Nguyệt cầu kiến Giáo hoàng đại nhân.
Âm thanh trong trẻo từ ngoài điện truyền đến. Giáo hoàng hai mắt vẫn nhắm như trước, lạnh nhạt nói:
- Vào đi.
Hắn thanh âm mặc dù không lớn, nhưng truyền ra ngoài rất rõ ràng. Cả Kì thần điện cũng chỉ có duy nhất hắn ngồi đó. Huyền Dạ một nhà đi vào đại điện, bọn họ đi tới trước mặt cách Giáo hoàng 10 thước, cung kính thực hiện tiêu chuẩn lễ nghi Giáo đình. Huyền Nguyệt nhiều ngày không thấy gia gia, thừa dịp cha mẹ không chú ý, đột nhiên chạy qua.
- Gia gia
Huyền Dạ cũng không có ngăn cản Huyền Nguyệt, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Giáo hoàng chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt trong suốt nhu hòa, tựa hồ có thể từ trong mắt hắn thấy cảnh bách thế tang thương. Mang theo nét cười, Giáo hoàng vung tay, quang mang nhu hòa bao quanh thân thể Huyền Nguyệt, đem nàng đến trước mặt.
- Nha đầu ngươi, rốt cuộc cũng biết đường trở về a
Huyền Nguyệt le lưỡi, nói:
- Con bị cha bắt về đó. Gia gia, con rất nhờ người, người vẫn khỏe chứ?
Giáo hoàng trên đại lục, là người phát ngôn của thần, thân phận này có thể nói là tôn quý nhất trên đại lục, nhưng Huyền Nguyệt là cháu gái duy nhất của hắn, đối với đứa cháu gái này, hắn một điểm biện pháp cũng không có, như một lão nhân bình thường mà thôi, mang theo ngữ khí thương yêu hiền lành nói:
- Chỉ cần ngươi không ghét gia gia, gia gia một chốc vẫn không chết được.
Huyền Nguyệt một tay giựt giựt ria mép màu trắng của Giáo hoàng, giả vờ cả giận nói:
- Gia gia không được nói bậy, người sao có thể chết được!
Huyền Dạ trách mắng:
- Nguyệt Nguyệt, không được vô lễ với gia gia!
Giáo hoàng bắt được bàn tay nhỏ bé của Huyền Nguyệt, nói
- Nha đầu ngươi, càng ngày càng làm càn, còn không mau buông ra, là bảo bối ria mép của gia gia a. Còn phải dựa vào chúng nó giương oai đó!
Tiện tay vung ống tay áo lên, bạch sắc thần thánh quang mang đã bao quanh thân thể Huyền Nguyệt, khiến nàng không thể động đậy, chỉ có thể thành thật ngồi bên cạnh Giáo hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.