Thiện Lương Tử Thần

Chương 14: Cái Chết Của Minh Vương





Cảm giác lạnh lẽo không ngừng từ bên trong bì nang truyền đến cơ thể A Ngốc, kinh lịch cả đời thống khổ của Âu Văn đã làm rung động thật sâu tâm trí hắn. Hắn ngầm hạ quyết định, bất luận như thế nào cũng phải báo thù cho thúc thúc :” Thúc thúc, vậy bốn chiêu cuối cùng của Minh Tự Cửu Quyết có thể luyện được không ?”
Âu Văn nghiêm nghị nói :” Không được, tuyệt đối không được. Bốn chiêu cuối cùng đó có ẩn hàm khí tà ác cực độ. Nếu bị tà khí đó xâm nhập vào trong cơ thể, ngươi sẽ bị thanh kiếm khống chế, tâm thần tiêu thất, trở thành con rối của nó – một ác ma chỉ biết giết người. Cho nên, ngươi tuyệt đối không thể liều lĩnh sử dụng mấy chiêu cuối cùng đó. A Ngốc, con mắt của thúc thúc có phải là biến thành màu xám rồi không ?”
A Ngốc chết lặng, nhìn vào mắt Âu Văn. Quả nhiên, hai con mắt của hắn đều đã bị một màu xám bao phủ, nhìn qua quỷ dị phi thường.
Âu Văn thở dài đáp :” Đây là phản phệ từ việc sử dụng Minh Vương Kiếm, ta đã sắp chết, như thế nào cũng không thể biến thành ác ma giết người. Nhưng ngươi thì nhất định phải cẩn thận, không thể dễ dàng sử dụng các chiêu thức phía sau. Mặc dù ta có năng lực sử dụng tới đệ tứ chiêu Minh Vương Kiếm Pháp, nhưng công lực thật sự không đủ để liên tục sử dụng Minh Thiểm – Minh Liên Thiểm – Minh Ảnh cùng Minh Trảm, khí tà ác đã hoàn toàn đồng hóa kinh mạch trong cơ thể ta, nếu không phải do nhiều năm khổ luyện Sanh Sanh chân khí sợ rằng đã thần chí tiêu thất. Hài tử, trên đời không có gì là tuyệt đối, dụng thiện chi thiện, dụng ác chi ác. Rồi có ngày ngươi sẽ hiểu được đạo lý này .“ Câu này mới nói xong, trên mặt Âu Văn lam quang đột nhiên đại thịnh, thần sắc hắn biến đổi, oa một tiếng phun ra một ngụm lớn máu tươi.
A Ngốc trong lòng khẩn trương, vội vàng đưa nốt lượng Sanh Sanh chân khí còn lại vào trong cơ thể Âu Văn. Âu Văn toàn thân run rẩy, tựa hồ như đang giãy dụa dưới độc lực của Vô Nhị Thánh Thủy. Thật lâu sâu, lồng ngực đang phập phồng mãnh liệt của hắn mới dần bình phục trở lại, nhưng ánh mắt đã ảm đạm đi rất nhiều, suy nhược nói :” A Ngốc, đem Minh Vương Kiếm đặt trên ngực ngươi đi, mau.”
A Ngốc thiện lương nỡ nào không nghe theo di nguyện cuối cùng của Âu Văn, hắn cởi áo choàng ngoài ra, dùng tay phải đem bì nang đặt trên ngực mình, buộc chặt miệng túi lại. Chuôi của Minh Vương Kiếm vừa tiếp xúc với một bộ vị trên ngực, một luồng năng lượng lạnh lẽo như băng truyền vào trong cơ thể hắn. A Ngốc tâm thần không khỏi run lên, Sanh Sanh chân khí trong cơ thể tựa hồ như bị thúc dục, năng lượng vốn sắp khô kiệt bỗng mạnh lên một chút.
Dưới sự duy trì của Sanh Sanh chân khí, Âu Văn miễn cưỡng nuốt xuống ngụm máu đang chực phun ra, hắn biết, cực độc trong cơ thể đã sớm không áp chế được, tử vong với chính mình đã ngày càng gần kề :” A Ngốc, ngươi……..ngươi phải… đáp ứng ……thúc thúc, nhất định……không được ……bỏ…….Minh Vương Kiếm, mau chóng…..chóng…….học thành………thức thứ nhất, như vậy ngươi…….ngươi mới…… có thể………sinh tồn trên…..xã hội đầy…….gian trá này. Minh Tự Cửu Quyết …….bốn chiêu cuối cùng, nếu…….nếu tánh mạng lực………cùng thần thánh….chi khí có thể ……vượt qua tầng chín Sanh Sanh Quyết, có lẽ cũng nên…….thử một chút. Bất quá…… nhất định phải….. cẩn thận, đừng để tà ác…… chi khí….. phản phệ. Ngàn vạn lần ……đừng nên chọc vào…….. sát thủ công hội, thế lực……… của bọn họ …..quá lớn, tâm tính thiện lương ……như ngươi…….. không đấu lại …..bọn họ đâu. Còn ….còn nữa, ngân cầu…. lúc trước ngươi……. giúp ta luyện…… chế để ức chế Vô Nhị…….. Thánh Thủy, ngươi hãy……. giữ lại. Mặc dù ………nó không thể tiêu trừ ……Vô Nhị Thánh Thủy, nhưng nếu …….chẳng may trúng phải……. độc dược, ngươi có thể ……..dùng phương pháp tương tự…… ức chế lại khi vừa…… trúng phải, rồi dần dần…… ép nó ra ngoài. Đáng tiếc ……..a…..ta công lực…… không đủ, nếu đạt tới……. tầng thứ chín…. Sanh Sanh cảnh giới, nói không chừng…….. có thể đem……..đem toàn bộ……. độc dược hóa tán đi. Sau khi……. thúc thúc chết, ngươi…….. hãy đem…… thi thể của thúc thúc…….. cùng căn nhà này……… thiêu hủy hết đi, hãy dùng hỏa cầu thuật…….. mà ngươi vẫn…… hay luyện tập, đỡ để cho độc dịch…… trong người thúc thúc ………chảy ra ngoài gây hại cho …….người khác. Thúc thúc …….sanh ra ……..tại nơi này, chết ở nơi này, …cũng xem như…. là …….lạc diệp quy căn. Đứa nhỏ ngoan, đừng……. khóc, thúc thúc …….không thích….. thấy ngươi khóc. Ngươi…….. là nam tử hán, nhất định……. phải kiên cường. Thúc thúc……. từ nay về sau không thể…….. chiếu cố ngươi rồi, ngươi cố gắng……cố gắng tự……. chăm…… sóc …….mình cho tốt .”
Nói đến đây, Âu Văn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, lam khí trên mặt hắn trở nên đậm đặc. Chân khí tiêu hao quá nhiều, hơn nữa kịch độc xâm nhập cơ thể cùng tà ác chi khí phản phệ, cho dù là thiên thần cũng vị tất có thể cứu hồi tánh mạng hắn. Phun ra một ngụm máu tươi, tinh thần Âu Văn tựa hồ tốt hơn một ít, trên khuôn mặt nổi lên một tia huyết sắc.
Nước mắt của A Ngốc sớm đã chảy ướt ngực áo, hắn rõ ràng đang cảm nhận được vị thúc thúc cùng sinh sống với mình nhiều năm nay, tánh mạng đang từng chút từng chút tiêu thất. Hắn chỉ có thể không ngừng gật đầu đáp lại lời dặn dò cuối cùng của Âu Văn.
Âu Văn lại phun ra thêm một ngụm máu, yếu ớt vươn cánh tay đã biến thành màu lam sậm, nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt của A Ngốc. Hào quang phản chiếu lần cuối cùng đã khiến cho tinh thần hắn tốt hơn không ít, mỉm cười nói :” Hài tử, ngươi biết không ? Năm năm sống cùng ngươi cho đến bây giờ, cũng là năm năm yên bình và thỏa mãn nhất của thúc thúc. Ngươi không nên lập tức rời khỏi nơi này, trước tiên hãy thu nhặt tất cả vật thực trong nhà rồi đến thạch đôn bên kia ở khoảng mười ngày đã, sau đó hẵng đi. Tổ chức đã không buông tha ta, từ nay về sau nhất định ngươi cũng phải cẩn thận. A, còn nữa, ma pháp của ngươi bây giờ tối thiểu cũng xấp xỉ sơ cấp ma pháp sư, từ nơi này đi về hướng Tây, ngươi có thể tới bên trong lãnh địa Hồng Cụ Tộc. Tại nơi đó ngươi sẽ tìm thấy một phân hội của Ma Pháp Sư công hội, sau khi lấy chứng chỉ ma pháp sư, mặc vào một cái ma pháp bào rộng thùng thình, bọn chúng sẽ không dễ dàng phát hiện ra ngươi nữa. Hơn nữa, ma pháp sư có lương bổng hỗ trợ, cũng đủ để cho ngươi sống cuộc sống bình thường. Thúc thúc lúc trước từ sát thủ công hội đào xuất quá nhanh, chưa kịp mang theo tài sản, từ nay về sau cũng chỉ có thể dựa vào chính ngươi thôi. Ngươi trở lại bên Ca Lý Tư sư phụ, tại nơi đó cố gắng tiềm tu một thời gian, tranh thủ luyện tập mấy chiêu Minh Tự Cửu Quyết sau đó hãy quay lại đại lục, như vậy mới an toàn. Người thúc thúc cảm thấy có lỗi nhất ngoại trừ sư muội ra, chính là sư phụ đã nuôi dưỡng ta khôn lớn. Từ nay về sau nếu có cơ hội ngươi hãy đến Thiên Cương Kiếm Phái, có gặp người giống như ngươi sử dụng đại cự kiếm, ngươi đều phải nhượng lễ ba phần.”
Hồng quang trên mặt Âu Văn dần trở nên ảm đạm, huyết dịch màu lam không ngừng chảy ra từ thất khiếu, chút năng lượng đưa hắn hồi quang phản chiếu đã gần như khô cạn, hắn đã không còn duy trì nổi nữa, toàn thân run rẩy nói :” Nhớ kĩ, sống trên đại lục…… có ba….. loại người…….. ngươi không nên …….tiếp xúc. Loại đầu tiên…….. chính là …….thần chức nhân viên ……..của thần thánh giáo đình, bọn họ …….đa phần là …….thân mang chánh nghĩa. Nếu bị….. bọn họ phát hiện ……..trên người ngươi ……..mang theo Minh…. Vương…….. Kiếm, hậu quả thế nào……. không cần……. ta phải nói. Hai loại còn lại …..chính là…….. Sát Thủ công hội…….. cùng ……..Đạo Tặc công hội. Thay ta…… nói với sư phụ Ca Lý Tư ………của ngươi, ta…….. xin lỗi hắn, ta bắt đệ tử của hắn……. đi mấy năm nay…… nhất định hắn…….. rất hận ta. A Ngốc,…… Ca Lý Tư mặc dù…… không phải cái gì….. người xấu, nhưng thanh danh hắn ……..trên đại lục……. cũng không phải ……là tốt, ngươi …….cần phải đề phòng …….hắn một chút, không nên……. đem sự tình…… Minh Vương Kiếm…… tiết lộ cho hắn. Thúc thúc……… không xong rồi, đem chân khí…… của ngươi……… thu hồi đi, nhớ là….nhất định phải ……..hỏa thiêu….thi thể ……ra bên ngoài …….sau đó …….. phải……. rời đi thật nhanh. Gắng sống cho ……thật tốt……. nhé. Thúc thúc………. đi rồi, ngươi…… nhất định phải……. tự ….chiếu cố cho……. bản ……..”
Chữ “thân” cuối cùng cũng không nói được ra, “Minh Vương” Âu Văn tung hoành đại lục hơn mười năm cuối cũng đã ra đi. Trên mặt hắn thủy chung vẫn bảo trì vẻ quan hoài tha thiết, cho dù đã chết hắn vẫn còn đang lo lắng cho người thiếu niên trước mặt.
Bàn tay của Âu Văn từ từ trên mặt A Ngốc rơi xuống, A Ngốc biến thành chết lặng. Trong lòng hắn phảng phất như có một tảng đá lớn chặn lại, dị thường khó chịu, nước mắt không biết đã chảy ra bao nhiêu, tâm tư hắn từ chỗ khẩn trương đã biến thành lạnh như băng giá. Cho tới bây giờ, hắn mới cảm nhận được tình cảm của Âu Văn đối với mình cỡ nào thâm hậu, cho mình sự quan tâm vô hạn, còn đem một thân sở học cả đời ra truyền thụ, vị thúc thúc ấy đã cứ như vậy mà ra đi.
Thần thánh lịch tháng sáu năm 9945, vua sát thủ Minh Vương Âu Văn tung hoành đại lục hơn mười năm đã mang theo đầy thù hận cùng quan thiết, không cam lòng ra đi.
Thi thể của Âu Văn rất nhanh trở nên lạnh như băng, độc tính của Vô Nhị Thánh Thủy đã hoàn toàn phát huy, dần dần biến hắn thành một màu thâm tím, máu chảy ra từ thất khiếu bắt đầu đông lại, không còn lấy một tia sanh mạng. A Ngốc đứng lên, nước mắt đầm đìa rơi trên khuôn mặt. Mặc dù hắn không có muốn rời khỏi Âu Văn, nhưng thần trí hắn dưới sự tác động của cỗ năng lượng lạnh như băng từ Minh Vương Kiếm truyền vào vẫn đang rất thanh tỉnh, hắn biết thúc thúc cho đến khi chết điều không yên tâm nhất vẫn là bản thân mình, hắn không thể làm cho Âu Văn thất vọng. Nhất định phải sống sót, vì chỉ có sống sót mới có hi vọng báo thù cho thúc thúc.
Nghĩ như vậy, A Ngốc chạy về phòng mình, đem ngân cầu lúc trước luyện chế cùng vài món quần áo bỏ trong một cái bao, lại vào phòng bếp lấy một ít vật thực, lúc này mới trở lại bên thi hài Âu Văn. Lệ vẫn rơi nhòa trên khuôn mặt hắn, người thân duy nhất của mình mất đi, đứa nhỏ mười bảy tuổi như hắn thế nào có thể thừa nhận.
Thân thể của Âu Văn đã chảy ra một tầng lam thủy, diện mạo vốn anh tuấn của hắn đã bị lam thủy của Vô Nhị Thánh Thủy hủ thực hoàn toàn. A Ngốc hét lớn một tiếng :” Không…..” Thúc thúc đã chết, hắn tuyệt không nghĩ đến thi thể của thúc thúc lại bị độc dịch tiêu hủy. Vạn phần gian nan, hắn ngâm xướng chú ngữ nổi lên hỏa diễm thuật :” Hỏa nguyên tố tràn ngập trong thiên địa a. Thỉnh người cho ta lực lượng thiêu đốt, theo lệnh ta, xuất hiện đi hỡi hỏa diễm chước nhiệt .” A Ngốc nghẹn ngào ngâm xướng, một hỏa cầu màu thâm lam xuất hiện trong tay, hắn nhắm mắt cắn chặt răng, ngọn lửa phiêu sái phóng ra, đem thi thể của Âu Văn hoàn toàn nuốt lấy. Tại nhiệt độ cực cao của ngọn lửa màu lam đó, trong chốc lát công phu, thi thể của Âu Văn đã biến thành một đống tro tàn.
A Ngốc quỳ trên mặt đất, thất thanh khóc rống lên. Một hồi sau hắn từ từ đứng dậy, dùng một cái bình nhỏ đem đống tro cốt màu lam trên mặt đất đựng vào bên trong. Sau khi xong việc, hắn cẩn trọng để cái bình vào bên trong bao quần áo, đeo lên lưng rồi dứt khoát xoay người đi ra ngoài. Ba cỗ thi thể vẫn đang nằm tại chỗ, A Ngốc nhìn thật lâu vào nơi mình đã sinh sống năm năm nay, cắn răng lại, phóng ra một hỏa diễm thuật màu lam thật lớn. Dưới sự điều động của A Ngốc, ngọn lửa màu lam nóng rực kia lao thẳng vào căn nhà tranh, chỉ trong khoảng khắc, tiểu viện đã biến thành một biển lửa. A Ngốc dụng mũi chân tung cước, đá ba cỗ thi thể kia bay vào trong biển lửa, mang theo sự thù hận cùng bi thống, đi về phương xa.
Tịch Nhĩ lúc này đang sầu muộn ở nhà, A Ngốc công nhiên cự tuyệt làm cho hắn lần này cảm thấy thật mất mặt. Nói thế nào đi nữa, Phỉ nhi của mình mà đem gả cho tiểu tử ngốc kia cũng là tiện nghi cho hắn quá rồi a ! Trước kia thế nào không có nghe hắn nói qua là đã có vị hôn thê, mà cũng chẳng biết Âu Văn đại ca nghĩ thế nào, lại từ chối một hảo sự tốt như thế. Cho đến giờ, Tịch Phỉ vẫn còn ở trong phòng khóc lóc không ngừng, càng làm cho hắn thêm phiền muộn.
“Phanh …..Phanh….Phanh”, tiếng đập cửa kịch liệt vang lên, Tịch Nhĩ trong lòng đang có chuyện, nghe được tiếng đập cửa lập tức giận dữ quát lớn :” Bị điên à, gấp gáp như vậy, muốn đòi mạng à .”
“Cha, là con đây, người mau mở cửa nhanh.” Bên ngoài đúng là thanh âm của Tịch Trung.
Tịch Nhĩ trong lòng cả kinh, nhanh tiến đến mở cửa. Tịch Trung vẻ mặt lo lắng, thở hổn hển nói :” Cha, người mau đi xem đi, xảy ra chuyện lớn rồi .”
Tịch Nhĩ nhướng mày, nói :” Sợ hãi như vậy làm gì ? Thị trấn của chúng ta nhỏ như vậy, có khả năng xuất ra cái gì đại sự ??”
Tịch Trung vội la lên :” Là Âu Văn thúc thúc, nhà Âu Văn thúc thúc không biết vì cái gì biến thành biển lửa. Con cùng nhị đệ, tam đệ đi đánh cá về đã tận mắt nhìn thấy, giờ bọn họ đang đi phát động dân chúng cứu hỏa .”
Tịch Nhĩ chấn động, thất thanh nói :” Ngươi nói cái gì ? Nhà Âu Văn đại ca phát hỏa ??? Mau ! Chúng ta mau đi xem .”
Đến khi bọn họ tới được nhà của Âu Văn thì ngọn lửa đã bốc lên cao vút. Tại thị trấn nhỏ nơi bờ biển này, hải phong luôn thổi không ngừng, cộng thêm hỏa diễm thuật thâm hậu của A Ngốc phóng ra đã thiêu căn nhà đến ngói tan gạch nát, thế lửa bốc lên cuồn cuộn.
Tịch Nhĩ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, vội kéo Tịch Phát đang lo cứu hỏa ra, hỏi :” Người đâu ? Âu Văn thúc thúc của ngươi cùng A Ngốc đâu ? Sao không thấy bọn họ? “
Tịch Phát buồn bã lắc đầu nói :” Không thấy bọn họ đâu cả. Cha à, lửa lớn như vậy, nếu bọn họ còn ở bên trong, sợ rằng…..sợ rằng bọn họ lành ít dữ nhiều a.”
Trong lúc người nhà Tịch Nhĩ đang đau buồn vì bọn Âu Văn cùng A Ngốc, một đôi mắt lạnh như băng ẩn trong đám đông người đang lạnh lùng quan sát thật kỹ.
“Phó hội trưởng, vừa rồi chúng ta đã xem qua. Ngoại trừ mấy vị huynh đệ bị thiêu thành khô cốt, cũng không có phát hiện thi thể “Minh Vương” cùng đứa nhỏ mà ngài nói.”
Trong giọng nói âm dương quái khí cất lên tràn ngập hận ý :” Thật là tức chết ta rồi, thật không nghĩ đến tánh mạng lực của Minh Vương lại cường đại như vậy, trúng cực độc Vô Nhị Thánh Thủy còn có khả năng sử dụng Minh Vương Kiếm Pháp. Sớm biết vậy lúc trước đi cùng với tiểu đội của các ngươi thì đã có thể thu thập được hắn rồi. “Minh Vương” có thể đã chết, nhưng đứa nhỏ đi cùng hắn thì nhất định còn sống. Mau, các ngươi phân tán đi tìm cho ta, cho dù là thi thể, cũng nhất định phải đem về. Minh Vương Kiếm nhất định không để rơi vào tay người khác được .”
“Vâng, phó hội trưởng .” Mấy đạo thân ảnh lặng lẽ biến mất bên trong đám đông, thế lửa cũng dần dần yếu bớt .
A Ngốc đứng tựa vào cột gỗ, liều mạng chống trả một ngọn sóng cao quá đầu người đang xộc vào. Nửa năm trước, Âu Văn đem cắm cái cột gỗ này để cho A Ngốc tựa vào chống chọi với thủy triều, mục đích là luyện tập cho hạ bàn của hắn có căn cơ vững chắc. Sóng biển đã bị Thiên Cương Kiếm trong tay A Ngốc chẻ ra làm hai, thân thể hắn cũng sớm bị nước biển đánh cho ướt hết. Hắn không ngừng phát tiết, nhưng bi ai trong lòng làm thế nào cũng không thể biến mất được .
“Oanh “, một ngọn sóng lớn đã đập thẳng vào cơ thể A Ngốc đang kiệt lực. Hắn không có tránh né, cũng không phản kháng, tùy ý để cho ngọn sóng lớn tẩy rửa hết thân thể cũng oán hận trong lòng.
“Vì cái gì ? Vì cái gì các người lại hại chết Âu Văn thúc thúc của ta ? Vì cái gì …..aaaaaaaaaa ……” A Ngốc ngửa mặt lên trời đau đớn gào lên, nhưng đáp lại chỉ có mênh mông sóng biển, chung quy không có ai trả lời cho hắn câu hỏi này .
Mười ngày sau, A Ngốc đem theo bi thương từ cái chết của Âu Văn ra đi. Âu Văn chết đã tác động rất lớn vào trong tâm hồn hắn, vẻ mặt ngây thơ trước kia giờ tràn đầy oán hận. Ăn tạm một khối lương khô, A Ngốc đem bao quần áo cùng Thiên Cương Kiếm để bên người, sờ sờ Minh Vương Kiếm đang ở trước ngực, rời khỏi tiểu thạch quần, hướng về phía Tây lãnh địa Hồng Cụ Tộc đi đến. Có lẽ cái chết của Âu Văn đã giáng cho hắn một đòn quá lớn, mỗi một câu nói trước khi chết của Âu Văn đều được cái đầu ngốc nghếch của hắn nhớ kỹ. Đó là di nguyện cuối cùng của thúc thúc, hắn vô luận thế nào cũng làm theo những di nguyện đó.
A Ngốc không hay biết chính những dặn dò đó của Âu Văn đã cứu hắn một mạng, người của Sát Thủ công hội sau một ngày tìm kiếm mà không thấy bóng dáng của hắn đã rời đi .
Ba ngày, trải qua ba ngày, A Ngốc rốt cục cũng đi tới biên cảnh Hồng Cụ Tộc, nhưng lương khô từ trong nhà mang theo hắn cũng đã ăn hết. Suốt một ngày chỉ có uống nước lã mà đi, môi hắn đã trở nên khô nứt nẻ, tinh thần mệt mỏi tiến vào thành thị trước mắt .
Trên đường cái, tùy ý cũng có thể thấy được những người ăn mặc theo lối dong binh đoàn, Âu Văn từng miêu tả cho hắn trang phục của các loại chức nghiệp. Hắn biết, Hồng Cụ Tộc là nơi Dong Binh công hội vô cùng phát triển, nơi này tụ tập hầu hết dong binh cùng các dong binh đoàn. Mục tiêu của hắn là tìm kiếm Ma Pháp Sư công hội, khi đó hắn có thể có tiền để lo toan cuộc sống. Thành thị này rất phồn hoa, còn hơn cả Ni Đặc thành nơi hắn sống hồi nhỏ. Đi được mấy bước, mùi màn thầu thơm phức ập vào mặt, A Ngốc toàn thân chấn động, không khỏi nhìn lại .
“Màn thầu….màn thầu…..vừa thơm vừa ngon đây. Một đồng một cái……ai mua dzô mua dzô .”
Nghe giọng rao mua màn thầu A Ngốc bất giác đi đến. Bán màn thầu là một người trung niên béo lùn ước chừng hơn bốn mươi tuổi, một đầu tóc đỏ đã rụng gần hết chỉ còn lơ thơ vài sợi vòng quanh. Mỗi một tiếng rao của hắn đều làm cho những tảng thịt mỡ trên mặt không ngừng rung rinh, trước mặt hắn là một lồng hấp màn thầu không ngừng tỏa hơi nghi ngút, hiển nhiên là mới ra lò. Hắn thấy A Ngốc đi tới, vẻ mặt tươi cười nói “ Tiểu huynh đệ, muốn mua bánh phải không ? Màn thầu của ta trứ danh thiên hạ, vừa thơm vừa mềm, ngươi ăn một cái rồi lại muốn ăn cái thứ hai a.”
A Ngốc nhìn lão bán hàng mập mạp, trong lòng thầm nghĩ, màn thầu của hắn nhất định là rất ngon rồi, nếu không hắn ăn vào cũng sẽ không thể có một thân thể béo ục như thế. Màn thầu, luôn là thứ A Ngốc thích nhất, huống chi đã thật lâu hắn không có nếm qua. Nhưng bây giờ trên người hắn ngay cả một đồng tệ cũng không có, làm thế nào có thể thưởng thức được mĩ vị trước mặt đây .
Nuốt xuống một ngụm nước miếng, A Ngốc lắc lắc đầu .
Màn thầu lão bản hôm nay mới mở cửa hàng, cũng còn chưa có người mua , mặc dù tiểu tử trước mắt có chút ngốc nghếch cùng quần áo quê mùa, nhưng chỉ cần nhìn thanh đại cự kiếm sau lưng là biết hắn có học vũ kĩ, mà những người học vũ kĩ có người nào lại không lắm tiền a, huống chi chỉ là mấy cái màn thầu nho nhỏ. Cho nên, khi hắn thấy A Ngốc lắc đầu, lập tức la lên :” Như thế nào ? Tiểu huynh đệ, người đối với màn thầu của ta không hài lòng à ? Mua hai cái đi, chỉ có một đồng một cái thôi. Nếu không, trước tiên cho ngươi ăn thử một cái, cái này ta không thu tiền a.”
A Ngốc vừa nghe nói không lấy tiền, hai con mắt nhất thời sáng lên, vội vã gật đầu. Màn thầu lão bản từ trong lồng hấp bốc hơi nghi ngút lấy ra một cái màn thầu nóng hổi đưa cho hắn. A Ngốc hai tay tiếp lấy, ngoạm một miếng to mất một phần ba cái bánh, đã nửa tháng nay không có được ăn màn thầu ngon như vậy. Hắn ăn như hùm như hổ, cơ hồ chỉ trong một lát công phu đã đem cái màn thầu nuốt hết vào bụng.Màn thầu hương khí tràn ngập toàn thân, có cái bỏ vào bụng, A Ngốc nhất thời tinh thần tốt lên không ít :” Đại thúc, màn thầu của ngài ngon lắm, vừa thơm lại vừa mềm, ăn thật là ngon .”
Màn thầu lão bản vừa nghe A Ngốc khen bánh của hắn rất ngon, nhất thời mặt mày hớn hở, kiêu ngạo nói :” Đương nhiên, tiểu huynh đệ ngươi chắc đã nghe qua, màn thầu của ta trên đường này có thể nói là thơm ngon đệ nhất. Mua một ít đi. Thậm chí khỏi cần ăn cơm, màn thâù của ta cũng phi thường ngon đó.”
A Ngốc cúi đầu, buồn bã nói :” Ta thật sự rất muốn ăn màn thầu của ngài, nhưng…….nhưng là……..ta không có tiền.”
Lão mập ngơ ngác, sau đó thấp giọng nói :” Không có tiền còn đến hàng ta làm gì ? Còn ăn của ta một cái màn thầu nữa chứ. Màn thầu của ta dành cho những người có tiền, còn ngươi là thứ gì ? Định ăn quỵt hả ? Ai….tính ra, xem như là ta xui xẻo, ngươi cút mau, để cho ta còn làm ăn .”
A Ngốc cúi đầu đi sang một bên, hắn âm thầm nghĩ, khi nào có tiền nhất định đem lại trả cho cái bánh vừa rồi .
“ Chờ một chút.” Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của màn thầu lão bản. A Ngốc trong lòng cả kinh, chẳng lẽ lão bản đó lại muốn đuổi theo hắn đòi tiền ? Xoay người lại, hắn đã thấy lão bản kia đang vẫy tay gọi, ý bảo mình đi tới. A Ngốc quay trở lại cửa hàng màn thầu, đầu vẫn cúi gằm như trước, nói :” Lão bản, ta……ta thật sự không có tiền, chờ khi ta có tiền nhất định sẽ quay lại hoàn trả cho ngài .”
Màn thầu lão bản ngẩng đầu nhìn A Ngốc, thở dài nói :” Tiểu tử, ngươi từ nơi khác đên phải không ? Nhất định là bị lạc tới nơi này, lại đây, mấy cái màn thầu này cho ngươi……ăn đi. Đều là vì miếng cơm manh áo cả, cũng chẳng dễ dàng gì, mau cầm lấy đi. “
A Ngốc chết lặng nhìn lão bản, hai mắt từ từ hồng lên, từ khi Âu Văn chết đên nay, người trước mắt này chính là người quan tâm đến mình nhất. Tâm tư hắn vì cái chết của Âu Văn mà lạnh lẽo như băng, nay chợt ấm áp lên một chút, run giọng nói :” Cám ơn….cám ơn ngài, lão bản. Ngài thực sự là người tốt .” Tiếp nhận mấy cái màn thầu, hắn lập tức đem ra nhai nuốt, thật sự là quá đói rồi.
Lão bản từ trong quán lấy ra một chén nước nóng, nói :” Tiểu huynh đệ, ngươi ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn, uống nước đi .”
Trong chốc lát công phu, A Ngốc một hơi đem toàn bộ năm cái màn thầu tất cả nuốt xuống bụng, nhất thời tinh thần đại chấn. Uống xong bát nước nóng vào, toàn thân tràn ngập một cảm giác ấm áp, cảm kích nói :” Đại thúc, cám ơn…….cám ơn ngài, ngài thật sự là người tốt .”
Lão bản nheo đôi mắt ti hí lại, mỉm cười nói :” Cổ nhân nói thật chẳng sai. Năm đó ta cũng bị lạc, gặp được một người bán màn thầu. Trong đầu ta thì nghĩ muốn ăn, nhưng mà cũng giống ngươi chẳng có xu nào trong túi. Sau đó, người bán hàng tốt bụng kia đã thu nhận ta, lại còn đem nữ nhi của mình gả cho ta làm lão bà, mới có ta ngày hôm này. Chúng ta cũng đều có thể tính là người lưu lạc, mấy cái màn thầu tính toán làm gì. Tiểu tử, ngươi chuẩn bị đi đâu a ? Trên người như thế nào lại chẳng đem theo tiền mà đã ra khỏi nhà. Nhìn thanh cự kiếm trên lưng ngươi thì hình như ngươi học vũ kĩ ?”
Nhắc tới chuyện học võ, A Ngốc nhịn không được lại nghĩ tới cái chết của Âu Văn, trong lòng buồn bã một trận :” Đại thúc, cám ơn màn thầu của ngài. Ngài có thể nói cho ta biết, ma pháp sư công hội ở đâu không ?”
Màn thầu lão bản vừa nghe A Ngốc nhắc tới Ma Pháp Sư công hội, trên mặt nhất thời hiện lên thần sắc sùng kính, nói :” Ma pháp sư đều là cao nhân có đại bổn sự, tại thành này đúng là có ma pháp sư công hội, có chuyện gì à ? Ngươi tới đó tìm người ? Hay là có công chuyện ?”
A Ngốc gãi gãi đầu nói :” Là có công chuyện a.” Vừa được no bụng, lại hỏi thăm được tin tức về Ma Pháp Sư công hội, tâm tình bi thương của A Ngốc nhất thời cũng tốt lên nhiều.
Màn thầu lão bản nói :” Ngươi đi theo con đường này về phía trước, tới ngã tư thứ hai thì rẽ trái, đi hết đường đó lại rẽ phải, qua thêm một đoạn đường nữa là có thể tới nơi. Ma Pháp Sư công hội cùng Dong Binh công hội đều ở tại đó. Ta xem chừng không bằng ngươi đi làm dong binh đi, bây giờ trong thành không ít dong binh đoàn đang chiêu binh mãi mã, đãi ngộ cũng tương đối tốt, một tháng thế nào cũng thu được mấy kim tệ. Thật sự là tốt, ngươi ở lại nơi này làm công, tuy rằng có điểm uy khuất, nhưng còn có khả năng kiếm được cơm ăn. Lão bà ta ở nhà trông đứa nhỏ, cũng chẳng giúp ta được cái gì, ở tại nơi này đều do ta tự mình bươn chải.”
A Ngốc cám ơn hảo ý của màn thầu lão bản, dựa theo chỉ dẫn của hắn đi tới công hội Ma Pháp Sư. Di ngôn trước lúc chết của Âu Văn hắn nhất định sẽ hoàn thành, thúc thúc đã nói hắn đi làm ma pháp sư, nhất định là có đạo lý riêng của người.
Vòng qua mấy vòng, A Ngốc đi tới một con đường lớn, trên đường có rất nhiều người đi lại. Ở chỗ này, tùy ý có thể thấy mọi người đều mang trên mình binh khí hoặc trọng trang khải giáp, ngực đeo huy chương của những dong binh đoàn khác nhau. Tại nơi cách đó không xa, một tràng cao ốc thật lớn xuất hiện ngay trước mắt, trên nóc ngôi nhà đó có một tiêu chí vô cùng đặc trưng : một chiếc khiên cùng hai thanh trường kiếm bắt chéo, phía dưới là bốn chữ : Dong Binh Công Hội. Nơi đó không ngừng có người đi ra đi vào, nhìn qua náo nhiệt phi thường.
A Ngốc tò mò nhìn về đó vài lân, đang lúc muốn tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên có một thành viên của dong binh đoàn nào đó hướng về phía đi tới. Người này so với A Ngốc còn muốn cao hơn một ít, mái đầu toàn tóc ngắn màu đỏ dựng đứng lên, mặc một bộ tông sắc bì khải, lưng đeo trường kiếm, trên ngực có đeo huy hiệu dong binh đoàn khắc một đầu sư tử màu đỏ, nhìn qua thật là cường hãn.
“Này, vị tiểu huynh đệ xin đừng bước .” Đại hán chắn trước người A Ngốc .
A Ngốc ngơ ngác hỏi :” Ta à ? Ngươi có việc gì thế ?”
Đại hán ha hả cười, nói :” Tiểu huynh đệ, nhìn trang phục của ngươi, nhất định là người tập võ, có phải là muốn gia nhập dong binh đoàn a ! Chúng ta là Hồng Sư dong binh đoàn trong thành này rất có danh tiếng. Gia nhập với chúng ta đi, lương cơ bản mỗi tháng được ba kim tệ, nếu từ này về sau dong binh cấp bậc của ngươi tăng lên thì lương cũng tăng theo đó. Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ nhất định đều được chia phần, cái này là đãi ngộ tốt nhất rồi đó .”
Đại hán nói rất nhanh, A Ngốc có chút không hiểu được ý tứ của hắn, lắc đầu nói :” Ta……ta không muốn làm dong binh .”
Đại hán ngạc nhiên, nhíu mày nói :” Như thế nào ? Không thể thế được, mặc dù nhìn ngươi không giống người bản địa, nhưng những võ sĩ trẻ tuổi tại nơi này, có người nào lại không muốn trở thành một dong binh giống ngươi đâu. Tiểu tử, cơ hội tốt như vậy nếu ngươi không biết nắm chắc, từ nay về sau nhất định ngươi sẽ hối hận .”
A Ngốc vẫn như trước lắc đầu, nói :” Xin lỗi, ta thật sự không muốn làm dong binh. Xin ngài hãy tránh ra .”
Đại hán hừ một tiếng, hằn học nói :” Tiểu tử không biết xấu tốt .” Nói xong, hắn xoay người hướng Dong Binh công hội đi đến .
A Ngốc trong lòng buồn bực, lẽ nào không gia nhập dong binh đoàn thì là ngu ngốc sao ? Tính ra, thôi thì mặc kệ hắn, trước tiên cứ đến Ma Pháp Sư công hội nói chuyện đã . Nghĩ như vậy, hắn bước nhanh về phía trước .
Ma Pháp Sư công hội cũng đồng dạng là một tòa nhà cao lớn, ở bên cạnh Dong Binh công hội, nhưng rõ ràng là vắng vẻ hơn nhiều, có rất ít người ra vào trong đó. A Ngốc vừa muốn tiến vào, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm :” Chờ một chút, tiểu huynh đệ .” A Ngốc quay đầu lại nhìn, chính là cái tên đại hán tóc đỏ ban nãy. Bên cạnh hắn còn có một người đi theo, người này thân cao xấp xỉ một thước tám, nhìn qua khoảng chừng hơn bốn mươi tuồi, mặt trắng không râu, một đầu tóc đen bóng, khí độ ngưng trọng, chăm chú nhìn bộ dạng A Ngốc cùng Thiên Cương đại kiếm ở trên lưng .
A Ngốc ngơ ngác đứng ở đó, nhìn hai người đi tới trước mặt, đại hán tóc đỏ nói :” Tiểu huynh đệ, vị này là phó đoàn trưởng của Hồng Sư dong binh đoàn chúng ta, là sư môn trưởng bối của ngươi a .”
A Ngốc cả kinh, sư môn trưởng bối, lại nhìn thấy chuôi đại kiếm lộ ra trên vai đối phương, hắn nhất thời nhớ tới lời Âu Văn nói, giật mình nghĩ đến vị phó đoàn trưởng này nhất định là người của Thiên Cương Kiếm Phái. Thúc thúc có nói qua, gặp được người của Thiên Cương Kiếm phái nhất định phải tôn trọng, nghĩ vậy, hắn vội vã hành lễ nói :” Thúc thúc ngài hảo .”
Vị trung niên tóc đen mỉm cười, nói :” Tiểu huynh đệ, chẳng biết người là môn hạ của vị sư huynh nào a ? Ta gọi là Phong Bình, trên bối phận có lẽ cũng là sư thúc của ngươi .”
Sư thúc ? A Ngốc lắc đầu, nói :” Ta….ta không có sư thúc, chỉ có sư phụ thôi .”
Phong Bình trong lòng không khỏi ngạc nhiên, tiểu tử ngốc này nhất định là chưa thấy qua thế sự, mới vừa tiến nhập đại lục. Vì vậy, hắn hòa hoãn hỏi :” Vậy sư phụ ngươi tên là gì ? “
A Ngốc do dự một chút, nói :” Ta……ta không thể nói .” Âu Văn có dặn dò qua hắn, hành tẩu bên ngoài nhất định phải cẩn thận, không thể tùy tiện để lộ thân phận. Tên của Âu Văn thúc thúc khẳng định không thể nói ra, tên của sư phụ Ca Lý Tư lại càng không thể cho hắn biết .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.