Thiện Lương Tử Thần

Chương 10: Huyết Nhật Hàng Lâm




Dòng khí lưu từ lòng bàn tay của Âu Văn chảy vào trong cơ thể A Ngốc.Âu Văn biết A Ngốc tiếp thu rất chậm ,cho nên hắn để cho luồng chân khí dịch chuyển từ từ . Phải mất môt đêm hành công theo một chu thiên lộ tuyến ,Âu Văn đã tương trợ A Ngốc tiến vào trạng thái nhập định . Dòng khí lưu mà Âu Văn truyền vào trong cơ thể A Ngốc cùng với Vãng Sanh quả dần dần dung hợp lại với nhau phát sinh ra trăm mạch sinh cơ ,từ từ vận chuyển . A Ngốc cảm giác toàn thân như trong một cái lò thật lớn ,thư thái khó nói nên lời .
Không còn theo sự khống chế của Âu Văn , A Ngốc tăng dần tốc độ hành công , qua 7 chu thiên thời gian , hắn mới tỉnh lại .
“Thế nào ? cảm giác thế nào? “
Buổi sáng , sau khi Âu Văn trợ giúp A Ngốc hành công xong , chính mình cũng tự điều tức trong chốc lát , rồi phong tỏa khu tiểu viện .Đợi một ngày sau , Âu Văn mới hỏi A Ngốc về cảm giác trước đó . Dĩ nhiên Âu Văn hiểu được , lần đầu tiên tu luyện Sanh Sanh Quyết tối phi thường trọng yếu , nên A Ngốc không thể bị quấy rầy .
A Ngốc từ trên giường , nhìn ra khí sắc bên ngoài , chợt phát hiện ra là trời đã tối . Mặc dù mới chỉ nhập định một ngày một đêm , thế nhưng huyết mạch của A Ngốc thần kỳ thông suốt .
“Thúc thúc , ta cảm thấy rất nhẹ nhàng , tựa hồ như có một cái gì đó lưu chuyển khắp mọi nơi trong cơ thể , tạo nên cảm giác vô cùng thoải mái .”
Âu Văn hài lòng , gật đầu nói :
“Một ngày hành công phát sinh ra đặc điểm như vậy thì quả không sai , ta nhớ lần đầu tu luyện ,cũng phải mất bảy ngày mới đạt tới trình độ như ngươi bây giờ .Có thể thấy được tác dụng của Vãng Sanh quả đối với công pháp tu luyện thập phần bổ ích .
Tốt lắm , ngươi nghỉ ngơi một lát , rồi ăn một chút .Đồ ăn ta đã chuẩn bị rồi .Sau khi ăn xong , cho ngươi 2 giờ để luyện tập ma pháp . Để tránh cho mọi người phải hoảng sợ , ngươi chỉ có thể ở tại phòng mà luyện tập thôi ,nhưng ngàn vạn lần đừng có thiêu rụi phòng đấy .”
Nguyên nhân Âu Văn đồng ý để A Ngốc tiếp tục luyện tập ma pháp , hắn rõ ràng hiểu được . Công phu của mình đại lục là đệ nhất lưu .Nhưng 10 năm làm sát thủ , hắn kết thù kết oán rất nhiều . Nếu mà A Ngốc có thêm một thân phận khác , tương lai có thể giảm bớt phiền toái khi đi báo thù cho hắn .
Một ngày tu luyện làm tâm tình A Ngốc tốt lên rất nhiều . Hắn ửng hồng mặt , nói :
“thúc thúc yên tâm , ta không có đốt cháy phòng đâu , ta đi ăn cơm đây .” ,đoạn bước nhanh ra ngoài .Hắn đột nhiên phát hiện , vị thúc thúc này tựa hồ không có đáng ghét cho lắm .
Sau khi ăn xong ,A Ngốc tranh thủ thời gian , không nghỉ ngơi mà lập tức tu luyện ma pháp . Bởi vì thời gian tu luyện ngắn , hơn nữa hắn cũng chỉ có thể trong phòng sử dụng phương pháp minh tư ( tạm dịch : nhập tọa ) để nâng cao tinh thần lực của chính mình . Minh tư rất khác biệt so với tu luyện chân khí .Minh tư chính là lấy tinh thần lực của bản thân ngưng tụ lại , nhưng lại không sợ bị quấy rấy , tùy thời đều có thể tỉnh táo trở lại . Còn tu luyện đấu khí chính là tu luyện lực lượng của bản thân , phải hoàn thành hết cả chu thiên mới có thể xả công .Bởi thế , tu luyện đấu khí kỵ nhất chính là bị quấy rầy , một khi bị kinh nhiễu , dễ dàng dẫn tới tẩu hỏa nhập ma .
2 giờ sau , Âu Văn mới gọi hắn trở lại :
“ A Ngốc , nếu như ngươi đơn giản chỉ tu luyện tinh thần lực , chẳng những đối với tu luyện sanh sanh quyết không có ảnh hưởng ,ngược lại càng làm cho tinh thần lực ngày càng mạnh , chân khí trong cơ thể cũng dễ dàng khống chế hơn .Ta thấy biện pháp này có vẻ đúng đấy .Cơ bản của ma pháp là ma pháp lực , cũng là tinh thần lực .Như vậy đi , từ nay về sau , ta cấp cho ngươi mỗi ngày 3 giờ để minh tư , ở giai đoạn hiện nay , ngươi luyện tập bảy chu thiên mỗi ngày là đủ .Thời gian còn lại , ta sẽ chỉ điểm thêm cho ngươi một chút ít kiến thức .
A Ngốc nghi hoặc hỏi :
“ nếu chỉ dùng minh tư để đề cao ma pháp lực mà không luyện tập ma pháp , hỏa diễm ma pháp có bị ảnh hưởng khi sử dụng hay không a ?”
Âu Văn cười đáp :
“cái tên tiểu tử ngươi trở nên thông minh từ khi nào thế .Tất nhiên là minh tư ảnh hưởng tới khống chế ma pháp , nhưng ngươi có biết , ma pháp lực là cơ sở của ma pháp . Khi ma pháp lực được đề thăng mới phát huy được ma pháp cường đại , không phải sao !! .Chờ ngươi luyện tập Sanh Sanh quyết đến một trình độ nhất định , ma pháp sẽ không còn tác dụng lớn nữa đâu .Đối với ta mà nói ,trừ phi là Ma đạo sĩ cấp bậc , nếu không rất khó tạo thương tổn cho ta .
Đặc điểm lớn nhất của Sanh Sanh quyết chính là có thể khắc chế được hết thảy tà ác chi khí , bởi vì Sanh Sanh Quyết là thần thánh đấu khí chánh tông mà .Nếu đấu khí cường độ vượt qua ma pháp công kích cường độ , thì ma pháp vô phương tạo thành thương tổn .Có lẽ ngươi hiện tại còn nhiều điều không rõ ,từ nay về sau , ngươi sẽ tự hiểu ra lý lẽ đó .
A ngốc gãi gãi đầu nói :
“Ta minh tư đã xong rồi , thúc thúc , chúng ta bắt đầu tiếp được chưa ?”
Âu Văn gật đầu đáp :
“Nền tảng ban đầu rất trọng yếu ,sanh sanh quyết chia làm chín trọng , khi ngươi đạt tới đệ tam trọng , ta mới dạy ngươi những thứ khác .Bây giờ ngươi ngồi xuống đi .Hôm nay ta sẽ không tương trợ ngươi , ngươi phải dựa theo quá trình vận hành lộ tuyến như ngày hôm qua mà tu luyện , cho đến khi dòng khí lưu yếu ớt trong cơ thể ngươi được bao phủ bảy tầng , ngươi mới có thể dừng lại .
A Ngốc ngồi trên giường , nhờ Âu Văn giúp đỡ ,xuất thành tư thế “ngũ tâm triêu thiên ”.Âu Văn cũng chuẩn bị vận công , A Ngốc đột nhiên mở mắt.
“Có chuyện gì vậy A Ngốc , có gì không thoải mái ư?” Âu Văn quan tâm hỏi
Mặc dù sanh sanh quyết là phương pháp tu luyện chánh tông , nhưng tu luyện lệch lạc sai lầm cũng rất dễ dàng .
A Ngốc đỏ mặt đáp :
“thúc thúc , khẩu quyết mà ngài dạy hôm qua , ta đã quên mất rồi .Hơn nữa ,ta cũng không có tìm thấy lộ tuyến của dòng khí lưu.”
Âu Văn thiếu chút nữa thì ngã lăn ra đất ,cả buổi tối hôm qua chuyên chỉ niệm khẩu quyết , tốc độ hành công cũng không có nhanh , tại sao lại có thể quên được chứ .
A Ngốc gõ đầu nói : “Có phải A Ngốc rất kém không”
Âu Văn thầm nghĩ ,” quả thực là rất kém , rất ngốc a !” .Hắn đi tới bên người A Ngốc nói :
“Ta hướng dẫn ngươi tu luyện lại một lần nữa , bất quá tốc độ của ta lần này sẽ nhanh hơn , ngươi nhớ cho kỹ .”
Nói xong , hắn vừa niệm khẩu quyết , đồng thời thúc giục A Ngốc vận hành chân khí trong cơ thể .Sau một chu thiên , A Ngốc nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập dịnh ,sang đến bình minh ngày thứ hai , đã vận hành thành công thất biến sanh sanh quyết .
Từ đó trở đi , A Ngốc tiến vào trạng thái sinh hoạt theo một quy luật.Buổi sáng tỉnh dậy , Âu Văn dạy hắn ngôn ngữ Tây Ba Tộc của Tác Vực Liên Bang, mặc dù A Ngốc học rất chậm , nhưng hắn cũng vẫn kiên nhẫn , trong tình huống này, hắn phải cần thời gian gấp 3 lần người bình thường mới có thể nhớ kỹ được . Buổi chiều, Âu Văn cấp cho hắn vài giờ tự do hoạt động , khi đó hắn thường cùng với mấy người cháu của Tịch Nhĩ nô đùa , sống cùng với bọn họ một khoảng thời gian , A Ngốc cũng dần hoạt bát hẳn lên .Đến tối , sau khi ăn cơm xong ,A Ngốc bắt đầu minh tư , đến khi dân trong thôn đi vào giấc ngủ , Âu Văn đánh thức hắn dậy , luyện tập sanh sanh quyết .
Khi mới bắt đầu ,A Ngốc thường xuyên quên khẩu quyết cùng với lộ tuyến hành công phức tạp .Cùng với Âu Văn tu luyện gần 1 tháng , hắn mới miễn cường nhớ hết .
Âu Văn nói với Tịch Nhĩ , cũng đã dành dụm được chút ít để dưỡng già ở đây, cho nên căn bản bây giờ Âu Văn không cần phải làm việc nữa .Nghề sát thủ tuy không tích lũy để có thể sống tốt ở nơi này , nhưng cuộc sống của hắn và cũng A Ngốc cũng tạm thời đầy đủ .
Thời còn niên thiếu , Âu Văn chưa từng có khoảng thời gian nhàn hạ , nhưng một tháng này , hắn tựa hồ quên đi thân phận của mình , hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống với người dân của Thạch Đường trấn .
Thần thánh lịch –ngày 14, tháng 4 năm 989
Sáng sớm này , Âu Văn cùng A Ngốc cảm nhận được một bầu không khí khác thường đang tồn tại .Đứng trong viện , Âu Văn ngước mắt nhìn trời , lúc này mặt trời đã lên khá cao , nhưng là hôm nay dường như có vẻ u ám , từng đám mây đen che lấp ánh mặt trời .Bầu trời dị thường một màu đen kịt , từng cơn gió lạnh thổi qua .
Đứng bên cạnh Âu Văn , A Ngốc không khỏi rùng mình .Hắn đột nhiên có một dự cảm rất xấu , nhưng không rõ rốt cuộc là vì sao !
Âu Văn nhíu mày nói : “ hôm nay là ngày gì,sao bầu trời âm u thế này !”
A Ngốc đáp : “đúng thế , cảm giác vô cùng không thoải mái , thúc thúc có biết chuyện gì xảy ra hay không ? A! Thúc thúc nhìn kìa , mây đen như thế nào lại biến thành màu đỏ thế kia.”
Âu Văn kinh hãi , ngửng đầu nhìn lên , quả nhiên vốn đang mây đen , bỗng chốc trở thành màu đỏ .Hiện tượng kỳ quái này làm hắn bất chợt nhớ đến một cái gì đó ,Đột nhiên, đám mây màu đỏ dần dần tan đi , mặt trời xuất hiện lại, nhưng lần này không tỏa ra ánh nắng chói chang màu vàng , thay thế vào đó toàn một màu máu .Cả vùng trời nhiễm thành một màn huyết sắc .
Âu Văn thất thanh thét : “huyết nhật lâm thiên”*
A Ngốc đứng yên lặng hỏi :”thúc thúc , cái này là sao vậy a !?”
Âu Văn lắc đầu , không có trả lời , trong lòng có một cảm giác cực kỳ quái dị . ‘Huyết Nhật Lâm Thiên’* , hắn cũng chỉ nghe nói qua , ngàn năm mới xuất hiện một lần vào lúc ngày gần tàn là lúc tà khí trong ngày trỗi dậy mạnh mẽ nhất .
Âu Văn sờ tay lên ngực , lực lượng tà ác tràn ngập toàn thân, hắn miễn cưỡng thúc dục sanh sanh chân khí đè nén cảm giác tà ác xuống , rồi nói :
“A Ngốc , thúc thúc cần tọa tĩnh lại trong chốc lát , ngươi tốt nhất nên ra ngoài . Từ hôm nay ở nhà , luyện tập ma pháp , buổi tối vận công theo chín lần chu thiên .”
Nói xong , Âu Văn chạy nhanh về phòng , hắn phải nhanh chóng vận dụng sanh sanh quyết để áp chế cỗ mênh mông tà khí đang tuôn chảy trong cơ thể .
Thần Thánh giáo đình,Kì Thần điện .
4 người mặc áo choàng đỏ đang đứng trên tầng đài cao, nằm ở chính giữa thần điện .Bọn họ là tứ đại hồng y tế tự chuyên việc xử lý mọi sự vụ củaThần Thánh giáo đình .Ở giữa đài , là một lão nhân râu tóc bạc trắng , một tay nắm vào ,tay kia đặt trên trán , khoác trên người bộ bào tế tự màu vàng , trên đầu đội vương miện vàng , hiển nhiên thân phận cao quý.
Tại bậc đài phía dưới, 12 người mặc bạch bào tế tự ngồi khoanh chân xung quanh .Chú ngữ vang lên khắp đại điện ,thần thánh khí tức không ngừng phát tán ra từ Kì Thần Điện .
Bên ngoài Kì Thần Điện , hơn 1800 cao cấp tăng lữ cùng thần nữ cùng ngâm xướng thần chú , thanh âm vang vọng chân trời .
Phạm vi chung quanh Kì Thần điện tỏa ra khí tức thần thánh .Thánh lực mênh mông hướng lên trời cao . Trên không trung , bầu trời đỏ lòm một màu máu phát ra yêu dị chi khí đối chọi với Thần Thánh chi khí .
Âm thanh ngâm xướng không hề bị đứt đoạn , trong lúc ngâm xướng , bầu trời đột nhiên đổ xuống cơn mưa màu hồng .Mặc dù hồng vũ ( mưa màu hồng) đổ xuống không lớn , nhưng những người mặc bạch bào tế tự tại Tế Tự Môn đều bị nhuốm thành màu hồng sắc .
Kì Thần Điện , âm thanh ngâm xướng ngừng lại ,lão nhân ở giữa đài cao thở dài một tiếng :
“huyết nhật đương không,tất xuất yêu nghiệt,huyết vũ tát thế,kiếp nan dĩ thành (tạm dịch : ngày máu trên trời cao , xuất ra yêu nghiệt , mưa máu rơi xuống . kiếp nạn khó tránh ) , xem ra ý trời khó cưỡng lại được .”
Một hồng y tế tự nói :
“Giáo Hoàng đại nhân , chúng ta đã làm hết sức của mình rồi .Vài chục năm sau , chỉ cần thuận lợi vượt qua kiếp nạn , thì ngàn năm kiếp nạn sau cũng sẽ qua đi.”
Kim Y lão giả ( lão nhân mặc đồ vàng) gật đầu đồng ý :
“từ bây giờ ,mệnh lệnh các thần chức nhân viên chuẩn bị chiến đấu .Đồng thời 4 người các ngươi bắt đầu chuẩn bị kế hoạch cứu thế .Đại kiếp ngàn năm có quan hệ tới tình thế của cả đại lục .Theo như giáo đình thánh kinh có ghi chép lại , ngàn năm đại kiếp khiến cho sinh linh đồ than .
Hi vọng lúc này đây, cố gắng thuận lợi vượt qua .Chỉ cần chúng ta tìm được người chủ cứu thế , chúng ta lúc đó đối phó mới dễ dàng hơn , cho nên các ngươi phải nhanh chóng đi tìm!”
Trong lòng khẽ thở dài , chính vì hạo kiếp phủ xuống ngàn năm trước , mới có giáo đình ngày hôm nay .Lúc đó trường hạo kiếp xảy ra trên khắp lục địa .Các chủng loại sinh linh tử thương vô số .
Tại thời khắc cuối cùng , thiên thần hiển thế , hóa thành chủ cứu thế , tiến tới nhân gian , diệt sạch hoàn toàn tà ác .Cũng chính ngày đó , ra đời thần thánh lịch năm đầu tiên , vị cứu thế chủ cũng trở thành đệ nhất giáo hoàng .
Trước khi lâm chung , người đó tiên đoán kiếp nạn sẽ xảy ra vào ngàn năm sau .Hôm nay , huyết nhật chi triệu ( ngày máu trở lại ) , ứng nghiệm với lời tiên đoán của vị cứu thế chủ .
11 năm sau , thần thánh lịch năm thứ 1000 là lúc kiếp nạn lại giáng xuống nhân gian .Không biết giáo hoàng hiện tại có đủ thần lực để giải trừ kiếp nạn , hay là hi vọng chỉ có thể tìm được ra vị cứu thế chủ mới .
4 vị hồng y tế tự đồng thời khom người : “ Vâng ! giáo hoàng đại nhân!”
Giáo hoàng đảo mắt một vòng , ngâm xướng lên một tiếng:
“cầu nguyện tới đức chúa trời”
Quang mang chợt lóe lên , rồi biến mất trên chính giữa đài cao .4 hồng y tế tự thôi động pháp lực , bay xuống dưới đài .Đột nhiên,chạy ra một tiểu cô nương, trạc khoảng 10 tuổi,mặc bộ y phục màu trắng , nắm chạt lấy một vị hồng y tế tự có thân hình to lớn , rồi hỏi :
“ Ba ba , ba ba ( cha) , các người vừa nãy làm gì a !?”
Vị hồng y tế tự bế cô bé lên ,thấp giọng nói :
“Nguyệt Nguyệt , sao ngươi tới đây , không phải ta nói ngươi ở nhà chờ ta sao?”
Nguyệt Nguyệt chẩu cái miệng nhỏ nhắn lên đáp :
“Ba ba cùng mụ mụ (mẹ) ra ngoài , nguyệt nguyệt ở nhà một mình thấy nhàm chán lắm .”
3 vị ồng y tế tự đã rời khỏi , 10 người bạch y tế tự đứng lên , liền đó , một nữ bạch y tế tự đi đến đón lấy Nguyệt Nguyệt , thấp giọng nói :
“Nguyệt Nguyệt , mụ mụ bây giờ dẫn con trở về.”
Vị hồng y tế tự lắc lắc cái đầu , hắn biết , đối với nữ nhân này , hắn một chút biện pháp cũng không có .
Trời máu cùng mưa máu cùng xuất hiện đồng thời trong một ngày , rồi lần lượt tiêu tán , hết thảy đều trở lại hiện trạng bình thường .A Ngốc thủy chung cũng không được vui , cũng không có tâm tình để tu luyện ma pháp , không hiểu vì cái gì , hắn luôn cảm thấy bứt rứt , khó chịu .
Trời máu cùng mưa máu biến mất , Âu Văn mới tỉnh táo nhập định trở lại , chèn ép lực lượng tà ác thể khiến Âu Văn dị thường mỏi mệt .
“Thúc thúc , ngươi đã tọa công xong rồi ư?”
Âu Văn gật đầu thừa nhân :
“Lực lượng tà ác thật mạnh a ! xem ra kiếp nạn trong truyền thuyết là có thật a. !”
A Ngốc hiển nhiên không hiểu được những gì mà Âu Văn thuyết ,nói :
“Tịch Nhĩ thúc thúc có qua đây một lúc .Ta nói là người đang bị bệnh , đang nghỉ ngơi .Tịch Nhĩ thúc thúc nói ,tất cả ngư dân hôm nay đều không ra khơi đánh cá .Tịch Nhĩ thúc thúc còn muốn hỏi người có biết chuyện gì đang xảy ra hay không !”
Âu Văn nhu thuận , gật đầu nói : “ tốt , bây giờ chúng ta ăn chút gì đi.!”
Hai người ăn uống qua loa rồi Âu Văn đi ra ngoài , còn A Ngốc ở nhà bắt đầu minh tư . 
Khi mà khí tượng đột biến quái dị , làm hết thảy người dân trong đại lục nháo nhào , có người thì vui ra mặt , có người thì trầm mặc buồn rầu .Nhưng không ai nói được tại ngày đó ,bầu trời lại biến thành màu đỏ máu như vậy . Mấy tháng sau cái ngày đầy máu trên bầu trời , lòng người mới ổn định trở lại . 
Đại lục tứ quốc không ngừng thực thi chính sách an dân . Có điều , Thần thánh giáo đình cho tới lúc này vẫn một mực tĩnh lặng , không có chút ý kiến gì về vụ việc kỳ dị đã xảy ra . Trong khoảng thời gian ngắn cũng khó tránh khỏi có vài lời bàn tán bất mãn về thái độ của giáo đình .
Phải một năm sau , sự ảnh hưởng của hiện tượng trời máu cùng với mưa máu trong lòng mọi người mới hoàn toàn biến mất . Nhưng trên đại lục lúc này , bắt đầu xuất hiện một tia hào khí quỷ dị .
Thần thánh lịch tháng 5 năm 999 ,A Ngốc ở Thạch Đường trấn đã được 1 năm lẻ 2 tháng .
“ A Ngốc ca ca , ngươi so với khi trước , đã cao lên rất nhiều a .!”
Ở tuổi 13 , A Ngốc nhìn vào tiểu cô nương kém mình 2 tuổi – Tịch Phỉ , nói :
“Phải như vậy không ! dạo này ăn cũng nhiều hơn , chắc cao lên không ít.”
A Ngốc 13 tuổi , thân cao 1 thước 6 , so với những đứa trẻ đồng lứa tuổi đúng là rất cao lớn .
Trong 1 năm nay , ngoại trừ hướng dẫn luyện tập sanh sanh quyết ,Âu Văn không có dạy cho A Ngốc công phu .1 năm đã qua, A Ngốc có thể nắm vững ngôn ngữ của Tác Vực Liên Bang .Bởi vì 6 đại chủng tộc của liên bang chỉ có giọng nói khác nhau , cho nên Âu Văn chỉ dạy cho A ngốc Tây Ba Tộc ngữ ,cũng chính là ngôn ngữ của Tác Vực Liên Bang .
A Ngốc tu luyện dị thường cố gắng .Sau những nỗ lực không mỏi mệt , bây giờ mỗi tối ,A Ngốc có thể vận hành 27 chu thiên , sanh sanh quyết cũng đã tu luyện tới đệ nhị trọng .
A Ngốc cũng đã từng hỏi Âu Văn , tu luyện tới trình độ nào mới có thể rời đi .Âu Văn không có trả lời trực tiếp , mà chỉ nói , nếu muốn học tốt , cần phải nỗ lực phi thường mới được .
Bây giờ Âu Văn mới bắt đầu dạy A Ngốc ngôn ngữ của giáo đình , dù sao thì đó cũng là ngôn ngữ thong dụng của đại lục .A Ngốc phải học theo một khóa trình .
Hôm nay ,sau khi học xong giáo đình ngữ ,A ngốc cùng cháu gái của Tịch Nhĩ ra ngoài bờ biển chơi .Một năm hơn tu luyện sanh sanh quyết , thân thể của A ngốc so với trước khi rời khỏi Ni Nặc thành đã cường tráng hơn ,mặc dù diện mạo không có anh tuấn khôi ngô , nhưng khi chất thật thà hiền hậu của hắn khiến người dân thôn này rất yếu mến .
“A ngốc ca ca , chúng ta đi bơi được không !” Cháu trai của Tịch Nhĩ năm nay mới 8 tuổi , tên là Tịch Phong hỏi .
Lúc này đã bước vào tháng năm , đối với những đứa trẻ sinh sống ở gần bờ biển thì thời gian này có thể bắt đầu bơi lội .
Dựa theo bối phận mà nói , bọn nhỏ phải gọi A Ngốc là ‘thúc thúc’ , nhưng vì tuổi tác cách biệt không lớn , lại không có người lớn bên cạnh , bọn chúng đều gọi A ngốc là ‘ Ca ca’ .
A ngốc bơi lội cũng không tốt cho lắm , chỉ là mới được cha của Tịch Phỉ hướng dẫn vài lần , do dự một hồi , hắn cúi đầu nói :” các người đi đi , ta bơi không tốt lắm đâu .”
Mới chỉ có 4 tuổi ,cháu út của Tịch Nhĩ là Tịch Lôi reo lên : “ ta đi , ta đi nữa !”
Tịch Phỉ nói : “không được , ngươi còn quá nhỏ , mau trở về nhà đi , chỉ có người lớn bọn ta đi bơi , ngươi đi không được.”
A Ngốc bế Tịch Lôi lên ngực mình nói :
“ Tịch Lôi , ngươi ở trong nước biển nguy hiểm lắm ,ngươi còn nhỏ , không thể ra ngoài bơi được đâu ,ta cũng không có bơi , chúng ta chơi trờ đắp cát được không ?”
Tịch Lôi nhìn A ngốc gật đầu đáp :
“được rồi , nhưng mà A Ngốc ca ca phải đắp cho ta một tòa thành lớn mới được đó nha .”
A Ngốc gật gật đầu , nhìn quả Tịch Phỉ nói :
“Phỉ nhi muội muội , ngươi đi bơi cùng Tiểu Phong đi , ta chơi với Tiểu Lôi ở chỗ này .Bất quá , các người không được ra chỗ sâu , rất nguy hiểm a .!”
Tịch Phỉ cùng Tịch Phong cởi bỏ áo khoác ngoài , chạy nhanh ra biển , bọn chúng đã được cha dạy cho cách bơi lội , những đợt sóng nhỏ căn bản chẳng có là gì .Trong chốc lát , đã không thấy bóng dáng bọn chúng trên bờ biển đâu nữa .A ngốc và Tịch Lôi chơi đùa bên bờ biển , tuy mới chỉ có 4 tuổi , nhưng Tịch Lôi cũng phi thường cao hứng nô đùa .
Đột nhiên ,bầu trời vốn tĩnh lặng , kéo đến mây đen trùng trùng ,gió lớn bắt đầu thổi mạnh trên mặt biển , kéo theotừng đợt sóng cao dồn dập .
A ngốc đứng lên , nhìn về mặt biển phía đằng xa , nhưng hắn tịnh không có nhìn thấy thân ảnh của Tịch Phỉ tỷ đệ ,thì thầm tự nói :
“ giờ này sao không có quay lại , lâu như thế sẽ rất nguy hiểm.”
Tịch Lôi lắc lắc cánh tay của A Ngốc hỏi :
“ A ngốc ca ca , tỷ tỷ bọn họ không có việc gì chứ ?”
Mưa đổ xuống , kéo theo từng đợt gió lạnh ,A Ngốc đi về phía bờ biển , dõi nhìn về phía xa xa , vẫn không thấy bóng dáng chị em Tịch Phỉ , hắn quay đầu nói với Tịch Lôi :
“Lôi Lôi ! trời mưa rồi , ngươi về nhà trước đi ,nói cho gia gia ngươi , bảo bọn họ nhanh tới đây ngay ,Phỉ nhi muội muội và tiểu Phong chưa có trở về , ta ở chỗ này chờ !”
Tịch lôi gật đầu, quay người chạy về phía tiểu thôn chạy đi .Gió thổi càng mạnh , mưa mỗi lúc một nặng hạt , nhưng bong dáng của Tịch Phong và Tịch Phỉ vẫn chưa thấy .Bọn họ đều là bạn tốt của A Ngốc , trong lòng A Ngốc , bọn họ như người thân của mình .Lo lắng đi tới bờ biển , không quản từng đợt song nước quật vào thân thể .
“Không được , không có thế nào a ! Nếu Tịch Phỉ và Tịch Phong có xảy ra điều gì bất trắc , mình phải đối mặt với Tịch Nhĩ thúc thúc thế nào đây . “
Nghĩ vậy , A Ngốc cởi bỏ áo ngoài , rất nhanh nhảy xuống biển .Mặc dù kỹ thuật bơi lội của hắn không tốt cho lắm , nhưng tu luyện sanh sanh quyết,khiến thân thể hắn phi thường tráng kiện .Điều chỉnh lại hơi thở , ngực không ngừng phập phồng , trong một thoáng công phu , hắn đã bị sóng nước đẩy ra chỗ sâu của biển ,bờ biển trở thành một đường thẳng tắp , mơ hồ hắn vừa nhìn vừa cất giọng gọi to tên của Tịch phỉ và Tịch Phong .Nhưng tiếng gọi của hắn hoàn toàn bị tiếng song biển lấn áp .Tại đây , trên mặt biển sóng nước mờ mịt ,không có biết mình đang ở đâu , hắn cho tới bây giờ vẫn chưa ý thức được , mình đang lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Bởi vì thủy triều lên , 3 người con trai của Tịch Nhĩ đều thu thu thuyền trở về nhà .Vừa bước đến cửa , bọn họ nhận được hồi báo của Tịch Lôi , không có nghĩ ngợi , lập tức chạy ra phía bờ biển .
Tịch Lôi kêu lên :” Ba ba , người xem , không phải kia là ca ca và tỷ tỷ sao?”
Tịch Phỉ cũng thấy được bọn họ , phấn khởi chạy đến kêu lên :
“ba ba , nhị thúc , tam thúc , các người tại sao tới đây thế !”
Cha của Tịch phỉ là Tịch Trung trầm giọng nói :
“ Gan các ngươi cũng lớn lắm , song lớn như thế mà cũng ra ngoài biển bơi , nếu để cho nước cuốn trôi đi thì làm thế nào !”
Tịch Phỉ thè lưỡi , kéo tay cha mình , dịu dàng nũng nịu :
“Ba Ba không cần lo lắng , tài nghệ bơi lội của ta và tiểu Phong rất tốt , có thể xảy ra chuyện gì chứ .Chẳng qua bão tới quá nhanh , khiến bọn ta có chút kinh hoảng thôi “ , rồi nhìn sang Tích Lôi hỏi :
“ Tiểu Lôi ,A ngốc ca ca đâu , không phải ngươi ở cùng một chỗ với ca ca sao !”
Tịch Lôi nhìn về phía cha mình đáp :
“A ngốc ca ca không phải ở bờ biển chờ các ngươi sao ? tại sao không có thấy đâu nữa ?”
Tịch Trung nhìn lại hai người huynh đệ của mình rồi nói :
“Mọi người chớ nóng vội ,A ngốc nhất định sẽ không bỏ lại Phỉ Nhi và Phong Nhi để về trước đâu , chắc hắn đang ở đâu đó xung quanh đây thôi .”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy , nhưng trong lòng hắn chợt nhói lên một dự cảm chẳng lành .Bãi biển thẳng dài như thế , lại không có vật gì cản mắt , nếu là đang đứng ở đây , bọn họ liếc mắt đã có thể thấy được mới đúng .
Tịch Phong thốt nhiên hỏi :
“ba ba , đại bá ,tam thúc , các người nhìn đi , đây không phải áo khoác ngoài của A Ngốc ca ca sao ?”
Tịch Trung ,Tịch Phát , Tịch Bạch chạy tới chỗ gần đó , quả nhiên áo khoác ngoài của A Ngốc đang nằm trên mặt cát , đã bị nước mưa thẫm ướt .Ba người đột nhiên biến đổi sắc mặt :
“không tốt rồi ,nhất định là A ngốc bơi ra ngoài biển tìm các ngươi , ở dưới nước , khả năng bơi lội của hắn không tốt , sợ rằng rất khó trở về . Lão tam , ngươi mau thong tri cho Âu Văn thúc thúc , lão nhị , chúng ta cùng ra ngoài biển tìm kiếm .”
Lúc này ,A ngốc không còn nhìn thấy bờ biển đâu nữa , từng đám mây đen kịt bầu trời , mưa gió không ngừng quất vào thân thể của hắn .Lấy tay vuốt nước trên mặt, A Ngốc lo lắng nhìn về 4 phía :
“Phỉ Nhi , Tiểu Phong , các người ở nơi nào “
Trong thâm tâm, hắn rất lo lắng cho Tịch Phỉ và Tịch phong , nhất thời làm hắn uống vài ngụm nước biển.Ở tình thế này, hắn dị thường khó chịu , càng ngày càng xuống sức , cơ thể A Ngốc mỗi lúc them đuối dần .
Đang trên mặt biển , tự nhiên A Ngốc có cảm giác dưới chân mình truyền đến một cơn đau đớn , tựa hồ như có cái gì chạm phải chính mình . Hô to một tiếng , A ngốc khu động thân thể .Tiềm thức ẩn sâu bỗng chốc trỗi dậy mãnh liệt , cơ nhục toàn thân mạnh mẽ hoạt động , máu huyết từ thân chảy ra đỏ ối mặt biển xung quanh .A ngốc dùng hai tay giữ cân bằng cho thân thể , cố hết sức bạt ngang sang 2 bên , quẫy đùi bên phải , máu lưu chuyển xuống dưới , A Ngốc hấp một ngụm lương khí , sanh sanh chân khí trong cơ thể tự động chuyển qua miệng vết thương , tự động phong bế huyết mạch , không làm cho máu chảy ra nữa .
Nước biển không ngừng đập vào vết thương , khiến A ngốc suýt chút nữa thì ngất đi .Hai tay giữ thân thể cân bằng , đột nhiên vặn vẹo , tựa như đôi tay không phải của chính mình ,A ngốc di chuyển thân thể trên mặt nước, nhìn thấy một con quái ngư màu vàng dài hai thước .So với những con cá khác mà A Ngốc đã từng thấy qua , màu sắc của con quái Ngư này hoàn toàn khác biệt , hơn nữa trong miệng nó phát ra những luồng kim quang lòe lòe , rồi nó há miệng táp vào đùi của A Ngốc .
A ngốc một tay nắm chặt miệng con quái ngư , một tay nắm lấy đuôi , cứ thế bồng bềnh trên mặt biển , để nước cuốn đi .Bởi vì mất đi không ít máu , nên hắn mê man đi một trận , cảm giác thấy song biển không ngừng ập lên người .Quái Ngư dãy dụa một hồi , vẫn không thoát khỏi hai bàn tay của A Ngốc .
A Ngốc vẫn nhìn vào con quái ngư nói :
“ ngươi , ngươi vì cái gì mà tấn công ta.”
Quái Ngư quẫy động toàn thân , nước trên mắt không ngừng rơi xuống , giống như đang khóc , hai mắt lóe ra kim quang , trừng trùng nhìn A ngốc ai oán,tựa hồ muốn cầu xin A Ngốc thả mình ra.
A Ngốc mềm lòng nói:
“Ta thả ngươi ra, bất quá ngươi không được cắn ta .Từ nay về sau , ngươi không được tấn công người khác nữa .”
Nói xong , đoạn ném Quái Ngư ra xa , kim quang tan biến dần vào trong nước , Quái Ngư lặn đi ,không thấy đâu nữa .
A Ngốc cẩn thận xem xét vết thương đã ngừng máu trên đùi, tiếp tục hô to :
“Phỉ Nhi , Tiểu Phong , các người ở đâu , ta là A ngốc đây !”
Gọi lên vài tiếng ,giọng của A Ngốc yếu dần , nước biển không ngừng ập vào miệng hắn .Ý thức của A Ngốc càng lúc càng mơ hồ .Vừa lúc A Ngốc sắp buông rơi thân thể , thì một luồng kim quang chợt lóe lên , con Quái Ngư quay trở lại , há miệng ngậm lấy A Ngốc,trên miệng có giữ một cái gì đó.
A ngốc vốc nước lên mặt ,thở hổn hiển hỏi : “ cho ta ư?”
Quái Ngư tựa hồ hiểu được , gật gật đầu.A Ngốc lấy từ miệng con Quái Ngư xuống cái bạch sắc ngọc thạch giới chỉ ( nhẫn ngọc thạch màu trắng ) .Nhìn bề ngoài cũng không có gì đặc biệt .A Ngốc nhìn giới chỉ mông lung ,miễn cưỡng đeo vào ngón trỏ của tay trái .Bất ngờ ,một cơn song lớn ập đến , hắn nhất thời mê man bất tỉnh .
Tịch Bạch dẫn đầu nhóm người,Âu Văn rất lo lắng cho A Ngốc chạy nhanh ra hướng biển.Từng đợt sóng lớn không ngừng đánh vào bờ cát .Tịch Phỉ ,Tịch Phong cùng Tịch Lôi vẫn đứng ở đó .Tịch Phỉ và Tịch Phong biết mình đã gây ra đại họa , cúi đầu không lên tiếng ,Âu Văn vội vàng hỏi :
“Phỉ Nhi ,ba ba người cùng với hai thúc thúc của ngươi đã tìm thấy được A Ngốc chưa ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.