Thiên La

Chương 18: Lạc Nhạn Cốc






Âm thi phấn dùng để triệu hồi hài cốt chỉ có tác dụng với thú cốt không có tác dụng với nhân cốt.- Chỗ kia có âm khí.Lâm Phong tiến lại gần một gốc cây, hắn lấy ra một ít âm thi phấn rãi xuống đất, lúc sao có một cái đầu lâu trồi lên hít lấy hít để, cảnh tượng thập phần kinh dị.- Là xương của một con hoàng cấp yêu thú, không biết đánh đấm thế nào mà chỉ còn lại có cái đầu.Hắn lấy ra thực cốt bạch tiễn đâm vào khúc xương, xương trắng lập tức hóa thành tro bụi.Trên đường đi thỉnh thoảng Lâm Phong lại gặp được mấy bộ hài cốt, phần lớn đều bị tàn phá, có lúc gặp phải một đầu yêu thú chưa kịp phân hủy từ trong đất phóng ra dọa hắn chết khiếp.Giữa trưa, Lâm Phong đến bên ngoài quỷ lâm, nơi này âm khí dày đặc, một tiếng chim hót cũng không có, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Xung quanh quỷ lâm được một lớp hắc vụ bao phủ, nhìn từ xa như một cục than bóc khói khiến người ta cảm giác rợn người.- Huyễn vụ.Giọng nói lão đầu truyền vào tai hắn.- Tiểu tử tạm thời không thể vào trong, huyễn vụ nơi này có chút kỳ lạ hình như là do trận pháp tạo thành.- Quỷ lâm rộng hơn mấy trăm dặm nơi nào cũng có hắc vụ, nếu do trận pháp tạo thành thì nhất định phải là một đại trận rất lớn.- Có thể là địa cấp trận pháp.- Lợi hại như vậy sao?Lâm Phong nhớ không lầm thì trận pháp phòng hộ của Thương Vân thành là một cái huyền cấp trận pháp do chính tay trận sư của Vô Cực thánh cung bài ra, một khi kích phát có thể ngăn được sức tấn công của 1000 đầu yêu thú huyền cấp trong thời gian một canh giờ.Với tu vi bay giờ của hắn một khi tiến vào địa trận chẳng khác gì bước vào tử môn quan, không cần lão đầu nhắc nhỡ hắn cũng sẽ rời đi.
Lâm Phong chợt nhớ tới một chuyện liền nói với lão đầu.- Ta nghe nói hắc vụ bên trong Quỷ Lâm cứ mười mấy năm sẽ suy yếu một lần, hình như lần tiếp theo chỉ còn hơn 1 tháng nữa.- Vậy đợi đến lúc đó sẽ tiến vào.- Hài…Lâm Phong vỗ đầu, tại sao hắn lại có thể nói ra những lời ngu ngốc như vậy chứ, lần này đúng là tự đào hố chôn mình.

Một tiêu kế tiếp là Lạc Nhạn cốc, nơi này cách khá xa Quỷ Lâm muốn đến nơi ít nhất cũng phải mất vài ngày.Nghĩ ngơi bên ngoài hoang nguyên là một chuyện vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tấn công, nguy hiểm không chỉ đến từ yêu thú mà còn đến từ tu sĩ, ở trên cái đại lục này nơi tốt nhất để giết người cướp của chính là hoang nguyên.Nhưng chuyện này đối với Lâm Phong như muối bỏ biển bởi vì hắn chính là thổ địa nơi đây, địa bàn nằm trong phạm vi ngàn dặm xung quanh Thương Vân thành hắn rõ như lòng bàn tay.Lâm Phong tìm được một cái hang động dừng chân, hắn bố trí vài cái bẩy bên ngoài để đề phòng bị tập kích.- Lão đầu đã tìm ra phương pháp phá giải huyễn vụ chưa?- Thứ này lão phu chỉ cần liếc mắt là nhận ra, đáng tiết Thương Vân thành không có tài liệu.- Tốt quá… à ý của ta là không cần quá gấp, có câu dụng tốc bất đạt.- Nhưng ở Thất Tinh thành thì có rất nhiều.Xem ra lão đầu rất có hứng thú với Quỷ Lâm, mỗi lần lão lên cơn hứng thì hắn cũng không cản được.
Lâm Phong lấy ra dược tề tiếp tục luyện chế, khi luyện đủ số lượng lại chuyển sang luyện pháp chỉ, cuối cùng là tu luyện liệt hỏa phần thiên.Hai ngày sao, bên ngoài Lạc Nhạn cốc, Lâm Phong đứng trước cửa sơn cốc thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào bên trong.- Lão đầu xong chưa?- Được rồi, không ngờ ở đây lại có một cái độc địa.Lạc Nhạn cốc nổi tiếng với vô số kịch độc, từ yêu thú đến linh dược đều mang độc tính cực mạnh, độc khí bên trong sơn cốc mạnh đến mức yêu cầm bay ngang cũng phải chết ngợp, tới giờ vẫn chưa ai biết vì sao nơi này lại có độc khí.Những nơi càng nguy hiểm thì kỳ ngộ càng lớn, nghe nói bên trong Lạc Nhạn cốc không chỉ có độc dược mà còn có cả linh dược giải độc hiếm có làm cho bao tu sĩ phải liều mạng tiến vào, ngay cả yêu thú cũng bị hương dược hấp dẫn.Điều quan trọng nhất là những loại độc thú bên trong sơn cốc khi chết đi thường không bị nuốt xác vì bản thân chúng cũng ẩn chứa kịch độc nên đây là một nơi lý tưởng để đào cốt.Vừa rồi lão đầu đã phân tích thành công độc khí bên trong Lạc Nhạn cốc, theo lời nói của lão thì nơi này có địa hình tương đối đặt biệt có thể thu hút độc khí thiên địa, những độc khí này có lẽ đã tích tụ qua hàng vạn năm.- Vận khí của tiểu tử ngươi không tệ.- Ý của tiền bối là bên trong đó có thứ tốt sao?- Tạm được.Lâm Phong nghe được liền sáng mắt.- Là thứ gì vậy? giá bao nhiêu?- Bây giờ vẫn chưa thể lấy.- Vậy phải đợi đến bao giờ? Lỡ như có người lấy mất thì sao?- Có người lấy được thì đã lấy từ lâu rồi, còn khi nào thì lấy…Lão đầu ngừng lại một chút rồi nói tiếp.- Đợi đến khi từ Thất Tinh thành trở về, lão phu sẽ nói.- Cuối cùng cũng chết a, đúng là chạy trời không khỏi nắng.Lâm Phong đoán chắc lão đầu vẫn chưa từ bỏ ý định vào Quỷ Lâm, tinh thần mạo hiểm của lão đầu không thua gì đam mê linh thạch của hắn.- Tiểu tử lấy ra một ít độc thanh lân xà, lão phu giúp ngươi tiến vào trong.- Hay là đợi từ Thất Tinh thành trở về rồi đi luôn.- Không sao, chỉ lượn mấy vòng bên ngoài không chết đâu mà sợ.Bên trong lạc nhạn cốc nghe nói có cả huyền thú đỉnh phong còn có thứ độc vụ kia, một khi sảy chân là chết như chơi, thật lòng thì hắn không muốn mạo hiểm.- Tiền bối nếu tiểu bối nói quên mang theo thanh lân xà thì tiền bối có tin không?- Tiểu tử ngươi không tin lão phu sao?Lâm Phong vừa lắc đầu lấy ra một con thanh lân xà, để chắc ăn hắn chọn con huyền cấp yêu xà duy nhất của mình.
Lão đầu chỉ hắn dùng độc của thanh lân xà phối thêm một số dược vật biến thành một lọ dược thủy có mùi vô cùng kinh dị.- Bôi lên người đi.- Oẹ… thúi quá…Lâm Phong cảm giác cái mùi này không khác gì mùi xác chết, phải cố lắm mới hoàn thành giai đoạn cuối cùng.

Hắn lấy ra mấy tờ phong linh pháp chỉ nắm trong tay, lưu tinh đao cũng rời vỏ chỉ cần gặp biến là lui.Bên trong sơn cốc âm u mờ mịt, bên trên bị độc vụ lượn lờ ánh sáng không thể xuyên qua, xung quanh không một tiếng động, nhìn kĩ thì nơi này có mấy phần giống với Quỷ Lâm.- Phía trước có âm khí.Lâm Phong phát hiện nơi này âm khí dày đặt có lẽ tên tu sĩ đến đây cũng không dám động vào mấy bộ thú cốt, lỡ như trúng độc thì xác định.Trong màng sương âm u, một bộ xương trắng từ dưới đất chui lên, sao đó là liên tục những bộ xương xuất hiện, bọn chúng cắm đầu hút thứ bột trắng nằm trên đất, tiếng kêu lách cách hòa cùng tiếng gió vang vọng khắp sương mờ.- Ối… mẹ ơi…Lâm Phong chợt muốn về nhà, đến bây giờ hắn mới biết bản thân mình có chút sợ ma, nhìn từng bộ thú cốt to như trâu như bò, còn có cả mấy thanh niên không đầu chạy đầy đất, thật là phi diệu.- Tiểu tử đừng nhìn nữa, không làm nhanh sẽ có yêu thú tiến đến.- Biết rồi.Bạch tiễn phá không bay về phía yêu thú, mấy trăm bộ hài cốt trong phút chốc hóa thành bột phấn tan vào hư không như chưa từng xuất hiện..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.